Hoàng Nhật Minh
(isis)
New Member
Lời tựa: Theo nghiên cứu gần đây của các nhà tâm lý học, nhận thức về tình yêu có thể hình thành rất sớm trong giai đoạn niên thiếu của cuộc đời con người. Khi một đứa trẻ bắt đầu có nhận thức về giới tính của bản thân thì cũng là khi tình yêu (khác giới) có thể nảy sinh. Như vậy ngay từ khi 4-5 tuổi các cháu bé đã có thể có những tình cảm yêu đương mạnh mẽ không kém gì các cháu ở lứa tuổi 18-34.
Chắc hẳn đọc đến đây, nhiều bạn sẽ mỉm cười mà cho rằng tôi đang đưa ra một cái nhìn lệch lạc, rằng tôi đã lấy tâm hồn không còn ngây thơ của tôi để suy diễn về hành vi của các cháu. Quả thực khi nghe phong thanh về cái nghiên cứu đã nói ở trên, tôi cũng rất hồ nghi. Nhưng hôm qua khi được tham gia hội nghị thượng đỉnh của các giọng nói HAO, trong đó có chị Giao, anh Bùi Hải Thanh, và nhiều anh chị khác, tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn. Thật vậy, trong khi chúng tôi, những cháu bé lứa tuổi 20-30 chỉ dám đẩy đưa những lời bóng gió dè dặt, thì bé Tonhi (con gái 5 tuổi của chị Giao), và bé Cu Tý (con trai 4 tuổi của anh Thanh) đã tỏ tình một cách rất dứt khoát, không một chút khoan nhượng, không một mảy may bối rối. Và tôi chợt hiểu ra rằng, tình yêu là thế đấy, nó không bị hạn chế bởi lứa tuổi, nó không bị ngăn cách bởi khoảng cách địa lý, không bị bóp méo bởi đường truyền internet. Nó vĩnh cửu cho tới khi nó hết vĩnh cửu. Nó mạnh mẽ cho đến khi nó mệt mỏi. Nó nên thơ cho đến khi nó thành văn xuôi...
Có lẽ vì một chút xúc động, tôi đã đi quá xa với điều muốn nói. Tôi đã định nói gì nhỉ? Tôi định nói về tình yêu ở lứa tuổi mầm non. Phải rồi, câu truyện bên dưới sẽ cho bạn một ví dụ về tình yêu như thế. Có thể bạn sẽ không tin, nhưng rồi sẽ có một ngày... :mrgreen:
-HNM.
TÌNH ĐẦU (Truyện dành cho trẻ em)
Phạm Hải Anh
Buổi chiều, chị Ti đi học về, hớn hở thì thào:
Chị có người yêu rồi!
Chị lôi trong cặp ra một mẩu thước kẻ nhựa gẫy, đưa cho tôi, vẻ đắc thắng:
Nó bỏ thư vào trong cặp chị. Chị xé tan cái thư trước mặt nó. Chị bảo: "Tôi không hề yêu bạn". Nó tức quá, bẻ gãy cái thước kẻ rồi bỏ đi. Ghê không?
Tôi mân mê mẩu thước gẫy, tư lự:
Em cũng thích yêu.
Chị Ti nhìn tôi, vẻ kẻ cả:
Mày còn bé quá, chưa được. Hồi học lớp ba chị vẫn còn chưa có người yêu nữa là!
Năm ấy chị Ti học lớp bốn, còn tôi mới vào lớp vỡ lòng. Tôi học sớm trước tuổi, người bé loắt choắt, chữ viết run lẩy bẩy, nhưng cũng sáng dạ nên được bầu làm lớp phó. Lớp trưởng tên là Phong, cao to, và theo tôi là rất đẹp trai. Phong lại ngồi ngay cạnh tôi. Cho nên khi nảy ra ý định sẽ yêu một người, tôi nghĩ ngay đến nó. Mấy ngày liền, tôi canh cánh về bí mật của mình, làm sao để Phong biết là tôi đã chọn nó. Viết thư thì không thể, vì chúng tôi mới đang tập tô đến chữ con mèo, nhiều hơn tôi không biết viết, mà chắc Phong cũng không đánh vần được. Vậy thì tôi phải nói với nó. Nhưng nó là một học sinh mẫu mực. Trong giờ học, cái đầu tròn xoay của nó lúc nào cũng hướng thẳng lên bảng. Giờ ra chơi mà nói chuyện thì tụi bạn sẽ chế là hai vợ chồng. Tôi đã cho Phong hai cái kẹo, hôm qua lại cả miếng mực khô nướng, nhưng nó vẫn không hiểu ý tôi. Thậm chí trong giờ, tôi đã đánh liều huých khuỷu tay vào nó, thì thào:
Tớ bảo cái này...
