Tâm sự của một người chơi game

Vũ Đình Hoàng
(Moonlife)

New Member
Vừa mới thấy cái này trên vnexpress, chú nào nghiệm game thì vào đọc nhé, hy vọng tỉnh ra được :D

===================================


Tôi có được tâm sự của một game thủ và cảm thấy tác giả thật rất may mắn vì đã bỏ được game online mà không phải trả một cái giá quá đắt nào. Cho đến thời điểm hiện nay, tôi chỉ biết được hai người đã bỏ game online là tôi và một người bạn. Bạn của tôi bỏ game vì một lý do đặc biệt mà tôi không tiện nói ra. Còn tôi đã phải trả một giá khá đắt (theo đánh giá của tôi) mới có thể bỏ được nó.

Tôi là một sinh viên du học ở xứ người. Nơi xa quê nhà tuy đầy đủ về vật chất nhưng rất thiếu thốn về tinh thần, nhất là khi điều kiện an ninh xã hội nước bạn không được ổn định. Tôi làm quen với game online Võ Lâm Truyền Kỳ (VLTK) khi vừa trải qua một biến động lớn trong cuộc đời, mất niềm tin vào một số người xung quanh, mất niềm tin vào cơ quan quản lý lưu học sinh. Tôi lúc đó vừa đoạt giải trong cuộc thi Olimpic sinh viên của thành phố và nằm trong đội tuyển dự thi của nước bạn, với sự tham gia của một số nước SNG khác. Ban đầu tôi chỉ nghĩ game online là giải trí, nhưng mau chóng sau đó tôi đã thay đổi quan điểm.

Ban đầu game online là một cứu cánh cho việc giết thời gian rảnh khi tôi không còn muốn vui đùa cùng chúng bạn nữa. Game online không chỉ là nơi nhặt đồ và cày level. Nơi đó tôi gặp được rất nhiều người khảng khái, sẵn sàng chỉ đường cho tôi làm nhiệm vụ và đưa tôi 5 vạn lạng mà không cần đòi hỏi gì. Đơn giản chỉ là "thấy chú nói chuyện vui, anh muốn kết bạn". Nơi đó cũng là nơi tôi gặp những kẻ lừa đảo trong giao dịch, những kẻ party với mình rồi hôm sau giết mình. Tôi tự cho rằng mình đã học được rất nhiều khi đó. Thời gian dành cho game online của tôi tăng lên vùn vụt. Trước khi về nước nghỉ hè, tôi chỉ có 3 việc chính, ăn, ngủ và chơi game online. Một ngày tôi chỉ ngủ khoảng 6 tiếng, ăn uống qua loa 30 phút, còn lại là đánh game. Có những hôm tôi quên cả ăn. Tóc trên đầu đã bạc lại càng bạc nhiều hơn, mắt đã kém lại càng kém hơn. Tôi biết điều ấy, nhưng lúc bấy giờ tôi như kẻ mê mệt, mải miết chơi. Tôi rất cần một người đánh thức. Nhưng trong điều kiện xa gia đình, xã hội lại không lên tiếng, tôi không thể tỉnh được.

Sau khi trở về nước, chỉ dành thời gian ngắn để đi thăm thầy, bạn, tôi lại tiếp tục chơi game online một cách rất điên cuồng. Ngoài thời gian ngắn ngủi dành cho gia đình, tôi chủ yếu ở ngoài điểm Internet công cộng, chat vài dòng với bạn gái và tiếp tục chơi game. Gia đình hoàn toàn không biết việc tôi mê game online mà nghĩ là tôi tìm tài liệu học tập trên mạng vì tôi đã dối như thế. Bạn gái tôi biết tôi ham chơi game và kịch liệt phản đối, nhưng lúc đó đối với tôi không có nghĩa lý gì. Tôi ở trong nước có điều kiện gặp một vài người bạn cùng chơi, nói chuyện rất tâm đắc, cho nhau đồ, hoặc bán với giá hữu nghị bằng tiền ảo hoặc thậm chí tiền mặt. Có lần tôi bị bạn online ăn trộm ví ở ngoài đời thật. Tôi hơi bất ngờ vì thu lượm nhiều sự đề phòng trong game mà lại bị lừa trong đời. Người móc ví của tôi lại là người giúp tôi rất nhiều khi ban đầu chơi. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ là kinh nghiệm trong game chẳng giúp ích gì cho tôi mà chỉ là tôi sơ suất. Lúc đó báo chí đã lên tiếng về game online, nhưng tôi không thấy chế tài nào của nhà nước về việc này nên cũng nghĩ là báo chí hay làm quá. Đối với tôi và rất nhiều người bạn qua mạng của tôi lúc đó, game online là cuộc sống thật.

