Pauxtopxki (Tuyển chọn)

Nguyễn Anh Cường
(NguyenAnhCuong)

New Member
"...Anh và em. Chỉ thế thôi mà không có Pauxtopxki.
Ta đã lớn. Mà Pauxtopxki đã chết
Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết"
Chẳng thể nào mong đợi nữa đâu em..."


Bằng Việt


Có lẽ các bạn cũng như tôi đã bao lần nhớ như in về những bài thơ liên quan đến Pauxtopxki. Tôi còn lưu trữ được ít bài chia sẻ cùng các ban để chúng ta cảm nhận được điều thấm thía ấy, sẽ post dần lên... (Các đoạn trích không nói tên tác giả là của nhà thơ Bằng Việt)

Đây là ký ức tuổi thơ đầy lãng mạn và sự hồi tưởng suy tư về những điều kỳ diệu ấy:

Chiếc thuyền giấy chở tuổi thơ đi rồi
Ta còn đứng nhớ hoài con sóng nhỏ
Con sóng nhỏ không trở thành bão tố
Ta bước vào đời với ước vọng lớn lao...

Tình yêu đến như một giấc chiêm bao
Vẫn có nàng tiên ngồi trên thuyền giấy
Nắng không chỉ đem đến cho ta ngày ấy
Còn có lẵng hoa đầy hái dọc đường đi...

Tình yêu là con thuyền trên sông
Con thuyền chở đầy mong ước
Gần tới biển con sóng to hơn trước
Đẩy thuyền đi bờ mỏi mắt trông theo...


Tình yêu với Pauxtopxki thật đơn giản. Một ngọn nến. Một sự trở về đầy ấm cúng. Sự khắc nghiệt của chiến tranh VN khiến cho chúng ta luôn luôn mong ước mà không nghĩ rằng mình cũng có thể được như vậy...

Và đau khổ hơn:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế
Giọt nước soi trên tay đâu cùng màu sóng bể
Biển mặn mòi sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh trước biển cả dâng triều...


Tôi nhớ mãi những câu này:
Pauxtopxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!


Mạo Tử
(Còn tiếp)
 
Nghĩ lại về Pauxtopxki

1.
Ðồi trung du phơ phất bóng thông già
Trường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gió
Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ
Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu...

"Lẵng quả thông" trong suối nhạc nhiệm màu
Hay "Chuyến xe đêm" thầm thì mê đắm
Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm
Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.

- "Có thể ngày mai ta cũng đi qua
Một cánh cửa nao lòng trong truyện "Tuyết"?
Có tiếng chuông rung và con mèo "Ackhip"
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong..."
Xa xôi sao... Thời thơ ấu sau lưng!

2.
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu,
Cuộc đời không phải thế!
Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể
Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.

Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ
Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời
Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến
Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi...

Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng.
Nốt cao quá trong đời xao động quá!
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.

Anh đã đi qua bão lốc từng cơn
Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất
Anh qua cả màu không gian ngây ngất
Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao...
Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!

3.
Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
Có thể, ngày mai thôi ... Có thể ...
"Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ"
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm...

Pauxtopxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu
Anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!

Ðưa em đi... Tất cả thế xong rồi
Ta đã lớn. Và Pauxtopxki đã chết!
... Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết!"
Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!

Bằng Việt
 
THƠ TÌNH NGÀY BIỂN ĐỘNG

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa…
Trời ơi ! Buổi sớm quá chừng thơm
Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi
Một ánh vui táo tợn của mùa hè
Khi những vệt ong hôn vào nhụy hoa cháy bừng như vệt lửa
Những trận lốc, nhưng cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ…
Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa
Có thể nào anh ước đâu em ?...
*
Rất nhiều chuyện qua rồi, rất nhiều chuyện giống như quên
Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa :
Chút xôn xao trong hang cây nắng nhỏ
Giọt nước tròn rung rinh trên lá sen
Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em
Màu trời xám mênh mông ngày động biển
Cánh bướm mai hồng, cơn mưa chiều tím
Một cửa sổ lặng thầm chi chút đếm sao rơi…

Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
Như chỉ ở trước ta thêm một tầm tay với
Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
Suốt một đời, sao vẫn giục mình đi ?

Em có thể là gì sau trang sách Pauxtopxki ?
Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt ?
Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt ?
Một bóng cây khắc khoải cả mùa hè ?

