Dẫn nhập :
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhử đẳng hành khan thủ bại hư.
Lý Thường Kiệt.
Bốn câu thơ trên đây do danh tướng Lý Thường Kiệt có tài kiêm văn võ đặt ra với mục đích dùng chiến tranh tâm lý để đánh giặc phương Bắc, làm cho địch quân xuống tinh thần, lúc ấy vào khoảng năm 1076. Và kể từ ấy, giặc phương Bắc trước sau, gồm: nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh, nhà Thanh đều lần lượt bị thảm bại trước sự khởi nghĩa vùng lên chiến đấu của nhân dân Việt Nam. Điễn hình là tinh thần đại đoàn kết của dân ta ở Hội nghị Diên Hồng là một bài học lịch sử.
Tưởng chỉ có thế thôi, nhưng Trời đã định sẵn, hơn 800 năm sau, đến năm 1954, rồi đến năm 1974, bốn câu thơ trên đây vẫn còn linh nghiệm. Cách mạng tháng 8/1945 với toàn dân kháng chiến dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh đã mang lại độc lập cho nước nhà. Nhưng sau đấy, dựa vào thực dân Anh vào Nam Bộ để tước khí giới quân đội Nhật. Pháp trở lại Việt Nam hầu đặt ách nô lệ trên đầu trên cổ nhân dân ta một lần nữa. Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu dũng cảm chống lại thực dân Pháp. Pháp đã mang sinh mạng của con em cùng với chủ quan, sai lầm to lớn của Pháp dẫn đến sự thua trận Điện Biên Phủ. Và sau nầy, Mỹ lại đi theo vết xe cũ của Pháp, đặt lên chính phủ quốc gia bù nhìn ở miền Nam Việt Nam nên đã mua lấy thất bại chua cay.
Một nghìn năm dưới ách thống trị của giặc Tàu, một trăm năm trong vòng nô lệ giặc Tây, ba mươi năm chống Mỹ cứu nước. Không ai ngờ được một nước nhỏ bé như Việt Nam mà có thể đánh thắng những kẻ địch mạnh hơn mình gấp bội. Đó là nhờ kết tinh Dân Tộc, nhờ dòng máu dũng cảm biết hy sinh vì tranh đấu cho độc lập nước nhà, nhờ tinh thần đại đoàn kết của toàn dân và nhờ có được các vị anh hùng Dận Tộc có tài và sáng suốt là Hồ Chí Minh lãnh đạo toàn dân chiến đấu chống ngoại xâm giành được thắng lợi nên từ chỗ trước kia, Việt Nam không có tên trên bản đồ thế giới, nhưng bây giờ hai chữ Việt Nam được mọi người trên thế giới biết đến không phải chỉ trên sách vỡ, lời nói, phim ảnh mà cái quan trọng là trong thâm tâm của đại đa số nhân dân các nước trên thế giới đối với Việt Nam.
Nói chung, nói theo tâm lý và thực tế, người Việt Nam rất hiếu hòa, biết trọng lễ nghĩa, đạo lý, không có tâm địa thâm hiễm, dễ tha thứ và cởi mở. Nhưng không vì thế mà trỡ thành ngu đần. Tuy biết nhún nhường nhưng không phải dại dột. Ai làm ơn thì không bao giờ phụ, nhưng hễ bị hà hiếp, bị khinh khi thì không dễ gì cúi đầu cam chịu mà sẽ kiên nhẫn chống trả đối phương bằng nhiều cách dù phải hy sinh mạng sống để bảo tồn độc lập và hạnhphúc của nhân dân Việt-Nam.
Vào Đề.
Nhân việc Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ Donald Rumsfeld có lời mời tướng Phạm Văn Trà, Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam sang viếng thăm Mỹ. Phía Việt Nam đã nhận lời mời. Đồng thời sẽ có một tàu chiến Mỹ sẽ viếng thăm Việt Nam trong nay mai.
Trong việc nối lại khúc quanh lịch sử Việt Mỹ cho chúng ta thấy, trước hết những nhà lãnh đạo Mỹ không biết tiên liệu và việc làm nầy đã để trễ những năm 58. Đáng lẽ đã được thực hiện bắt đầu từ năm 1945, khi thiếu tá Archimede Patti, trưởng đội OSS (The Office of Strategist Services, tiền thân của CIA, Tình Báo Mỹ) được phái sang Việt Nam công tác. Nhiệm vụ của thiếu tá Patti lúc bấy giờ là cứu nguy cho những quân đội Mỹ khi nhảy dù xuống Việt-Bắc và phối hợp với tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội (Việt Minh) do Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo để chống lại phát xít Nhật. Ở Tân Trào, Mỹ đã huấn luyện cho đội Tuyên Truyền Giải Phóng quân Việt Nam cách thức sử dụng vũ khí. Vào ngày 2/9/1945 lễ độc lập của Việt Nam, Patti đã hân hạnh ngồi bên Đại tướng Võ Nguyên Giáp dự lễ. Trong lúc Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, một đoàn máy bay Mỹ đã bay rà xuống thấp hiện trường ở vườn hoa Ba Đình với ý nghĩa ủng hộ buổi lễ độc lập đầu tiên của Việt Nam cho thêm phần long trọng. Sau đấy, khi thiếu tá Patti về nước, chủ tịch Hồ Chí Minh đã gửi một bức thư đến tổng thống Mỹ Franklin Roosevelt kêu gọi Mỹ ủng hộ Việt Nam về mặt tinh thần, đồng thời gửi đến nhân dân Mỹ một thông điệp mang tay bày tỏ mối thiện cảm của nhân dân Việt-Nam đối với nhân dân Mỹ xem như anh em. Theo tài liệu trong văn khố Mỹ cho biết, quan điểm của tổng thống Roosevelt lúc bấy giờ là muốn cho các nước thuộc địa trong đấy có Việt Nam được độc lập nhưng chưa kịp thi hành thì ông chết. Kế đến thời tổng thống Harry Truman, chủ tịch Hồ Chí Minh lại viết thư và gửi điện văn nhắc lại yêu cầu trước đây nhằm vào việc hỗ trợ tinh thần cho Việt Nam và nhìn nhận một nước Việt Nam độc lập. Nhưng không được trả lời. Chẳng những vậy, tổng thống Truman còn tiếp trợ cho Pháp trong việc tái chiếm Đông Dương vì sợ rằng Cộng Sản sẽ xâm nhập châu Âu, phải có Anh và Pháp đứng trong Liên Phòng Bắc Đại Tây Dương để chống lại Nga-Xô. Còn ở châu Á thì sợ Việt Nam đứng về phe Cộng Sản, như bàn cờ Domino, mất Việt Nam thì sẽ mất cả Thái, Miến Điện, Mã Lai, Philippin, Uc và New Zealand v.v. .
Mặt khác, về cá nhân vị chỉ huy Du Kích Hồ Chí Minh, thiếu tá Patti cho biết, buổi đầu gặp gở ông Hồ đã lôi cuốn được cảm tình của người đối thoại. Hồ Chí Minh có vầng trán rộng, đôi mắt sáng ngời, là một người có tinh thần Dân Tộc cao độ biết tranh đấu cho Việt Nam được độc lập. Nhưng Mỹ vẫn nghi ngờ Hồ Chí Minh là con người Cộng Sản. Người ta có biết đâu rằng Stalin nghi ngờ Hồ Chí Minh vì ông không có tinh thần Cộng Sản Quốc Tế. Sở dĩ Bác Hồ theo Cộng Sản vì Cộng Sản bênh vực giai cấp bị trị, giai cấp công nông và người nghèo khổ. Trái lại, chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa tư bản thường hay cướp nước người, hà hiếp và bóc lột các dân tộc nhược tiểu.
Nếu tổng thống Mỹ là những người thức thời, lãnh đạo giỏi thì Washington và Hà Nội đã bắt tay nhau từ trước, không có việc hiểu lầm và chiến tranh Việt Nam đã không xẩy ra; không có việc Mỹ đi đêm với Trung Hoa để làm cho Nga-Xô suy yếu. Không phải hiểu lầm thôi mà còn là sai lầm trong chiến tranh Việt-Nam như tác giả James Olson và Randy Robert viết trong quyển “Where the Domino fell” trong lời kết rằng: “Vietnam was the wrong war, wrong place at the wrong time for the wrong reason”. (Chiến tranh Việt Nam là sai lầm, sai ở địa điểm, sai ở thời điểm và sai ở lý do biện minh). Còn cựu Ngọai trưởng Henry Kissinger mới đây viết trong quyển “Ending the Vietnam war” (Chấm dứt chiến tranh Việt-Nam) rằng: Some of them derided what they called “cold war attitudes” as if the cold war have been some sort of misunderstanding, if not an American invention (Trong số họ chế giễu cái được gọi là “ quan điểm chiến tranh lạnh” là nếu chiến tranh lạnh đã là vài điều mơ hồ của sự hiểu lầm, nếu đó không phải là điều người Mỹ phát minh). Nói như ông Kissinger là người Mỹ đã mơ hồ về thực tại những cái gì đã xẩy ra liên quan đến tình hình thế giới, liên quan đến Việt Nam nên đã có nhận xét sai lầm theo thế cờ Domino, nếu Việt Nam mất thì cả Đông Nam châu Á sẽ rơi vào tay Cộng Sản. Nhưng sau khi Việt Nam chiến thắng, các nước châu Á vẫn còn nguyên vẹn, chẳng có gì gọi là sụp đổ. Ngoài ra, ông Kissinger đã lặp lại câu mà nhiều nhà chính trị hay sử học đã nói: “Lịch sử không bao giờ lặp lại” và đi đến kết luận Chiến tranh Việt Nam là một bài học.
Đây là dịp để chúng ta nhắc lại Hiệp định Genève 1954.
Nhận xét về Hiệp-Định Genève 1954 và hậu quả.
Trận chiến thắng Điện Biên Phủ của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam anh hùng đã làm chấn động cả thế giới. Nhận định về Hiệp định Genève 1954, chúng ta nhận thấy tại sao Pháp không trả lại cho Việt Nam cả nước mà chỉ có một nửa nước, kể từ vĩ tuyến 17 trỡ lên ? Xin thưa rằng: Trong công cuộc kháng chiến giành độc lập, nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu, nhưng các cường quốc định đọat số phận đất nước ta. Các cường quốc tham dự hội nghị Genève và quyết định những điều khoản trong hiệp ước Genève 1954 về Việt Nam gồm có: Mỹ, Anh, Nga xô, Trung quốc.
Mỹ, Anh tất nhiên là về hùa với Pháp không nói làm gì, nhưng còn Nga xô và Trung quốc thì sao ? Nga-xô ở những ngày đầu đã xem Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có đầu óc Dân Tộc. Vì vậy, trong những ngay đầu kháng chiến ta rất thiếu vũ khí, họ có dư nhưng đã không viện trợ cho ta. Còn Trung quốc thì nhóm người lãnh đạo của họ chủ trương chủ nghĩa bá quyền, bành trướng. Cụ thể là trong chiến lược toàn cầu, họ mưu toan thôn tính Việt Nam và toàn bộ Đông Dương, lấy đó làm đầu cầu để tiến chiếm các nước khác ở Đông Nam châu Á. Và sau này, họ đã dựng Pol-Pốt, Iêng-Xary lên làm lãnh tụ Khmer Đỏ. Bày cho Pôl-Pốt dùng chính sách diệt chủng ở Miên, với mưu sâu loại trừ bớt dân số Miên để dành cho kế hoạch di cư cả chục triệu người Hoa trong tương lai sẽ đến đất Miên định cư, kế hoạch nầy hiện đang được tiến hành tại Tây-Tạng hiện nay.
Tháng 06 năm 1973, chủ tịch Mao Trạch Đông đã nói với những người lãnh đạo Việt Nam rằng: “Thành thực mà nói, nhân dân Trung quốc, đảng Cộng Sản Trung quốc và nhân dân thế giới phải cám ơn nhân dân Việt Nam đã đánh thắng Mỹ. Các đồng chí chiến thắng mới buộc Nixon phải đến Bắc Kinh”. Bằng chứng đích thực nhất cho thấy hai nước Nga-xô và Trung quốc nhìn nhận Chính Phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chậm hơn các nước khác. (Sau hơn một năm Trung Quốc và Nga-Xô mới nhìn nhận Việt Nam). Nói tóm lại, những người lãnh đạo Trung quốc muốn chia cắt Việt Nam có tính cách lâu dài hòng làm cho Việt Nam suy yếu phải phụ thuộc vào Trung quốc. Năm 1979, họ dùng lực lượng Khmer Đỏ tấn công vào mấy tỉnh biên giới của Việt-Nam ở phía nam, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với kế hoạch đánh chiếm Việt Nam, họ mang cả mấy sư đoàn tấn công vào Việt Nam ở phía bắc. Nhưng họ đã thất bại vì bị thiệt hại nặng trước sự chống trả của QDNDVN . Mộng không thành đạt, Trung quốc phải rút lui không thực hiện được kế hoạch xâm lăng như đã định.
