Lương Ái Mỹ
(kaou_116)
Member
Chương 17:.
.
.
Halcyon đã có một bữa trưa không ngon miệng. Như thường lệ, tại Azolla chỉ có nàng và Ire. Từ phía bên kia bàn ăn, cô ấy đang nhìn nàng một cách ái ngại. Theo lý thì họ không thể cùng ăn với nhau nhưng trong những năm qua, đó không còn là vấn đề nữa. Hình ảnh của những con người trong hoàng tộc cứ quay vòng vòng trước mắt Halcyon, hoàng đế, thái tử phi và tên hoàng tử ấy. Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu nguyên nhân cho sự khó chịu của mình. Tất cả bọn họ đã khiến nàng nhận ra mình thực tế là còn quá non nớt. Nàng có thể đã đọc nhiều sách, nhưng bấy nhiêu rõ ràng không đủ…
-Công chúa điện hạ, ngài thực sự làm em lo lắng quá. Ngay khi nghe tin em đã vội đến ngay, các tì nữ khác đều rất sợ ngài Therosan, họ thậm chí đã mang theo bữa trưa như lệnh ngài ấy đã ban ra đấy. Nhưng mà…
-Ta không muốn nghe về cái tên ấy nữa. – Halcyon giữ cho giọng nói mình có vẻ thản nhiên, vô cảm nhất định.
Ire không nói gì giây lát rồi tiếp :
-Nhưng có một điều không rõ ngài đã biết chưa ? Ngài Therosan….
-Ta nói là ta không muốn nghe về hắn nữa, em hiểu chứ ?
Trông cô hầu có vẻ bối rối, có điều sau đó chỉ là sự im lặng. Không nói thêm gì, Halcyon về phòng riêng và lần đầu tiên sau chừng ấy năm, nàng quyết định có một giấc ngủ trưa.
Có vẻ như Asmom đã tập cho nàng có thói quen xấu.
.
.
Cerulean không thể rời mắt khỏi chàng trai trẻ đang luyên thuyên trước mặt mình. Trong dinh thự Swastikan của dòng họ Layol, chàng đang phải đón tiếp một vị khách quý – quý ngài Therosan, cách gọi mà Therosan thích được gọi hơn là dùng đến tước hiệu cao quý của chàng.
-… dù sao ta không nghĩ tìm thông tin về nàng lại quá mức khó khăn. – Therosan bỗng ngừng lại làm Cerulean giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ riêng :
-Tôi rất tiếc nhưng thực sự là có quá nhiều tiểu thư xinh đẹp hàng ngày ra vào hoàng cung…
-Nàng không giống tất cả bọn họ, đó là điều ngươi phải biết… À ừ, thôi được, cứ cho là ta thấy nàng đặc biệt vì ta yêu nàng đi… Nhưng mà, ngươi có hiểu không, ta đã yêu nàng!
-Chỉ với hai lần gặp gỡ ư ?
Đôi mắt xanh của Therosan lóe lên một tia cười, chàng ngồi dựa ra ghế.
-Ta tin là ngươi chưa bao giờ yêu đúng không?
-Yêu hiện tại không phải là vấn đề của tôi, ngài biết mà, thưa điện hạ. Vả lại, tôi tự hỏi ngài đến tận Swastikan vào giờ này không phải chỉ là vì chuyện đó chứ ? Vì hơn ai hết hẳn ngài hiểu tình hình an ninh ở Lustre hiện nay như thế nào… – Cerulean không che giấu vẻ nghiêm khắc trong giọng nói của mình.
Song Therosan lại bật cười khẽ:
-Ta chỉ là một kẻ được nuông chiều hời hợt thôi mà Cerul. Ta thực sự đến đây chỉ vì cô gái tên Halcyon Agatha đấy.
Cerulean không đáp lời, chỉ hơi nhướn mày lên và Therosan đã quá hiểu phản ứng đó có nghĩa là gì. Nụ cười trên môi chàng nhạt dần rồi tắt hẳn, chàng thở ra một hơi dài.
-Thôi được, đồng ý, đấy chỉ là một phần lý do. Ta muốn biết tin về gián điệp vừa bắt được trong hoàng cung. Ta đã đọc bản báo cáo nhưng trong đó không nói hết tất cả thông tin, đúng không ? Dù gì nó cũng chỉ là bản báo cáo được gửi để trấn an hoàng tộc mỗi khi có chuyện mà thôi.
-Và ngài đến tận đây … vậy là ngài đã biết vụ việc liên quan đến nơi đó ?
Ánh mắt Therosan đằm lại, chàng lặng lẽ cúi nhìn chiếc nhẫn nạm ngọc lam trên tay mình trong lúc nói :
-Làm cách nào bọn chúng biết được sự tồn tại của căn hầm ấy ?
-Tôi không rõ, thưa ngài. – Cerulean nhấp một chút rượu đỏ trong chiếc ly trên tay – Chúng không biết thực sự nó nằm ở đâu và cũng chưa tìm ra được bất cứ manh mối nào. Nơi đó vẫn tuyệt đối an toàn, nhưng mà…
-Nhưng mà vấn đề là chúng biết về nó, phải không ?
Đội trưởng cấm vệ quân gật đầu. Giọng Therosan trầm xuống :
-Là … chúng à ?
-Không, thưa ngài, là Fuego.
.
.
.
Hai ngày sau.
Halcyon đứng lặng trước cung điện tráng lệ trải ra trước mắt mình – cung Pheniox. Đây là cung điện xa hoa nhất nàng từng thấy trong hoàng cung, toàn bộ cửa đều giát vàng, sáng rực lên dưới ánh nến. Những rèm trướng màu huyết dụ mỏng như tơ bung lên vẻ quyến rũ đầy nữ tính theo từng cơn gió cuối hạ. Halcyon bất giác nhìn bộ y phục giản dị màu xanh lơ trên người, đây không phải là cái đẹp nhất trong tủ áo của nàng nhưng Asmom đã không thể thuyết phục nàng mặc một thứ gì đó lộng lẫy hơn. Tuy vậy, Halcyon không lấy làm ân hận vì đã không nghe theo lời khuyên của bà.
Bước từng bước chậm rãi lên bậc tam cấp, Halcyon lướt qua hàng lính cảnh vệ, tiếng huyên náo từ bên trong Pheniox đã vọng đến tai nàng. Không ngoài dự đoán, bữa tiệc do hoàng hậu tổ chức thực sự thu hút nhiều sự quan tâm từ giới quý tộc. Vũ hội hóa trang kết thúc mùa hạ, sự kiện phô trương thứ hai trong năm sau lễ hội mùa xuân, mở rộng cửa với mọi quý tộc, dù vậy Halcyon đã không hề nghĩ mình sẽ được tham dự cho đến khi Asmom đem thiếp của hoàng đế đến. Nàng không hiểu vì sao hoàng đế lại có sự quan tâm đặc biệt như thế đến mình. Phải chăng là một hành động bù đắp cho cái chết của Laten ? Không. Không thể. Nếu như ông ta có thể, nếu như ông ta thực sự yêu thương chị gái nàng thì điều đầu tiên và duy nhất ông ta cần làm là bảo vệ chị ấy. Chứ không phải là nhìn chị ấy bị sát hại và ân hận. Song Halcyon sẽ không khước từ đặc ân từ Armanie. Hơn ai hết nàng hiểu mình đang cần một chỗ dựa giữa chốn hoàng cung đầy nguy hiểm này.
Gạt những suy nghĩ sâu xa sang một bên, Halcyon đưa tay sửa lại chiếc mặt nạ lông chim trắng trên sống mũi rồi bước qua cửa chính rực sắc hoàng kim, nàng tiến vào Pheniox.
Nhiều người hơn là Halcyon có thể tượng tượng. Pheniox được thắp sáng bằng vô số nến, tạo nên thứ ánh sáng huyền ảo lung linh làm Halcyon thoáng chốc hoa mắt. Đã từ rất lâu rồi, nàng không ở trong một bầu không khí như vậy – một bầu không khí tràn ngập hơi người. Bất giác, Halcyon cảm thấy lòng quặn lên một cảm xúc lạ lùng. Nàng nhận ra cuộc sống của mình đã cô đơn đến mức nào…
Halcyon vừa nhập vào nhóm các quý cô đang đứng gần bàn tiệc dài thì một đoạn nhạc hiệu vang lên khiến tiếng cười đùa đều tắt lịm, mọi người hướng mắt ra cửa. Họ không phải đợi lâu. Chỉ giây lát sau, hoàng đế Armanie và hoàng hậu Maira đã tiến vào. Dù mang một chiếc mặt nạ nạm đá quý rất lớn trên mặt nhưng hoàng hậu vẫn không thể che giấu nhan sắc lộng lẫy của bà. Đã mười năm, thế mà bà ta vẫn đẹp như thế. Halcyon thầm nghĩ. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày hoàng hậu đưa nàng trở thành phi tử của Armaniey…
Hai vợ chồng quyền uy ấy lướt nhẹ nhàng vào trung tâm Pheniox, lần lượt đón nhận sự tán tụng từ các quý tộc khác. Tuy nhiên không khó để nhận ra nụ cười gượng gạo và đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi của nhà vua. Trông ông như thể già hơn vợ đến cả chục tuổi, sự im lặng nhã nhặn của ông tạo ra một dáng điệu uy nghi khó xâm phạm ngay cả trong một vũ hội hóa trang đề cao tự do và tinh thần thoải mái như thế này. Trong một thoáng, ánh mặt họ chạm nhau và Halcyon dứt khoát không chịu thua đôi mắt màu xanh lam mờ nhạt đó. Chẳng còn thứ ánh sáng mà nàng đã thấy năm xưa khi diện kiến hoàng đế. Ánh sáng ấy dường như đã bị tuổi tác che mờ. Armanie mỉm cười rồi quay đi hướng khác kéo theo ánh mắt hoàng hậu cũng vừa tập trung về phía nàng.
Nhưng trước khi Halcyon có thể suy nghĩ điều gì khác thì cửa cung Pheniox một lần nữa thu hút sự chú ý của tất cả khách mời.
Nàng thấy họ.
Tay trong tay đầy vẻ âu yếm thân mật, họ bước vào Pheniox trong thứ y phục hóa trang cùng tông màu bạc, sáng lấp lánh. Người phụ nữ trẻ bới mái tóc màu nâu sẫm một cách khéo léo lên cao, để lộ chiếc cổ cao, trắng ngần và trên mái tóc ấy là những bông hồng nhung thắm đỏ tô điểm tạo nên một vẻ đẹp tươi trẻ mà không kém phần sang trọng.
Đúng vậy. Chính là thái tử và thái tử phi.
Mắt Halcyon dán chặt vào người đàn ông bên cạnh thái tử phi trong lúc họ tiến về phía hoàng đế và hoàng hậu. Armaniey, thái tử, kẻ thừa kế ngai vàng của vương triều Acamas. Vậy là nàng đã dự đoán đúng, tại vũ hội này, sau mười năm nàng đã gặp lại hắn! Như thể trái tim đã ngừng đập, hơi thở nghẹn lại, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn ứ đầy trong người Halcyon. Armniey không còn là một cậu bé nữa, hắn đã trở thành một người đàn ông thực sự, vai rộng và dáng người cao lớn, thanh nhã. Màu tóc vàng kim pha sắc bạc vẫn giữ cho hắn dáng vẻ như một thiên thần từ thuở bé. Nhưng khuôn mặt thái tử lại giấu kín sau một chiếc mặt nạ bạc lạnh lùng.
Sau vài giây sững sờ, Halcyon đã nhớ lại những dự định của mình. Một cách nhanh chóng, nàng lách qua đám đông, cố gắng băng thật nhanh qua căn phòng rộng lớn để đến gần vợ chồng thái tử. Nàng đã quyết định trong buổi tối hôm nay sẽ phải tiếp cận được hắn. Cơ hội này không thể nào bỏ lỡ.
Giai điệu của điệu vũ đầu tiên đã vang lên. Những cặp đôi bắt đầu dìu nhau ra trung tâm gian phòng. Halcyon bị mất phương hướng giây lát rồi bỗng, nàng nhận ra một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt ngỏ lời mời nàng vào điệu nhảy.
-Rất tiếc thưa ngài, tôi đã có bạn. – Halcyon nhanh chóng chấm dứt hi vọng của anh ta và của cả những người tiếp theo nữa.
Sự ngăn trở đó khiến nàng đến chậm, khi Halcyon đến gần thì thái tử đã đang khiêu vũ cùng thái tử phi. Một nỗi thất vọng to lớn phủ ngập khuôn mặt nàng. Nàng biết là mình quá vội vã, hãy còn cả đêm thế nhưng không hiểu Armaniey luôn cho nàng cảm giác là hắn sẽ dễ dàng trôi tuột khỏi tầm với của nàng.
Việc chờ đợi cho điệu vũ kết thúc với Halcyon dài như cả thế kỷ. Nàng mải quan sát thái tử nên giật bắn người khi một bàn tay đặt lên vai mình. Một người đàn ông mang mặt nạ đen đang nhìn thẳng vào Halcyon, đôi mắt anh ta có màu xanh sẫm. Trước sự sửng sốt của nàng, anh ta khẽ hé mặt nạ ra vừa đủ rồi đeo lại ngay.
Là Cerulean.
-Ta biết anh định nói điều gì, ngài Layol. – Nàng lạnh lùng nói – Nhưng ta được chính hoàng đế gửi thiếp mời đến đây, vì thế đừng có mà căn vặn ta.
Qua lớp mặt nạ, Halcyon có thể thấy Cerulean nheo mắt lại cân nhắc, rồi chàng nói với vẻ điềm đạm chuẩn mực :
-Tôi chỉ muốn nói là việc ở Centaurous hai ngày trước không vui chút nào đâu, thưa công nương.
Halcyon nhớ lại việc mình đã khiến Asmom can thiệp vào chuyện giám sát của Cerulean như thế nào.
-Ta chỉ đột nhiên nhớ ra mình có việc quan trọng hơn là giữ lời hứa đó, vậy thôi.
Sự thẳng thắn của Halcyon làm Cerulean muốn bật cười. Thật là ngang bướng một cách hết sức… trẻ con. Nhưng chàng biết mình không thể cười lúc này được, quá dễ dàng để biết cô gái này đang có ý định gì.
-Nếu ngài muốn gặp thái tử điện hạ thì hiện tại không phải lúc nên làm đâu.
-Tại sao ?
-Chắc ngài phải hiểu phản ứng có thể tệ đến mức nào chứ. – Mắt Cerulean đảo ra xung quanh vừa như ám chỉ tất cả những người đang tham dự vũ hội vừa như muốn nhắc lại cuộc gặp gỡ trước đây giữa Halcyon và Armaniey.
Halcyon tần ngần giây lát, cơ hội tiếp cận thái tử quá lớn đến mức nàng khó có thể bỏ qua dù là với lý do gì.
-Ta biết. Nhưng đây là vũ hội hóa trang… Dù thế nào, ta cũng không còn là một đứa trẻ như xưa.
Cerulean nhìn xuống cô gái trẻ mang chiếc mặt nạ trắng muốt như tuyết trước mặt mình. Đôi mắt xanh lục vẫn có vẻ bình lặng đối lập với đôi môi mím chặt ra chiều suy nghĩ của nàng.
-Không được. – Cuối cùng chàng nói. Nhanh như cắt, chàng nắm lấy tay Halcyon toan kéo nàng đi, Halcyon cố sức gỡ ra nhưng vòng tay cứng như thép không cho phép nàng làm gì hơn là tự làm đau chính mình.
-Đây không phải lúc. – Cerulean nói rất khẽ, gần như rít lên, chàng không muốn ép buộc nhưng thực sự không thể để Halcyon gặp thái tử được, không thể!
Thế nhưng Halcyon đang ghì mình lại, nhất định không để Cerulean lôi đi. Nàng biết rõ ở một nơi thế này, Cerulean sẽ không thể làm gì quá sức thô bạo được. Nàng không thể bỏ qua cơ hội của mình. Tuy vậy, Cerulean thực sự quá mạnh! Gần như tuyệt vọng, Halcyon quay nhìn thái tử ở cách nàng không xa, vẫn đang say mê trong điệu vũ với người vợ trẻ … Rồi đột nhiên như cảm thấy cái nhìn ấy, Armaniey ngẩng lên và nhìn thẳng vào Halcyon.
Halcyon vùng mạnh hết sức, thoát khỏi tay Cerulean song lực kéo quá mạnh khiến nàng mất đà ngã ra sau, xô vào nhóm các công nương. Họ hét lên và tản ra một cách hoảng hốt. Khi có thể kìm nén được cơn đau nhói ở sườn bên phải, Halcyon nhận ra mình đã ngã ra sàn khiêu vũ và rất, rất nhiều cặp mắt đang nhìn nàng sau những chiếc mạ hóa trang. Cerulean rõ ràng là đã bị đám đông che khuất phía sau và đang cố lách lên trên. Halcyon vội vã nhỏm dậy, nàng không thể để bị Cerulean khống chế lần nữa… cùng lúc đó, bỗng có một bàn tay đưa về phía nàng. Một động tác duyên dáng thể hiện việc mời khiêu vũ…
Thái tử Armaniey đang đứng ngay trước mặt Halcyon..
.
.
.
.
Halcyon đã có một bữa trưa không ngon miệng. Như thường lệ, tại Azolla chỉ có nàng và Ire. Từ phía bên kia bàn ăn, cô ấy đang nhìn nàng một cách ái ngại. Theo lý thì họ không thể cùng ăn với nhau nhưng trong những năm qua, đó không còn là vấn đề nữa. Hình ảnh của những con người trong hoàng tộc cứ quay vòng vòng trước mắt Halcyon, hoàng đế, thái tử phi và tên hoàng tử ấy. Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu nguyên nhân cho sự khó chịu của mình. Tất cả bọn họ đã khiến nàng nhận ra mình thực tế là còn quá non nớt. Nàng có thể đã đọc nhiều sách, nhưng bấy nhiêu rõ ràng không đủ…
-Công chúa điện hạ, ngài thực sự làm em lo lắng quá. Ngay khi nghe tin em đã vội đến ngay, các tì nữ khác đều rất sợ ngài Therosan, họ thậm chí đã mang theo bữa trưa như lệnh ngài ấy đã ban ra đấy. Nhưng mà…
-Ta không muốn nghe về cái tên ấy nữa. – Halcyon giữ cho giọng nói mình có vẻ thản nhiên, vô cảm nhất định.
Ire không nói gì giây lát rồi tiếp :
-Nhưng có một điều không rõ ngài đã biết chưa ? Ngài Therosan….
-Ta nói là ta không muốn nghe về hắn nữa, em hiểu chứ ?
Trông cô hầu có vẻ bối rối, có điều sau đó chỉ là sự im lặng. Không nói thêm gì, Halcyon về phòng riêng và lần đầu tiên sau chừng ấy năm, nàng quyết định có một giấc ngủ trưa.
Có vẻ như Asmom đã tập cho nàng có thói quen xấu.
.
.
Cerulean không thể rời mắt khỏi chàng trai trẻ đang luyên thuyên trước mặt mình. Trong dinh thự Swastikan của dòng họ Layol, chàng đang phải đón tiếp một vị khách quý – quý ngài Therosan, cách gọi mà Therosan thích được gọi hơn là dùng đến tước hiệu cao quý của chàng.
-… dù sao ta không nghĩ tìm thông tin về nàng lại quá mức khó khăn. – Therosan bỗng ngừng lại làm Cerulean giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ riêng :
-Tôi rất tiếc nhưng thực sự là có quá nhiều tiểu thư xinh đẹp hàng ngày ra vào hoàng cung…
-Nàng không giống tất cả bọn họ, đó là điều ngươi phải biết… À ừ, thôi được, cứ cho là ta thấy nàng đặc biệt vì ta yêu nàng đi… Nhưng mà, ngươi có hiểu không, ta đã yêu nàng!
-Chỉ với hai lần gặp gỡ ư ?
Đôi mắt xanh của Therosan lóe lên một tia cười, chàng ngồi dựa ra ghế.
-Ta tin là ngươi chưa bao giờ yêu đúng không?
-Yêu hiện tại không phải là vấn đề của tôi, ngài biết mà, thưa điện hạ. Vả lại, tôi tự hỏi ngài đến tận Swastikan vào giờ này không phải chỉ là vì chuyện đó chứ ? Vì hơn ai hết hẳn ngài hiểu tình hình an ninh ở Lustre hiện nay như thế nào… – Cerulean không che giấu vẻ nghiêm khắc trong giọng nói của mình.
Song Therosan lại bật cười khẽ:
-Ta chỉ là một kẻ được nuông chiều hời hợt thôi mà Cerul. Ta thực sự đến đây chỉ vì cô gái tên Halcyon Agatha đấy.
Cerulean không đáp lời, chỉ hơi nhướn mày lên và Therosan đã quá hiểu phản ứng đó có nghĩa là gì. Nụ cười trên môi chàng nhạt dần rồi tắt hẳn, chàng thở ra một hơi dài.
-Thôi được, đồng ý, đấy chỉ là một phần lý do. Ta muốn biết tin về gián điệp vừa bắt được trong hoàng cung. Ta đã đọc bản báo cáo nhưng trong đó không nói hết tất cả thông tin, đúng không ? Dù gì nó cũng chỉ là bản báo cáo được gửi để trấn an hoàng tộc mỗi khi có chuyện mà thôi.
-Và ngài đến tận đây … vậy là ngài đã biết vụ việc liên quan đến nơi đó ?
Ánh mắt Therosan đằm lại, chàng lặng lẽ cúi nhìn chiếc nhẫn nạm ngọc lam trên tay mình trong lúc nói :
-Làm cách nào bọn chúng biết được sự tồn tại của căn hầm ấy ?
-Tôi không rõ, thưa ngài. – Cerulean nhấp một chút rượu đỏ trong chiếc ly trên tay – Chúng không biết thực sự nó nằm ở đâu và cũng chưa tìm ra được bất cứ manh mối nào. Nơi đó vẫn tuyệt đối an toàn, nhưng mà…
-Nhưng mà vấn đề là chúng biết về nó, phải không ?
Đội trưởng cấm vệ quân gật đầu. Giọng Therosan trầm xuống :
-Là … chúng à ?
-Không, thưa ngài, là Fuego.
.
.
.
Hai ngày sau.
Halcyon đứng lặng trước cung điện tráng lệ trải ra trước mắt mình – cung Pheniox. Đây là cung điện xa hoa nhất nàng từng thấy trong hoàng cung, toàn bộ cửa đều giát vàng, sáng rực lên dưới ánh nến. Những rèm trướng màu huyết dụ mỏng như tơ bung lên vẻ quyến rũ đầy nữ tính theo từng cơn gió cuối hạ. Halcyon bất giác nhìn bộ y phục giản dị màu xanh lơ trên người, đây không phải là cái đẹp nhất trong tủ áo của nàng nhưng Asmom đã không thể thuyết phục nàng mặc một thứ gì đó lộng lẫy hơn. Tuy vậy, Halcyon không lấy làm ân hận vì đã không nghe theo lời khuyên của bà.
Bước từng bước chậm rãi lên bậc tam cấp, Halcyon lướt qua hàng lính cảnh vệ, tiếng huyên náo từ bên trong Pheniox đã vọng đến tai nàng. Không ngoài dự đoán, bữa tiệc do hoàng hậu tổ chức thực sự thu hút nhiều sự quan tâm từ giới quý tộc. Vũ hội hóa trang kết thúc mùa hạ, sự kiện phô trương thứ hai trong năm sau lễ hội mùa xuân, mở rộng cửa với mọi quý tộc, dù vậy Halcyon đã không hề nghĩ mình sẽ được tham dự cho đến khi Asmom đem thiếp của hoàng đế đến. Nàng không hiểu vì sao hoàng đế lại có sự quan tâm đặc biệt như thế đến mình. Phải chăng là một hành động bù đắp cho cái chết của Laten ? Không. Không thể. Nếu như ông ta có thể, nếu như ông ta thực sự yêu thương chị gái nàng thì điều đầu tiên và duy nhất ông ta cần làm là bảo vệ chị ấy. Chứ không phải là nhìn chị ấy bị sát hại và ân hận. Song Halcyon sẽ không khước từ đặc ân từ Armanie. Hơn ai hết nàng hiểu mình đang cần một chỗ dựa giữa chốn hoàng cung đầy nguy hiểm này.
Gạt những suy nghĩ sâu xa sang một bên, Halcyon đưa tay sửa lại chiếc mặt nạ lông chim trắng trên sống mũi rồi bước qua cửa chính rực sắc hoàng kim, nàng tiến vào Pheniox.
Nhiều người hơn là Halcyon có thể tượng tượng. Pheniox được thắp sáng bằng vô số nến, tạo nên thứ ánh sáng huyền ảo lung linh làm Halcyon thoáng chốc hoa mắt. Đã từ rất lâu rồi, nàng không ở trong một bầu không khí như vậy – một bầu không khí tràn ngập hơi người. Bất giác, Halcyon cảm thấy lòng quặn lên một cảm xúc lạ lùng. Nàng nhận ra cuộc sống của mình đã cô đơn đến mức nào…
Halcyon vừa nhập vào nhóm các quý cô đang đứng gần bàn tiệc dài thì một đoạn nhạc hiệu vang lên khiến tiếng cười đùa đều tắt lịm, mọi người hướng mắt ra cửa. Họ không phải đợi lâu. Chỉ giây lát sau, hoàng đế Armanie và hoàng hậu Maira đã tiến vào. Dù mang một chiếc mặt nạ nạm đá quý rất lớn trên mặt nhưng hoàng hậu vẫn không thể che giấu nhan sắc lộng lẫy của bà. Đã mười năm, thế mà bà ta vẫn đẹp như thế. Halcyon thầm nghĩ. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày hoàng hậu đưa nàng trở thành phi tử của Armaniey…
Hai vợ chồng quyền uy ấy lướt nhẹ nhàng vào trung tâm Pheniox, lần lượt đón nhận sự tán tụng từ các quý tộc khác. Tuy nhiên không khó để nhận ra nụ cười gượng gạo và đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi của nhà vua. Trông ông như thể già hơn vợ đến cả chục tuổi, sự im lặng nhã nhặn của ông tạo ra một dáng điệu uy nghi khó xâm phạm ngay cả trong một vũ hội hóa trang đề cao tự do và tinh thần thoải mái như thế này. Trong một thoáng, ánh mặt họ chạm nhau và Halcyon dứt khoát không chịu thua đôi mắt màu xanh lam mờ nhạt đó. Chẳng còn thứ ánh sáng mà nàng đã thấy năm xưa khi diện kiến hoàng đế. Ánh sáng ấy dường như đã bị tuổi tác che mờ. Armanie mỉm cười rồi quay đi hướng khác kéo theo ánh mắt hoàng hậu cũng vừa tập trung về phía nàng.
Nhưng trước khi Halcyon có thể suy nghĩ điều gì khác thì cửa cung Pheniox một lần nữa thu hút sự chú ý của tất cả khách mời.
Nàng thấy họ.
Tay trong tay đầy vẻ âu yếm thân mật, họ bước vào Pheniox trong thứ y phục hóa trang cùng tông màu bạc, sáng lấp lánh. Người phụ nữ trẻ bới mái tóc màu nâu sẫm một cách khéo léo lên cao, để lộ chiếc cổ cao, trắng ngần và trên mái tóc ấy là những bông hồng nhung thắm đỏ tô điểm tạo nên một vẻ đẹp tươi trẻ mà không kém phần sang trọng.
Đúng vậy. Chính là thái tử và thái tử phi.
Mắt Halcyon dán chặt vào người đàn ông bên cạnh thái tử phi trong lúc họ tiến về phía hoàng đế và hoàng hậu. Armaniey, thái tử, kẻ thừa kế ngai vàng của vương triều Acamas. Vậy là nàng đã dự đoán đúng, tại vũ hội này, sau mười năm nàng đã gặp lại hắn! Như thể trái tim đã ngừng đập, hơi thở nghẹn lại, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn ứ đầy trong người Halcyon. Armniey không còn là một cậu bé nữa, hắn đã trở thành một người đàn ông thực sự, vai rộng và dáng người cao lớn, thanh nhã. Màu tóc vàng kim pha sắc bạc vẫn giữ cho hắn dáng vẻ như một thiên thần từ thuở bé. Nhưng khuôn mặt thái tử lại giấu kín sau một chiếc mặt nạ bạc lạnh lùng.
Sau vài giây sững sờ, Halcyon đã nhớ lại những dự định của mình. Một cách nhanh chóng, nàng lách qua đám đông, cố gắng băng thật nhanh qua căn phòng rộng lớn để đến gần vợ chồng thái tử. Nàng đã quyết định trong buổi tối hôm nay sẽ phải tiếp cận được hắn. Cơ hội này không thể nào bỏ lỡ.
Giai điệu của điệu vũ đầu tiên đã vang lên. Những cặp đôi bắt đầu dìu nhau ra trung tâm gian phòng. Halcyon bị mất phương hướng giây lát rồi bỗng, nàng nhận ra một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt ngỏ lời mời nàng vào điệu nhảy.
-Rất tiếc thưa ngài, tôi đã có bạn. – Halcyon nhanh chóng chấm dứt hi vọng của anh ta và của cả những người tiếp theo nữa.
Sự ngăn trở đó khiến nàng đến chậm, khi Halcyon đến gần thì thái tử đã đang khiêu vũ cùng thái tử phi. Một nỗi thất vọng to lớn phủ ngập khuôn mặt nàng. Nàng biết là mình quá vội vã, hãy còn cả đêm thế nhưng không hiểu Armaniey luôn cho nàng cảm giác là hắn sẽ dễ dàng trôi tuột khỏi tầm với của nàng.
Việc chờ đợi cho điệu vũ kết thúc với Halcyon dài như cả thế kỷ. Nàng mải quan sát thái tử nên giật bắn người khi một bàn tay đặt lên vai mình. Một người đàn ông mang mặt nạ đen đang nhìn thẳng vào Halcyon, đôi mắt anh ta có màu xanh sẫm. Trước sự sửng sốt của nàng, anh ta khẽ hé mặt nạ ra vừa đủ rồi đeo lại ngay.
Là Cerulean.
-Ta biết anh định nói điều gì, ngài Layol. – Nàng lạnh lùng nói – Nhưng ta được chính hoàng đế gửi thiếp mời đến đây, vì thế đừng có mà căn vặn ta.
Qua lớp mặt nạ, Halcyon có thể thấy Cerulean nheo mắt lại cân nhắc, rồi chàng nói với vẻ điềm đạm chuẩn mực :
-Tôi chỉ muốn nói là việc ở Centaurous hai ngày trước không vui chút nào đâu, thưa công nương.
Halcyon nhớ lại việc mình đã khiến Asmom can thiệp vào chuyện giám sát của Cerulean như thế nào.
-Ta chỉ đột nhiên nhớ ra mình có việc quan trọng hơn là giữ lời hứa đó, vậy thôi.
Sự thẳng thắn của Halcyon làm Cerulean muốn bật cười. Thật là ngang bướng một cách hết sức… trẻ con. Nhưng chàng biết mình không thể cười lúc này được, quá dễ dàng để biết cô gái này đang có ý định gì.
-Nếu ngài muốn gặp thái tử điện hạ thì hiện tại không phải lúc nên làm đâu.
-Tại sao ?
-Chắc ngài phải hiểu phản ứng có thể tệ đến mức nào chứ. – Mắt Cerulean đảo ra xung quanh vừa như ám chỉ tất cả những người đang tham dự vũ hội vừa như muốn nhắc lại cuộc gặp gỡ trước đây giữa Halcyon và Armaniey.
Halcyon tần ngần giây lát, cơ hội tiếp cận thái tử quá lớn đến mức nàng khó có thể bỏ qua dù là với lý do gì.
-Ta biết. Nhưng đây là vũ hội hóa trang… Dù thế nào, ta cũng không còn là một đứa trẻ như xưa.
Cerulean nhìn xuống cô gái trẻ mang chiếc mặt nạ trắng muốt như tuyết trước mặt mình. Đôi mắt xanh lục vẫn có vẻ bình lặng đối lập với đôi môi mím chặt ra chiều suy nghĩ của nàng.
-Không được. – Cuối cùng chàng nói. Nhanh như cắt, chàng nắm lấy tay Halcyon toan kéo nàng đi, Halcyon cố sức gỡ ra nhưng vòng tay cứng như thép không cho phép nàng làm gì hơn là tự làm đau chính mình.
-Đây không phải lúc. – Cerulean nói rất khẽ, gần như rít lên, chàng không muốn ép buộc nhưng thực sự không thể để Halcyon gặp thái tử được, không thể!
Thế nhưng Halcyon đang ghì mình lại, nhất định không để Cerulean lôi đi. Nàng biết rõ ở một nơi thế này, Cerulean sẽ không thể làm gì quá sức thô bạo được. Nàng không thể bỏ qua cơ hội của mình. Tuy vậy, Cerulean thực sự quá mạnh! Gần như tuyệt vọng, Halcyon quay nhìn thái tử ở cách nàng không xa, vẫn đang say mê trong điệu vũ với người vợ trẻ … Rồi đột nhiên như cảm thấy cái nhìn ấy, Armaniey ngẩng lên và nhìn thẳng vào Halcyon.
Halcyon vùng mạnh hết sức, thoát khỏi tay Cerulean song lực kéo quá mạnh khiến nàng mất đà ngã ra sau, xô vào nhóm các công nương. Họ hét lên và tản ra một cách hoảng hốt. Khi có thể kìm nén được cơn đau nhói ở sườn bên phải, Halcyon nhận ra mình đã ngã ra sàn khiêu vũ và rất, rất nhiều cặp mắt đang nhìn nàng sau những chiếc mạ hóa trang. Cerulean rõ ràng là đã bị đám đông che khuất phía sau và đang cố lách lên trên. Halcyon vội vã nhỏm dậy, nàng không thể để bị Cerulean khống chế lần nữa… cùng lúc đó, bỗng có một bàn tay đưa về phía nàng. Một động tác duyên dáng thể hiện việc mời khiêu vũ…
Thái tử Armaniey đang đứng ngay trước mặt Halcyon..
.
.