Tâm sự gia đình

Hoàng Mạnh Khải
(Prime Minister)

New Member
Một mái ấm hạnh phúc, vui vẻ là 1 mong muốn giản đơn của tất cả mọi người, nhưng không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp. Những lúc cảm thấy có chuyện buồn, và muốn tìm 1 nơi để chia sẻ những trục trặc trong gia đình, bạn có thể tìm đến chúng tôi. Chúng tôi không hy vọng có thể làm mọi chuyện của bạn đều trở nên tốt đẹp vui vẻ nhưng chúng tôi hy vọng có thể làm mọi chuyện đơn giản hơn, nhẹ nhàng hơn. Thêm 1 người lắng nghe là nỗi buồn vơi đi 1 phần. Và khi bạn cảm thấy hạnh phúc hãy chia sẻ với mọi người, chắc chắn sẽ có nhiều người cũng cảm thấy vui với bạn, và nhiều người nhờ đó cũng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn.
CHúng tôi ko phải là những chuyên gia sành sỏi tâm lý nhưng có 1 tấm lòng mong chia sẻ cùng mọi người, chỉ cần bạn có 1 chút niềm tin vào chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức không để bạn thất vọng :X
:)
Vì cuộc sống tươi đẹp :beerchug:
 
Nếu như tình yêu là một thứ đam mê,tình bạn là một sự gắn bó thì bạn sẽ định nghĩa như thế nào cho tình cảm gia đình???Chúng tôi nghĩ rằng sẽ ko thể có một định nghĩa cụ thể nào cho cái thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao đẹp ấy.Bởi nó rộng lớn đến bao trùm tất cả mọi thứ tình cảm trên đời.
Khi bạn giận dỗi "ng ấy" hay khi bạn cãi nhau với ng bạn thân nhất trở về nhà với một gương mặt khó đăm đăm và những câu gắt gỏng thì chính lúc ấy một câu nói dịu dàng của mẹ,một tiếng cười hồn nhiên trong trẻo của em sẽ giúp bạn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.Và khi bạn vấp ngã trên đường đời thì một ánh nhìn trìu mến của cha,cái vỗ về nhẹ nhàng của mẹ sẽ là nguồn động viên rất lớn đối với bạn....
Nói như thế ko có nghĩa là tôi đang phủ nhận tầm quan trọng của TY hay TB nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng gia đình mới là một bến bờ bình yên nhất cho mỗi con ng.Và tất nhiên ko phải lúc nào mọi mối quan hệ trong gia đình cũng suôn sẻ...vậy thì khi bạn có một bất đồng ý kiến hay một mâu thuẫn nho nhỏ trong gia đình mà chưa gải quyết được xin hãy tìm đến chúng tôi_những con ng luôn biết lắng nghe và chia sẻ.Chúng tôi ko có gì nhiều hơn một tấm lòng cảm thông và một sự sẻ chia chân thành nhất và luôn luôn mong có thể giúp các bạn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.Chỉ cần một chút niềm tin ở chúng tôi như anh Khải đã nói chúng tôi nhất định ko làm bạn thất vọng.Xin hãy rộng mở tấm lòng mình để mỗi gia đình đều là một mái ấm!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Times have changed and times are strange Here I come, but I
ain't the same Mama, I'm coming
home Times gone by seem to be You could have been a better
friend to me Mama, I'm coming
home
 
NO1.
MÌNH ĐANG LÀ SV NĂM THỨ 2 ĐHNN KHOA TIẾNG ANH.NHƯNG VÌ MẸ MÌNH MUỐN MÌNH ĐI UCRAINA DU HỌC NÊN ĐÃ ÉP MÌNH THI TIẾP VÀO KHOA TIẾNG NGA.MÌNH THÌ KO BIẾT LÀM CÁCH NÀO ĐỂ THUYẾT PHỤC MẸ MÀ KO GÂY MÂU THUẪN GIA ĐÌNH.NHỜ CÁC BẠN NHÉ !
 
