**:::--Pink Floyd--:::**

Lê Quỳnh Phương
(wildrock1989)

New Member
Pink Floyd chắc khỏi phải nói rồi, đứa nào cũng biết, sơ sài nhất cũng fải trải qua "Comfortably Numb", "WYWH", "The Wall"... Anyway, bàn luận mấy đĩa ấy sau. Tôi muốn chia sẻ với mọi người một album có vẻ "kín tiếng" hơn, nhưng với tôi lại là album cột mốc cho một Pink Floyd thời kỳ hậu Syd - vẫn điên dại, và vẫn psechedelic, nhưng có cái gì đó trưởng thành hơn, cả về nhạc cụ và tư tưởng: Meddle - 1973.

Tôi yêu thích nhạc Rock một fần vì cái cách tôi cảm nhận nó... nhiều lúc chẳng hiểu nó muốn nói cái gì, thế mà vẫn cứ bị cuốn theo, bị ám ảnh bởi nh~ cái "vô hình" ấy. Ngay từ đầu, Meddle đã thu hút tôi với cái bìa đĩa của nó. Cái vành và lỗ tai người, cùng nh~ nét tối sáng. Tôi vẫn luôn tự hỏi liệu cái tai này có liên quan gì đến title Meddle - tạm dịch là "bon chen" kô. Rồi nghiền đến cái lyrics thì chả thấy có vẻ gì là hợp nhất cả. Càng nghĩ càng thấy dằn vặt và băn khoăn tợn :D. Xem đến cái artwork của cả đĩa, tôi cảm nhận thấy dường như chủ đề và cảm hứng xuyên suốt của cái album này là nước và đại dương thì fải. Những hạt nước long lanh với muôn hình muôn vẻ... tròn trịa, méo mó, đầy đặn.... Là nh~ vỏ ốc xù xì, nh~ hòn sỏi câm lặng ngàn năm... ở dưới đáy biển sâu bao la. Và khi nhìn xuống mặt biển, ta thấy Sự phản chiếu.

1. One of These Days - 5.57.
Tiếng gió bắt đầu (một trò khá quen thuộc với Pink sau này). Nh~ thứ thanh âm này mờ nhạt, fảng fất nhưng tôi thì lại cảm thấy nó như đang vây bủa quanh mình, hú vào tai mình. Rồi nh~ chuỗi bass ngắt âm dần kéo theo tiếng gió, từ hú thành rít, từ fảng fất bỗng dần căng đầy. Sau đó là nh~ tiếng organ (mà tớ recommend là nên nghe với 2 cái loa mới thấy hết já trị :p)... Nh~ con jông lũ lượt kéo đến, lúc vút lên trên cao, lúc lại là là xuống mặt đất. Nó jống một cái đồ thị toán học... một cái đồ thị với nh~ đường cong không đều...... với tiếng vê bass của Waters và nh~ tiếng rên la vang vọng đâu đó.
Và tất cả bùng nổ. Tiếng trống dữ dội; nó vẫn rất chắc và đều đặn, nhưng dường như sau mỗi tiếng trống là một lần thêm dồn dập, thêm nh~ tiếng thở dốc. Và jọng của Mason: "One of These Days, I'm gonna cut you into pieces"... có một kẻ đang cố gào lên nh~ lời cuối cùng. Và rồi hắn gục xuống. Giữa hắn, vẫn là nh~ tiếng gió ấy, cái tiếng bass và organ ấy... tất cả tắt dần... với hắn. Và Track 2 tiếp tục...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Uhm`, noone seems to care? Ngày nay có vẻ ít ng` nghe PF nhỉ :(. Nếu có toàn mấy ng` trình vãi hàng, kô vươn kịp -_-.
Anyway....