Anh không bếit dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì ?
Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng ?
Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn
Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia.

Anh và em (Chỉ thế thôi). Và không có Pauxtopxki
“Ta đã lớn. Mà Pauxtopxki đã chết !”
Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết
Của tất cả những gì vừa có lại vừa không…

Bằng Việt
 
Lâu lắm rồi mới được đọc lại trọn vẹn mấy bài thơ này. Cảm ơn bác Cường nhiều. :)
 
Mùa thu chưa kịp nói

Có thể nào xa nhau
Mùa thu chưa kịp nói
Góc sân trường chiếc lá vàng rơi vội
Mắt nhìn theo... tuổi nhỏ xa rồi...
Mỗi trang Kiều, nhớ lại một trang đời
Chút ráng chiều, sa vào nhật ký
Đêm đông dài đâu là nơi yên nghỉ
Tự trong lòng lất phất ngọn gió xuân...

Lại thế gần nhau hơn
Ngọn gió Phơn xoáy dài như truyền thuyết
Nhớ Pauxtopxky cùng truyện "Tuyết"
Cây bạch dương nào rụng lá trong ta...

Mùa thu đã kịp nói gì đâu mà bạn đã ở xa
Từ chân trời có bầy chim trở lại
Gấp Exenhin giữa trời non dại
Chẳng biết nơi nào hoa tuyết trắng đồi thông

Khi xa rồi, bạn có để lại không
Hương cỏ mật đẫm triền đê năm ấy
Câu dân ca đẫm áo nâu sồng con gái
Gió biển mặn mòi rách áo người thương...

Mỗi chiều về khi hát "Cây thuỳ dương"
Nốt nhạc thầm rơi trầm trong ý nghĩ
Khi không gian hai đầu xa cách thế
Mùa thu vẫn đến kịp ở hai nơi

Là từ khi hoa phượng đỏ trời...

T.N.H
 
Ôi bác Cường biết nhiều bài thơ về Pauxtopxki nhỉ. Em chỉ biết có mỗi bài đầu. Khi nói về Pauxtopxki mọi người hay nhắc đến truyện " Tuyết" nhưng em lại thích "Lẵng quả thông" hơn. Hì hồi bé em cũng từng mơ ước có được món quà như nhà soạn nhạc tặng cô bé lúc cô tròn 18 tuổi. Nghĩ lại thấy mình thật là viển vông. Bây giờ "Pauxtopxki là dĩ vãng trong em" rồi....
Ðưa em đi... Tất cả thế xong rồi
Ta đã lớn. Và Pauxtopxki đã chết!
... Em vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết!"
Dẫu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu anh!
 
Những ngôi sao 18

Những vì sao sáng đến tận cùng đêm khi em 18 tuổi
Trang sách Pautopxki giấu ánh mắt thật hiền
Ngọn nến lung linh cạn mình để cháy
Có thể nào là cuộc sống của em?

Anh chúc gì cho em ngày em 18 tuổi
Bản sonat quê hương mang khát vọng dâng triều
Những bông tuyết tan dần trong vòng tay ấm nóng
Hay bông hồng vàng, những mảy bụi tình yêu?

Cho em khóc cùng Đanhi, niềm vui 18 tuổi
Lẵng quả thông thơm ước mộng êm đềm
Cho em mở những lá thư phồng hi vọng
Để trao đi một tấm lòng và nhận lại một trái tim.

Cuộc sống sẽ là gì sau trang sách của em?

Nghe bàng hoàng nảy sóng xô biển động
Nghe rừng thu xao xác lá muôn chiều
Bao nỗi đau đi qua mới cháy thành hạnh phúc
Trăm niềm thương lắng lại một niềm yêu

Anh có kết dùm em bông hồng từ gió bụi
Mỗi nẻo em qua, vàng trong cát thầm thì
Một thoáng ngậm ngùi len trong lòng hạnh phúc
Để ta nhắc lại Pauxtopxki

Gửi lại Pauxtopxki nỗi buồn 18 tuổi
Nhật ký tuổi thơ khép lại, nhớ thương nhiều
Lật trang sách của một thời bão nổi
Em soi cuộc đời mình trong ánh mắt tình yêu

Anh chúc gì cho em
Khi bầu trời
tím đến tận cùng đêm?

Ngọc Lan
 
Tình yêu trăng rằm

Mỗi lần nhớ ngày xưa sao lặng lẽ khóc thầm
Mùa phượng vĩ vẫn đỏ trời mơ ước
Những con đường tuổi thơ đi xa lắc
Chỉ khác bây giờ đường ấy chẳng có em...

Nỗi nhớ nào cuồn cuộn ở trong tim
Pauxtopxki thời gian nào ngoảnh lại
Những phút buồn vui của một thời vụng dại
Tuổi 16 vô tư trăng tròn lắm em ơi...

Những nỗi đau tưởng không có giữa đời
Những hạnh phúc ngỡ tưởng trong cổ tích
Pauxtopxki ơi, bao nhiêu người đã khóc
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm...

Một ngày nào, ta chẳng còn em
Lật truyện Tuyết để tự mình an ủi
Ngày xưa ấy, mình sống trong chờ đợi
Hạnh phúc đơn sơ tưởng có tự lâu rồi...

Những dòng văn trong như giọt sương rơi
Làm nước mắt ta chảy vào trong hổ thẹn
Trăm năm cuộc đời, trăm năm mùa cúc tím
Để tình yêu ta tìm kiếm suốt trăn năm...

Những tình yêu trong trắng trăng rằm
Những rung động đầy khát khao mơ ước
Nuôi ta lớn trong niềm khao khát
Em ở đâu, bây giờ em ở đâu....?

Ta tìm ta trong ký ức mùa sau
Qua trang sách bơ vơ trong kỷ niệm
Pauxtopxki ơi, lại một lần lỡ hẹn
Tuổi thơ anh đã chẳng nói lên lời...

Đâu dám tỏ tình, buồn lắm tuổi thơ ơi...

Mạo Tử
 
Không đề

Tưởng rằng muối mặn anh ơi
Ai ngờ nước mắt người đời mặn hơn
Ngập ngừng anh chẳng dám hôn
Cho nên em đã cô đơn suốt đời

Chữ ký của Nick HoaLanTim - Diễn đàn http://tinhocabc.com

Em say cạn kiệt cảm giác rồi
Có cơn mơ nào vụt ào thành xoáy lốc
Và cuộc đời những gì còn mất
Quay cuồng trong giai điệu ngày xưa...

Anh đấy ư, anh của một chiều mưa?
Của cơn gió vô tình dội vào em nghiệt ngã
Em hờ hững, mỉm cười như tượng đá
Để tự thắt lòng, ướt đẫm tiếng cô đơn...

Sao không thể là ngào ngạt môi hôn
Sao không thể là ran vầng ngực nóng
Sao không thể là vòng tay nồng ấm
Nốt nhạc rơi nồng cháy âm thầm

Em mê mải tìm, mê mải xa xăm
Heo may đợi những mùa đông gió rét
Những ước vọng vùi sâu trong truyện Tuyết
Và Pauxtopxky, thời đó quá xa vời...


K.R.T.G
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sao đọc Pautôpxki mà toàn liên tưởng đến những kết thúc buồn vậy? Anh Cường có bài nào vui vui ko?
 
Nỗi nhớ :)>-

[-x

Cô bé ơi anh nhớ em
Như con nít nhờ cà rem ấy mà
Như con dế trống đi xa
Một hôm nhớ tới quê nhà gáy chơi
Con dế thì gáy một hơi
Còn anh gáy hết một thời con trai

Cái nhớ bò lên lỗ tai
Không thèm đăng ký cứ nhoài vô anh
Xô ra thì dạ không đành
Thì anh ôm lấy và anh nhớ hoài
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi tóc ngắn, tóc dài nhớ nhau
Cái nhớ không biết để đâu
Nếu để trên đầu, sợ tóc bay đi
Để trong túi áo cũng kỳ
Lỡ đi đường rớt, lấy gì chứng minh

Chi bằng giả bộ làm thinh
Hét lên "Nhớ quá!!!", một mình nghe chơi...

K.R.T.G
 
Vậy là cô bé ấy vẫn không biết chút gì về nỗi nhớ của chú nhóc... Hehe... Câu chuyện có được chú nhóc tiếp tục kể hay giữ lại làm bí mật riêng vậy?
 
Back
Bên trên