Bạn mến ...Cảm ơn bạn đã tin tưởng chúng tôi.Vấn đề của bạn bây giờ có lẽ là nên tìm những lý lẽ hợp lý để thuyết phục đc mẹ bạn thay đổi ý kiến.
Trước hết tiếng nga là một ngôn ngữ rất khó(mình học rùi mình biết mà ;) ),hơn nữa việc học hai khoa cùng một lúc lại càng khó hơn..đấy là chưa nói đến chuyện trong trường hợp bạn ko đủ điểm để có thể học hai khoa một lúc thì đồng nghĩa với bạn phải học trốn chứ ko thể học công khai để có thể giảm bớt những môn như triết học....
Tốt hơn là bạn nên giải thích rõ với mẹ bạn những lý do trên.Sau đó giới thiệu cho mẹ biết có những nơi có thể học tiếng nga chứ ko nhất thiết là trường ĐH.Như thế ko những đảm bảo việc học tiếng Nga để đi du học,mà lại ko ảnh hưởng đến chuyện học tiếng Anh của bạn . Nên nhớ chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện với mẹ nhé vì đó là một trong những yếu tố vô cùng quan trọng đấy,hay cũng có thể tìm thêm một vài đồng minh gần gũi và đc lòng tin của mẹ (như chị hoặc em gái của bạn nếu có).Chúc bạn thành công.
 
No2

Mình đang là SV năm thứ nhất của trường Trung cấp SP Nhà trẻ mấu giáo TW1. Mình là con một trong gia đình, vậy nên bố mẹ mình cứ bắt mình phải lấy vợ rồi đẻ cho các cụ vài đứa cháu cho vui cửa vui nhà. Mình phản đối kịch liệt nhưng các cụ không nghe, bảo là cứ lấy vợ đi rồi học tiếp cũng không sao. Nhưng thứ nhất là mình ứ thích lấy vợ. Còn thứ 2 là mình đã trót...lấy vợ mất rồi. Giúp mình với, nếu không mình chỉ còn một con đường duy nhất đó là... lấy vợ thôi. :(( :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thưa bạn thân mến, chuyện của bạn cũng khá là phức tạp nhưng nếu bạn muốn giải quyết thật lòng thì chắc cũng ko khó khăn lắms đâu.
Luật pháp quy định mỗi người đàn ông chỉ được có 1 vợ, thế nên chuyện bố mẹ bắt bạn phải cưới vợ nữa là vi phạm pháp luật, bạn có thể nói rõ với bố mẹ bạn như thế. Nếu bố mẹ bạn ko nghe lời bạn thì bạn có thể ra hiệu sách mua 1 quyển sách "Luật hôn nhân và Gia đình" về cho bố mẹ bạn xem, trong đấy chắc sẽ có phần quy định xử phạt như thế nào, chắc bố mẹ bạn cũng ko muốn bạn bị xử phạt như thế. Bên cạnh đó bạn cũng có thể nhờ đoàn thể, tổ dân phố nơi bạn sống khuyên giải bố mẹ bạn, chắc chắn họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ.
Chuyện tiếp theo là giải quyết nguyên nhân sâu xa là kiếm cho các cụ vài đứa cháu: đằng nào bạn cũng đã có vợ rồi, thế nên chuyện thêm đứa con nữa chắc cũng ko ảnh hưởng đến chuyện học tập của bạn ( đằng nào nếu có thêm con thì bạn cũng có điều kiện thực tập chuyên môn những gì học được ở trường, tiện quá còn gì ;) :D ). Còn nếu mà bạn đã cố mà ko được thì chắc bạn nên đi khám bênh đi, cả vợ bạn nữa ( hy vọng trục trặc ko phải là do bạn ;) :D )
Chúc bạn sớm giải quyết được mọi chuyện ( và ko có trục trặc gì khi đi gặp bác sĩ ;) )
 
Bác sĩ này không chẩn ra bệnh của bạn tớ rồi! Còn một bác sĩ nữa đâu nhể?
 
