Trần Thị Xuân Thảo
(Thaosg151)
Moderator
Lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh kêu cứu
Hành khách đợi máy bay ở sân bay Bắc Kinh, Trung Quốc.
''Lưu học sinh các nước du học tại tất cả các trường đại học ở Bắc Kinh và ở các tỉnh khác, đặc biệt là Quảng Châu đều bỏ về nước trong tình trạng hoảng loạn như ong vỡ tổ. Tại Cục công an, số lượng sinh viên nước ngoài đến đăng ký làm visa đông khủng khiếp''. Một lưu học sinh Việt Nam tại Bắc Kinh đã gửi e-mail cho VietNamNet với những dòng như vậy. Sau đây là nội dung bức thư.
Hôm nay là ngày 25/4/2003, tức là đã một tuần sau khi chính quyền thành phố Bắc Kinh tuyên bố chính thức về con số người mắc bệnh SARS và kêu gọi lời báo động khẩn cấp về tình trạng lây lan ngày càng tăng của căn bệnh này. Hiện nay tất cả các trường đại học, tiểu học, trung học ở Bắc Kinh đều đã tuyên bố nghỉ học không thời hạn, đồng loạt áp dụng chính sách ''quản lý khép kín", tức là các học sinh của trường mỗi lần ra ngoài trường đều phải xuất trình thẻ sinh viên hoặc thẻ chứng nhận ra vào của trường đó (được làm tạm thời và có dán ảnh), ai không phải là sinh viên của trường hoặc không phải là nhân viên làm việc của trường thì không được vào trường. Thậm chí có một số trường đã ra ''lệnh giới nghiêm'': sau 6hchiều, tất cả các cổng trường sẽ bị đóng kín, ''nội bất xuất, ngoại bất nhập''. Các trường còn huy động một lực lượng bảo vệ dày đặc, đeo khẩu trang, găng tay và kính mắt bảo hiểm kín mít đứng ngoài các cổng trường để kiểm soát nghiêm ngặt và hạn chế số lượng người ra vào.
Toàn thành phố Bắc Kinh trong mấy ngày qua như một thành phố chết, tất cả mọi người đều sống trong căng thẳng, sợ hãi và hoảng loạn. Đường phố vắng hẳn do người dân cố thủ trong nhà sau khi tranh mua cướp bán rất nhiều lương thực, thực phẩm dự trữ trong nhiều ngày để tránh ra khỏi nhà. Tại các nhà ga, sân bay, tình trạng hoảng loạn còn thể hiện rõ trên gương mặt bơ phờ và ngơ ngác của rất nhiều người dân ngoại tỉnh tới Bắc Kinh làm ăn, nay phải vội vã về quê nhà. Số lượng vé tàu, vé máy bay thiếu hụt trầm trọng, nhiều người phải ăn chực nằm chờ ở nhà ga, sân bay, tất nhiên trong tình trạng "nhà nhà đeo khẩu trang, người người đeo khẩu trang". Tất cả các hoạt động vui chơi, giải trí tại các nơi công cộng chuẩn bị cho ngày lễ lao động 1/5 cũng phải tạm dừng. Các rạp chiếu bóng đóng cửa. Trên các gương mặt đều trắng toát một màu khăn khẩu trang, tất cả đều như những chiếc bóng di động, câm lặng, vội vã.
Lưu học sinh các nước du học tại tất cả các trường đại học ở Bắc Kinh và ở các tỉnh khác, đặc biệt là Quảng Châu đều bỏ về nước trong tình trạng hoảng loạn như ong vỡ tổ. Tại Cục Công an, số lượng sinh viên nước ngoài đến đăng kí làm visa về nước đông khủng khiếp, tất nhiên những người đến đăng ký làm visa và các nhân viên hải quan Trung Quốc đều đeo khẩu trang, thậm chí có người còn đeo đến hai, ba chiếc khẩu trang cho chắc ăn. Khẩu trang ở Bắc Kinh có rất nhiều loại, thịnh hành nhất là loại dầy 21 lớp hoặc 28 lớp, tuy nhiên nhiều người còn đang lo sợ chưa kịp chết vì bệnh SARS thì đã bị chết vì khẩu trang quá dày, không thở nổi. Chỉ trong một tuần qua đã có hơn 1.000 lưu học sinh Hàn quốc (80% là học tập ở Bắc Kinh) bỏ về nước, hãng hàng không Hàn Quốc còn tăng thêm mấy chuyến trong một ngày để đưa kịp và đưa hết số lưu học sinh và những công dân nước họ đang làm ăn, sinh sống tại Bắc Kinh về nước càng sớm càng tốt, trước khi chính thức cắt tuyến bay với Bắc Kinh. Số học sinh các nước khác cũng bỏ về ngày một đông, có người thậm chí còn không kịp làm visa quay lại để đi mua vé về cho nhanh, vì thông thường phải chờ mất 4 ngày mới lấy được hộ chiếu và visa.