Thường ngày, chúng tôi vẫn mày tao, nhưng bây giờ yêu nhau rồi thì phải khác. Tôi xưng ấy tớ cho lịch sự. Phong quay đầu lại, nhìn tôi. Bọn ở lớp vẫn gọi nó là "Phong trố". Tôi vốn không để ý, tự nhiên lúc ấy lại thấy đúng thế thật. Khi tôi định thần lại thì Phong đã quay đi. Tôi buồn, rồi bỗng mừng vô kể vì mình buồn thế, chắc là yêu thật rồi!
Tôi không muốn nhờ chị Ti quân sư. Nhỡ thằng Phong có bẻ thước kẻ vì tôi, chị ấy thế nào cũng kể công. Nhưng làm thế nào để Phong để ý đến tôi bây giờ? Tôi lại chợt nghĩ có lẽ mình phải khóc mất. Tôi nghe nói nước mắt đàn bà lợi hại lắm, mặc dù chưa ai gọi tôi là đàn bà cả, nhưng thằng Phong cũng chỉ bé như tôi thôi, nước mắt tôi cũng đủ làm nó sợ rồi.
Cả giờ tập đọc, tôi không khóc được vì lớp ồn. Minh béo đánh vần mãi không ra chữ O. Cô giáo nhắc:
Thế con gà nó gáy thế nào?
Minh béo nhanh nhẩu:
Thưa cô con gà kêu cục tác ạ.
Cô giáo lắc đầu, bảo đấy là gà mái, con gà trống gáy thế nào, giống cái chữ gì ở đây? Minh béo ngẫm nghĩ một lúc:
Thưa cô, con gà trống nó gáy cúc cù cu ạ.
Cả lớp cười ồ. Cô giáo cho thằng Minh ngồi xuống. Thằng Phong ra vẻ hiểu biết, thì thào:
Ngu thế, gà gáy ò ó o chứ, thế mà không biết!
Tôi bênh:
Nó nói cũng đúng đấy. Con gà nhà tớ gáy cúc cù cu rõ ràng!
Thằng Phong bĩu môi:
Mày cũng ngu, đấy là con gà nhà mày, còn gà trong sách gáy khác chứ!
Tôi không cãi được lý luận của thằng Phong. Nhưng tôi nghĩ thầm mình sẽ không thèm yêu nó nữa.
Sang giờ làm tính, thằng Phong đã quên chuyện lúc nãy. Nó quay sang tôi xinh mực. Rồi bù lại, nó cho tôi mượn cục tẩy mới nguyên. Tôi cảm động, nhưng vẫn không khóc được. Giá lúc này, thằng Phong nhìn thấy nước mắt tôi, thế nào nó cũng yêu tôi. Tôi thò tay vào khoé mắt miết miết, nó khô khốc. Tôi lan man cố nghĩ ra đủ thứ chuyện buồn, ví dụ tôi chết đi, cả nhà và chị Ti sẽ hối hận biết chừng nào. Hối hận vì cái gì thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là sẽ hối hận, cả bọn lớp tôi, cả thằng Phong nữa. Mọi khi nghĩ đến thế là tôi đã khóc được rồi, nhưng hôm nay chả hiểu sao tôi không khóc được, chỉ thấy buồn ngủ. Cô giáo đi đâu rồi. Cả lớp cặm cụi làm tính. Thằng Phong đang hí hoáy vừa viết, vừa khụt khịt mũi. Tôi ngáp. Nước mắt ứa ra. Tôi mừng quá, thế là có cách, chả cần khóc nữa mà vẫn có nước mắt cho Phong xem. Khi quai hàm mỏi trẹo đi thì ngón tay trỏ của tôi cũng vừa đủ loáng một chút nước kỳ diệu ấy. Tôi huých Phong, chìa ngón tay cho nó xem, nói bằng giọng cảm động:
Nước mắt của tớ đấy!
Phong nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay trỏ của tôi, khịt khịt mũi như để đánh hơi. Rồi nó nói, cụt lủn:
Đếch phải. Đây là nước mũi!