2. A Pillow of Winds - 5.07.
Track 2 của Medddle cho tớ một cảm giác rất trôi nổi. Có ai bảo rằng bài này "zen to the bone". Tớ thì kịch liệt phản đối. Vẫn lờ mờ đâu đó tiếng gió khe khẽ thồi bên tai, và ảm ảnh vẫn chưa dứt được hẳn. Pillow kô hề yên bình, dù quả thật nó nhẹ nhàng, êm ái đến mỏng manh. Nhưng thứ âm nhạc của Pillow thì vô cùng rắc rối và khó hiểu. Đến cả những tiếng luyến du dương của nó cũng không tạo cảm giác dễ chịu. Nó mệt mỏi, buồn bã...
Hắn ngã xuống, hắn ngủ, hắn mơ chăng? Bên cạnh hẳn, chỉ có gió rít u buồn mà thôi...

Đó là cái chăn, hay là mây đang trùm quanh ta....ấm áp quá.... Những âm thanh bỗng êm ả lạ kỳ///Ta nằm vật xuống... nàng đang ở đây... hơi thở nhẹ nhàng lướt xuống bên ta...
Và ngọn nến lụi tàn.


"The candle dies" - có cái gì đấy giống trong Forever Autumn: "And I die." Cái chết đến thạt bình thản, như một điều tất yếu. Không có một chút ngân nga để nuối tiếc hay níu kéo. Tiếng guitar vẫn tiếp tục đều đặn, như chẳng có một chút gì đã thay đổi trên thế gian.
Và bóng tối lan toả, hắn dường như đang thiêm thiếp. Giữa 4 bức tường kín mít, mọi thứ âm thanh ngày một gần...
Những ngọn sóng cứ thế cuồn cuộn trôi, 4 mùa luân chuyển... Và khi vạn vật bừng tỉnh, con thiên nga (?) vẫn buông mình theo những giấc mơ, những giấc mơ đã xa lắm rồi. Ngươi có nghe tiếng gọi của nh~ đồng cỏ xanh, đang tắt dần trước gió?

Dưới nh~ tầng đất sâu thẳm kia
Ta thả mình vào nh~ thanh âm buổi sớm...
Nằm vật xuống
Nàng đang ở đây, hơi thở nhẹ nhàng... hạ xuống với ta

Nh~ ngọn gió nâng ta bay vút cao, tự do như cánh chim
Như nh~ tia sáng đầu tiên vươn tới bầu trời
Trong ánh sương mịt mù...


Nếu chỉ đơn thuần nghe bản nhạc, sẽ chẳng có một chút cảm giác của sự vút bay cao... Tiếng nhạc từ đầu vốn đều đều, khiến ta thấy khó chịu và tẻ nhạt, giờ còn kìm hãm mọi thứ cảm xúc và cảm giác. Đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ lơ lửng giưũa nh đám bụi mờ, dù ánh đêm đã lụi tàn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bé Phương có đĩa cho anh mượn....Có gì hôm nào anh wa trường khao bé nhé
 
:) mày
cảm ơn vì đã đưa nhầm cái đĩa
:))
từ đó bắt đầu chịu khó nghe PF :)
tao vẫn chưa cảm đc cái meddle :)
 
3. Fearless - 6.05.

Nhìn chung đây là một bản nhạc êm tai và khá dễ nghe. Anyway, cái tôi thích nhất ở track 3 này là phần lyrics "rất Waters". Hơi mỉa mai - nh~ xúc cảm vu vơ, hơi điên loạn - sự ngông nghênh của một thằng khờ. Mừng vui - mà nói như một floydian khác (I really really appreciate him) -
the triumph of the underdog.

You say the hill's to steep to climb - climb it
You say you'd like to see my try climbing
...
And as I rise above the tree lines and the clouds
I look down, hearing the sound of the things you've said today


Thực sự là lyrics của Fearless với tôi khó hiểu hơn fần lớn bản nhạc khác mà Roger đã viết (thậm chí, nh` ca khúc trong các album sau còn có fần ngô nghê hơn). Mỗi lần nghe Fearless, tớ lại bị chất giọng của Dave đưa mình lâng lâng, rồi thêm cả cái đoạn riff cung G-major và nh~ âm thanh con người mờ nhạt nâng lên cao, bồng bềnh với nh~ đám may... Lần này, vút cao thực sự! Hãy nhớ lại cái cảm giác tù hãm trong A Pillow of Winds...