Ấy thế nhưng Vietnam Airlines có đại diện tại Bắc Kinh lại tỏ ra rất ''bình chân như vại'', dường như căn bệnh SARS không mấy liên quan đến họ. Trước đây, cụ thể các chuyến bay Hà Nội - Bắc Kinh của hãng là 3 chuyến/1 tuần (thứ ba, sáu và Chủ nhật), tuy nhiên đúng vào thời điểm gay go nhất, cần đến sự giúp đỡ của Vietnam Airlines nhất thì các lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh lại không tìm thấy được sự quan tâm, ủng hộ và giúp đỡ.
Chuyến bay ngày thứ ba (22/4) bị hủy bỏ, tuy đã có rất nhiều lưu học sinh Việt Nam đã mua vé, với lý do không đủ khách, bay không có lãi, và bị dời lại vào ngày thứ sáu (25/4). Chuyến bay ngày Chủ nhật (27/4) đáng phải được tiến hành theo thông lệ thì nay lại bị hủy bỏ, chuyển lại vào ngày thứ ba tuần tiếp theo (29/4) với lý do vẫn vắng khách, bay không có lãi. Mặc dù theo tình hình thực tế, rất nhiều lưu học sinh Việt Nam rất hoảng sợ, đến mua vé về nước nhưng không được. Họ phải sống trong thắc thỏm, lo âu, hoang mang vì không biết có về được nước hay không trong khi căn bệnh quái ác và nguy cơ lây lan ngày càng nhanh đang rình rập. Mỗi một ngày đối với họ tưởng chừng như dài một thế kỷ, ai nấy cũng mong ngóng và cầu trời khấn phật mua được vé máy bay về nước. Nhiều người đã mất ăn, mất ngủ và các phụ huynh ở trong nước cũng rất lo lắng, liên tục gọi điện sang hỏi thăm tình hình và giục về nước. Nhưng đó là việc của họ chứ không phải việc của đại diện hàng không Vietnam Airlines tại Bắc Kinh. Rất nhiều lưu học sinh Việt Nam tại Bắc Kinh khi gọi điện thoại đến đặt vé máy bay từ một tuần trước đều được trả lời là không cho đặt vé, chỉ có trực tiếp đến mua mới bán. Thậm chí có bạn đến tận nơi mua vé ngày thứ sáu (25/4) từ thứ ba và năn nỉ cô nhân viên bán vé đặt hộ một chỗ cho bạn mình vào chuyến bay tiếp theo, song cũng bị "lạnh lùng" từ chối. Thôi thì trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ai đến nhanh thì người đấy thắng cũng là một lẽ thường tình và dễ hiểu. Song một điều đáng buồn cười lại là vào ngày thứ sáu (25/4) khi chính người bạn không may bị từ chối cho đặt vé trước đó đến tận đại diện của Hãng để mua vé cho chuyến bay vào ngày chủ nhật (27/4) thì được thông báo là chuyến bay đó đã bị hủy nhưng chuyến bay ngày thứ ba tiếp đó (29/4) đã bị đặt kín hết chỗ. Sinh viên đó rất ngạc nhiên vì chính cô muốn đặt vé, đã gọi nhiều lần đến xin đặt từ một tuần trước đều bị trả lời là không được, cứ đến mà mua, còn nhiều vé, chuyến bay của cả ngày thứ sáu (25/4) và Chủ nhật (27/4) vẫn còn nhiều chỗ trống. Sau khi thanh minh, năn nỉ mãi, cô nhân viên bán vé vẫn kiên quyết không cho mua vé mặc dù "người thực việc thực" đã đến tận nơi, dù cho tình trạng vé đăng ký đã kín nhưng vé xuất ra thực tế chưa đầy 1/3.
Không chỉ một mình cô sinh viên đó không gặp may, rất nhiều lưu học sinh Việt Nam khác cũng ở tình trạng tương tự, cũng trong ngày hôm đó, nhiều người cũng không hề mua được vé vào chuyến bay ngày thứ sáu (29/4) với lý do các vé đã bị đặt kín. Tuy nhiên, có sinh viên sau khi xin mua vé chính thức không được do không đặt trước, sau khi được mọi người mách bảo đã gọi điện thoại về nước, gọi ngay người nhà nhờ vả và ngay lập tức lại có vé như thường. Một số sinh viên khác do không có mối quan hệ đành chịu, phải mua vé bay từ Bắc Kinh xuống Quảng Châu rồi lại tìm đường đi tiếp về nước... Bực tức, sợ hãi, lo âu, thấp thỏm và bất lực, đó là cảm giác của các lưu học sinh Việt Nam bất hạnh còn chưa đặt được chân lên máy bay.
Sau đó, theo tính toán cộng trừ nhân chia có lãi, Hãng lại quyết định tăng thêm một chuyến bay cuối cùng vào ngày thứ sáu tiếp theo (2/5) (mà lẽ ra đương nhiên phải có) rồi mới quyết định tạm cắt đường bay Hà Nội - Bắc Kinh. Như vậy tính từ ngày 21/4 đến ngày 2/5, Vietnam Airlines chỉ có tất cả 3 chuyến bay về Việt Nam (1 chuyến đã bay, 2 chuyến sắp bay), mỗi chuyến bay có sức chứa 150 hàng khách, tức là nếu đầy kín 3 chuyến bay sẽ có 450 hành khách, trong đó phần lớn là lưu học sinh. Tuy nhiên, tổng số lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh hiện nay là khoảng 400/2400 số lưu học sinh Việt Nam khắp Trung Quốc, chưa kể khoảng 100 công dân Việt Nam đang làm ăn buôn bán, sinh sống tại Bắc Kinh.