Vì thế mà trước đây chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng nói:
“Cách mạng Việt Nam do Việt Nam làm lấy” và ông Trường Chinh, Tổng bí thư đã nêu cao khẩu hiệu: ”Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi”.
Việt Nam tuy thắng trận nhưng ở thế yếu vì bị các cường quốc bắt ép phải nhận một nửa đất nước, từ vĩ tuyến 17 thay vì cả nước !
Pháp rút lui khỏi miền bắc năm 1954 và hoàn toàn rút lui khỏi miền nam năm 1955, để lại di họa cho chúng ta sau này.
Mặt khác, căn cứ theo hiệp định Genève 1954 thì đến 1956 Pháp và Việt Nam phải tổ chức tổng tuyển cử, phổ thông đầu phiếu ở cả hai miền nam bắc để tiến tới thống nhất đất nước. Nhưng Mỹ đã xúi giục bằng cách bày ra trò phản đối của Ngô Đình Diệm !
Hiện tại
Trong lúc ông Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ Rumsfeld bận lo đối phó với chiến tranh du kích ở Iraq cùng đe dọa nguyên tử của Bắc Triều Tiên, của Iran bù đầu thì còn thời giờ đâu mà mời tướng Trà đến thăm Mỹ xã giao. Sao Mỹ không mời các bộ trưởng khác mà lại đi mời Bộ trưởng Quốc Phòng là người nắm giềng mối quân đội. Hẳn nhiên chuyến đi nầy của tướng Trà không ngoài tham khảo về một dự thảo chiến lược quan trọng mà hai bên đều cần có và muốn có những thỏa thuận
Chiến lược đó là gì ? Xin thưa, là chiến lược ngăn ngừa chủ trương bành trướng của Trung quốc trong kế hoạch muốn làm “Thiên Hoàng” trên thế giới. Muốn trở thành siêu cường, việc thứ nhất cần phải làm cho Mỹ suy yếu.
Trước đây, tuy Trung Quốc chưa có vũ khí hiện đại như hiện nay, kinh tế còn thô sơ, chưa có vũ khí nguyên tử chưa đưa được người lên không gian nhưng đã có chủ trương bành trướng như lấy hẳn miền Bắc Việt Nam mà không tốn một viên đạn, không đổ một giọt máu. Nhưng mưu sâu của họ không qua mắt được Bác Hồ. Lúc đang thời kỳ Mỹ mở chiến tranh Việt Nam, lúc Bác Hồ còn sống, thủ tướng Chu Ấn Lai đã có lời đề nghị cùng bác Hồ: “Các đồng chí cứ tập trung quân đưa hết vào để giải phóng miền Nam. Còn miền Bắc thì đã có hồng quân Trung Hoa lo liệu”. Trước khi chưa có trận đánh Điện Biên Phủ họ đã đề nghị cùng Việt Nam là họ sẽ gửi quân đội Trung Hoa sang giúp đánh Pháp. Nhưng chủ tịch Hồ Chí Minh đã khéo léo từ chối bằng cách đề nghị để cho họ giúp Việt Nam làm cầu đường ở các tỉnh vùng biên giới như Lào Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn. Trung Hoa tiến chiếm Tây Tạng, chiếm lĩnh các đảo Hoàng Sa và Trường Sa, và đến năm 1979, đồng thời gây hấn với Ấn Độ trong việc tranh chấp ở biên giới Ấn-Hoa. Đánh chiếm các tỉnh biên giới miền Bắc Việt Nam không xong. Nếu như không gặp thất bại thì họ đã xua quân chiếm luôn thủ đô Hà Nội và xuôi xuống chiếm luôn Trung và Nam Bộ như họ đã vẽ trong bản đồ một nước Trung Hoa to lớn vĩ đại bao gồm nội, ngoại Mông Cổ, Triều Tiên, bán đảo Đông Dương, Thái, Mã Lai v.v. . . Lợi dụng việc giúp làm cầu cống, đường sá trước đây, họ đã vẽ bản đồ, đã tổ chức đường dây dọ thám ở nơi người thiểu số gốc Mèo (Hmong) và Mán (Khamú ) ở những vùng biên giới nước ta.
Lúc bác Hồ còn sống, ông Trường Chinh làm Tổng Bí thư rồi đến ông Lê Duẩn là những người có tài mới dư sức đối phó với sách lược của Trung Quốc. Còn thời xa xưa, tinh thần yêu nước của nhân dân Việt Nam lúc nào cũng đặt trong tình trạng báo động về tham vọng của Trung Quốc. Nhưng chỉ trừ những vị anh hùng bất khuất, không sợ chết, không màng danh vọng như Trần Bình Trọng, “thà làm ma nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”. Còn bàn dân thiên hạ, ít có ai dám ngang nhiên đụng đầu với Trung Quốc vì không ai muốn tên khổng lồ nằm sát bên cạnh can thiệp vào đất nước mình. Tên khổng lồ đó vẫn luôn luôn tự xưng mình là “Thiên triều”.
Còn bây giờ Việt Nam cũng đã dụ được Trung Quốc ký kết về biên giới giữa hai nước Việt-Hoa. Và không có lý do gì để mà gây hấn nữa. Nhưng chuyện động trời khác lại xẩy ra, chúng tôi đã thấy tận mắt đủ các mặt hàng hoá Trung quốc từ những đồ thực dụng cho đến máy móc nhỏ, xe máy, đồ điện tử, áo quần, thuốc men tràn ngập Việt-Nam đền mức báo động là hàng của họ rẻ hơn của Việt-Nam nên sẽ bóp chết hàng hóa do ta làm ra. Mặt khác, ta thất thu thuế vì hàng nhập cảng có đến phân nửa là hàng lậu, hàng trốn thuế được cả mấy trăm cửu vạn (người gánh đồ) ngày đêm vượt biên giới từ Trung-Quốc vào Việt-Nam như chỗ không người. Chẳng mấy chốc mà hàng hóa mang nhãn hiệu Made in China đè bẹp hàng hóa mang nhãn hiệu Made in Viet Nam. Đây là một trong những phương cách đánh vào kinh tế Việt-Nam không cần gây chiến tranh lạnh hay chiến tranh nóng gì cả.
Hiện nay, kinh tế của Trung quốc đang đi lên như diều gặp gió. Trái lại, kinh tế của Mỹ đang trên đà xuống dốc. Trong một tương lai không xa Trung quốc không những đe dọa Mỹ về kinh tế mà còn đe dọa cả về quốc phòng và an ninh. Điều nầy đã được các nhà nghiên cứu về quân sự trên thế giới nghĩ đến từ lâu. Nhưng cứ sự thật mà nói, sở dĩ Trung quốc có địa vị kinh tế mạnh như hôm nay đều do Mỹ giúp ở bước đầu kể từ sau khi tổng thống Nixon viếng Trung quốc. Đấy là dùng gậy ông đập lưng ông, y hệt như trường hợp Mỹ đã từng giúp Saddam Hussein ở Iraq, và giúp Bin Laden ở Afghanistan nên mới xẩy ra cớ sự làm cho Mỹ phải lo lắng như hôm nay.
Mỹ phải có kế hoạch đối phó với đà nhẩy vọt của Trung quốc ngay từ bây giờ hãy còn kịp. Nếu để lâu hâu hoạn sẽ không biết đâu mà lường. Và nếu Mỹ muốn kế hoạch của mình thành tựu thì phải có việc liên minh quân sự hay có một thỏa thuận ngầm với Việt Nam ngay từ bây giờ nên mới có việc Mỹ mời tướng Trà, Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam đến thăm Mỹ trong nay mai. Và Mỹ nên nhớ rằng ở Châu Á hiện thời chỉ có Việt Nam và Án Độ là hai nước duy nhất có thể cản bước tiến xâm lăng của Trung quốc .
Như vậy thì cả hai Mỹ lẫn Việt-Nam phải có sự thay đổi về thành kiến và bỏ lại quá khứ để đi đến mẫu số chung là hợp tác trên quan điểm hai bên đều có lợi.
Nơi đây, chúng tôi chỉ đề cập về mặt quân sự cho hợp với thời điểm về việc tướng Trà sắp đến Mỹ theo lời mời của Bộ trưởng Quốc Phòng, ông Donald Rumsfeld.
Ngoài chiến lược, chiến thuật quân sự ra, chúng ta cần phải nhìn nhận rằng Việt Nam có nhược điểm. Đấy là vấn đề vũ khí. Ngay như vũ khí thông thường gồm cả đạn ta cũng không tự sản xuất ra được, nhất nhất cái gì cũng phải mua của ngoại quốc. Chưa nói gì đến máy bay, cao xạ, tên lửa, trọng pháo, xe tăng, xe thiết giáp v.v. . .
Năm 1979 khác xa với bây giờ ! Thời gian 24 năm đã trôi qua, hiện nay Trung quốc đã cho người lên được không gian. Kể về vũ khí thì Trung quốc giờ đây chỉ còn thua Mỹ. Phải như hiện nay, chiến tranh Việt Hoa xẩy ra như năm 1979 thì ta lấy đâu ra vũ khí hiện đại, thực tế như máy bay, xe tăng, tên lửa để chống lại Trung quốc. Với kho vũ khí hiện đại của Trung quốc mang tấn công ta thì nhất định ta sẽ bị thiệt hại về vật chất rất to lớn.
Ngoài vũ khí hiện đại mà ta cần có hiện nay. Đi đôi với vũ khí hiện đại là cần học hỏi kỹ thuật sử dụng. Như vậy không gì hơn là có được một liên minh quân sự với một đại cường. Ta hãy nêu ra ví dụ, không phải riêng gì Việt Nam mà cộng chung lại Việt Nam, Mã Lai, Philippines liệu có đòi lại được Hoàng Sa và TrườngSa không ? Nếu không có một cường quốc tham dự vào hay đứng ra làm trọng tài để phân xử ?
Nhân dịp nầy, không cần ai đốc thúc, tướng Trà là một chỉ huy quân sự tất nhiên sẽ biết những điều gì mình phải làm, cần làm cho đất nước về mặt quốc phòng.
Nhìn lại lịch sử từ hồi lập quốc cho đến nay thì kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam không ai khác hơn ngoài nước lân bang khổng lồ, Trung quốc là mối đe dọa thường xuyên đối với dân ta. Khi người khổng lồ vui vẻ thì không sao. Còn như vật mình vật mẩy, giận hờn thì ắt có chuyện không hay sẽ xẩy ra ngay lập tức vì sự thể ở đời “không bao giờ có chuyện bán con, nuôi cháu”. Và “tình đồng chí” chẳng qua chỉ ở đầu môi chót lưỡi như đã xẩy ra hồi năm 1979: “Trung quốc định dạy cho Việt Nam một bài học”, thiên hạ cứ tưởng là như thế ! Nhưng sự thật khác hẳn, nó trái ngược lại !
Một ví dụ cụ thể được đặt ra, nếu mang ra so sánh giữa Mỹ và Hoa ai nguy hại hơn thì chắc chắn hễ đã là người Việt Nam thì bất kỳ ai cũng có được nhận thức là Hoa nguy hại hơn vì họ sẽ đồng hoá ta quá dễ dàng. Về phần Mỹ, họ không thể dễ gì đồng hóa được Việt Nam vì văn hóa dị biệt, vì khác màu da. Hơn nữa gần nhà giàu hay dù là trọc phú đi chăng nữa vẫn còn hơn là đã nghèo mà còn keo kiệt, kèn cựa, ích kỷ và thâm độc !
Vả lại, đối với Mỹ nói chung về tâm lý thì mối lợi là trên hết ! Hôm nay là kẻ thù nhưng ngày mai không phải là kẻ thù nữa có sao đâu ? Vì đấy là thực tế và cũng là thực chất thuộc về bản tính Dân Tộc !
Trần Quang Chính
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhử đẳng hành khan thủ bại hư.
Lý Thường Kiệt.
Bốn câu thơ trên đây do danh tướng Lý Thường Kiệt có tài kiêm văn võ đặt ra với mục đích dùng chiến tranh tâm lý để đánh giặc phương Bắc, làm cho địch quân xuống tinh thần, lúc ấy vào khoảng năm 1076. Và kể từ ấy, giặc phương Bắc trước sau, gồm: nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh, nhà Thanh đều lần lượt bị thảm bại trước sự khởi nghĩa vùng lên chiến đấu của nhân dân Việt Nam. Điễn hình là tinh thần đại đoàn kết của dân ta ở Hội nghị Diên Hồng là một bài học lịch sử.
Tưởng chỉ có thế thôi, nhưng Trời đã định sẵn, hơn 800 năm sau, đến năm 1954, rồi đến năm 1974, bốn câu thơ trên đây vẫn còn linh nghiệm. Cách mạng tháng 8/1945 với toàn dân kháng chiến dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh đã mang lại độc lập cho nước nhà. Nhưng sau đấy, dựa vào thực dân Anh vào Nam Bộ để tước khí giới quân đội Nhật. Pháp trở lại Việt Nam hầu đặt ách nô lệ trên đầu trên cổ nhân dân ta một lần nữa. Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu dũng cảm chống lại thực dân Pháp. Pháp đã mang sinh mạng của con em cùng với chủ quan, sai lầm to lớn của Pháp dẫn đến sự thua trận Điện Biên Phủ. Và sau nầy, Mỹ lại đi theo vết xe cũ của Pháp, đặt lên chính phủ quốc gia bù nhìn ở miền Nam Việt Nam nên đã mua lấy thất bại chua cay.
Một nghìn năm dưới ách thống trị của giặc Tàu, một trăm năm trong vòng nô lệ giặc Tây, ba mươi năm chống Mỹ cứu nước. Không ai ngờ được một nước nhỏ bé như Việt Nam mà có thể đánh thắng những kẻ địch mạnh hơn mình gấp bội. Đó là nhờ kết tinh Dân Tộc, nhờ dòng máu dũng cảm biết hy sinh vì tranh đấu cho độc lập nước nhà, nhờ tinh thần đại đoàn kết của toàn dân và nhờ có được các vị anh hùng Dận Tộc có tài và sáng suốt là Hồ Chí Minh lãnh đạo toàn dân chiến đấu chống ngoại xâm giành được thắng lợi nên từ chỗ trước kia, Việt Nam không có tên trên bản đồ thế giới, nhưng bây giờ hai chữ Việt Nam được mọi người trên thế giới biết đến không phải chỉ trên sách vỡ, lời nói, phim ảnh mà cái quan trọng là trong thâm tâm của đại đa số nhân dân các nước trên thế giới đối với Việt Nam.
Nói chung, nói theo tâm lý và thực tế, người Việt Nam rất hiếu hòa, biết trọng lễ nghĩa, đạo lý, không có tâm địa thâm hiễm, dễ tha thứ và cởi mở. Nhưng không vì thế mà trỡ thành ngu đần. Tuy biết nhún nhường nhưng không phải dại dột. Ai làm ơn thì không bao giờ phụ, nhưng hễ bị hà hiếp, bị khinh khi thì không dễ gì cúi đầu cam chịu mà sẽ kiên nhẫn chống trả đối phương bằng nhiều cách dù phải hy sinh mạng sống để bảo tồn độc lập và hạnhphúc của nhân dân Việt-Nam.
Vào Đề.
Nhân việc Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ Donald Rumsfeld có lời mời tướng Phạm Văn Trà, Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam sang viếng thăm Mỹ. Phía Việt Nam đã nhận lời mời. Đồng thời sẽ có một tàu chiến Mỹ sẽ viếng thăm Việt Nam trong nay mai.
Trong việc nối lại khúc quanh lịch sử Việt Mỹ cho chúng ta thấy, trước hết những nhà lãnh đạo Mỹ không biết tiên liệu và việc làm nầy đã để trễ những năm 58. Đáng lẽ đã được thực hiện bắt đầu từ năm 1945, khi thiếu tá Archimede Patti, trưởng đội OSS (The Office of Strategist Services, tiền thân của CIA, Tình Báo Mỹ) được phái sang Việt Nam công tác. Nhiệm vụ của thiếu tá Patti lúc bấy giờ là cứu nguy cho những quân đội Mỹ khi nhảy dù xuống Việt-Bắc và phối hợp với tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội (Việt Minh) do Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo để chống lại phát xít Nhật. Ở Tân Trào, Mỹ đã huấn luyện cho đội Tuyên Truyền Giải Phóng quân Việt Nam cách thức sử dụng vũ khí. Vào ngày 2/9/1945 lễ độc lập của Việt Nam, Patti đã hân hạnh ngồi bên Đại tướng Võ Nguyên Giáp dự lễ. Trong lúc Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, một đoàn máy bay Mỹ đã bay rà xuống thấp hiện trường ở vườn hoa Ba Đình với ý nghĩa ủng hộ buổi lễ độc lập đầu tiên của Việt Nam cho thêm phần long trọng. Sau đấy, khi thiếu tá Patti về nước, chủ tịch Hồ Chí Minh đã gửi một bức thư đến tổng thống Mỹ Franklin Roosevelt kêu gọi Mỹ ủng hộ Việt Nam về mặt tinh thần, đồng thời gửi đến nhân dân Mỹ một thông điệp mang tay bày tỏ mối thiện cảm của nhân dân Việt-Nam đối với nhân dân Mỹ xem như anh em. Theo tài liệu trong văn khố Mỹ cho biết, quan điểm của tổng thống Roosevelt lúc bấy giờ là muốn cho các nước thuộc địa trong đấy có Việt Nam được độc lập nhưng chưa kịp thi hành thì ông chết. Kế đến thời tổng thống Harry Truman, chủ tịch Hồ Chí Minh lại viết thư và gửi điện văn nhắc lại yêu cầu trước đây nhằm vào việc hỗ trợ tinh thần cho Việt Nam và nhìn nhận một nước Việt Nam độc lập. Nhưng không được trả lời. Chẳng những vậy, tổng thống Truman còn tiếp trợ cho Pháp trong việc tái chiếm Đông Dương vì sợ rằng Cộng Sản sẽ xâm nhập châu Âu, phải có Anh và Pháp đứng trong Liên Phòng Bắc Đại Tây Dương để chống lại Nga-Xô. Còn ở châu Á thì sợ Việt Nam đứng về phe Cộng Sản, như bàn cờ Domino, mất Việt Nam thì sẽ mất cả Thái, Miến Điện, Mã Lai, Philippin, Uc và New Zealand v.v. .