Fearlessly the idiot faced the crowd --- smiling
Merciless the magistrate turns 'roun --- frowning


Tớ vẫn thường coi đây là một câu đối hoàn chỉnh của Pink Floyd --- từ con người, cảm xúc và hành động. Nó làm tớ nhớ đến mấy câu kiểu "ngu chết bệnh tật gì" với "kô biết kô có tội", ek hiểu tại sao. Rốt cuộc, làm một kẻ ngây dại lại hoá ra sướng nhất. Hắn chẳng biết sợ, đúng hơn là chẳng biết gì để mà sợ. Hắn vẫn sẽ đi trên con đường của mình, kô biết đến nh~ con gió lạnh tràn qua. Giấc mơ thật đẹp...
And who's the fool who wears the crown
And go down, in your own way
And everyday's the right day
And as you rise above, the fear-lines in his brow
You look down, hearing the sound of the faces in the crowd...


Kô fải nh~ đoạn guitar, nh~ khúc đệm piano nhỏ nhoi ở tầm thấp lại thu hút sự chú ý của tôi hơn cả. Nó khẽ kéo ta xuống, thấp dần, thấp dần, đưa ta gần hơn với "the sound of the faces in the crowd". Để đến cuối, là đoạn nhạc
hẳn sẽ rất quen thuộc với các fan của Liverpool: "You'll never walk alone" và nh~ tiếng đồng thanh của đám đông: "Liver-Pool! Liver-POOL". Đoạn nhạc làm chuyển ngoặt mọi dùng suy nghĩ, nhưng... đúng thật i mà biết được rồi nh~ giấc mơ sẽ đi đến đâu cơ chứ, fải kô nào... THE TRIUMPH OF THE UNDERDOG.
 
@Bảo: hehe, okie, hôm nảo wa mess em fát........ lời hứa thế sao em reject đc :x..... em có đĩa Meddle xịn xách tay từ Can về đấy \:D/, vào đây mà ngó thử này.... http://www.pinkfloyd-co.net/disco/disc_idx.html..... hôm đấy em mang đi cho mà ngắm.... còn anh chịu khó nghe đĩa 10k nhé :*.....
@xau: mk, sign ngu quá, change đi mày. mày chết thật đừng có trách tao.
 
time thuộc dark side cơ anh ạ :)
còn 3 bài nữa, mọi ng` đợi nhá. dạo này fải ôn thi :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:
4. San Tropez - 3.43.

... Giấc mơ sâu dần, thấm dân... Biển cả đang tràn vào... Những ngọn sóng dữ dội, những đám cát trắng mịn, những cánh chim, những chiếc xe đời mới, và tình yêu...
Tận hưởng... Một phần dư vị chiến thắng của ngày hôm qua... và vui thú của hiện tại.

Owning a home with no silver spoon
I'm driving champagne like a good tycoon
...
I hear your soft voice calling to me
Making a date for later by phone
And if you're alone I'll come home...


Điều đặc biệt nhất trong cái bài này có lẽ là thứ âm nhạc "cocktail jazz". Về mặt thị giác, Pink Floyd đã phần nào thành công - chí ít họ tạo được cho ta cảm giác jazz với piano và guitar hawaii. Tiếng trống cũng bắt được khá tốt nhịp của jazz. Nhưng trên phương diện âm thanh, tôi không thích chất jazz trong San Tropez, nó hơi "negatively eclectic" và rập khuôn với những bản jazz nổi tiếng. Dù sao, với bản nhạc này, ta cũng nên bình luận một câu: "Một nỗ lực sẽ còn tiến triển!" (azzzz 2b frank, đây là một trong số vài ba bài tôi cực ghét của Pink Floyd :-s).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
5. Seamus - 2.13.