Sẽ còn ít nhất 50 lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh và một số lưu học sinh Việt Nam ở các tỉnh khác lân cận gần Bắc Kinh (vốn vẫn phải đi lên Bắc Kinh để đi nhờ tuyến bay về nước) như Thiên Tân, Vũ Hán, An Huy…sẽ bị rớt lại Trung Quốc. Tại sao không thể giữ được các chuyến bay đúng như lịch trình, dù cho Vietnam Airlines có phải chấp nhận lỗ một vài chuyến bay để cứu được các lưu học sinh và công dân Việt Nam về nước kịp thời? Chẳng lẽ lợi ích về kinh tế và giá trị của đồng tiền lại nặng hơn tính mạng con người đến thế sao?
Đó là chưa kể đến tình trạng làm việc cửa quyền, cứng nhắc và thiếu trách nhiệm của hai cô Trung Quốc - nhân viên giao dịch và bán vé của đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh. Thái độ thiếu tôn trọng khách hàng, thiếu tôn trọng chính hãng Vietnam Airlines còn được thể hiện rõ ở giọng nói và thái độ phục vụ. Trước đây khi Đại diện của hãng mới đặt trụ sở ở Bắc Kinh, các khách hàng khi gọi điện thoại tới, đều được nghe thấy giọng nói: "Alô, Hãng hàng không Việt Nam xin nghe" của các cô nhân viên này, nhưng dần dần thói quen này đã bị mất đi, thay vào đó chỉ là những câu hỏi cụt lủn "Alô?", gây cảm giác rất khó chịu cho khách hàng, nhất là đối với khách hàng Việt Nam. Việc làm ăn tắc trách, mỗi người nói một nẻo, gọi qua điện thoại thì bảo không cần đặt vé, nhưng đến tận nơi lại tuyên bố cứ phải đặt vé trước mới bán của họ trong một tuần qua đã khiến nhiều khách hàng và lưu học sinh Việt Nam bị lỡ mất chuyến bay về nước. Thái độ bất cần khách hàng, cửa quyền, coi ta đây là độc quyền: "Thế có muốn mua hay không thì bảo?" của hai cô nhân viên này thực sự làm mất đi nét đẹp và uy tín vốn có của các nhân viên bán vé Vietnam Airlines. Sự cứng nhắc của họ không chỉ thể hiện ở chỗ cứ có thẻ học sinh mới bán theo giá học sinh (1.640 tệ/1 chiều Bắc Kinh - Hà Nội/Sài Gòn), mặc dù có học sinh Việt Nam vừa bị mất thẻ, nhà trường chưa kịp cấp lại, tuy nhiên đã mang cả hộ chiếu và thẻ cư trú dán ảnh hẳn hoi, chứng minh rõ mình là sinh viên, có visa X (loại visa chỉ chuyên cấp cho học sinh), là học sinh của trường này, trường nọ, song tình hình vẫn chẳng khá hơn. Các cô nhân viên này vẫn bắt bạn đó phải mua vé "không phải là học sinh", tức là không được ưu đãi với giá vé 1.640 tệ nữa, thay vào đó là giá vé thông thường 2.100 tệ.
Nếu sau ngày 2/5, Vietnam Airlines ở Bắc Kinh hoàn toàn cắt đường bay Bắc Kinh - Hà Nội/Sài Gòn thì các lưu học sinh Việt Nam và những công dân Việt Nam muốn về nước còn lại chỉ còn có cách đi tàu về nước nhưng với mức độ truyền nhiễm mạnh của căn bệnh SARS hiện nay, ai dám đảm bảo đi tàu hỏa về nước là an toàn? Đó là chưa kể họ sẽ phải mất ba ngày hai đêm trên tàu, không được hưởng giá vé học sinh (giá vé tàu từ Bắc Kinh - Hà Nội hiện nay là 1.023 tệ, trước đây vé học sinh là hơn 800 tệ). Nhưng với tình hình khẩn cấp như hiện nay, để tránh căn bệnh lây lan, biên giới Việt - Trung đang có nguy cơ bị đóng cửa, tàu hỏa về Việt Nam có thể cũng sẽ bị hủy chuyến và tạm ngưng ngay từ tuần sau.Vậy họ sẽ về nước bằng cách nào với hơn 3.000km?