Tôi không kể chuyện này cho chị Ti nghe. Hai chục năm sau, tôi lấy chồng. Nhưng tôi vẫn thích hát: ...Nhưng mối duyên đầu, thường hay khổ đau...
Phạm Hải Anh
Chắc hẳn đọc đến đây, nhiều bạn sẽ mỉm cười mà cho rằng tôi đang đưa ra một cái nhìn lệch lạc, rằng tôi đã lấy tâm hồn không còn ngây thơ của tôi để suy diễn về hành vi của các cháu. Quả thực khi nghe phong thanh về cái nghiên cứu đã nói ở trên, tôi cũng rất hồ nghi. Nhưng hôm qua khi được tham gia hội nghị thượng đỉnh của các giọng nói HAO, trong đó có chị Giao, anh Bùi Hải Thanh, và nhiều anh chị khác, tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn. Thật vậy, trong khi chúng tôi, những cháu bé lứa tuổi 20-30 chỉ dám đẩy đưa những lời bóng gió dè dặt, thì bé Tonhi (con gái 5 tuổi của chị Giao), và bé Cu Tý (con trai 4 tuổi của anh Thanh) đã tỏ tình một cách rất dứt khoát, không một chút khoan nhượng, không một mảy may bối rối. Và tôi chợt hiểu ra rằng, tình yêu là thế đấy, nó không bị hạn chế bởi lứa tuổi, nó không bị ngăn cách bởi khoảng cách địa lý, không bị bóp méo bởi đường truyền internet. Nó vĩnh cửu cho tới khi nó hết vĩnh cửu. Nó mạnh mẽ cho đến khi nó mệt mỏi. Nó nên thơ cho đến khi nó thành văn xuôi...
Có lẽ vì một chút xúc động, tôi đã đi quá xa với điều muốn nói. Tôi đã định nói gì nhỉ? Tôi định nói về tình yêu ở lứa tuổi mầm non. Phải rồi, câu truyện bên dưới sẽ cho bạn một ví dụ về tình yêu như thế. Có thể bạn sẽ không tin, nhưng rồi sẽ có một ngày... :mrgreen:
-HNM.
TÌNH ĐẦU (Truyện dành cho trẻ em)
Phạm Hải Anh
Buổi chiều, chị Ti đi học về, hớn hở thì thào:
Chị có người yêu rồi!
Chị lôi trong cặp ra một mẩu thước kẻ nhựa gẫy, đưa cho tôi, vẻ đắc thắng:
Nó bỏ thư vào trong cặp chị. Chị xé tan cái thư trước mặt nó. Chị bảo: "Tôi không hề yêu bạn". Nó tức quá, bẻ gãy cái thước kẻ rồi bỏ đi. Ghê không?
Tôi mân mê mẩu thước gẫy, tư lự:
Em cũng thích yêu.
Chị Ti nhìn tôi, vẻ kẻ cả:
Mày còn bé quá, chưa được. Hồi học lớp ba chị vẫn còn chưa có người yêu nữa là!
Năm ấy chị Ti học lớp bốn, còn tôi mới vào lớp vỡ lòng. Tôi học sớm trước tuổi, người bé loắt choắt, chữ viết run lẩy bẩy, nhưng cũng sáng dạ nên được bầu làm lớp phó. Lớp trưởng tên là Phong, cao to, và theo tôi là rất đẹp trai. Phong lại ngồi ngay cạnh tôi. Cho nên khi nảy ra ý định sẽ yêu một người, tôi nghĩ ngay đến nó. Mấy ngày liền, tôi canh cánh về bí mật của mình, làm sao để Phong biết là tôi đã chọn nó. Viết thư thì không thể, vì chúng tôi mới đang tập tô đến chữ con mèo, nhiều hơn tôi không biết viết, mà chắc Phong cũng không đánh vần được. Vậy thì tôi phải nói với nó. Nhưng nó là một học sinh mẫu mực. Trong giờ học, cái đầu tròn xoay của nó lúc nào cũng hướng thẳng lên bảng. Giờ ra chơi mà nói chuyện thì tụi bạn sẽ chế là hai vợ chồng. Tôi đã cho Phong hai cái kẹo, hôm qua lại cả miếng mực khô nướng, nhưng nó vẫn không hiểu ý tôi. Thậm chí trong giờ, tôi đã đánh liều huých khuỷu tay vào nó, thì thào:
Tớ bảo cái này...
Thường ngày, chúng tôi vẫn mày tao, nhưng bây giờ yêu nhau rồi thì phải khác. Tôi xưng ấy tớ cho lịch sự. Phong quay đầu lại, nhìn tôi. Bọn ở lớp vẫn gọi nó là "Phong trố". Tôi vốn không để ý, tự nhiên lúc ấy lại thấy đúng thế thật. Khi tôi định thần lại thì Phong đã quay đi. Tôi buồn, rồi bỗng mừng vô kể vì mình buồn thế, chắc là yêu thật rồi!
Tôi không muốn nhờ chị Ti quân sư. Nhỡ thằng Phong có bẻ thước kẻ vì tôi, chị ấy thế nào cũng kể công. Nhưng làm thế nào để Phong để ý đến tôi bây giờ? Tôi lại chợt nghĩ có lẽ mình phải khóc mất. Tôi nghe nói nước mắt đàn bà lợi hại lắm, mặc dù chưa ai gọi tôi là đàn bà cả, nhưng thằng Phong cũng chỉ bé như tôi thôi, nước mắt tôi cũng đủ làm nó sợ rồi.
Cả giờ tập đọc, tôi không khóc được vì lớp ồn. Minh béo đánh vần mãi không ra chữ O. Cô giáo nhắc:
Thế con gà nó gáy thế nào?
Minh béo nhanh nhẩu:
Thưa cô con gà kêu cục tác ạ.
Cô giáo lắc đầu, bảo đấy là gà mái, con gà trống gáy thế nào, giống cái chữ gì ở đây? Minh béo ngẫm nghĩ một lúc:
Thưa cô, con gà trống nó gáy cúc cù cu ạ.
Cả lớp cười ồ. Cô giáo cho thằng Minh ngồi xuống. Thằng Phong ra vẻ hiểu biết, thì thào:
Ngu thế, gà gáy ò ó o chứ, thế mà không biết!
Tôi bênh:
Nó nói cũng đúng đấy. Con gà nhà tớ gáy cúc cù cu rõ ràng!
Thằng Phong bĩu môi:
Mày cũng ngu, đấy là con gà nhà mày, còn gà trong sách gáy khác chứ!
Tôi không cãi được lý luận của thằng Phong. Nhưng tôi nghĩ thầm mình sẽ không thèm yêu nó nữa.
Sang giờ làm tính, thằng Phong đã quên chuyện lúc nãy. Nó quay sang tôi xinh mực. Rồi bù lại, nó cho tôi mượn cục tẩy mới nguyên. Tôi cảm động, nhưng vẫn không khóc được. Giá lúc này, thằng Phong nhìn thấy nước mắt tôi, thế nào nó cũng yêu tôi. Tôi thò tay vào khoé mắt miết miết, nó khô khốc. Tôi lan man cố nghĩ ra đủ thứ chuyện buồn, ví dụ tôi chết đi, cả nhà và chị Ti sẽ hối hận biết chừng nào. Hối hận vì cái gì thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là sẽ hối hận, cả bọn lớp tôi, cả thằng Phong nữa. Mọi khi nghĩ đến thế là tôi đã khóc được rồi, nhưng hôm nay chả hiểu sao tôi không khóc được, chỉ thấy buồn ngủ. Cô giáo đi đâu rồi. Cả lớp cặm cụi làm tính. Thằng Phong đang hí hoáy vừa viết, vừa khụt khịt mũi. Tôi ngáp. Nước mắt ứa ra. Tôi mừng quá, thế là có cách, chả cần khóc nữa mà vẫn có nước mắt cho Phong xem. Khi quai hàm mỏi trẹo đi thì ngón tay trỏ của tôi cũng vừa đủ loáng một chút nước kỳ diệu ấy. Tôi huých Phong, chìa ngón tay cho nó xem, nói bằng giọng cảm động:
Nước mắt của tớ đấy!
Phong nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay trỏ của tôi, khịt khịt mũi như để đánh hơi. Rồi nó nói, cụt lủn:
Đếch phải. Đây là nước mũi!
Tôi không kể chuyện này cho chị Ti nghe. Hai chục năm sau, tôi lấy chồng. Nhưng tôi vẫn thích hát: ...Nhưng mối duyên đầu, thường hay khổ đau...
Phạm Hải Anh
Chỉnh sửa lần cuối: