Riêng.

Nguyễn Thúy Ly
(Kamui)

New Member
1. TA

Khóc mà làm gì
Ru lòng đi nhé
Rồi một đời ta sẽ bỏ qua nhau
Mắt cười bước qua niềm đau
Rồi sẽ có ngày ta nhìn người như xa lạ
Mất hút lòng sâu

Hãy yêu nhau đi
Mê khúc Trịnh ru hồn qua kẽ tóc
Rồi một ngày ta sẽ nhận ra nhau
Rồi mới biết thế là quá muộn

Sao ngày ấy tay không giữ tay
Ngón vuột mất trôi tuột vào dĩ vãng
Gọi tên người trong cơn say

Cả một đời ta đã bỏ qua nhau
Nhìn người ta không nói
Chợt thấy mình nông nổi
Nên cả đời ta sẽ bỏ qua nhau.

4/2006.
KamuiJJang
 
2.EM


Nghe ta không em
Bốn mùa toàn nước mắt
Khi con nắng dâng đầy mặt đất

Nghe ta ru em
Bản tình ca viết một thời thiếu nữ
Mãi mà không đủ

Ai nghe ta khóc
Ta than
Xé bóng tối rách đầy hai mí
Nước mắt rơi vào đêm
Miên man

Gặp lại nhau ở cuối ngàn
Em cười quay đi không ngoảnh lại
Tìm kiếm cái hư không trong mãi mãi
Buồn thương ta đi
Mười tám mùa nước ngập
ướt hết một câu thề

Hát những lời giả dối em nghe
Mắt sầu đau vẫn cười không nước mắt
Khô khốc đường về

Tên ta ngân trong em một khắc thôi
Gần đâu đây như vẫn xa vời
Bóng em khuất lấp trong chiều cuối
Cho lệ ta rơi

Buồn không em ơi
Câu hát cuối cùng suốt đời lỡ dở
Bài thơ hãy còn bỏ ngỏ
Suốt một đời bỏ trống tên em

Nghe ta không em....

4/2006
KamuiJJang.
 
3.LỆ

Tang tình
Mưa đất Bắc
Tiếng trong là nước
Tiếng đục lệ trời
Chầm chậm rơi rơi


Quanh đời nắng gắt
Nắng quái chiều hôm
Cho vàng con mắt
Bỗng lệ rơi
Xa xôi

Người ơi
Hoen mi rồi *
Lệ chầm chậm chảy
Mưa chầm chậm rơi
Phai phôi


Em khóc
Suốt một đời
Hoa tàn cỏ úa
ướt mi lệ ứa
Xanh xanh

Buồn em mong manh
Năm kẽ tay
Nước hòa với bụi
Sạch hồng trần
Lệ em mưa ngân

Thôi đừng khóc nữa
Thôi đừng
Ta về lầm lỗi
Dửng dưng
Lệ trời trên má
Không ngưng.


4/2006
KamuiJJang.

---
(*) Ướt mi - Trịnh.
 
7/4/2006

Tôi không nghĩ là sẽ có ngày tôi bị ám ảnh đến thế này.Ám ảnh bởi ánh mắt kiêu ngạo xói thằng vào hồn mình. Ám ảnh bởi ý nghĩ rằng tất cả những gì mình đã làm lại trở nên con dao quay trở lại đâm chính mình.

Vẫn như mọi khi. Không thể khóc cho chính mình. Nhưng thơ thì cứ tuôn trào thay lệ.

Thích những khi cô độc và một mình trong bóng tối cùng với một vết thương chưa thành sẹo trong lòng. Ngồi đếm lại những lần mình đã mất. Gọi hồn nhau mãi thế.

Trịnh ơi, nhạc Anh sao đau thế? Tại sao người ta lại tự tử khi nghe Gloomy Sunday? Nghe Sơn ca 7 của anh cũng có thể mà?

Người nghệ sĩ như Anh như con trai bọc hạt cát trong lòng nó, hết đau thương thì ngà ngọc cũng hình thành. Nhưng tôi chỉ là một kẻ quá khù khờ và nông nổi, chẳng thể là một nghệ sĩ như anh, chỉ là một kẻ cô độc và yêu thích nó, dù có những lúc vẫn bị nỗi ám ảnh biến mình thành hư không.