Bên cạnh đó cũng phải hỏi đến trách nhiệm của Đại sứ quán Việt Nam tại Trung Quốc, ngoài việc thông báo cho lưu học sinh Việt nam ở Bắc Kinh về căn bệnh SARS đang hoành hành và dặn dò các em đề phòng cẩn thận, Đại sứ quán không hề có một thông báo chính thức nào về việc đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh sẽ hủy chuyến bay và sẽ dự định cắt đường bay kể từ sau ngày 2/5, khiến nhiều học sinh Việt Nam không nắm được tình hình để kịp có chuẩn bị về tinh thần, tiền bạc và thời gian làm thủ tục về nước. Một điều rất lạ rằng tuần nào đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh cũng phải họp báo cáo tình hình với Đại sứ quán, lẽ nào Sứ quán lại không có thông tin nắm bắt kịp thời chuyến bay nào sẽ bị hủy và khi nào sẽ đóng cửa đường bay, hay là đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh quá linh động trong cách làm việc và xử lý công việc khiến Đại sứ quán không thể nắm bắt kịp? Hay là việc báo cáo thì cứ báo cáo, còn chuyện của ai thì người đó cứ làm? Trong khi một số Đại sứ quán nước khác như Hàn quốc, Nhật Bản…đã kịp thời thông báo cho các lưu học sinh nước mình về tình trạng khẩn cấp ở Bắc Kinh (bằng cách gọi điện thoại cho từng trường, gửi giấy thông báo đến tận từng trường), tuyên bố rõ thời gian khi nào nước họ có khả năng cắt đường bay với Bắc Kinh để các học sinh nắm được, kịp thời làm thủ tục về nước.
Tuy nhiên việc luận tội và bới móc trách nhiệm thuộc về ai bây giờ cũng chẳng giải quyết được điều gì. Giải pháp tốt nhất và cần kíp nhất hiện nay là cần phải đưa được số lưu học sinh Việt Nam và các công dân Việt Nam còn ở Bắc Kinh về nước càng sớm càng tốt, bởi điều này không chỉ liên quan đến tính mạng của một số người đó mà rất có thể còn liên quan đến sức khỏe và tính mạng của cả cộng đồng người dân Việt Nam ở trong nước. Càng để chậm trễ một ngày nào, khả năng lây nhiễm bệnh lại càng lớn thêm ngày đó, nếu những con người đó bị về nước muộn, rất có thể họ sẽ bị lây bệnh, và mặc dù sau khi về nước có được phát hiện kịp thời và chữa chạy ngay nhưng ai có thể đảm bảo tính mạng cho họ? Ai có thể đảm bảo họ sẽ không làm lây lan ra những người khác? Chẳng lẽ chỉ vì một lợi ích nhỏ trước mắt về kinh tế mà Vietnam Airlines lại gián tiếp làm thiệt hại đến sức khỏe, tính mạng và tiền của người dân Việt Nam? Đại sứ quán Việt Nam ở Bắc Kinh và đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh cần phải có sự kết hợp với nhau chặt chẽ trong việc thông báo kịp thời chuyến bay, giờ bay, khi nào chính thức cắt đường bay cho sinh viên. Đồng thời vào thời điểm hiện nay không nên cắt chuyến bay, trái lại cần phải tăng cường thêm chuyến bay càng nhiều càng tốt để nhanh chóng đưa hết lưu học sinh Việt Nam và công dân Việt Nam ở Bắc Kinh về nước, rồi mới chính thức cắt đường bay.
Bộ Giáo dục Việt Nam ở trong nước cần phải có kết hợp ngay với Bộ Giáo dục Trung Quốc để các trường đại học ở Bắc Kinh tạo điều kiện thủ tục thuận lợi cho các học sinh công phí được nhanh chóng về nước mà vẫn giữ được học bổng nguyên vẹn.
Bộ Y tế Việt Nam cũng cần phải có chế độ chăm sóc đặc biệt và ưu đãi đối với các lưu học sinh Việt Nam từ Bắc Kinh về để kịp thời phát hiện bệnh trạng, chạy chữa đúng lúc và có hiệu quả, tránh trường hợp bỏ sót người bệnh hoặc dẫn đến tử vong không đáng có.
Hãy quan tâm và mở rộng vòng tay đối với lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh, đó là lời kêu cứu khẩn thiết từ họ.
Nguyễn Lệ Chi (từ Bắc Kinh) Theo Viet Nam Net
Không hiểu là Vietnam Airlines có hiểu được nỗi cực khổ của các bác sĩ trong nước khi phải nỗ lực ngày đêm, thậm chí không tiếc cả tính mạng bản thân để cứu sống các bệnh nhân, đẩy lùi dịch bệnh không nhỉ? Nếu những sinh viên trên vì không được về nước kịp thời mà nhiễm bệnh thì Vietnam Airlines không chỉ có tội với sinh viên đó và gia đình họ mà còn có tội với toàn dân, trước hết là phụ công tất cả những người đã và đang chiến đấu với SARS tại VN. Ở nước ta (và chắc là ở các nước khác cũng vậy), những bệnh nhân SARS được chăm sóc và điều trị hoàn toàn miễn phí, vậy thì tại sao Vietnam Airlines lại tính lãi lỗ trước tính mạng của đồng bào mình? Trong cơn nước sôi lửa bỏng mới thấy hết tình cảm của những người con cùng chung dòng máu Lạc Hồng không còn được như xưa nữa. Bầu đã coi bí là khác giống, chung giàn hay không không cần biết.
Thông tin này tôi đọc được trên net và rất bức xúc nên post lên đây để mọi người cùng tham khảo. Nếu đây là sự thật thì các bạn nghĩ gì?