Mặt khác, về cá nhân vị chỉ huy Du Kích Hồ Chí Minh, thiếu tá Patti cho biết, buổi đầu gặp gở ông Hồ đã lôi cuốn được cảm tình của người đối thoại. Hồ Chí Minh có vầng trán rộng, đôi mắt sáng ngời, là một người có tinh thần Dân Tộc cao độ biết tranh đấu cho Việt Nam được độc lập. Nhưng Mỹ vẫn nghi ngờ Hồ Chí Minh là con người Cộng Sản. Người ta có biết đâu rằng Stalin nghi ngờ Hồ Chí Minh vì ông không có tinh thần Cộng Sản Quốc Tế. Sở dĩ Bác Hồ theo Cộng Sản vì Cộng Sản bênh vực giai cấp bị trị, giai cấp công nông và người nghèo khổ. Trái lại, chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa tư bản thường hay cướp nước người, hà hiếp và bóc lột các dân tộc nhược tiểu.
Nếu tổng thống Mỹ là những người thức thời, lãnh đạo giỏi thì Washington và Hà Nội đã bắt tay nhau từ trước, không có việc hiểu lầm và chiến tranh Việt Nam đã không xẩy ra; không có việc Mỹ đi đêm với Trung Hoa để làm cho Nga-Xô suy yếu. Không phải hiểu lầm thôi mà còn là sai lầm trong chiến tranh Việt-Nam như tác giả James Olson và Randy Robert viết trong quyển “Where the Domino fell” trong lời kết rằng: “Vietnam was the wrong war, wrong place at the wrong time for the wrong reason”. (Chiến tranh Việt Nam là sai lầm, sai ở địa điểm, sai ở thời điểm và sai ở lý do biện minh). Còn cựu Ngọai trưởng Henry Kissinger mới đây viết trong quyển “Ending the Vietnam war” (Chấm dứt chiến tranh Việt-Nam) rằng: Some of them derided what they called “cold war attitudes” as if the cold war have been some sort of misunderstanding, if not an American invention (Trong số họ chế giễu cái được gọi là “ quan điểm chiến tranh lạnh” là nếu chiến tranh lạnh đã là vài điều mơ hồ của sự hiểu lầm, nếu đó không phải là điều người Mỹ phát minh). Nói như ông Kissinger là người Mỹ đã mơ hồ về thực tại những cái gì đã xẩy ra liên quan đến tình hình thế giới, liên quan đến Việt Nam nên đã có nhận xét sai lầm theo thế cờ Domino, nếu Việt Nam mất thì cả Đông Nam châu Á sẽ rơi vào tay Cộng Sản. Nhưng sau khi Việt Nam chiến thắng, các nước châu Á vẫn còn nguyên vẹn, chẳng có gì gọi là sụp đổ. Ngoài ra, ông Kissinger đã lặp lại câu mà nhiều nhà chính trị hay sử học đã nói: “Lịch sử không bao giờ lặp lại” và đi đến kết luận Chiến tranh Việt Nam là một bài học.
Đây là dịp để chúng ta nhắc lại Hiệp định Genève 1954.
Nhận xét về Hiệp-Định Genève 1954 và hậu quả.
Trận chiến thắng Điện Biên Phủ của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam anh hùng đã làm chấn động cả thế giới. Nhận định về Hiệp định Genève 1954, chúng ta nhận thấy tại sao Pháp không trả lại cho Việt Nam cả nước mà chỉ có một nửa nước, kể từ vĩ tuyến 17 trỡ lên ? Xin thưa rằng: Trong công cuộc kháng chiến giành độc lập, nhân dân Việt Nam hy sinh xương máu, nhưng các cường quốc định đọat số phận đất nước ta. Các cường quốc tham dự hội nghị Genève và quyết định những điều khoản trong hiệp ước Genève 1954 về Việt Nam gồm có: Mỹ, Anh, Nga xô, Trung quốc.
Mỹ, Anh tất nhiên là về hùa với Pháp không nói làm gì, nhưng còn Nga xô và Trung quốc thì sao ? Nga-xô ở những ngày đầu đã xem Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có đầu óc Dân Tộc. Vì vậy, trong những ngay đầu kháng chiến ta rất thiếu vũ khí, họ có dư nhưng đã không viện trợ cho ta. Còn Trung quốc thì nhóm người lãnh đạo của họ chủ trương chủ nghĩa bá quyền, bành trướng. Cụ thể là trong chiến lược toàn cầu, họ mưu toan thôn tính Việt Nam và toàn bộ Đông Dương, lấy đó làm đầu cầu để tiến chiếm các nước khác ở Đông Nam châu Á. Và sau này, họ đã dựng Pol-Pốt, Iêng-Xary lên làm lãnh tụ Khmer Đỏ. Bày cho Pôl-Pốt dùng chính sách diệt chủng ở Miên, với mưu sâu loại trừ bớt dân số Miên để dành cho kế hoạch di cư cả chục triệu người Hoa trong tương lai sẽ đến đất Miên định cư, kế hoạch nầy hiện đang được tiến hành tại Tây-Tạng hiện nay.
Tháng 06 năm 1973, chủ tịch Mao Trạch Đông đã nói với những người lãnh đạo Việt Nam rằng: “Thành thực mà nói, nhân dân Trung quốc, đảng Cộng Sản Trung quốc và nhân dân thế giới phải cám ơn nhân dân Việt Nam đã đánh thắng Mỹ. Các đồng chí chiến thắng mới buộc Nixon phải đến Bắc Kinh”. Bằng chứng đích thực nhất cho thấy hai nước Nga-xô và Trung quốc nhìn nhận Chính Phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chậm hơn các nước khác. (Sau hơn một năm Trung Quốc và Nga-Xô mới nhìn nhận Việt Nam). Nói tóm lại, những người lãnh đạo Trung quốc muốn chia cắt Việt Nam có tính cách lâu dài hòng làm cho Việt Nam suy yếu phải phụ thuộc vào Trung quốc. Năm 1979, họ dùng lực lượng Khmer Đỏ tấn công vào mấy tỉnh biên giới của Việt-Nam ở phía nam, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với kế hoạch đánh chiếm Việt Nam, họ mang cả mấy sư đoàn tấn công vào Việt Nam ở phía bắc. Nhưng họ đã thất bại vì bị thiệt hại nặng trước sự chống trả của QDNDVN . Mộng không thành đạt, Trung quốc phải rút lui không thực hiện được kế hoạch xâm lăng như đã định.
Vì thế mà trước đây chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng nói:
“Cách mạng Việt Nam do Việt Nam làm lấy” và ông Trường Chinh, Tổng bí thư đã nêu cao khẩu hiệu: ”Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi”.
Việt Nam tuy thắng trận nhưng ở thế yếu vì bị các cường quốc bắt ép phải nhận một nửa đất nước, từ vĩ tuyến 17 thay vì cả nước !
Pháp rút lui khỏi miền bắc năm 1954 và hoàn toàn rút lui khỏi miền nam năm 1955, để lại di họa cho chúng ta sau này.
Mặt khác, căn cứ theo hiệp định Genève 1954 thì đến 1956 Pháp và Việt Nam phải tổ chức tổng tuyển cử, phổ thông đầu phiếu ở cả hai miền nam bắc để tiến tới thống nhất đất nước. Nhưng Mỹ đã xúi giục bằng cách bày ra trò phản đối của Ngô Đình Diệm !
Hiện tại
Trong lúc ông Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ Rumsfeld bận lo đối phó với chiến tranh du kích ở Iraq cùng đe dọa nguyên tử của Bắc Triều Tiên, của Iran bù đầu thì còn thời giờ đâu mà mời tướng Trà đến thăm Mỹ xã giao. Sao Mỹ không mời các bộ trưởng khác mà lại đi mời Bộ trưởng Quốc Phòng là người nắm giềng mối quân đội. Hẳn nhiên chuyến đi nầy của tướng Trà không ngoài tham khảo về một dự thảo chiến lược quan trọng mà hai bên đều cần có và muốn có những thỏa thuận
Chiến lược đó là gì ? Xin thưa, là chiến lược ngăn ngừa chủ trương bành trướng của Trung quốc trong kế hoạch muốn làm “Thiên Hoàng” trên thế giới. Muốn trở thành siêu cường, việc thứ nhất cần phải làm cho Mỹ suy yếu.
Trước đây, tuy Trung Quốc chưa có vũ khí hiện đại như hiện nay, kinh tế còn thô sơ, chưa có vũ khí nguyên tử chưa đưa được người lên không gian nhưng đã có chủ trương bành trướng như lấy hẳn miền Bắc Việt Nam mà không tốn một viên đạn, không đổ một giọt máu. Nhưng mưu sâu của họ không qua mắt được Bác Hồ. Lúc đang thời kỳ Mỹ mở chiến tranh Việt Nam, lúc Bác Hồ còn sống, thủ tướng Chu Ấn Lai đã có lời đề nghị cùng bác Hồ: “Các đồng chí cứ tập trung quân đưa hết vào để giải phóng miền Nam. Còn miền Bắc thì đã có hồng quân Trung Hoa lo liệu”. Trước khi chưa có trận đánh Điện Biên Phủ họ đã đề nghị cùng Việt Nam là họ sẽ gửi quân đội Trung Hoa sang giúp đánh Pháp. Nhưng chủ tịch Hồ Chí Minh đã khéo léo từ chối bằng cách đề nghị để cho họ giúp Việt Nam làm cầu đường ở các tỉnh vùng biên giới như Lào Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn. Trung Hoa tiến chiếm Tây Tạng, chiếm lĩnh các đảo Hoàng Sa và Trường Sa, và đến năm 1979, đồng thời gây hấn với Ấn Độ trong việc tranh chấp ở biên giới Ấn-Hoa. Đánh chiếm các tỉnh biên giới miền Bắc Việt Nam không xong. Nếu như không gặp thất bại thì họ đã xua quân chiếm luôn thủ đô Hà Nội và xuôi xuống chiếm luôn Trung và Nam Bộ như họ đã vẽ trong bản đồ một nước Trung Hoa to lớn vĩ đại bao gồm nội, ngoại Mông Cổ, Triều Tiên, bán đảo Đông Dương, Thái, Mã Lai v.v. . . Lợi dụng việc giúp làm cầu cống, đường sá trước đây, họ đã vẽ bản đồ, đã tổ chức đường dây dọ thám ở nơi người thiểu số gốc Mèo (Hmong) và Mán (Khamú ) ở những vùng biên giới nước ta.
Lúc bác Hồ còn sống, ông Trường Chinh làm Tổng Bí thư rồi đến ông Lê Duẩn là những người có tài mới dư sức đối phó với sách lược của Trung Quốc. Còn thời xa xưa, tinh thần yêu nước của nhân dân Việt Nam lúc nào cũng đặt trong tình trạng báo động về tham vọng của Trung Quốc. Nhưng chỉ trừ những vị anh hùng bất khuất, không sợ chết, không màng danh vọng như Trần Bình Trọng, “thà làm ma nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”. Còn bàn dân thiên hạ, ít có ai dám ngang nhiên đụng đầu với Trung Quốc vì không ai muốn tên khổng lồ nằm sát bên cạnh can thiệp vào đất nước mình. Tên khổng lồ đó vẫn luôn luôn tự xưng mình là “Thiên triều”.
Còn bây giờ Việt Nam cũng đã dụ được Trung Quốc ký kết về biên giới giữa hai nước Việt-Hoa. Và không có lý do gì để mà gây hấn nữa. Nhưng chuyện động trời khác lại xẩy ra, chúng tôi đã thấy tận mắt đủ các mặt hàng hoá Trung quốc từ những đồ thực dụng cho đến máy móc nhỏ, xe máy, đồ điện tử, áo quần, thuốc men tràn ngập Việt-Nam đền mức báo động là hàng của họ rẻ hơn của Việt-Nam nên sẽ bóp chết hàng hóa do ta làm ra. Mặt khác, ta thất thu thuế vì hàng nhập cảng có đến phân nửa là hàng lậu, hàng trốn thuế được cả mấy trăm cửu vạn (người gánh đồ) ngày đêm vượt biên giới từ Trung-Quốc vào Việt-Nam như chỗ không người. Chẳng mấy chốc mà hàng hóa mang nhãn hiệu Made in China đè bẹp hàng hóa mang nhãn hiệu Made in Viet Nam. Đây là một trong những phương cách đánh vào kinh tế Việt-Nam không cần gây chiến tranh lạnh hay chiến tranh nóng gì cả.