Và jazz trở về với điệu blues... Có lẽ tôi vẫn chưa quen với cái kiểu Pink Floyd jazzy nên phần âm nhạc của Seamus kô tiêu nổi -_-. Thứ làm nên điệu blues, không còn là tiếng hát, mà chủ đạo là tiếng hú của con cún Seamus (dù nghe nó rất fake) và tiếng harmonica. Giữa cái nhịp điệu đều đều của âm thanh, và cái mệt mỏi của con người, chỉ còn con Seamus rú, kêu, khóc. Dù ngoài kia, Mặt Trời đã chìm dần: "The sun sinks slowly, but my old hound just sat down and cried."
 
6. Echoes - 23.31.

Có một định lý rất đặc trưng Pink Floyd rằng "Cứ bài nào dài thì bài ấy đích thực là một siêu phẩm - và cứ bài nào siêu phẩm thì bài ấy chắc chắn dài." Điều này đã được minh chứng bởi không dưới 5 bài, mà Echoes, qua hơn 30 năm nay, vẫn được coi là bản ghi âm kinh điển nhất của Pink Floyd. Echoes thực sự đã đạt đến độ đỉnh cao: trình độ phối khí và sử dụng âm thanh xuất sắc, tạo nên những cảm giác và hình ảnh gai góc; phần lyrics đầy tính tâm linh mà sự psychedelic đã hoàn toàn bao bọc. Vì thế, lời khuyên của tôi là đừng bao giờ nghe bản nhạc này lúc bạn đang stress hay đau đầu, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cũng đừng nghe bằng một bộ óc quá tính tảo. Hãy dùng chính tâm linh và ảo giác của mình để nghe Echoes... bởi bản thân nó cũng quá mơ hồ... cũng chỉ là những tiếng vọng xa xôi giữa đất trời.


(2b cont...)
 
Pink hay nhất vẫn là cái Wish ya were here 1975. Ai đó bình luận đê !!
 
hehehe!tôi chả nghe nhiều pink lắm,nhưng tôi thích pinky lắm
chả muốn nghe cái khác nữa
 
Mình mới chỉ nghe đĩa Delicate sound of thunder của Pink Floyd, nhưng cũng đã thấy mê lắm rồi. Tuyệt vời! Đỉnh cao ! Perfect ... Đại khái là cảm thấy như đã tìm được đúng cái mà bấy lâu nay mình tìm kiếm....

Không biết các đĩa khác của PF có cùng phong cách ấy không?
Mình tha thiết ai đó hiểu biết có thể giảng giải cho mình chút it về thể loại nhạc của PF, cụ thể nó được gọi tên là gì... Mình thấy có người gọi nó là thể loại world music. Riêng mình thì cảm thấy nó là sự pha trộn của nhiều thể loại khác nhau, nhiều giai điệu quen thuộc... nói chung là một sự pha trộn rất tinh xảo và hiệu quả... gợi một cảm giác về sự hoàn hảo....

----------

Bạn Quỳnh Phương nghe PF và cảm nhận sâu sắc quá! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ ! Tớ nghe PF nhiều, mỗi lần đều thấy tràn ngập cảm xúc, nhưng không thể diễn đạt bằng lời cụ thể và tài tình như bạn.

----------

Bạn Quỳnh Phương nghe PF và cảm nhận sâu sắc quá! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ ! Tớ nghe PF nhiều, mỗi lần đều thấy tràn ngập cảm xúc, nhưng không thể diễn đạt bằng lời cụ thể và tài tình như bạn.

----------

Bạn Quỳnh Phương nghe PF và cảm nhận sâu sắc quá! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ ! Tớ nghe PF nhiều, mỗi lần đều thấy tràn ngập cảm xúc, nhưng không thể diễn đạt bằng lời cụ thể và tài tình như bạn.