4.MẮT


Nhìn tôi
Một thoáng thôi
Mắt diễm lệ biến tôi thành nô lệ
Rồi giật mình
Tôi hóa hư không

Đem ánh thu về trong mắt trong
Đốt cháy tình tôi mườn tám
Ngọn lửa bập bùng chưa tắt hẳn

Gom mười tám năm cho một lời yêu
Người giấu bóng đêm vào trong mắt
Lời yêu tôi lạc lối trong người

Rồi bóng đêm nhìn tôi
Trong một khắc, tôi lạc vào đêm tối
Những ánh nhìn theo đuổi
Đuổi theo tôi

Tôi chạm vào phai phôi
Run lên trong xa xôi
Những điều mình đánh mất

Những cái vô tri như thường nhật
Bỗng hiện về hóa kiếp trong tôi

Nhìn tôi
Một thoáng thôi
Ánh mắt đêm dìm tôi vào biển chết
Khoảng cách quá xa xôi

Tôi dừng lại trong đêm
Sợ một ngày không đến
Lời nói đầu môi tưởng sẽ buột ra
Nhưng rồi lại cất giấu vào sâu kín

Khi ánh mắt ấy nhìn tôi.

4/2006.
KamuiJJang
Một đêm thâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
11/4/2006

Tôi không bao giờ tin vào điều kì diệu.

Điều kì diệu không đến với những người không mong ngóng nó. Nhưng tôi không bao giờ mong chờ ở ai đưa đến cho tôi một điều gì. Không bao giờ hy vọng thì sẽ không thất vọng. Như lòng tôi lúc này, rất yên bình. Có lẽ, tôi đã tự giải phóng cho mình khỏi cái lồng mà tôi tự đẩy mình vào rồi khóa chặt và ngủ yên trong đó. Tôi nghe đi nghe lại bài Believe, cảm thấy chưa bao giờ mình tin tưởng đến thế. Vào hư không.

Tình cảm không bao giờ là lý trí. Nhưng tôi biết, mình đã làm đúng. Từ lúc làm điều đó, tôi đã biết là mình không có gì cần phải nuối tiếc.

Tôi sẽ trở lại với cái tôi trước kia. Không quá hồ nghi nhưng không bao giờ tin tưởng vào bất kì điều gì. Chỉ tin vào những gì mình cho là đúng.

Chợt thấy yên bình. Dường như nỗi đau đã ngấm vào sâu thẳm trong lòng, nên chẳng gì có thể khiến mình đau hơn nữa.

Ánh mắt cứ dõi ra ngoài, cũng hơi nhói lên khi nhìn thấy những bóng áo trắng ngang qua. Cũng nhỏ đôi giọt lệ khi tiếng saxophone Biển nhớ chạm vào tận đáy lòng mình. Lòng sao yên bình quá đỗi.

Mình đã quá quen với việc chờ đợi, lỗi hẹn, và tổn thương. Quen đến nỗi dường như mình yêu thích điều đó.

Quyết định của mình là hoàn toàn đúng đắn.

Tôi không hối hận vì Người không đến. Nếu như Người đến, tôi có lẽ sẽ không biết phải làm thế nào. Tôi đã nói rồi, tôi luôn có một đường lùi.

12h25' rồi. Thời gian sắp đến. I'm sorry, ma friend.


5.NẮNG

Em nhìn mãi ra khoảng trời đầy nắng
Lịm hồn người
Trịnh khúc cứ ru hồn tím tái
ướt đôi môi
Giọt cà phê màu nắng
Giọt cà phê chuyển đắng
Nhẹ rơi
Từng dòng người cứ đi
Lặng lẽ qua đời
Ai đi về cuối trời chuyển gió
Câu hát cuối cùng suốt đời bỏ ngỏ
Bỏ lại một mình khoảng nắng trong veo

Em sẽ hát một mình
Những khúc hát dở dang không bao giờ lành lặn
Những tháng ngày xanh
Chuyển nắng
Em nhìn mãi ra khoảng trời màu trắng
Thấy trong mình bóng tối vây quanh

Em gõ tay vào nước
Lanh tanh
Ngón tay lầm lỗi hằn in lên nước
Những vệt buồn xanh lét trên gương
Đồng hồ thời gian
Đếm mãi lạc đường
Đời lỡ dở nhìn thừa qua mảnh kính
Em lỡ dở nhìn cuộc đời qua nắng
Cốc cà phê
Uống mãi
Vẫn đong đầy

11/4/2006 - 12h05'
KamuiJJang
 
Đời...không như ta tưởng tượng.

Ta cứ luôn nhủ rằng, chuyện ấy sẽ không xảy ra với mình đâu, sẽ không xảy ra với mình đâu. Nhưng cuối cùng, nó vẫn.

Ai đã từng có cảm giác này của ta? Không chỉ là nhìn người mình thích thích một người khác, mà còn biết chắc chắn là dù mình có mong muốn người ấy hạnh phúc phúc đến mấy, mình cũng không thể nào giúp được. Chỉ bởi vì cái người mà người ấy thích, cũng là đối tượng của một người bạn khác nữa của mình. Không, hai người.

Chắc hẳn, cũng phải có lý do riêng tư gì chứ? Ghen tị chẳng hạn? Không phải đàn bà với rắn rít có họ với nhau đấy sao? Có lẽ. Ta không phải rắn. Ta là bò cạp. Còn tồi tệ hơn. Nhưng trong ta, ta biết rằng, ta không làm điều đó vì người ta thích. Chỉ bởi vì, sau khi đã nghe tất cả những gì người bạn kia bộc bạch, thì ta biết rằng, người ấy không đáng bị đối xử bất hạnh hơn. Mặc dù ta biết, ta sẽ đau, sẽ rất rất đau, nếu nhìn con người ta yêu mến trở nên lầm lũi hơn bây giờ, yên lặng hơn, không còn cười nữa, hay chỉ nói đơn giản thôi: đau khổ. Ta biết, ta sẽ không thể chịu đựng được khi nhìn thấy điều đó. Ta đã là người đứng bên lề một lần, ta không muốn người ấy cũng giống như ta, ngây ngốc như ta. Huống chi, ta đã quen rồi. Quen quá rồi. Đến mức những lời nói dù thẳng thừng đến mấy cũng vẫn ko khiến ta ngã quỵ. Đến mức ta vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt người ấy mà không bối rối. Cứ như thể là...

...không đau...

Nhưng người ấy khác ta. Ta không biết quá khứ hay bất kì điều gì về cuộc sống của người ấy. Không thể nữa rồi. Ta không có quyền, và ta cũng không muốn biết. Nhưng ta vẫn tin rằng, con người ấy không dễ dàng đứng lên như ta, không dễ dàng quên lãng như ta. Và cũng có thể...không dễ dàng tha thứ như ta...Ta biết, đó sẽ là một nỗi đau. Như cái thứ ta đang chịu đựng.

Nhưng người biết không...nếu như là người, thì người bạn kia của tôi sẽ rất đau đớn...tôi không thể chịu đựng được, chỉ cần tưởng tượng ra ánh mắt tổn thương của người ấy thôi, tôi sẽ bật khóc mất. Vì cuộc đời đã quá không ưu ai người ấy rồi. Vết thương lòng ấy vẫn chưa lành, tôi không muốn lại có kẻ nào chém vào đó thêm những vết thương khác nữa. Tôi vẫn không hiểu...vì lý do gì, mà tôi lại bị cuốn vào những điều này...mắt không thấy, thì tim không đau ư?

Và một người bạn nữa. Người ấy cũng sẽ đau. Tôi biết, không ai đem so sánh những nỗi đau riêng tư cả. Nhưng, tôi biết, người bạn này chắc rằng chưa phải trải qua những gì người kia chịu đựng. Đã bảo mà, đàn bà chỉ thế thôi, thiên vị những người mình đồng cảm, có những nỗi đau như mình. Rốt cục cũng chỉ là vị kỉ.

Tâm trạng của tôi lúc này...tôi không thể hiểu được nữa...nỗi đau của mình còn chưa hết...thì đã lại đau hộ phần người khác...vì những cái chưa xảy ra...tôi chỉ hy vọng là...người không thích người ấy...bởi vì nếu không...có lẽ, người sẽ trách tôi...và dù cho có là ai đi chăng nữa...nếu có, tôi cũng chỉ giúp người bạn của tôi...chỉ một người...

Tôi xin lỗi. Một người bạn. Tôi xin lỗi. Một người bạn nữa.

Dù mọi chuyện như thế nào, xin cứ trách tôi. Tôi đã từng nói, tôi ghét nhất là làm việc theo tình cảm. Vậy mà cuối cùng...
 
Back
Bên trên