Hiện nay, kinh tế của Trung quốc đang đi lên như diều gặp gió. Trái lại, kinh tế của Mỹ đang trên đà xuống dốc. Trong một tương lai không xa Trung quốc không những đe dọa Mỹ về kinh tế mà còn đe dọa cả về quốc phòng và an ninh. Điều nầy đã được các nhà nghiên cứu về quân sự trên thế giới nghĩ đến từ lâu. Nhưng cứ sự thật mà nói, sở dĩ Trung quốc có địa vị kinh tế mạnh như hôm nay đều do Mỹ giúp ở bước đầu kể từ sau khi tổng thống Nixon viếng Trung quốc. Đấy là dùng gậy ông đập lưng ông, y hệt như trường hợp Mỹ đã từng giúp Saddam Hussein ở Iraq, và giúp Bin Laden ở Afghanistan nên mới xẩy ra cớ sự làm cho Mỹ phải lo lắng như hôm nay.
Mỹ phải có kế hoạch đối phó với đà nhẩy vọt của Trung quốc ngay từ bây giờ hãy còn kịp. Nếu để lâu hâu hoạn sẽ không biết đâu mà lường. Và nếu Mỹ muốn kế hoạch của mình thành tựu thì phải có việc liên minh quân sự hay có một thỏa thuận ngầm với Việt Nam ngay từ bây giờ nên mới có việc Mỹ mời tướng Trà, Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam đến thăm Mỹ trong nay mai. Và Mỹ nên nhớ rằng ở Châu Á hiện thời chỉ có Việt Nam và Án Độ là hai nước duy nhất có thể cản bước tiến xâm lăng của Trung quốc .
Như vậy thì cả hai Mỹ lẫn Việt-Nam phải có sự thay đổi về thành kiến và bỏ lại quá khứ để đi đến mẫu số chung là hợp tác trên quan điểm hai bên đều có lợi.
Nơi đây, chúng tôi chỉ đề cập về mặt quân sự cho hợp với thời điểm về việc tướng Trà sắp đến Mỹ theo lời mời của Bộ trưởng Quốc Phòng, ông Donald Rumsfeld.
Ngoài chiến lược, chiến thuật quân sự ra, chúng ta cần phải nhìn nhận rằng Việt Nam có nhược điểm. Đấy là vấn đề vũ khí. Ngay như vũ khí thông thường gồm cả đạn ta cũng không tự sản xuất ra được, nhất nhất cái gì cũng phải mua của ngoại quốc. Chưa nói gì đến máy bay, cao xạ, tên lửa, trọng pháo, xe tăng, xe thiết giáp v.v. . .
Năm 1979 khác xa với bây giờ ! Thời gian 24 năm đã trôi qua, hiện nay Trung quốc đã cho người lên được không gian. Kể về vũ khí thì Trung quốc giờ đây chỉ còn thua Mỹ. Phải như hiện nay, chiến tranh Việt Hoa xẩy ra như năm 1979 thì ta lấy đâu ra vũ khí hiện đại, thực tế như máy bay, xe tăng, tên lửa để chống lại Trung quốc. Với kho vũ khí hiện đại của Trung quốc mang tấn công ta thì nhất định ta sẽ bị thiệt hại về vật chất rất to lớn.
Ngoài vũ khí hiện đại mà ta cần có hiện nay. Đi đôi với vũ khí hiện đại là cần học hỏi kỹ thuật sử dụng. Như vậy không gì hơn là có được một liên minh quân sự với một đại cường. Ta hãy nêu ra ví dụ, không phải riêng gì Việt Nam mà cộng chung lại Việt Nam, Mã Lai, Philippines liệu có đòi lại được Hoàng Sa và TrườngSa không ? Nếu không có một cường quốc tham dự vào hay đứng ra làm trọng tài để phân xử ?
Nhân dịp nầy, không cần ai đốc thúc, tướng Trà là một chỉ huy quân sự tất nhiên sẽ biết những điều gì mình phải làm, cần làm cho đất nước về mặt quốc phòng.
Nhìn lại lịch sử từ hồi lập quốc cho đến nay thì kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam không ai khác hơn ngoài nước lân bang khổng lồ, Trung quốc là mối đe dọa thường xuyên đối với dân ta. Khi người khổng lồ vui vẻ thì không sao. Còn như vật mình vật mẩy, giận hờn thì ắt có chuyện không hay sẽ xẩy ra ngay lập tức vì sự thể ở đời “không bao giờ có chuyện bán con, nuôi cháu”. Và “tình đồng chí” chẳng qua chỉ ở đầu môi chót lưỡi như đã xẩy ra hồi năm 1979: “Trung quốc định dạy cho Việt Nam một bài học”, thiên hạ cứ tưởng là như thế ! Nhưng sự thật khác hẳn, nó trái ngược lại !
Một ví dụ cụ thể được đặt ra, nếu mang ra so sánh giữa Mỹ và Hoa ai nguy hại hơn thì chắc chắn hễ đã là người Việt Nam thì bất kỳ ai cũng có được nhận thức là Hoa nguy hại hơn vì họ sẽ đồng hoá ta quá dễ dàng. Về phần Mỹ, họ không thể dễ gì đồng hóa được Việt Nam vì văn hóa dị biệt, vì khác màu da. Hơn nữa gần nhà giàu hay dù là trọc phú đi chăng nữa vẫn còn hơn là đã nghèo mà còn keo kiệt, kèn cựa, ích kỷ và thâm độc !
Vả lại, đối với Mỹ nói chung về tâm lý thì mối lợi là trên hết ! Hôm nay là kẻ thù nhưng ngày mai không phải là kẻ thù nữa có sao đâu ? Vì đấy là thực tế và cũng là thực chất thuộc về bản tính Dân Tộc !
Trần Quang Chính
Chỉnh sửa lần cuối: