Phạm Đinh Thắng
(ROCK)
New Member
ROCK hà nội con đường đầy chông gai phần 5
Phần 5: Buổi biểu diễn "thần sầu quỷ khốc " của Đại Bàng Trắng
Nhưng phải đến khi những anh hùng cựu trào " Đại Bàng Trắng" tái xuất thì giang hồ mới thực sự 1 phen náo loạn. Thời gian họ thoái ẩn giang hồ đã khá lâu và phần đông những tín đồ chỉ biết đến ĐBT qua lời kể của những đàn anh đi trước. Đến thời điểm cuối năm 1997 thì hình ảnh ĐBT đã khác rất nhiều với ĐBT của năm 93-94. Thời đỉnh cao của ĐBT là vào năm 1994 khi mà liên tục những buổi biểu diễn của họ được tổ chức tại nhà thi đấu Trung Tự (kẻ tổ chức chính là quái nhân Giang " trọc", 1 con nghiện Metal trường XD, nổi tiếng với quả đầu của trọng tài Colina và con xe cào cào 250). ĐBT chỉ chơi thuần chất Metal (hầu hết la Deep Purple) và đánh chủ đạo cả chương trình. Anh em tín đồ già hồi đấy phong tặng cho họ danh hiệu "con Khủng Long của Metal HN" nhưng nhiều năm đã trôi qua và giờ đây ĐBT tìm được ở Rock 'n Roll những nguồn cảm hứng mới. Họ bị R'n R quyến rũ bởi sự tinh tế đến thuần khiết của nó. Và trong khi các ban nhạc rock khác phải đóng cửa tu luyện thì ĐBT vẫn có 1 lịch diễn đều đặn tại các Bar phục vụ khách nước ngoài yêu thích R'n R. Khi nhận được lời mời của SG, ĐBT đã nhiệt tình đồng ý tham gia biểu diễn 1 đêm phục vụ anh em tín đồ.
Cuối tháng 12-1997. Cái rét căm căm những ngày cuối năm không làm giảm được độ nóng tại SG. Mới 19h30 mà rất đông tín đồ đã tụ tập trước cửa quán. Không băng rôn, không quảng cáo, chỉ là những thông tin truyền khẩu nhưng cũng đủ khuấy động 1 thế giới ngầm của HN. Và sự mong đợi của khán giả đã được đền đáp. Đúng 20h bữa tiệc R'n R thịnh soạn được bắt đầu. Không kích động như Heavy Metal, R'n R đã tạo sự hưng phấn và độ phê cho SG theo cách riêng của nó. Ngay từ đầu CT, 1 số fan Heavy Metal đã tỏ thái độ không ủng hộ chất nhạc của ĐBT và bỏ ra ngồi uống rượu bên ngoài cổng quán. Đối với họ thể loại metal mới là rock đích thực, R'n R chỉ để dành cho người...già. Nhưng chính âm nhạc đã đánh đổ mọi định kiến sai lầm đó. Những gì mà ĐBT thể hiện đã thực sự khiến cho SG "phát cuồng lên" trong những giai điệu của R'n R. Và tối hôm đó những người yêu thích guitar hoàn toàn được thoả mãn khi được chứng kiến 2 tay guitar vào hàng "đại thụ" của rock HN là Cường Bồng và Thành Đà Nẵng cùng hoà tấu. Ngay khi tay vocal Minh "truyền thần" hát xong phần của mình thì những dòng thác solo tuôn ra tưởng như bất tận khi 2 cây guitar thay nhau thi thố tài năng. Cường bồng thiên về thể hiện những câu tình cảm, chậm rãi nhưng đầy kỹ thuật. Tiếng đàn của anh lúc thì day dứt chứa đầy tâm sự, lúc lại vút lên thể hiện sự vui tươi và hy vọng. Ngay sau đó, Thành bước lên và thể hiện cơn cuồng nộ của mình bằng cây guitar. Nhìn hắn chơi đàn như Jimi Hendrix tái thế: người quay cuồng như lên đồng, lúc thì lại quỳ xụp xuống, hàm răng thô nghiến lại, những ngón tay lướt trên phím đàn. Có cảm tưởng là những nốt nhạc, những giai điệu nhập vào hắn từ 1 thế giới tâm linh nào đó và được hắn thể hiện ra trong lúc xuất thần. Cường bồng và Thành Đà Nẵng, mỗi người đều có cách thể hiện khác nhau nhưng cả 2 đều dùng được tiếng đàn để thể hiện tâm tư tình cảm của mình. Anh em tín đồ mồm há hốc ngồi lặng đi nhìn họ chơi nhạc. Rồi khi những âm thanh tắt hẳn, tất cả như bừng tỉnh bật dậy hò reo trong cơn phấn khích tột độ.
Sau đó những đêm nhạc vẫn tiếp tục được tổ chức tại SG và The Light trở thành khách mời thường xuyên. Và những thông tin về 1chương trình liên hoan các ban nhạc trẻ HN do VTV3 tổ chức dự định sắp diễn ra đã khiến cho nhiều ban nhạc có thêm sự hưng phấn trong tập luyện và mong chờ 1 sân chơi thực sự.
Phần 5: Buổi biểu diễn "thần sầu quỷ khốc " của Đại Bàng Trắng
Nhưng phải đến khi những anh hùng cựu trào " Đại Bàng Trắng" tái xuất thì giang hồ mới thực sự 1 phen náo loạn. Thời gian họ thoái ẩn giang hồ đã khá lâu và phần đông những tín đồ chỉ biết đến ĐBT qua lời kể của những đàn anh đi trước. Đến thời điểm cuối năm 1997 thì hình ảnh ĐBT đã khác rất nhiều với ĐBT của năm 93-94. Thời đỉnh cao của ĐBT là vào năm 1994 khi mà liên tục những buổi biểu diễn của họ được tổ chức tại nhà thi đấu Trung Tự (kẻ tổ chức chính là quái nhân Giang " trọc", 1 con nghiện Metal trường XD, nổi tiếng với quả đầu của trọng tài Colina và con xe cào cào 250). ĐBT chỉ chơi thuần chất Metal (hầu hết la Deep Purple) và đánh chủ đạo cả chương trình. Anh em tín đồ già hồi đấy phong tặng cho họ danh hiệu "con Khủng Long của Metal HN" nhưng nhiều năm đã trôi qua và giờ đây ĐBT tìm được ở Rock 'n Roll những nguồn cảm hứng mới. Họ bị R'n R quyến rũ bởi sự tinh tế đến thuần khiết của nó. Và trong khi các ban nhạc rock khác phải đóng cửa tu luyện thì ĐBT vẫn có 1 lịch diễn đều đặn tại các Bar phục vụ khách nước ngoài yêu thích R'n R. Khi nhận được lời mời của SG, ĐBT đã nhiệt tình đồng ý tham gia biểu diễn 1 đêm phục vụ anh em tín đồ.
Cuối tháng 12-1997. Cái rét căm căm những ngày cuối năm không làm giảm được độ nóng tại SG. Mới 19h30 mà rất đông tín đồ đã tụ tập trước cửa quán. Không băng rôn, không quảng cáo, chỉ là những thông tin truyền khẩu nhưng cũng đủ khuấy động 1 thế giới ngầm của HN. Và sự mong đợi của khán giả đã được đền đáp. Đúng 20h bữa tiệc R'n R thịnh soạn được bắt đầu. Không kích động như Heavy Metal, R'n R đã tạo sự hưng phấn và độ phê cho SG theo cách riêng của nó. Ngay từ đầu CT, 1 số fan Heavy Metal đã tỏ thái độ không ủng hộ chất nhạc của ĐBT và bỏ ra ngồi uống rượu bên ngoài cổng quán. Đối với họ thể loại metal mới là rock đích thực, R'n R chỉ để dành cho người...già. Nhưng chính âm nhạc đã đánh đổ mọi định kiến sai lầm đó. Những gì mà ĐBT thể hiện đã thực sự khiến cho SG "phát cuồng lên" trong những giai điệu của R'n R. Và tối hôm đó những người yêu thích guitar hoàn toàn được thoả mãn khi được chứng kiến 2 tay guitar vào hàng "đại thụ" của rock HN là Cường Bồng và Thành Đà Nẵng cùng hoà tấu. Ngay khi tay vocal Minh "truyền thần" hát xong phần của mình thì những dòng thác solo tuôn ra tưởng như bất tận khi 2 cây guitar thay nhau thi thố tài năng. Cường bồng thiên về thể hiện những câu tình cảm, chậm rãi nhưng đầy kỹ thuật. Tiếng đàn của anh lúc thì day dứt chứa đầy tâm sự, lúc lại vút lên thể hiện sự vui tươi và hy vọng. Ngay sau đó, Thành bước lên và thể hiện cơn cuồng nộ của mình bằng cây guitar. Nhìn hắn chơi đàn như Jimi Hendrix tái thế: người quay cuồng như lên đồng, lúc thì lại quỳ xụp xuống, hàm răng thô nghiến lại, những ngón tay lướt trên phím đàn. Có cảm tưởng là những nốt nhạc, những giai điệu nhập vào hắn từ 1 thế giới tâm linh nào đó và được hắn thể hiện ra trong lúc xuất thần. Cường bồng và Thành Đà Nẵng, mỗi người đều có cách thể hiện khác nhau nhưng cả 2 đều dùng được tiếng đàn để thể hiện tâm tư tình cảm của mình. Anh em tín đồ mồm há hốc ngồi lặng đi nhìn họ chơi nhạc. Rồi khi những âm thanh tắt hẳn, tất cả như bừng tỉnh bật dậy hò reo trong cơn phấn khích tột độ.
Sau đó những đêm nhạc vẫn tiếp tục được tổ chức tại SG và The Light trở thành khách mời thường xuyên. Và những thông tin về 1chương trình liên hoan các ban nhạc trẻ HN do VTV3 tổ chức dự định sắp diễn ra đã khiến cho nhiều ban nhạc có thêm sự hưng phấn trong tập luyện và mong chờ 1 sân chơi thực sự.