----------

hic, sao đoạn mình viết bị lặp lại nhiều lần thế nhỉ. Chắc là lỗi kĩ thuật ! Sorry. ( Không cố ý)
 
Không sao ấy ạ, dù sao ấy cũng khen tớ mà :">. Nhưng tớ cũng chả dám nhận trình cao đâu :D, bên TTVN với cafe-rock các anh chị ý PF dữ lắm ^:)^, tớ mới thực sự nghe PF từ giữa lớp 11, giờ mới có được khoảng 6 cds thôi, và Delicate thì... chưa nghe, ngại we :">.

Anyway... tớ nói nh~ zì trong hiểu biết của mình... :p
Nhìn chung ng` ta xếp PF vào Progressive Rock. Bản thân PR cũng là sự pha trộn của nh` dòng nhạc rock khác (kiểu acid, hard...). PR thì có rất nhiều nhánh và nhánh của PF tạm coi là psychedelic rock. Đúng như cái tên của nó, psychedelic là dòng nhạc inspired từ nh~ ảo giác của con ng` sử dụng ma tuý (ma tuý xịn chứ kô fải mấy cái thuốc lắc vớ vẩn đâu :D).
Lyrics của psy thì khá là trừu tượng, kiểu mơ mơ màng màng ý. Thường có một vài đoạn solo vãi dài, which contributes a lot to its quality >:D<.
Psy còn một số band tớ biết và nghe: The Doors, Grateful Dead........một số các band khác cũng có các album psy khá hay như St.Pepper...(Beat), Tommy (Who) ---------

Nếu ấy kô hiểu tớ đang lải nhải cái rì thì vào đây :D
http://en.wikipedia.org/wiki/Psychedelic_rock
 
ng` ta thg` chia PF làm 4 thời kỳ: mid-Barret (67-69), post-Barret (69-75), Waters Domination (77-83) and Tri-PF (83-now), tên tớ tự bịa :D.

hồi mới nghe tớ bắt đầu từ The Wall (79), nhưng ngấm nhất là thời kỳ thứ 2, với Meddle, Dark Side, WYWH, Animals. thời kỳ sung mãn nhất của PF :D.

tuy WYWH kô đc đánh zá chuyên môn cao = DS, với tớ đây là 1/nh~ album tuyệt nhất của PF, i love its every track :). Đó là một album cực kỳ đặc biệt.

tớ đang chuyển sang thời kỳ đầu của Barret (thằng cha điên loạn -_-) và đang nhịn đói để mua đủ các đĩa xịn (tàu) của PF.

có 1 trang web có đầy đủ các tracks của PF, nhg theo tớ nghe theo từng LPs và ngắm nghía cái artwork của nó vẫn sướng hơn.

Shine On,
 
làm thế nào để kiếm được mấy cái đĩa đó của PF? ở Hàng Bông chắc là có bán nhỉ?
À, cho tớ mấy cái link của TTVN hay caferock nói về PF đi! Tớ không hay lên mạng tìm kiếm nên chẳng biết cái forum nào cả.
Hôm nay tớ cũng vừa tìm được ra cái tên chính xác của nhạc PF là Psychedelic Rock, đang mơ hồ với cái tên gọi đó thì lên đây thấy ấy đã trình bày rất cụ thể , tường tận... Thanks a lot !!!

----------

này, ấy có cái link nào để nghe nhạc của PF không?
 
Delicate sound of thunder hình như không phải là một album, hình như là đĩa tuyển tập.
Gồm các bài:
CD 1:
-One of these days
-Time
-Wish you were here
-Us and them
-Money
-Another brick in the wall
-comfortably numb
-run like hell
-A new machine 1
-A new machine 2

CD 2:
-Shine on you crazy diamond
-Learning to fly
-Yet another movie
-Round and Round
-Sorrow
-The dogs of war
-On the turning way
-Signs of life
-One slip
-Terminal Frost
 
Another Brick in the Wall................................một tiếng gọi ám ảnh............
 
Back
Bên trên