Phan Thanh Phong
(friendly2705)
New Member
Hoàng hôn buông xuống bến Ninh Kiều thơ mộng. Dòng sông Hậu phơi vẻ đẹp màu nước nâu hồng với từng con sóng nhỏ lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ. Ánh hoàng hôn nhạt nhòa mờ sương cuốn theo những chiếc ghe, xuồng hối hả ngược xuôi. Hoàng Linh đi đạo dọc theo con đường lát gạch mé bến sông.Chiều nay sau giờ làm việc anh tách khỏi đoàn công tác giáo dục tăng cường cho đồng bằng sông Cửu Long ra bờ sông đoạn bến Ninh Kiều bách bộ thư giãn. Và điều quan trọng nhất là anh gọi điện và hẹn gặp Bảo Kim, người bạn gái tình cờ anh vừa gặp lại sau hai mươi năm xa cách. Duyên mai nào trời đất lại cho anh gặp lại Bảo Kịm, người mà anh đã gửi mối tình đầu. Trong tâm tưởng anh suốt hai mươi lăm năm qua vẫn lưu giữ hình bóng người con gái có vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa, đôi mắt bồ câu, chiếc mũi dọc dừa hơi hếch và hàm răng trắng nuột nà đều đặn. Chỉ có nước da trắng hồng như vỏ trứng gà bóc hơi xạm đen đi vì nắng gió đồng bằng.
Hoàng Linh tìm một chiếc ghế đá trước hàng rào sắt ngay cạnh bến sông ngòi đợi Bảo Kim. Anh có dịp ngắm những hậu cây cảnh, những hàng dương liễu, những tượng đài xây trong công viên. Khi bóng tối lan tới chỗ anh ngồi cũng là lúc Bảo Kim đến. Nàng nhìn trước, nhìn sau rồi vội vã ngồi xuống bên cạnh anh nói trong hơi thở:
- Chắc anh chờ em lâu dữ rồi ha?
- Không! Không! Anh cũng vừa tới được một lát.
- Hoàng Linh nói như thanh minh.
Hơi ấm nồng và thơm mùi nước hoa từ người Bảo Kim tỏa ra người Hoàng Linh gây cho anh cảm giác thật dễ chịu và hấp dẫn. Trời ơi! Sau một phần tư thế kỷ xa nhau, bây giờ mới lại được ngồi với em sao vẫn có cái cảm giác như cái buổi đầu tiên hai đứa gặp mặt tỏ tình. Xao xuyến, bối rối, ngượng ngập. Hai người tuổi đã hơn ngũ tuần, chia tay nhau sau mối tình đầu không thành, mỗi người đi tới một phương trời với một mái ấm và cuộc sống riêng. Nhưng rồi...
Hoàng Linh ngồi sát lại với Bảo Kim hỏi nhỏ như nói thầm:
- Sao? Từ ngày xa anh em sống hạnh phúc chứ?
Bảo Kim lặng đi một lúc như bị chạm vào một niềm ký ức sâu thẳm. Rồi nàng nghẹn ngào:
- Đời em chán lắm anh ạ! Đời chồng thứ nhất chết sớm vì ăn nhậu xay xỉn. Đời chồng thứ hai tưởng là hiền lành đứng đắn lại lừa đảo bỏ em vượt biên. Một mình em phải đảm đương nuôi ba đứa con cho hai đời chồng!
Hai mươi lăm năm không liên lạc, thư từ Hoàng Linh không ngờ từ khi xa anh cuộc đời Bảo Kim lại trầm luân đến thế. Anh an ủi Bảo Kim bằng một câu hỏi ngớ ngẩn:
- Sao những chuyện như thế em không viết thư cho anh biết?
Bảo Kim cúi đầu mỉm cười nói như trách:
- Sao anh Linh nghĩ đơn giản thế! Có chồng con rồi mà còn viết thư cho người yêu cũ! Có mà...
- Ừ nhỉ! Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải là người chủ động viết thư cho em. Với tư cách là anh trai hay bạn trai cũng được chứ sao.
Bảo Linh bật cười khúc khích trêu Linh:
- Hay là anh nói ruột cũng được!
Hoàng Linh suy nghĩ câu nói đùa của Bảo Kim: Nàng tuy đã hai đời chồng. Còn mình ước ao được làm chồng nàng thì vẫn phải ''yêu trong mộng tưởng''. Khi bảo Kim quay sang hỏi về gia đình của Hoang Linh anh cũng không khỏi lúng túng. Biết nói sao với nàng về tình cảnh éo le của anh. Hoàng Linh gắng gượng mãi mới nói lên lời, giọng anh trầm buồn:
- Bảo Kim ạ! Em đã hỏi anh cũng không muốn giấu. Đời em bật hạnh bao nhiêu thì đời anh cũng bât hạnh bấy nhiêu?
- Anh nói sao? Anh cũng bất hạnh? -BẢo Kim bất giác hỏi dồn dập.
- Đúng thế! Vợ chồng lấy nhau hơn hai chục năm trời mà vẫn không có con với nhau được. Cô ấy trở thành vô sinh sau khi cắt khối u ở dạ con!
Bảo Kim còn bàng hoang hơn Hàng Linh khi nghe anh kể về gia cảnh. Hai người cùng im lặng hồi lâu như cùng bi rơi vào vực thẳm của ký ức và hồi tưởng. Sao cuộc dời lại trớ trêu và oái oăm đến vậy? Hay đây chính là sự trừng phạt của trời đất đối với những người đã từng một lần yêu nhau đến đắm say, cuồng nhiệt, dâng hiến cả trái tim và cuộc đời cho nhau nhưng rồi không đi đến đích cuối cùng là hôn nhân. Họ phải trả giá bằng chính cuộc đời trầm luân của mỗi người. Và hôm nay hai trái tim, hai tâm hồn lại có dịp tái hợp. Tình yêu ban đầu tưởng đã chết qua thời gian hai mươi lăm năm xa cách bỗng sống dậy ào ạt và quết liệt như vũ bão. Bảo Kim âu yếm nắm lấy bàn tay còn lại duy nhất của Hoàng Linh quàng qua vai mình. Nhận được luồng điện của sự ưng thuận. Hoàng Linh ôm chầm láy bảo Linh hôn dồn đập lên đôi môi, hai má, mái tóc, vầng cổ và khuôn ngực của nàng. Người Bảo Kim bỗng nóng lên rừng rức như thỏi than hồng. Điều đó càng làm cho Hoàng Linh có cảm giác hai người như trẻ lại tuổi chớm yêu vào buổi mới gặo nhau lần đầu. Hai người quện chặt như thế trên chiếc ghế đá cho tới khi có tiếng người lao xao rủ nhau vào công viên Ninh Kiều hóng mát và ăn đêm. Trên mặt nước mênh mông sông Hậu đã lấp lánh ánh đèn của các tòa nhà khách sạn cao tầng, của các quán ăn tối và của ghe xuồng neo đậu bến sông. Trăng hạ tuần mỏng manh và nhợt nhạt hiện lên rõ dần ở phía trời tây.
Hoàng Linh đứng dậy kéo tay Bảo Kim đi theo mình đến nhà hàng Ninh Kiều ăn bữa tối. Anh gắp bỏ vào bát Bảo Kim các món ăn ngon như một người anh ân cần với đứa em gái lâu ngày mới gặp nhau. Các tiếp viên nhà hàng quần tím than công nhân, áo trắng, cổ thắt nơ đi đi lại lại tiếp các món ăn, trông hai người như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Họ có biết đâu người đàn ông có gia đình sống ở Hà Nội, còn người đàn bà có gia đình đang sống ở Cần Thơ. Họ đã sống xa nhau khoảng không gian hơn hai ngàn cây số và khoảng thời gian mong ngóng vô vọng không tin tức về nhau. Nay bỗng bất ngờ gặp nhau...
Hoàng Linh tìm một chiếc ghế đá trước hàng rào sắt ngay cạnh bến sông ngòi đợi Bảo Kim. Anh có dịp ngắm những hậu cây cảnh, những hàng dương liễu, những tượng đài xây trong công viên. Khi bóng tối lan tới chỗ anh ngồi cũng là lúc Bảo Kim đến. Nàng nhìn trước, nhìn sau rồi vội vã ngồi xuống bên cạnh anh nói trong hơi thở:
- Chắc anh chờ em lâu dữ rồi ha?
- Không! Không! Anh cũng vừa tới được một lát.
- Hoàng Linh nói như thanh minh.
Hơi ấm nồng và thơm mùi nước hoa từ người Bảo Kim tỏa ra người Hoàng Linh gây cho anh cảm giác thật dễ chịu và hấp dẫn. Trời ơi! Sau một phần tư thế kỷ xa nhau, bây giờ mới lại được ngồi với em sao vẫn có cái cảm giác như cái buổi đầu tiên hai đứa gặp mặt tỏ tình. Xao xuyến, bối rối, ngượng ngập. Hai người tuổi đã hơn ngũ tuần, chia tay nhau sau mối tình đầu không thành, mỗi người đi tới một phương trời với một mái ấm và cuộc sống riêng. Nhưng rồi...
Hoàng Linh ngồi sát lại với Bảo Kim hỏi nhỏ như nói thầm:
- Sao? Từ ngày xa anh em sống hạnh phúc chứ?
Bảo Kim lặng đi một lúc như bị chạm vào một niềm ký ức sâu thẳm. Rồi nàng nghẹn ngào:
- Đời em chán lắm anh ạ! Đời chồng thứ nhất chết sớm vì ăn nhậu xay xỉn. Đời chồng thứ hai tưởng là hiền lành đứng đắn lại lừa đảo bỏ em vượt biên. Một mình em phải đảm đương nuôi ba đứa con cho hai đời chồng!
Hai mươi lăm năm không liên lạc, thư từ Hoàng Linh không ngờ từ khi xa anh cuộc đời Bảo Kim lại trầm luân đến thế. Anh an ủi Bảo Kim bằng một câu hỏi ngớ ngẩn:
- Sao những chuyện như thế em không viết thư cho anh biết?
Bảo Kim cúi đầu mỉm cười nói như trách:
- Sao anh Linh nghĩ đơn giản thế! Có chồng con rồi mà còn viết thư cho người yêu cũ! Có mà...
- Ừ nhỉ! Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải là người chủ động viết thư cho em. Với tư cách là anh trai hay bạn trai cũng được chứ sao.
Bảo Linh bật cười khúc khích trêu Linh:
- Hay là anh nói ruột cũng được!
Hoàng Linh suy nghĩ câu nói đùa của Bảo Kim: Nàng tuy đã hai đời chồng. Còn mình ước ao được làm chồng nàng thì vẫn phải ''yêu trong mộng tưởng''. Khi bảo Kim quay sang hỏi về gia đình của Hoang Linh anh cũng không khỏi lúng túng. Biết nói sao với nàng về tình cảnh éo le của anh. Hoàng Linh gắng gượng mãi mới nói lên lời, giọng anh trầm buồn:
- Bảo Kim ạ! Em đã hỏi anh cũng không muốn giấu. Đời em bật hạnh bao nhiêu thì đời anh cũng bât hạnh bấy nhiêu?
- Anh nói sao? Anh cũng bất hạnh? -BẢo Kim bất giác hỏi dồn dập.
- Đúng thế! Vợ chồng lấy nhau hơn hai chục năm trời mà vẫn không có con với nhau được. Cô ấy trở thành vô sinh sau khi cắt khối u ở dạ con!
Bảo Kim còn bàng hoang hơn Hàng Linh khi nghe anh kể về gia cảnh. Hai người cùng im lặng hồi lâu như cùng bi rơi vào vực thẳm của ký ức và hồi tưởng. Sao cuộc dời lại trớ trêu và oái oăm đến vậy? Hay đây chính là sự trừng phạt của trời đất đối với những người đã từng một lần yêu nhau đến đắm say, cuồng nhiệt, dâng hiến cả trái tim và cuộc đời cho nhau nhưng rồi không đi đến đích cuối cùng là hôn nhân. Họ phải trả giá bằng chính cuộc đời trầm luân của mỗi người. Và hôm nay hai trái tim, hai tâm hồn lại có dịp tái hợp. Tình yêu ban đầu tưởng đã chết qua thời gian hai mươi lăm năm xa cách bỗng sống dậy ào ạt và quết liệt như vũ bão. Bảo Kim âu yếm nắm lấy bàn tay còn lại duy nhất của Hoàng Linh quàng qua vai mình. Nhận được luồng điện của sự ưng thuận. Hoàng Linh ôm chầm láy bảo Linh hôn dồn đập lên đôi môi, hai má, mái tóc, vầng cổ và khuôn ngực của nàng. Người Bảo Kim bỗng nóng lên rừng rức như thỏi than hồng. Điều đó càng làm cho Hoàng Linh có cảm giác hai người như trẻ lại tuổi chớm yêu vào buổi mới gặo nhau lần đầu. Hai người quện chặt như thế trên chiếc ghế đá cho tới khi có tiếng người lao xao rủ nhau vào công viên Ninh Kiều hóng mát và ăn đêm. Trên mặt nước mênh mông sông Hậu đã lấp lánh ánh đèn của các tòa nhà khách sạn cao tầng, của các quán ăn tối và của ghe xuồng neo đậu bến sông. Trăng hạ tuần mỏng manh và nhợt nhạt hiện lên rõ dần ở phía trời tây.
Hoàng Linh đứng dậy kéo tay Bảo Kim đi theo mình đến nhà hàng Ninh Kiều ăn bữa tối. Anh gắp bỏ vào bát Bảo Kim các món ăn ngon như một người anh ân cần với đứa em gái lâu ngày mới gặp nhau. Các tiếp viên nhà hàng quần tím than công nhân, áo trắng, cổ thắt nơ đi đi lại lại tiếp các món ăn, trông hai người như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Họ có biết đâu người đàn ông có gia đình sống ở Hà Nội, còn người đàn bà có gia đình đang sống ở Cần Thơ. Họ đã sống xa nhau khoảng không gian hơn hai ngàn cây số và khoảng thời gian mong ngóng vô vọng không tin tức về nhau. Nay bỗng bất ngờ gặp nhau...
Chỉnh sửa lần cuối: