Nguyễn Anh Cường
(NguyenAnhCuong)
New Member
"...Anh và em. Chỉ thế thôi mà không có Pauxtopxki.
Ta đã lớn. Mà Pauxtopxki đã chết
Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết"
Chẳng thể nào mong đợi nữa đâu em..."
Bằng Việt
Có lẽ các bạn cũng như tôi đã bao lần nhớ như in về những bài thơ liên quan đến Pauxtopxki. Tôi còn lưu trữ được ít bài chia sẻ cùng các ban để chúng ta cảm nhận được điều thấm thía ấy, sẽ post dần lên... (Các đoạn trích không nói tên tác giả là của nhà thơ Bằng Việt)
Đây là ký ức tuổi thơ đầy lãng mạn và sự hồi tưởng suy tư về những điều kỳ diệu ấy:
Chiếc thuyền giấy chở tuổi thơ đi rồi
Ta còn đứng nhớ hoài con sóng nhỏ
Con sóng nhỏ không trở thành bão tố
Ta bước vào đời với ước vọng lớn lao...
Tình yêu đến như một giấc chiêm bao
Vẫn có nàng tiên ngồi trên thuyền giấy
Nắng không chỉ đem đến cho ta ngày ấy
Còn có lẵng hoa đầy hái dọc đường đi...
Tình yêu là con thuyền trên sông
Con thuyền chở đầy mong ước
Gần tới biển con sóng to hơn trước
Đẩy thuyền đi bờ mỏi mắt trông theo...
Tình yêu với Pauxtopxki thật đơn giản. Một ngọn nến. Một sự trở về đầy ấm cúng. Sự khắc nghiệt của chiến tranh VN khiến cho chúng ta luôn luôn mong ước mà không nghĩ rằng mình cũng có thể được như vậy...
Và đau khổ hơn:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế
Giọt nước soi trên tay đâu cùng màu sóng bể
Biển mặn mòi sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh trước biển cả dâng triều...
Tôi nhớ mãi những câu này:
Pauxtopxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!
Mạo Tử
(Còn tiếp)
Ta đã lớn. Mà Pauxtopxki đã chết
Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết"
Chẳng thể nào mong đợi nữa đâu em..."
Bằng Việt
Có lẽ các bạn cũng như tôi đã bao lần nhớ như in về những bài thơ liên quan đến Pauxtopxki. Tôi còn lưu trữ được ít bài chia sẻ cùng các ban để chúng ta cảm nhận được điều thấm thía ấy, sẽ post dần lên... (Các đoạn trích không nói tên tác giả là của nhà thơ Bằng Việt)
Đây là ký ức tuổi thơ đầy lãng mạn và sự hồi tưởng suy tư về những điều kỳ diệu ấy:
Chiếc thuyền giấy chở tuổi thơ đi rồi
Ta còn đứng nhớ hoài con sóng nhỏ
Con sóng nhỏ không trở thành bão tố
Ta bước vào đời với ước vọng lớn lao...
Tình yêu đến như một giấc chiêm bao
Vẫn có nàng tiên ngồi trên thuyền giấy
Nắng không chỉ đem đến cho ta ngày ấy
Còn có lẵng hoa đầy hái dọc đường đi...
Tình yêu là con thuyền trên sông
Con thuyền chở đầy mong ước
Gần tới biển con sóng to hơn trước
Đẩy thuyền đi bờ mỏi mắt trông theo...
Tình yêu với Pauxtopxki thật đơn giản. Một ngọn nến. Một sự trở về đầy ấm cúng. Sự khắc nghiệt của chiến tranh VN khiến cho chúng ta luôn luôn mong ước mà không nghĩ rằng mình cũng có thể được như vậy...
Và đau khổ hơn:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế
Giọt nước soi trên tay đâu cùng màu sóng bể
Biển mặn mòi sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh trước biển cả dâng triều...
Tôi nhớ mãi những câu này:
Pauxtopxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!
Mạo Tử
(Còn tiếp)