Mỗi con người có một tính cách cuộc sống khác nhau. Vì thế nên biết chấp nhận họ ở những điều khác nhau đó hơn là sự đồng cảm.
Với lại, họ là ai, họ tốt hay xấu, họ thế nào thì có gì là quan trọng ? Chẳng phải điều quan trọng là họ đối xử tốt với mình hay sao ?
Ở trường, kẻ học giỏi, giải Quốc gia, kẻ đội tuyển bóng rổ, bí thư, lớp trưởng hay gì gì đi nữa, nếu người đó đối xử xấu với mình thì có là Thánh cũng không ý nghĩa gì cả. (không có ý định ám chỉ ai).
Trước đây tao cũng khá thất vọng và hụt hẫng về một số đứa bạn của mình, ngay cả bây giờ tao cũng thấy khó chấp nhận những sự thay đổi và hời hợt, chớp nhoáng của bọn nó. Nhưng rồi cũng phải tự biết quen đi, người nào ko hợp thì thôi ko làm bạn nữa, chứ không nên vì những gì họ thể hiện ra như vậy.
Con người ta tuy nhiên về bên ngoài cũng không phải là ko đánh giá toàn bộ. Một người chơi bời, sống buông thả trước hết có một điều khó chấp nhận được là ở chỗ họ thiếu ý chí, thiếu nghị lực, họ hèn kém không biết vượt qua khó khăn mà phải lao mình vào các cuộc vui mù quáng.
Chúng ta ngồi đây còn học cấp III, còn là học sinh. Mai kia biết ai là kẻ thành chính trị gia, ai là tỷ phú, ai là người dạy học, ai là đầu gấu, ai giết người cướp của, ai phạm pháp nhỉ ?