Hành khách đợi máy bay ở sân bay Bắc Kinh, Trung Quốc.
''Lưu học sinh các nước du học tại tất cả các trường đại học ở Bắc Kinh và ở các tỉnh khác, đặc biệt là Quảng Châu đều bỏ về nước trong tình trạng hoảng loạn như ong vỡ tổ. Tại Cục công an, số lượng sinh viên nước ngoài đến đăng ký làm visa đông khủng khiếp''. Một lưu học sinh Việt Nam tại Bắc Kinh đã gửi e-mail cho VietNamNet với những dòng như vậy. Sau đây là nội dung bức thư.
Hôm nay là ngày 25/4/2003, tức là đã một tuần sau khi chính quyền thành phố Bắc Kinh tuyên bố chính thức về con số người mắc bệnh SARS và kêu gọi lời báo động khẩn cấp về tình trạng lây lan ngày càng tăng của căn bệnh này. Hiện nay tất cả các trường đại học, tiểu học, trung học ở Bắc Kinh đều đã tuyên bố nghỉ học không thời hạn, đồng loạt áp dụng chính sách ''quản lý khép kín", tức là các học sinh của trường mỗi lần ra ngoài trường đều phải xuất trình thẻ sinh viên hoặc thẻ chứng nhận ra vào của trường đó (được làm tạm thời và có dán ảnh), ai không phải là sinh viên của trường hoặc không phải là nhân viên làm việc của trường thì không được vào trường. Thậm chí có một số trường đã ra ''lệnh giới nghiêm'': sau 6hchiều, tất cả các cổng trường sẽ bị đóng kín, ''nội bất xuất, ngoại bất nhập''. Các trường còn huy động một lực lượng bảo vệ dày đặc, đeo khẩu trang, găng tay và kính mắt bảo hiểm kín mít đứng ngoài các cổng trường để kiểm soát nghiêm ngặt và hạn chế số lượng người ra vào.
Toàn thành phố Bắc Kinh trong mấy ngày qua như một thành phố chết, tất cả mọi người đều sống trong căng thẳng, sợ hãi và hoảng loạn. Đường phố vắng hẳn do người dân cố thủ trong nhà sau khi tranh mua cướp bán rất nhiều lương thực, thực phẩm dự trữ trong nhiều ngày để tránh ra khỏi nhà. Tại các nhà ga, sân bay, tình trạng hoảng loạn còn thể hiện rõ trên gương mặt bơ phờ và ngơ ngác của rất nhiều người dân ngoại tỉnh tới Bắc Kinh làm ăn, nay phải vội vã về quê nhà. Số lượng vé tàu, vé máy bay thiếu hụt trầm trọng, nhiều người phải ăn chực nằm chờ ở nhà ga, sân bay, tất nhiên trong tình trạng "nhà nhà đeo khẩu trang, người người đeo khẩu trang". Tất cả các hoạt động vui chơi, giải trí tại các nơi công cộng chuẩn bị cho ngày lễ lao động 1/5 cũng phải tạm dừng. Các rạp chiếu bóng đóng cửa. Trên các gương mặt đều trắng toát một màu khăn khẩu trang, tất cả đều như những chiếc bóng di động, câm lặng, vội vã.
Lưu học sinh các nước du học tại tất cả các trường đại học ở Bắc Kinh và ở các tỉnh khác, đặc biệt là Quảng Châu đều bỏ về nước trong tình trạng hoảng loạn như ong vỡ tổ. Tại Cục Công an, số lượng sinh viên nước ngoài đến đăng kí làm visa về nước đông khủng khiếp, tất nhiên những người đến đăng ký làm visa và các nhân viên hải quan Trung Quốc đều đeo khẩu trang, thậm chí có người còn đeo đến hai, ba chiếc khẩu trang cho chắc ăn. Khẩu trang ở Bắc Kinh có rất nhiều loại, thịnh hành nhất là loại dầy 21 lớp hoặc 28 lớp, tuy nhiên nhiều người còn đang lo sợ chưa kịp chết vì bệnh SARS thì đã bị chết vì khẩu trang quá dày, không thở nổi. Chỉ trong một tuần qua đã có hơn 1.000 lưu học sinh Hàn quốc (80% là học tập ở Bắc Kinh) bỏ về nước, hãng hàng không Hàn Quốc còn tăng thêm mấy chuyến trong một ngày để đưa kịp và đưa hết số lưu học sinh và những công dân nước họ đang làm ăn, sinh sống tại Bắc Kinh về nước càng sớm càng tốt, trước khi chính thức cắt tuyến bay với Bắc Kinh. Số học sinh các nước khác cũng bỏ về ngày một đông, có người thậm chí còn không kịp làm visa quay lại để đi mua vé về cho nhanh, vì thông thường phải chờ mất 4 ngày mới lấy được hộ chiếu và visa.
Ấy thế nhưng Vietnam Airlines có đại diện tại Bắc Kinh lại tỏ ra rất ''bình chân như vại'', dường như căn bệnh SARS không mấy liên quan đến họ. Trước đây, cụ thể các chuyến bay Hà Nội - Bắc Kinh của hãng là 3 chuyến/1 tuần (thứ ba, sáu và Chủ nhật), tuy nhiên đúng vào thời điểm gay go nhất, cần đến sự giúp đỡ của Vietnam Airlines nhất thì các lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh lại không tìm thấy được sự quan tâm, ủng hộ và giúp đỡ.