Sao anh Khải lại khuyên người ta cứ đẻ đi được?? :) :) Sinh con là phải do ý muốn tự nguyện của hai bậc cha mẹ, có sự chuẩn bị kỹ càng về tâm lý, sức khoẻ, điều kiện tinh thần và vật chất chứ không phải là do ai "ép" hay là do "cũng chẳng mất gì". Đứa trẻ sinh ra trong sự khát khao mọng đợi của bố mẹ sẽ được chăm sóc và được thương yêu hơn. Việc sinh con không chỉ đơn giản như đi shopping, thích thì mua đâu. Đó là trách nhiệm với một con người trong cả cuộc đời. Ngoài ra bạn gì tâm sự đây rõ ràng chưa sẵn sàng để lấy vợ, huống gì "có con". Mà bạn nói là ...có vợ rồi là sao? Có vợ trên giấy tờ hợp pháp (hay nói theo tiếng lóng của các bạn trai = có người yêu?). Nếu trường hợp thế nào bạn cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với bố mẹ.
Nếu đúng thật bạn đã có vợ rồi thì giải thích như anh Khải- Thế là bất hợp pháp
Còn nếu bạn đã có người yêu rồi thì hãy đem cô ấy về giới thiệu với bố mẹ (có nghĩ là bạn tỏ ra nghiêm túc nhưng không có nghĩa tuần sau, tháng sau bạn sẽ lấy cô gái ấy). Bạn hãy phân tích cho bố mẹ hiểu rằng, có thể việc ổn định gia đình trước rồi chú trọng đến sự nghiệp là sự lựa chọn của một số người. Nhưng trong hoàn cảnh của bạn thì không phù hợp (phân tích những điểm không có lợi cho sự nghiệp và tương lai của bạn). Hơn nữa, hôn nhân do hai người thực sự yêu nhau, hiểu nhau và muốn sống với nhau trọn đời. Đây cũng là một quyết định quan trọng. Bạn hãy giải thích với bố mẹ một cách hợp lý và nhấn mạnh một cách lễ độ nhưng không kém phần "đanh thép" là : đây là cuộc sống của bạn. Bố mẹ bên cạnh để cho lời khuyên và hỗ trợ còn chính bạn mới là người quyết định sẽ làm chủ tương lai hạnh phúc của chính mình thế nào. Hãy giải thích nếu bạn lấy một người bạn không thực sự thương yêu, có đứa con bạn chưa thực sự mong đợi; sau này mọi chuyện nhỡ dở ra bạn là người "không hạnh phúc" nhất. Hẳn bố mẹ bạn không muốn bạn phải "không hạnh phúc" phải không?

P.S :Anh Khải tự nhiên lạc đến tận "khả năng có con". Bạn ý chưa tâm sự đến bác sỹ tâm lý đã hăng hái trả lời trước rồi :) :)

-Ariel-
 
Chuyên mục này hay nhẩy! 8-| :? =; :)) :)) :)) :-$

Bạn Đức Phương có zợ từ lúc nào vậy ?Thiên hạ đời nay nhanh như tên lửa làm mình chóng cả mặt.Bao giờ anh chị có cháu nhớ gọi mọi người đến mừng đầy tháng nhá. B-)
 
Úi!Tui có nói đây là hoàn cảnh của tui đâu, khổ quá!!! Ngứa tay thì post hộ cho thằng bạn gọi bà dì bên ngoại của ông chú họ thằng hàng xóm thôi. Bạn Hương hiểu nhầm thế này, ngại chết!!! :D
 
Mình ko lên tiếng vì mình nghi ngờ tính trung thực trong vấn đề của bạn Phương đưa ra
 
Tuy nhiên vì lòng nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm mình cũng xin có đôi lời giúp bạn gì đó của bạn. ;)
Với tất cả những gì anh Khải và chị Hà Anh mình nghĩ là quá đủ để có một giải pháp hay cho bạn nhưng trong trường hợp bạn chưa có ng iêu và cũng chưa thuyết phục đc bố mẹ thì nên bàn bạc với cô gái mà bố mẹ đang nhắm cho bạn.Bởi vì thường thì bố mẹ phải chọn cho bạn một đối tượng rùi thì mới "ép duyên" bạn như thế.Mình nghĩ một cô gái hiểu biết thì ko hề muốn lấy chồng sớm vậy đâu.Hai ng có thể cùng nhau nói chuyện nghiêm chỉnh với đôi bên các cụ,hai nhà cũng ko thể tổ chức một lễ cưới ko có cô dâu chú rể đc,phải ko?
Thực ra đây là một cách rất phổ biến và mình cảm thấy nó cũng rất có hiệu quả.Chúc vui.
 
tâm sự của 1 người con dâu, mời mọi người tham khảo :)


Con cứ nghĩ mãi, rốt cuộc mẹ có ý nghĩa gì với con? Mẹ chẳng qua chỉ là mẹ của chồng con. Trước khi con lấy anh ấy, mẹ chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cuộc sống của con.Cuộc sống của con là do bố mẹ đẻ của con cho con. Kiến thức,năng lực,sự giáo dục,cách đối nhân xử thế v.v...của con ngày hôm nay đều là do con thừa hưởng từ bố mẹ con,chẳng có tý tẹo tèo teo nào cống hiến của mẹ.Thế nên con mới không tài nào hiểu nổi,rằng vì sao ngay sau khi kết hôn, bao nhiêu ngày tháng của suốt hai mươi năm con sống trong cuộc đời này tất tật lại phải trở về số không,rồi phải trở thành người của nhà mẹ, mà đúng hơn là người nhỏ nhất trong nhà mẹ. Nói nhỏ nhất là vì địa vị của con trong nhà còn bé nhỏ hơn cả đứa con trai hai tuổi của con. Nói thật là con cảm thấy rất bất công.Bố mẹ con nuôi dạy con hơn hai mươi năm ròng rã, còn mẹ thì nhặt nhạnh lấy thành quả kết tinh của hai mươi năm ấy, nói trắng ra là mẹ không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng. Thế nên những việc con làm cho mẹ, mẹ nên cảm ơn bố mẹ con và công sức con bỏ ra. Nếu mẹ không thấy cảm kích thì cũng đành vậy, nhưng mẹ cũng đừng nên cố tạo ra ý nghĩa này nọ đới với con, đừng nên lấy kính hiển vi ra mà xăm xoi những việc con làm, khác nào bới lông tìm vết, nhặt xương trong trứng gà, rõ ràng là vừa được ăn vừa được nói. Ban ngày con có công việc của riêng con, kinh tế trước nay vẫn độc lập, nên con chẳng hề phải dựa dẫm vào con trai mẹ, và cũng chưa một ngày nào phải sống nhờ vào đồng lương của con trai mẹ. Khả năng kiếm tiền của con ngày hôm nay là nhờ công giáo dục của bố mẹ con và công sức con không ngày nào ngừng nỗ lực học tập mà thành. Cho nên con không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ là đồng tiền con kiếm ra nghiễm nhiên phải cống hiến cho nhà mẹ,và sau đó tiêu đồng tiền của chính mình lại cứ phải nhìn xem sắc mặt của mẹ thế nào. Làm gì có chuyện đấy?Con không hề nợ nần gì mẹ, cũng chẳng cần mẹ phải nuôi, càng chưa xin mẹ một xu một chinh nào.Con có thể tôn trọng ý kiến của mẹ nhưng không thể để mẹ quyết định được. Cho nên bây giờ con phải chính thức nói trắng ra để mẹ hay :tiền điện là con trả, nên trong những ngày hè nóng bức ngột ngạt con bật điều hoà đi ngủ mẹ không được có ý kiến. Hôm sau con còn phải đi làm nữa mẹ ạ, chất lượng giấc ngủ rất quan trọng đối với con. Còn nữa,"Phật có thiếp vàng, người có quần áo",con cần mua mấy bộ quần áo hay mấy đôi giầy thì đấy là việc của con, xin mẹ nhớ cho, tiền đó là do con kiếm được, con tiêu thế nào thì con cũng tự có chuẩn mực của con, nếu mẹ muốn quản lý thì xin đi mà quản lý tiền nong của con trai mẹ. Con kiếm tiền bằng công sức và khả năng của mình, nên quả thực không hề muốn phải đi thăm dò sắc mặt của mẹ thế nào. Lại nữa, mẹ đừng nên một mực cho rằng con trai mẹ giỏi giang ghê gớm lắm, nếu mà con không đi làm thì thử hỏi chuyến đi Trung quốc du lịch hai tuần năm ngoái của mẹ là tiền ở đâu ra.Con càng nghĩ càng thấy thực ra mẹ chả có bất kỳ ý nghĩa nào đối với con cả, nếu mà có một ý nghĩa nào đó về hình thức thì mẹ chẳng qua chỉ là mẹ của chồng con thôi.Tất cả công sức tình cảm của mẹ đều dồn cho anh ấy, người báo đáp công lao mẹ là anh ấy.Tương tự như vậy,người mà con cần báo đáp cũng chỉ có bố mẹ con thôi. Nếu hôm nay bố mẹ con cũng soi mói con trai mẹ như vậy thì mẹ có cảm thấy dễ chịu không? Và con trai mẹ sẽ đáp ứng được mấy phần yêu cầu của bố mẹ con đây ?

Cho nên về sau này nếu mẹ muốn ăn hoa quả thì sai con trai mẹ đi gọt cho mẹ ăn, vì đây là việc anh ấy đáng phải làm, quần áo thì cũng sai anh ấy giặt, đằng nào thì mẹ cũng đã giặt quần áo cho anh ấy hơn hai mươi năm kia mà (còn con thì đến một đôi tất cũng chưa bao giờ phải phiền mẹ cả). nếu mẹ muốn đi khám bệnh thì bảo con trai mẹ xin nghỉ mà đưa đi, con không muốn năm nào cũng bị cơ quan cắt tiền thưởng không nghỉ phép năm. Trong khi hễ con bị cảm cúm thì mẹ bóng gió mát mẻ rằng con sức khoẻ kém.Bởi vậy,khi mẹ bị ốm con chẳng có cách nào để động lòng trắc ẩn. Nói tóm lại,anh ấy hiếu thảo với mẹ là đúng, còn con , con phải đem cái hiếu thảo của con báo đáp cho người đã sinh thành ra con. Nếu mẹ muốn con làm việc gì thì mẹ làm ơn bớt bới móc đi một tí và thầm cảm ơn con, vì rằng con đâu có thiếu nợ mẹ, làm giúp mẹ là làm giúp một người trên danh nghĩa là mẹ đẻ của chồng con, tất cả chỉ có vậy thôi. Nếu anh ấy không phải là chồng con, mẹ tưởng mẹ sẽ có vinh hạnh ấy sao? Hơn nữa mẹ cũng nên chịu khó xem thời sự vào, bây giờ là thời đại trả tiền thuê người làm việc nhà rồi, mẹ đã không trả lương cho con thì mỗi lúc con làm giúp mẹ, mẹ nên mỉm cười mới đúng chứ !Cuối cùng, con viết thư này chắc chắn mẹ sẽ cho con là phường nghịch tử vô luân, nhưng giữa người với người là phải tôn trọng nhau, và con đối xử với mẹ cũng trên nguyên tắc cơ bản như vậy. Nếu mẹ không thể tôn trọng những cảm nhận của con thì coi như con cũng xin nhường mẹ một chút vì mẹ dù sao cũng là người đi trước, nhưng con vẫn cứ phải nói cho hết nhẽ. Chắc mẹ sẽ bảo "làm dâu nhà người phải hiểu đạo lý", nhưng về phía con cũng vẫn phản đối, con không phải do mẹ nuôi dạy, càng không nợ nần gì mẹ, và con cũng đã phát huy tối đa khả năng nhẫn nhục và tôn trọng của mình. Còn những điều cần học hỏi thêm là ở phía mẹ. Tôn trọng người khác là tôn trọng chính mình mẹ ạ !
 
trên đây là thư của con dâu gửi mẹ chồng, dưới đây là thư mẹ chồng trả lời



Con yêu,
Khi mẹ viết cho con những dòng này trong tâm trạng mà mẹ chưa bao giờ có. Gần 60 năm sống ở trên đời, hơn 30 năm được làm vợ, làm mẹ, chưa bao giờ mẹ lại ở trong tâm trạng thế này. Muốn bật khóc nhưng không thốt ra tiếng, nghẹn ngào nhưng nước mắt chẳng thể trào ra. Lòng mẹ quặn đau, với nỗi đau kinh khủng hơn tất cả những khổ đau mà mẹ đã từng trải.
Con đến nhà mẹ là do con tự nguyện. Con yêu con trai mẹ, hai đứa nên vợ nên chồng là do các con mong muốn. Mẹ đâu có ép các con, ông bà bên nhà chắc cũng không hối giục. Khi đưa con về đây mẹ không đủ sức để làm cho các con một đám cưới thật linh đình nhưng cũng đủ để thiên hạ không ai có thể cười và các con hoàn toàn hạnh phúc. Mẹ còn nhớ ngày con về nhà mẹ con cười rõ là xinh và mẹ thầm nghĩ trong lòng rằng từ nay mẹ sẽ có thêm một người con, một người bạn nữa trong nhà.
Con ạ, cha mẹ nào cũng muốn con cái ở với mình chẳng ai muốn xa chúng cả, đó là tâm lý chung của cha mẹ. Nhưng chuyện con dâu về nhà chồng là một tập tục ngàn đời ở xã hội chúng ta. Ngày nay có nhiều thay đổi, các con có thể sống ở đâu cũng đựơc, mặc dù cha mẹ nào cũng muốn con cái ở cùng nhưng ở đâu là quyền của vợ chồng con quyết định. Con về đây mẹ muốn quá đi chứ, nhưng chính các con là người quyết định đấy chứ và ông bà bên nhà cũng đồng lòng để con về ở với mẹ. Bố mẹ với hai bác bên nhà quan hệ với nhau là bạn bè, là thông gia. Bố mẹ có quan hệ riêng, còn chuyện báo hiếu cha mẹ hai bên là phải do vợ chồng con tự đối xử. Mẹ đâu có chiếm đoạt con của hai bác bên nhà, các con ở với mẹ nhưng các con vẫn đi lại bên nhà con đấy thôi, và mẹ vẫn tin rằng chồng con cũng kính trọng bác bên nhà như nó kính trọng mẹ vậy. Mẹ nghĩ các con là những người lớn, là những người có học, những con người của cuộc sống mới nên mẹ cũng không cần phải dạy các con làm thế nào cho phải với ông bà bên nhà.
Thế hệ của mẹ là những năm tháng sống trong đói nghèo và của sự tiết kiệm. Những ngày khổ cực đó mẹ tần tảo nuôi chồng và các anh em của con khôn lớn, có những lúc mẹ phải nhịn phần ăn của mình để dành cho chúng nó. Những cái nếp nghĩ từ ngày xưa vẫn in đậm trong đầu mẹ, nếp sống đó đúng là không phù hợp với các con và mẹ cũng có bắt các con theo sự cổ hủ của mẹ đâu. Mẹ không cấm con ngủ điều hoà, nhưng vì mẹ thấy các con mở cửa và bật điều hoà thì mẹ nhắc. Mẹ cũng muốn con bằng bạn bằng bè, con ăn mặc đẹp đấy chứ nhưng mẹ chỉ sót khi nhìn thấy con bỏ đi những quần áo còn mới chỉ vì nó không hợp mốt. Mẹ làm những điều ấy không phải cho mẹ, mẹ cũng chỉ tiếc cho công sức lao động của các con thôi. Mẹ không bắt các con phải khắc khổ như mẹ, không bắt các con ăn mặc cũ kĩ, nhưng con yêu ơi tiết kiệm cũng là một đức tính tốt của đời con ạ. Tiền của con các con tiêu, mẹ đâu có quyền can thiệp. Các con cho mẹ tiền, mẹ nhận chỉ vì mẹ nghĩ các con có lòng hiếu thảo, các con thương mẹ và muốn cho mẹ được vui. Đối với tuổi của mẹ việc được biết một miền đất lạ, một bữa ăn thịnh soạn đâu có phải là điều mẹ ước ao. Nếu mẹ biết sẽ có lúc các con sẽ tính với mẹ từng đồng thì chẳng bao giờ mẹ nhận, dù có chết mẹ cũng không nhận đâu con ạ
Mẹ già rồi, mẹ là những người của năm cũ, những suy nghĩ của mẹ không phải như là những người trẻ tuổi như các con. Bao nhiêu năm mẹ đã sống, đã nuôi dạy con cái nên người khi về già có những việc mẹ muốn làm nhưng chẳng làm được. Có những lúc mẹ cũng muốn tự làm lấy những việc đơn giản như gọt quả táo, cắt quả cam nhưng mẹ không thể tự làm nổi vì những ngón tay của mẹ cứng lại do hậu quả của những năm tháng khổ cực giặt quần áo bằng nước lạnh cóng. Mẹ vẫn nhớ có những năm mùa đông lạnh lắm, nước như đóng băng lại nhưng mẹ vẫn phải giặt hàng chậu quần áo lớn, bây giờ mẹ nhìn các con giặt quần áo bằng máy giặt mẹ cũng thấy mừng cho con vì con sẽ đỡ khổ hơn mẹ. Các con làm việc vất vả, nhiều lúc thấy đứa nào hắt hơi sổ mũi là mẹ cũng lo, mẹ cũng thấy sợ. Cuộc sống của mẹ bây giờ không phải đi làm, không phải nghĩ việc xã hội, mối quan tâm duy nhất của đời mẹ bây giờ là các con, các cháu mẹ không lo sao đựơc. Bây giờ mẹ cũng già rồi, mẹ sợ bị ốm lắm vì mẹ biết sẽ làm cho các con thêm khổ, và mẹ mong khi về với tổ tiên thì thật nhẹ nhàng vì như vậy sẽ bớt việc cho các con.
Con ạ, mẹ cũng chẳng hiểu tại sao lại đi viết ra những dòng này nữa, mẹ viết ra thì có ích gì khi trong mọi suy nghĩ của con đã có những ác cảm với mẹ. Cuộc sống giữa các thế hệ bao giờ cũng có những điều mà người ta cho là không phù hợp, cha mẹ thì bao giờ cũng cổ hủ hơn con cái, cũng chậm tiến hơn các con, đó là điều đương nhiên. con người không thể chỉ sống cho bản thân riêng mình được. Con muốn mẹ tôn trọng con, nhưng con không nói cho mẹ biết con muốn được “tôn trọng” như thế nào, thì làm sao mẹ có thể theo ý con được, giá kể con nói ra ngay từ đầu là mẹ : chẳng có công sức gì trong việc nuôi dạy con nên mẹ không có quyền đòi hỏi thì hay biết mấy, nếu vậy mẹ đã chẳng làm cho con phải khổ sở đến mức này. Con ơi, cuộc đời là một chuỗi những hành động NHÂN-QUẢ, nếu con muốn đựơc những gì tốt đẹp con cũng phải biết làm ra nó.
Mẹ sẽ không viết nữa vì mẹ nghĩ mẹ khó có thể làm cho con hiểu nổi những suy nghĩ của mẹ và con sẽ cho rằng mẹ nói những điều không có thực. Mẹ cũng chẳng mong con sẽ đối sử với mẹ tốt hơn, con hãy sống theo đúng những gì con nghĩ, mẹ không bắt buộc con phải theo ý mẹ. Hãy làm cho cuộc sống gia đình con được hạnh phúc, hãy nuôi con trai con cho nó thành người, khi con trai của con lấy vợ lúc đó con sẽ là mẹ chồng, con sẽ có một đứa con dâu. Con hãy thử nghĩ lại những gì mẹ con mình nói ra ngày hôm nay con nhé, lúc đó con sẽ hiểu lòng mẹ thế nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thư của 1 con dâu khác