Sau khi VLTK bắt đầu thu tiền, tôi vẫn tiếp tục chơi, chỉ vài chục phút trước khi lên ôtô ra sân bay tôi vẫn ở ngoài địa điểm Internet, trong khi bạn bè và họ hàng tụ tập ở nhà chờ tôi về để chia tay. Khi sang nước bạn trở lại, có Internet ở phòng, tôi lại chơi nhiều, thậm chí hơn lúc trước. Tôi chơi trên số thẻ đã mua từ trong nước và khi hết thẻ thì nhờ bạn mua hộ. Có vài hôm tôi chơi liên tục khoảng 24-26 tiếng đồng hồ. Sau đó lăn ra ngủ rồi lại dậy tiếp tục chơi. Thế rồi ngày định mệnh cũng đến, khi tôi lên đường xuống thành phố miền nam để thi tài cùng các sinh viên một số nước SNG. Lúc bấy giờ tôi chợt nhớ ra là mình có một giấc mơ. Không phải giấc mơ thành thập đại cao thủ hay thập đại phú hộ mà là giấc mơ phất cờ Việt Nam trên đấu trường nước bạn. Nhưng đầu tôi trống rỗng, không có một cái gì. Cho đến lúc bước vào phòng thi, cầm tờ đề trên tay, tôi càng hoang mang hơn nữa vì đề thi hoàn toàn xa lạ với tôi. Đó là phần kiến thức được đội tuyển bàn tới từ khi tôi bắt đầu nghỉ học ở nhà để chơi game online. Tôi đã thất bại. Thất bại vì đầu hàng trước sức gây nghiện của game online. Tôi không thể phất lá cờ của nước nhà, mà ngược lại để cho bạn bè quốc tế cười chê về điểm số của mình. Nói về mình lúc đó tôi chỉ có hai từ "nhục nhã".

Sau khi trở về, tôi đã cố gắng "cai nghiện". Nhưng mọi việc không đơn giản. Game online là một cái gì đó rất cuốn hút, rất mê ly. Không chơi game, không tán dóc với hảo hữu, không đi chiến trường, không đánh quái vật luyện công, tôi không chịu được. Cho đến tận lúc rạn nứt và chia tay với người bạn gái, từ những lời cuối cùng nói với nhau, tôi mới có quyết tâm thật lớn để cai. Nhưng cai được rồi tôi vẫn không thể có lại những gì mà tôi có khi xưa. Đôi lúc nghiền ngẫm lại tôi thoáng rùng mình vì thời gian mình chơi game online. Bây giờ tôi đang cố gắng học bù lại những đoạn kiến thức đã bị hổng, mọi việc đối với tôi rất khó khăn, nhưng tôi rất quyết tâm vì tôi biết mình có nhiều việc phải làm. Qua trao đổi với bè bạn tôi biết mình không phải trường hợp cá biệt và có vài bạn du học cùng thành phố của tôi, những sinh viên được nhà nước cử đi cho đến thời điểm này vẫn đốt thời gian trong thế giới ảo của MU, của VLTK, của Gun Bound hay Con đường đế vương nào đó. Tôi có khuyên họ, nhưng họ không nghe, nói thế nào cũng không nghe, kể cả dọa từ nhau. Tôi trông chờ vào sự tự giác của họ, nhưng những tin liên tiếp về game thủ chết do game online làm tôi quá bàng hoàng. Điều duy nhất mà tôi có thể làm cho họ là ước cho có một ai đó đến và đánh thức họ. Tôi không làm được, gia đình họ thì quá xa, xã hội không quản lý. Vậy ai sẽ làm điều ấy đây...
 
Hì, những người mới lại thường là những người nghiện. Và họ lại là những người chưa từng trải qua những niềm đam mê thật sự đã cắm đầu vào luyện như điên... Có nhiều lí do để đưa đẩy con người đến những khỏanh khắc ko thể tự mình gượng dậy như thế này, nhưng đôi khi cái hại họ ngay từ đầu là việc tự buông thả mình...

Kiểu này chắc em cũng phải tỉnh thôi :p
 
Thực ra game online không xấu, cái chính là ở người chơi. :|
Tôi chẳng ham hố gì game online, vì không tìm được trong đó nhiều tính trí tuệ và chiến thuật như các game offline. Nhưng có lẽ game online lại cuốn hút ở 1 mặt khác, đó chính là tính cộng đồng trong game, như 1 xã hội thu nhỏ.
 
Tạ Nam Anh đã viết:
Hì, những người mới lại thường là những người nghiện. Và họ lại là những người chưa từng trải qua những niềm đam mê thật sự đã cắm đầu vào luyện như điên... Có nhiều lí do để đưa đẩy con người đến những khỏanh khắc ko thể tự mình gượng dậy như thế này, nhưng đôi khi cái hại họ ngay từ đầu là việc tự buông thả mình...

Kiểu này chắc em cũng phải tỉnh thôi :p

Hehe đúng thế, game cũng là 1 dạng thuốc phiện, hút vài lần, quen rồi là coi như xong =; cai cực khó :D Anh ngày xưa cùng với hội ở lớp cũng chơi Star, ặc ặc, may mà đầu lớp 12 tý óanh nhau với con bà chủ quán ---> nghỉ chơi luôn, không có trượt ĐH là cái chắc :p

Admin Bùi Lê Chi đâu rồi nhỉ? Ra truyền bá kinh nghiệm cho các em tý đê :)
 
các game online kiểu như VLTK, cái hay nhất của nó ko phải là quest, hay lvl, mà thực sự cái hay nhất của nó là một thị trường chuyển nhượng item khá rộng lớn. đó mới là mục đích thực sự của game này. việc tăng thêm các chi tiết về đồ họa, cốt chuyện chỉ để cho ng chơi đỡ nhàm chán. nhưng thử hỏi những ng chơi VLTK, có ai nghĩ đến chuyện đấy ko. ai cũng hùng hục cày lvl, rồi tẩy tủy, rồi lại cầy ..... chỉ có những quyển sổ ghi nợ hàng game online càng ngày nhiều tên những SV ngoại trú, các game thủ ko có Internet ở nhà. trong khi những trò chơi nhiều tính trí tuệ hơn, hoặc ít nhất có tính chất giải trí nhiều hơn lại bị bỏ quên.

cái hay của game RPG khác với RTS ở chỗ nó yêu cầu một group chơi phối hợp với nhau, các cá nhân trao đổi item, buôn bán với các đơn vị đều là item, chứ ko qui ra tiền. thử hỏi, thế giới tổ chức WCG có bao giờ đưa MU với VLTK vào ko ????
 
Về game online, thực sự nó có sự hấp dẫn của nó :D Nhưng phải nói là nếu không kiềm chế được thì nó thực sự làm ta tốn thời gian :D Nếu như bạn mới chơi, lại trong tinhg huống như anh sinh viên ở trên, thì việc bị lôi cuốn vào đó là điều dễ hiểu :-? Vì sao vậy, vì ai trong chúng ta cũng có khát vọng được làm kẻ mạnh ^^ Không phải ai cũng có thể khẳng định mình ngoài cuộc sống :p Game online đã thực sự cho họ nơi mà họ có thể cảm thấy mình mạnh b-) Với những người mới chơi thì thử hỏi họ phải làm sao để đuổi kịp nhưng người đi trước :-/ Đơn giản là dành nhiều thời gian, mà kết quả họ thu được họ sẽ rất dễ nhận thấy chứ không như việc học tập chẳng hạn :D

Với bản thân em lúc mới chơi VLTK em cũng đã dành khá nhiều thời gian cho nó :) Nhưng em còn niềm đam mê lơn hơn đó là RTS Games :D Với em nó hấp dẫn hơn nhiều so với Game online :x Và nói thực em đã dành quá nhiều thời gian cho nó, cũng vì muốn giỏi hơn người khác >:) Nhiều lúc chơi đến mức độ mệt mỏi :D Giờ nghĩ lại thấy phí thời gian quá :D Nhưng bây giờ em nghĩ mình đã tự cân bằng được giữa việc học và chới :)>- Mà chơi lại giỏi hơn chứ :))

Hehe vậy vấn đề là gì, không ai có thể phủ nhận sức hấp dẫn của game :x Tuy nhiên mỗi người phải tự biết đâu là giới hạn ^^ Chúng ta còn có nhiều ước mơ nên phải biết dành thời gian cho nó :D Còn nếu bạn muốn trở thành Pro-gamer thì không nói làm gì rồi :p
 
Tôi chẳng hiểu được mấy cái game như MU hay VLTK hay cái j mà lắm người chơi thế. Tôi cũng đã thử mấy cái trò đó mà cảm thấy thật vô vị,nhàm chán. Còn cái gọi là pro gamer liệu đã tồn tại ở Vn hay chưa. Ở HN tôi thấy clan Vie nói tuy thế nhưng đã là pro đâu.>_<
 
Lê Quang đã viết:
Tôi chẳng hiểu được mấy cái game như MU hay VLTK hay cái j mà lắm người chơi thế. Tôi cũng đã thử mấy cái trò đó mà cảm thấy thật vô vị,nhàm chán. Còn cái gọi là pro gamer liệu đã tồn tại ở Vn hay chưa. Ở HN tôi thấy clan Vie nói tuy thế nhưng đã là pro đâu.>_<

Mỗi người có một sở thích riêng về game cũng như nghe nhạc vậy :p

Còn về Pro-gamer, có thì sao mà chưa có thì sao :-/
Em không thực sự hiểu ý anh định nói gì :-/
Pro-gamer đâu có tự dưng mà có, họ phải bỏ công sức luyện tập và nhiều thứ khác nữa chứ :-? Ít nhất thì em thấy một số thực sự muốn Việt Nam có nhưng Pro-gamer
 
pro gamer ở nước ngoài cũng là 1 nghề,nó cũng bth như mọi nghề khác.Nhưng ở VN thì mọi người vẫn quan niệm chơi game là ko tốt,xấu mà sự thật lại thường là vậy.Cái gọi là game thủ chuyên nghiệp ở VN chưa có mà chỉ có cái gọi là bán chuyên nghiệp thôi (đang nói là những game thi WCG).Để trở thành chuyên nghiệp(ngang tầm TG bây h) thì đòi hỏi cần phải có sự rèn luyện và định hướng từ nhỏ (nó cũng là 1 nghề mà). Tôi chỉ biết WC III nên nhận xét theo trò đó.Nếu như ở nước ngoài các gamer phần lớn có độ tuổi 16->20 thì Vn toàn các U25,26 (Seta thoòng chắc tầm 25 còn Công Hutr thì độ 22,NCdude ko bít >_<),mà chẳng ăn được ai(tiếc NCdude ko được đi).Tất nhiên để phát triển 1 nền CN game thì cần phải có sự đầu tư dài hơi và tất nhiên những người như họ lại là những nền tảng đầu tiên :D
 
Tôi cũng đã từng là một người chơi GB như điên như dại, nhưng nhiều khi chơi không phải vì thích mà chỉ là do thói quen, cảm thấy không ngồi máy là không chịu được, mặc dù lúc đó thực sự chẳng muốn chơi chút nào.
Tôi cũng khẳng định rằng tôi không phải là người mới bắt đầu chơi game. Nhưng những người chơi game lâu cũng dễ bị nghiện lắm chứ. Có khi vì chơi game nhiều mà các hoạt động giải trí outdoor bị lãng quên, vì thế khi mà không muốn chơi game cũng không biết làm gì, lại ngồi máy để cho có bạn tán gẫu.
May mắn là sau khi sang đây, bài vở ngập đầu, thi cử bận rôn, không còn thời gian mà nghĩ đến nó nữa, tự nhiên thói quen chơi biến mất. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rùng mình vì thời gian đã phí phạm cho GB. Đối với tôi game là vô bổ. Hết. Các bạn chơi game HAO đừng chửi nhé. Chỉ là ý kiến của bản thân tôi thôi.
P/s Có bác nào muốn chơi GB thì gửi mess cho tôi nhé. Hiện nay tôi vẫn còn giữ con wand fò trong GBVN ( lên rồi nhưng do bỏ lâu quá nên lại tụt xuống wand 4`:) ).
Thân
 
Chơi game sao lại vô bổ - chơi trò Sodoku trên miniclip chẳng hạn ^3^)/
Chơi để giải trí cũng tốt chứ sao :D
 
Hì, chỉ thấy sau 1 năm cho WCG thì có hơi béo lên tí :)) Chơi bóng rổ cũng kém nhiều so với bạn cùng lứa. Bù lại, cái được cũng không hẳn là quá nhỏ :D
 
Nam Anh mà cũng chơi bóng rổ á :))
hôm nào đá fifa chú chấp anh 5 quả, đánh bóng rổ anh chấp chú 15 quả
nhỉ :D
 
Hoàng Mạnh Khải đã viết:
Nam Anh mà cũng chơi bóng rổ á :))
hôm nào đá fifa chú chấp anh 5 quả, đánh bóng rổ anh chấp chú 15 quả
nhỉ :D
Thế chơi cả 2 trò ai đến 10 trước là thắng anh nhé ;;) Làm chầu phở 24 cho máu :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
--Chơi game không xấu, xấu hay k0 là tùy vào người chơi.
--Game là thế giới ảo, không phải là thật, cái gì cũng phải lo cho việc thật trước, việc ảo sau.
--Em đang chơi RYL 2 nhưng vẫn ở nhóm amateur vì vẫn còn biết lo cho thế giới thật của mình ( may thật, tạ ơn Bác Hồ :D:D ), hôm nào có ai lên chơi RYL 2 với em cho vui :D:D:D:D
 
Ơ ! mình tưởng phở 24 cuốn gói khỏi phố bà triệu rồi ? giờ là hàng ăn nhanh sao đó , còn phở đâu ? mà nam anh có thằng bạn nick vampirevn à ?
 
:-o Anh Ngọc cũng quen thằng Vamp à?Có phải nó cà khịa anh không để mai em học tập anh Hà ngấm ngầm trả thù hộ anh:))Nó năm ngoái đá FF nhưng năm nay chuyển sang War3 rồi.:|

Còn về việc chơi game thì thấy bình thường ,tuần 1,2 buổi đá FF;1,2 buổi WE;sắp tới thêm 1,2 buổi SC nữa:)).Vẫn vui,vẫn giao lưu với nhiều người mà chưa thấy bị như ông kia.Chắc là tại mình chưa thêm mấy buổi VLTK:p
Nhưng có 1 vấn đề là từ thời chưa có gameonl thì các cụ đã đánh game rồi,ko hiểu bây giờ có ai nhớ đc hồi đấy ng` ta chửi game ở điểm nào ko nhỉ???:-/
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nói thế nào thì nói , vẫn thích game , đam mê là đam mê , chơi vì niềm vui
Mà sao topic này toàn con trai thế nhỉ :? HAO có mấy em gái máu game lắm cơ
 
gameonline đc ưa chuộng nhất trong giới mod của TTTG là game BJ. mời các bạn tham gia học tập để có đc phong thái như các mod của chúng ta
 
Back
Bên trên