Em Phương ạ, cuộc sống là như thế mà! Có khi mình nói những điều mình thực lòng nghĩ, cùng muốn chia sẻ những niềm vui, họ lại cho là mình tinh vi khoe mẽ. Có khi mình rụt rè ít tiếp xúc với mọi người, họ lại cho la kiêu căng. Ăn mặc đẹp, diện một chút thì họ cho là mình đú đởn. Lạc quan với cuộc sống họ cho là vô lo, làm khổ người khác. Rồi chưa kể hàng trăm thứ bà rằn họ có thể đặt điều ra nữa! Nhiều khi chính bản thân nghe lại " tin đồn" về bản thân mình cũng còn thấy ngạc nhiên! Ban đầu thấy hơi sốc, sau rồi thấy bình thường, sau nữa thì don't give a ... và tự cười với chính bản thân mình! Ngày xưa ở trường ams suốt những năm học cấp ba chị không hề có bạn trai, cũng chẳng "dây mơ rễ má" với ai, vốn tự hào với bản thân, mình là người thẳng thắn trong chuyện tình cảm, không thích nói không thích, không ỡm ờ để người ta phải mất thời gian thế rồi vẫn bị mang tiếng "thay người yêu như thay áo". Trong khi các bạn xung quanh hàng ngày hết anh này anh nọ, ai nói gì đâu?!!?
Thế rồi ngay cả đến bây giờ, tưởng xa rời môi trường trường học xã hội thu nhỏ ấy rồi , thiên hạ cũng vẫn thích thú vẽ đủ mọi "thành tích" cho mình! Nào là hàng tháng tiêu đến cả nghìn bảng, mỗi tháng cắt tóc mất 100 bảng, ( không hiểu những chuyện phi lý thế này có ai tin được không nữa) Thế nhưng somehow chuyện này có phong phanh đến gia đình, ba mẹ ông bà lại lo lắng. Họ nói về bản thân mình không sao, nhưng rồi để cho những người lớn tuổi như ông bà mình phải lo lắng mất ngủ vài đêm, không hiểu những người vô tình hay ác ý, đặt chuyện biết được sẽ nghĩ thế nào!?!?!
Nhưng... thế đấy, miệng lưỡi thế gian, họ nghĩ gì, nói gì chả được, có mất xu nào đâu? Cần gì họ phải tiếp xúc với mình họ mới có quyền "buôn dưa lê" về mình?? Nhưng nghĩ lại, mình cũng có những người bạn yêu thương mình vì tất cả, cá tính của mình, hiểu cho những cái "không hoàn thiện" của mình, an ủi mình khi họ cùng nghe được những lời đồn "ác" về mình, thế là vui lắm rồi, Những người đã từng là bạn mình mà theo số đông hùa vào nói xấu thì có mất đi cũng chẳng thấy đáng tiếc! Còn những người chưa từng, không, và sẽ không bao giờ là bạn của mình, thiết tự an ủi, mình cũng chẳng nên quan tâm! Vài năm học ở trường tạo nên cho bản thân mình ý thức tự bảo vệ bản thân, tự hào về giá trị thật của bản thân mình và biết trân trọng, những người bạn thực sự! Bản thân chưa từng phải cảm thấy xấu hồ về những gì mình làm!! Thế là vui lắm rồi! Chưa bao giờ nghĩ sẽ viết ra những dòng này vì tự cho rằng mọi người sẽ cho là " tự thanh minh", "không có gì viẹc gì phải giả thích", xong sẵn mục em bé tâm sự, không nói không được, mặc thiên hạ muốn xuyên tạc gì cũng được! Thank you all, friends that always stand by my side , bitches that make me a much stronger person I am today!
Love