Chuyến bay ngày thứ ba (22/4) bị hủy bỏ, tuy đã có rất nhiều lưu học sinh Việt Nam đã mua vé, với lý do không đủ khách, bay không có lãi, và bị dời lại vào ngày thứ sáu (25/4). Chuyến bay ngày Chủ nhật (27/4) đáng phải được tiến hành theo thông lệ thì nay lại bị hủy bỏ, chuyển lại vào ngày thứ ba tuần tiếp theo (29/4) với lý do vẫn vắng khách, bay không có lãi. Mặc dù theo tình hình thực tế, rất nhiều lưu học sinh Việt Nam rất hoảng sợ, đến mua vé về nước nhưng không được. Họ phải sống trong thắc thỏm, lo âu, hoang mang vì không biết có về được nước hay không trong khi căn bệnh quái ác và nguy cơ lây lan ngày càng nhanh đang rình rập. Mỗi một ngày đối với họ tưởng chừng như dài một thế kỷ, ai nấy cũng mong ngóng và cầu trời khấn phật mua được vé máy bay về nước. Nhiều người đã mất ăn, mất ngủ và các phụ huynh ở trong nước cũng rất lo lắng, liên tục gọi điện sang hỏi thăm tình hình và giục về nước. Nhưng đó là việc của họ chứ không phải việc của đại diện hàng không Vietnam Airlines tại Bắc Kinh. Rất nhiều lưu học sinh Việt Nam tại Bắc Kinh khi gọi điện thoại đến đặt vé máy bay từ một tuần trước đều được trả lời là không cho đặt vé, chỉ có trực tiếp đến mua mới bán. Thậm chí có bạn đến tận nơi mua vé ngày thứ sáu (25/4) từ thứ ba và năn nỉ cô nhân viên bán vé đặt hộ một chỗ cho bạn mình vào chuyến bay tiếp theo, song cũng bị "lạnh lùng" từ chối. Thôi thì trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ai đến nhanh thì người đấy thắng cũng là một lẽ thường tình và dễ hiểu. Song một điều đáng buồn cười lại là vào ngày thứ sáu (25/4) khi chính người bạn không may bị từ chối cho đặt vé trước đó đến tận đại diện của Hãng để mua vé cho chuyến bay vào ngày chủ nhật (27/4) thì được thông báo là chuyến bay đó đã bị hủy nhưng chuyến bay ngày thứ ba tiếp đó (29/4) đã bị đặt kín hết chỗ. Sinh viên đó rất ngạc nhiên vì chính cô muốn đặt vé, đã gọi nhiều lần đến xin đặt từ một tuần trước đều bị trả lời là không được, cứ đến mà mua, còn nhiều vé, chuyến bay của cả ngày thứ sáu (25/4) và Chủ nhật (27/4) vẫn còn nhiều chỗ trống. Sau khi thanh minh, năn nỉ mãi, cô nhân viên bán vé vẫn kiên quyết không cho mua vé mặc dù "người thực việc thực" đã đến tận nơi, dù cho tình trạng vé đăng ký đã kín nhưng vé xuất ra thực tế chưa đầy 1/3.
Không chỉ một mình cô sinh viên đó không gặp may, rất nhiều lưu học sinh Việt Nam khác cũng ở tình trạng tương tự, cũng trong ngày hôm đó, nhiều người cũng không hề mua được vé vào chuyến bay ngày thứ sáu (29/4) với lý do các vé đã bị đặt kín. Tuy nhiên, có sinh viên sau khi xin mua vé chính thức không được do không đặt trước, sau khi được mọi người mách bảo đã gọi điện thoại về nước, gọi ngay người nhà nhờ vả và ngay lập tức lại có vé như thường. Một số sinh viên khác do không có mối quan hệ đành chịu, phải mua vé bay từ Bắc Kinh xuống Quảng Châu rồi lại tìm đường đi tiếp về nước... Bực tức, sợ hãi, lo âu, thấp thỏm và bất lực, đó là cảm giác của các lưu học sinh Việt Nam bất hạnh còn chưa đặt được chân lên máy bay.
Sau đó, theo tính toán cộng trừ nhân chia có lãi, Hãng lại quyết định tăng thêm một chuyến bay cuối cùng vào ngày thứ sáu tiếp theo (2/5) (mà lẽ ra đương nhiên phải có) rồi mới quyết định tạm cắt đường bay Hà Nội - Bắc Kinh. Như vậy tính từ ngày 21/4 đến ngày 2/5, Vietnam Airlines chỉ có tất cả 3 chuyến bay về Việt Nam (1 chuyến đã bay, 2 chuyến sắp bay), mỗi chuyến bay có sức chứa 150 hàng khách, tức là nếu đầy kín 3 chuyến bay sẽ có 450 hành khách, trong đó phần lớn là lưu học sinh. Tuy nhiên, tổng số lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh hiện nay là khoảng 400/2400 số lưu học sinh Việt Nam khắp Trung Quốc, chưa kể khoảng 100 công dân Việt Nam đang làm ăn buôn bán, sinh sống tại Bắc Kinh.
Sẽ còn ít nhất 50 lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh và một số lưu học sinh Việt Nam ở các tỉnh khác lân cận gần Bắc Kinh (vốn vẫn phải đi lên Bắc Kinh để đi nhờ tuyến bay về nước) như Thiên Tân, Vũ Hán, An Huy…sẽ bị rớt lại Trung Quốc. Tại sao không thể giữ được các chuyến bay đúng như lịch trình, dù cho Vietnam Airlines có phải chấp nhận lỗ một vài chuyến bay để cứu được các lưu học sinh và công dân Việt Nam về nước kịp thời? Chẳng lẽ lợi ích về kinh tế và giá trị của đồng tiền lại nặng hơn tính mạng con người đến thế sao?
Đó là chưa kể đến tình trạng làm việc cửa quyền, cứng nhắc và thiếu trách nhiệm của hai cô Trung Quốc - nhân viên giao dịch và bán vé của đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh. Thái độ thiếu tôn trọng khách hàng, thiếu tôn trọng chính hãng Vietnam Airlines còn được thể hiện rõ ở giọng nói và thái độ phục vụ. Trước đây khi Đại diện của hãng mới đặt trụ sở ở Bắc Kinh, các khách hàng khi gọi điện thoại tới, đều được nghe thấy giọng nói: "Alô, Hãng hàng không Việt Nam xin nghe" của các cô nhân viên này, nhưng dần dần thói quen này đã bị mất đi, thay vào đó chỉ là những câu hỏi cụt lủn "Alô?", gây cảm giác rất khó chịu cho khách hàng, nhất là đối với khách hàng Việt Nam. Việc làm ăn tắc trách, mỗi người nói một nẻo, gọi qua điện thoại thì bảo không cần đặt vé, nhưng đến tận nơi lại tuyên bố cứ phải đặt vé trước mới bán của họ trong một tuần qua đã khiến nhiều khách hàng và lưu học sinh Việt Nam bị lỡ mất chuyến bay về nước. Thái độ bất cần khách hàng, cửa quyền, coi ta đây là độc quyền: "Thế có muốn mua hay không thì bảo?" của hai cô nhân viên này thực sự làm mất đi nét đẹp và uy tín vốn có của các nhân viên bán vé Vietnam Airlines. Sự cứng nhắc của họ không chỉ thể hiện ở chỗ cứ có thẻ học sinh mới bán theo giá học sinh (1.640 tệ/1 chiều Bắc Kinh - Hà Nội/Sài Gòn), mặc dù có học sinh Việt Nam vừa bị mất thẻ, nhà trường chưa kịp cấp lại, tuy nhiên đã mang cả hộ chiếu và thẻ cư trú dán ảnh hẳn hoi, chứng minh rõ mình là sinh viên, có visa X (loại visa chỉ chuyên cấp cho học sinh), là học sinh của trường này, trường nọ, song tình hình vẫn chẳng khá hơn. Các cô nhân viên này vẫn bắt bạn đó phải mua vé "không phải là học sinh", tức là không được ưu đãi với giá vé 1.640 tệ nữa, thay vào đó là giá vé thông thường 2.100 tệ.
Nếu sau ngày 2/5, Vietnam Airlines ở Bắc Kinh hoàn toàn cắt đường bay Bắc Kinh - Hà Nội/Sài Gòn thì các lưu học sinh Việt Nam và những công dân Việt Nam muốn về nước còn lại chỉ còn có cách đi tàu về nước nhưng với mức độ truyền nhiễm mạnh của căn bệnh SARS hiện nay, ai dám đảm bảo đi tàu hỏa về nước là an toàn? Đó là chưa kể họ sẽ phải mất ba ngày hai đêm trên tàu, không được hưởng giá vé học sinh (giá vé tàu từ Bắc Kinh - Hà Nội hiện nay là 1.023 tệ, trước đây vé học sinh là hơn 800 tệ). Nhưng với tình hình khẩn cấp như hiện nay, để tránh căn bệnh lây lan, biên giới Việt - Trung đang có nguy cơ bị đóng cửa, tàu hỏa về Việt Nam có thể cũng sẽ bị hủy chuyến và tạm ngưng ngay từ tuần sau.Vậy họ sẽ về nước bằng cách nào với hơn 3.000km?
