nobody wants to be lonely

Lê Thu Quỳnh
(katia)

<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Vẫn cái nơi ấy, vẫn những con người ấy, nhưng sao bây giờ nó xa lạ vậy chứ ? Đã có lúc tôi tưởng mình có thể hòa mình vào, có thể vui vẻ với mọi người mà không cần một động lực nào cả. Vậy mà...
Cách đây 2 năm tôi cũng đã làm việc này vô tư đấy chứ, đâu cần bất kì một động lực nào đâu ? Rôi năm ngoái, khi tôi có động lực tôi vẫn luôn tâm niệm là mình sẽ mãi thế này, dù cho có hay không có ai mình vẫn sẽ thế này.
Thế mà hôm nay tôi không làm được thế. Tôi nhìn mọi người, mọi thứ với ánh mắt vô cảm quá. Cái cảm giác chẳng còn gì là của mình nữa. Cái cảm giác mình đang vô hình trước mặt mọi người. Cái cảm giác của một con người đang sống vô nghĩa, một con người không quan trọng đối với bất kì ai cả...
Chỉ một mình tôi thôi...
 
Phải chăng vì mình nhìn mọi thứ vô cảm mà mọi thứ đành vô cảm trở lại ?
Đừng tưởng, hãy nghĩ....
 
Quỳnh à, mọi thứ đâu đến nõi tồi tệ như vậy. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng vui hay lúc nào cũng buồn. Có thể trong 1lúc nào đó Q cảm thấy lạc lõng, nhưng đó chỉ là 1 lúc thôi, 1 chút xíu, tuy không dám gọi là nhỏ bé nhưng rồi nó sẽ qua. Hãy luôn nghĩ rằng mọi người đang ở xung quanh mình và mọi người đang là động lực làm cho mình vui, mình đang sống, đang học và đang cười vì 1 người nào đó chẳng hạn, lúc đấy Q sẽ không còn thấy lạc lõng nữa.
Hãy cảm ơn ông trời vì đã cho mình 1 trái tim đa cảm và hãy cố giữ lấy nó, đừng để nó vụt đi mất, đừng để nó biến thành trái tim vô cảm...
 
hô hô có chuyện dzui dzẻ rùi đây
mà minh chui vào đây làm gì nhẩy , dzô dzuyên quá :)
 
Back
Bên trên