Mẹ kính yêu!!!
Mẹ cũng như Tr. thôi chẳng bao giờ đọc được những dòng này hay có đọc thì cũng giả vờ như không biết để có thể hiểu con suy nghĩ và thể hiện như thế nào. Hôm nay con sẽ không viết cho nhà con, sẽ không viết những dòng thân thương chứa đầy tình yêu đó vì một lẽ đơn giản, con đã thật sự giận rồi. Con chẳng biết nói với ai, với hai đứa em gái nhỏ của con ư, chúng quá thánh thiện để hiểu những gì sâu xa trong những giọt nước mắt của con, với bố của con con ư, ông đã có quá nhiều trách nhiệm cần gánh vác, con không muốn bố con lại phải lo nghĩ thêm về đứa con gái mà ông luôn tin tưởng có thể chống đỡ mọi khó khăn của cuộc sống, với mẹ của con ư, mẹ con thì lại suy nghĩ theo một chiều, con sợ rằng hình ảnh của chồng con lại xấu đi thì “xấu chàng hổ ai”, con cũng chẳng sung sướng gì cả; với bố thì không thể vì bố như một bức tường mà con chưa bao giờ dám đến gần hơn nữa; con chỉ còn mẹ mà thôi.
Nhưng nói thế thôi chứ cả bố và mẹ thì đã về quê đến hôm nay đã là ngày thứ hai, mẹ có ở đây thì chắc gì con đã dám nói, dám tâm sự hết với mẹ lòng mình, về những xung khắc thầm kín giữa con và Tr. Điểm chung giữa chúng ta là anh ấy và anh ấy cũng là chiếc barrier chắn ngang giữa con và mẹ. Con biết con còn quá nhiều điều cần sửa chữa, con biết giờ đây gánh nặng phải sinh ra cho bố mẹ, cho Tr., cho hai dòng họ một thằng cu thông minh, khỏe mạnh, xinh xắn... nhưng mẹ ơi điều đó không phải do con quyết định mà chính phải ở nơi con trai mẹ nữa.
Con cứ nghĩ rằng mình chỉ cần có tâm, mình thương yêu mọi người hết lòng, mình giúp đỡ mọi người hết sức là đủ, là con có thể sống bình an trong ngôi nhà của mình, trong tổ ấm mà con mới bước chân vào nhưng mẹ ơi sao mà khó thế. Hàng vạn lần con phải cảm ơn mẹ vì từ những giờ phút đầu khi con mới chỉ được giới thiệu về nhà mình thì mẹ đã tâm lý, đã gỡ bí cho con rất nhiều. Con hiểu ánh mắt ẩn ý của bố (khi đó mới là cha của người yêu con) khi biết con có cả một quãng đời dài xa gia đình, bươn chải vừa học vừa làm nơi xứ người, con hiểu được câu đùa vô tâm của Tr. khi nói rằng Linh học cao quá nên sợ về cãi chồng nhem nhẻm. Mẹ đã gạt đi hết mọi cố chấp của hai người đàn ông đó để hỏi con là đã quen ăn thức ăn Việt nam chưa. Con cũng rất hồn nhiên kể cho mẹ rằng con là người không quá khó ăn, cả đến thịt chó, cháo lòng, tiết canh con vẫn ăn được mà. Nhìn con lóng ngóng vào bếp, mẹ không hề nói một lời sẵng giọng mà chỉ dạy cho con từng ly từng tý, mẹ không thương con kiểu mẹ của con “đi làm mệt rồi nghỉ đi, để bọn nó làm ù cho” mà mẹ toàn bảo “Linh tắm rửa nhanh lên rồi vào đây giúp mẹ một tay nhé.” Mẹ nhẹ nhàng nói những lời dù thực chất là chê trách nhưng con vẫn thấu hiểu cả. Mẹ không lạnh lùng như bố, mẹ không vô tâm như nhà con. Có lẽ công việc cả đời gắn với trẻ thơ khiến cho mẹ luôn dịu dàng mà không hề khe khắt. Không hiểu con đã hiểu mẹ chưa nhưng có điểm này thì mẹ con mình hợp nhau, đó là tính thẳng thắn, không bao giờ để bụng và lắt léo, đâm xuyên.
Nhưng mẹ ơi, giờ con mới hiểu, mẹ quan trọng thế nào đối với cả hai vợ chồng con, cả đến cách giáo dục khiến cho nhà con nhiều khi vô tâm đến vậy. Con thương anh ấy một nhưng con biết mẹ thương anh ấy gấp vạn lần vì đơn giản mẹ mang nặng đẻ đau rồi nuôi dưỡng Tr. hàng mấy chục năm nay nhưng mẹ ơi dù yêu dù thương thế nào, dù nhân nhượng đến bao nhiêu thì con cũng phải viết ra. Con không muốn “vạch áo cho người xem lưng” nhưng con sợ hãi tính vô tâm của nhà con. Không hiểu con có là đứa tận dụng cơ hội không mà chỉ hy vọng có một ngày nào đó, chúng con chỉ có hai mình ở nhà, bọn con có một thế giới riêng, để con có thể tâm sự hết với Tr. mọi điều cần phải nói, để bọn con có cái nhìn đúng hơn và trìu mến hơn về nhau.
Một lần nữa chiều qua con phải nói dối bố mẹ con về chuyện không sang nhà ngoại ăn cơm chiều, Tr. kêu bận quá làm sao mà về nhanh được, tự đến nhà ngoại đi khi con gọi điện di động cho anh nhưng chỉ có chưa đầy 20s đó cũng đủ cho con nhận ra là anh đang ở bàn nhậu với mọi thứ âm thanh hỗn độn và chát chúa đó. Mẹ có hiểu cảm giác của con trong ngôi nhà không người đó như thế nào không, con đã bật khóc, nếu có bố mẹ ở đó thì chắc chắn con đã kìm được dòng nước mắt đó nhưng xung quanh con chỉ là những đồ vật vô tri vô giác, không thể nói chuyện và chia xẻ cùng con. Mẹ ơi lúc đó con cần mẹ quá, con cần mẹ vô cùng. Nhưng mẹ lại đang chắc rất vui vẻ ở Hải Phòng, mẹ cứ nghĩ rằng ở nhà, con và Tr. đang rất hạnh phúc nhưng có biết đâu, con đang khóc một mình.
Nếu không có cú điện thoại gọi sang cơm của “bé nhỡ” thì chắc con đã chẳng dậy nổi sau khi buông cả thân mình trên đi văng. Lúc đó con dường như không suy nghĩ, không nhớ nhung, không cảm giác là mình còn sống mà chỉ như tồn tại, hít thở mà thôi. Con cố gắng mang bộ mặt tươi cười nhưng mệt mỏi sang nhà bố mẹ con nhưng hình như mọi người đoán ra hết, cố gặng hỏi nhưng bị bố con đã cứu nguy bằng cách nói sang chuyện khác. Con đành phải trốn chạy những ánh mắt dò hỏi lẫn cảm thông của mọi người bằng cách ăn xong thì phóng nhanh về nhà. Con chỉ mong rằng nhà mình lúc đó sáng đèn và Tr. ra cổng đẩy xe cho con qua bậu cửa cao thôi. Nhưng mẹ ơi, chỉ lại có con đẩy chiếc xe thôi, đèn thì vẫn tối y như lúc nãy, con thèm lúc đó có bố, có mẹ, có Tr. quá.
Con sẽ không viết nữa đâu vì lại phải bắt đầu giờ làm việc buổi chiều rồi nhưng mẹ ơi, con ước ao đến chủ nhật này con sẽ gặp mẹ để con có thể tâm sự với mẹ tất cả những gì còn thổn thức trong lòng. Mẹ ơi giá như...
 
chỉ một câu thôi....hoa cả mắt..mà ngoài đời con dâu viết thư cho mẹ chồng thế này thật hả anh Khải? hic...
 

cái đấy tùy mỗi người nghĩ thôi, dù là thật hay ko thì nó cũng có nhiều cái để suy nghĩ đấy chứ
 
Back
Bên trên