Bên cạnh đó cũng phải hỏi đến trách nhiệm của Đại sứ quán Việt Nam tại Trung Quốc, ngoài việc thông báo cho lưu học sinh Việt nam ở Bắc Kinh về căn bệnh SARS đang hoành hành và dặn dò các em đề phòng cẩn thận, Đại sứ quán không hề có một thông báo chính thức nào về việc đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh sẽ hủy chuyến bay và sẽ dự định cắt đường bay kể từ sau ngày 2/5, khiến nhiều học sinh Việt Nam không nắm được tình hình để kịp có chuẩn bị về tinh thần, tiền bạc và thời gian làm thủ tục về nước. Một điều rất lạ rằng tuần nào đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh cũng phải họp báo cáo tình hình với Đại sứ quán, lẽ nào Sứ quán lại không có thông tin nắm bắt kịp thời chuyến bay nào sẽ bị hủy và khi nào sẽ đóng cửa đường bay, hay là đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh quá linh động trong cách làm việc và xử lý công việc khiến Đại sứ quán không thể nắm bắt kịp? Hay là việc báo cáo thì cứ báo cáo, còn chuyện của ai thì người đó cứ làm? Trong khi một số Đại sứ quán nước khác như Hàn quốc, Nhật Bản…đã kịp thời thông báo cho các lưu học sinh nước mình về tình trạng khẩn cấp ở Bắc Kinh (bằng cách gọi điện thoại cho từng trường, gửi giấy thông báo đến tận từng trường), tuyên bố rõ thời gian khi nào nước họ có khả năng cắt đường bay với Bắc Kinh để các học sinh nắm được, kịp thời làm thủ tục về nước.
Tuy nhiên việc luận tội và bới móc trách nhiệm thuộc về ai bây giờ cũng chẳng giải quyết được điều gì. Giải pháp tốt nhất và cần kíp nhất hiện nay là cần phải đưa được số lưu học sinh Việt Nam và các công dân Việt Nam còn ở Bắc Kinh về nước càng sớm càng tốt, bởi điều này không chỉ liên quan đến tính mạng của một số người đó mà rất có thể còn liên quan đến sức khỏe và tính mạng của cả cộng đồng người dân Việt Nam ở trong nước. Càng để chậm trễ một ngày nào, khả năng lây nhiễm bệnh lại càng lớn thêm ngày đó, nếu những con người đó bị về nước muộn, rất có thể họ sẽ bị lây bệnh, và mặc dù sau khi về nước có được phát hiện kịp thời và chữa chạy ngay nhưng ai có thể đảm bảo tính mạng cho họ? Ai có thể đảm bảo họ sẽ không làm lây lan ra những người khác? Chẳng lẽ chỉ vì một lợi ích nhỏ trước mắt về kinh tế mà Vietnam Airlines lại gián tiếp làm thiệt hại đến sức khỏe, tính mạng và tiền của người dân Việt Nam? Đại sứ quán Việt Nam ở Bắc Kinh và đại diện Vietnam Airlines ở Bắc Kinh cần phải có sự kết hợp với nhau chặt chẽ trong việc thông báo kịp thời chuyến bay, giờ bay, khi nào chính thức cắt đường bay cho sinh viên. Đồng thời vào thời điểm hiện nay không nên cắt chuyến bay, trái lại cần phải tăng cường thêm chuyến bay càng nhiều càng tốt để nhanh chóng đưa hết lưu học sinh Việt Nam và công dân Việt Nam ở Bắc Kinh về nước, rồi mới chính thức cắt đường bay.
Bộ Giáo dục Việt Nam ở trong nước cần phải có kết hợp ngay với Bộ Giáo dục Trung Quốc để các trường đại học ở Bắc Kinh tạo điều kiện thủ tục thuận lợi cho các học sinh công phí được nhanh chóng về nước mà vẫn giữ được học bổng nguyên vẹn.
Bộ Y tế Việt Nam cũng cần phải có chế độ chăm sóc đặc biệt và ưu đãi đối với các lưu học sinh Việt Nam từ Bắc Kinh về để kịp thời phát hiện bệnh trạng, chạy chữa đúng lúc và có hiệu quả, tránh trường hợp bỏ sót người bệnh hoặc dẫn đến tử vong không đáng có.
Hãy quan tâm và mở rộng vòng tay đối với lưu học sinh Việt Nam ở Bắc Kinh, đó là lời kêu cứu khẩn thiết từ họ.
Nguyễn Lệ Chi (từ Bắc Kinh) Theo Viet Nam Net
Không hiểu là Vietnam Airlines có hiểu được nỗi cực khổ của các bác sĩ trong nước khi phải nỗ lực ngày đêm, thậm chí không tiếc cả tính mạng bản thân để cứu sống các bệnh nhân, đẩy lùi dịch bệnh không nhỉ? Nếu những sinh viên trên vì không được về nước kịp thời mà nhiễm bệnh thì Vietnam Airlines không chỉ có tội với sinh viên đó và gia đình họ mà còn có tội với toàn dân, trước hết là phụ công tất cả những người đã và đang chiến đấu với SARS tại VN. Ở nước ta (và chắc là ở các nước khác cũng vậy), những bệnh nhân SARS được chăm sóc và điều trị hoàn toàn miễn phí, vậy thì tại sao Vietnam Airlines lại tính lãi lỗ trước tính mạng của đồng bào mình? Trong cơn nước sôi lửa bỏng mới thấy hết tình cảm của những người con cùng chung dòng máu Lạc Hồng không còn được như xưa nữa. Bầu đã coi bí là khác giống, chung giàn hay không không cần biết.
Thông tin này tôi đọc được trên net và rất bức xúc nên post lên đây để mọi người cùng tham khảo. Nếu đây là sự thật thì các bạn nghĩ gì?
Chỉnh sửa lần cuối: