Nguyễn Lê Hoa
(februar_222)
New Member
Doc duoc bai nay o Vnexpress, thay hay hay, post vao cho moi nguoi doc. Bai viet cam thay rat "that", khong he co chut vo vit khiem ton,cuc ca tinh!
Vi Thùy Linh: 'Tôi sống cật lực như thể ngày mai sẽ chết'
Nhà thơ Vi Thùy Linh.
Tôi rất thích tên Linh của mình, nó thật nhiều ý nghĩa. Thùy Linh tức là cánh tay thiêng. Mỗi câu thơ của tôi bay lên như sợi tầm gai, như cánh chim khắc khoải... Đã hơn 8 năm cầm bút, 2.200 bài báo, 200 bài thơ, 2 vạn giọt nước mắt...
Từ hồi cấp 2 đến khi tốt nghiệp Phân viện Báo chí và Tuyên truyền, tôi luôn được các thày giáo yêu mến. Sau này, càng nhiều người đàn ông thích tôi, không phải vì tôi xinh đẹp, có thể vì tôi hay và khác lạ. Nhưng vào lúc cảm thấy có thể "chủ soái" được nhiều trái tim, tôi lại mông lung về người đàn ông đích thực và vĩnh viễn của mình. Vẫn biết đời người quá ngắn và không có sự tuyệt đối, nhưng tôi luôn kiếm tìm và hướng tới, trong thơ tôi đấy là sự tái hiện giấc mơ miên viễn...
Tôi muốn nhiều người nhớ đến thơ mình, nhưng họ mặc định điều đó như một "điều kiện của giá trị" về tôi, cứ như thể nếu không gắn đến thơ thì tôi không là gì để gây ấn tượng? Thực sự tôi thấy mình rất ấn tượng, vì là một người đàn bà trẻ, đầy thanh xuân và đích thực nồng nàn. Tôi sẽ thanh xuân cả ở tuổi 50 vì thái độ sống.
Cô đơn và nỗi buồn là gia tài bền bỉ của tôi. Thơ tôi, vì thế nhiều buồn. Nhưng cả con người tôi, như cái cây buồn đầy sức sống. Sáng tạo là cuộc dấn thân nhọc nhằn, nguy hiểm, thậm chí có thể tử nạn. Nhưng tôi đã chọn sự tận hiến đến cùng, can trường theo đuổi đến cùng. Dù không còn ai làm thơ, tôi vẫn làm thơ. Chỉ có một độc giả, tôi vẫn làm thơ, mãnh liệt và thành thật. Tôi nhấn mạnh sự thành thật, vì đã ngấy lắm xung quanh, người ta "diễn" quá nhiều. Mô phạm và sáo mòn, ngụy tạo và hèn nhát. Tôi tránh xa những điều ấy. Vì tôi luôn dám sống, dám là mình, khi nhiều người sống khác cơ thể của mình và phó mặc sự tha hóa. Tôi tôn vinh thân thể và những gì thuộc về con người đẹp đẽ như một kẻ si tình và duy mỹ chung thân.
Tôi làm nhiều kẻ "nhảy dựng" lên khi viết về những cái lưỡi đầy sự giả dối và những con người mặt nạ giễu đầy phố. Một số người kêu ca tôi viết về tình dục, họ kêu rất to, như thể đó là tội lỗi, là lĩnh vực không... thuộc về con người. Tôi không viết về tình dục mà là viết về tình yêu. Tình yêu đích thực hòa quyện thể xác và tâm hồn; tình dục với tôi, nằm trong tình yêu. Tôi cực nhọc tìm ngôn ngữ, hình ảnh, biểu tượng, để bùng vỡ tràn trề sức xuân, chất sống của tôi, không kìm giữ lảng tránh hay lẩn trốn, không đi theo đám đông, phong trào, như con thú tách khỏi bầy, tìm con đường riêng, không bao giờ yếu hèn trước những thử thách.
Tôi đã giàu tâm hồn, dù tuổi thơ thật thiếu thốn và cơ cực. Gần như không có đồ chơi, con "chút chít" bóp không kêu, cá chép đỏ và gà trống bằng nhựa mua thời bao cấp. 12 năm đi học toàn dùng sách giáo khoa cũ, mặc quần áo thừa, váy cũ cắt sửa lại và thèm kem, ôi, nhất là kem! Tôi đã vặn trộm dây đồng hàng rào nhà hàng xóm, đổ xà phòng "con mèo" khỏi hộp, để đổi lấy "kem mút kem mút". Thèm được ăn kem thỏa thuê để môi cóng lại, được đọc sách giáo khoa mới, thắt nơ diêm dúa và váy sặc sỡ..., những ao ước ấy chở sau chiếc xe đạp cũ của cha tôi đến hết tuổi thơ mà mãi mãi cảm giác thèm khát không hóa thành sự thoả nguyện hôm nay, khi tôi có thể làm được những ao ước ấy, bằng tiền của mình.
Tôi làm thơ hiện đại, nhưng không phủ nhận truyền thống. Trong thơ và trong đời, tôi muốn là cô gái Việt Nam mới, mang sức sống của thế hệ mới, với sinh khí khác. Tôi luôn sống cật lực như thể ngày mai sẽ chết. Có người ví tôi như Hồ Xuân Hương, như Vệ Tuệ, cô gái Thượng Hải, hiện tượng văn học của Trung Quốc đương đại vì sự bạo liệt và nổi loạn. Thực ra, ví như thế, họ chẳng hiểu gì cả. Tôi không bao giờ và không thể là Hồ Xuân Hương hay Vệ Tuệ! Vì tôi là Vi Thùy Linh. Vì tôi không nổi loạn, những gì tôi viết ra, là chính tôi hằng có.
Vi Thùy Linh
(Theo Đẹp)
Vi Thùy Linh: 'Tôi sống cật lực như thể ngày mai sẽ chết'
Nhà thơ Vi Thùy Linh.
Tôi rất thích tên Linh của mình, nó thật nhiều ý nghĩa. Thùy Linh tức là cánh tay thiêng. Mỗi câu thơ của tôi bay lên như sợi tầm gai, như cánh chim khắc khoải... Đã hơn 8 năm cầm bút, 2.200 bài báo, 200 bài thơ, 2 vạn giọt nước mắt...
Từ hồi cấp 2 đến khi tốt nghiệp Phân viện Báo chí và Tuyên truyền, tôi luôn được các thày giáo yêu mến. Sau này, càng nhiều người đàn ông thích tôi, không phải vì tôi xinh đẹp, có thể vì tôi hay và khác lạ. Nhưng vào lúc cảm thấy có thể "chủ soái" được nhiều trái tim, tôi lại mông lung về người đàn ông đích thực và vĩnh viễn của mình. Vẫn biết đời người quá ngắn và không có sự tuyệt đối, nhưng tôi luôn kiếm tìm và hướng tới, trong thơ tôi đấy là sự tái hiện giấc mơ miên viễn...
Tôi muốn nhiều người nhớ đến thơ mình, nhưng họ mặc định điều đó như một "điều kiện của giá trị" về tôi, cứ như thể nếu không gắn đến thơ thì tôi không là gì để gây ấn tượng? Thực sự tôi thấy mình rất ấn tượng, vì là một người đàn bà trẻ, đầy thanh xuân và đích thực nồng nàn. Tôi sẽ thanh xuân cả ở tuổi 50 vì thái độ sống.
Cô đơn và nỗi buồn là gia tài bền bỉ của tôi. Thơ tôi, vì thế nhiều buồn. Nhưng cả con người tôi, như cái cây buồn đầy sức sống. Sáng tạo là cuộc dấn thân nhọc nhằn, nguy hiểm, thậm chí có thể tử nạn. Nhưng tôi đã chọn sự tận hiến đến cùng, can trường theo đuổi đến cùng. Dù không còn ai làm thơ, tôi vẫn làm thơ. Chỉ có một độc giả, tôi vẫn làm thơ, mãnh liệt và thành thật. Tôi nhấn mạnh sự thành thật, vì đã ngấy lắm xung quanh, người ta "diễn" quá nhiều. Mô phạm và sáo mòn, ngụy tạo và hèn nhát. Tôi tránh xa những điều ấy. Vì tôi luôn dám sống, dám là mình, khi nhiều người sống khác cơ thể của mình và phó mặc sự tha hóa. Tôi tôn vinh thân thể và những gì thuộc về con người đẹp đẽ như một kẻ si tình và duy mỹ chung thân.
Tôi làm nhiều kẻ "nhảy dựng" lên khi viết về những cái lưỡi đầy sự giả dối và những con người mặt nạ giễu đầy phố. Một số người kêu ca tôi viết về tình dục, họ kêu rất to, như thể đó là tội lỗi, là lĩnh vực không... thuộc về con người. Tôi không viết về tình dục mà là viết về tình yêu. Tình yêu đích thực hòa quyện thể xác và tâm hồn; tình dục với tôi, nằm trong tình yêu. Tôi cực nhọc tìm ngôn ngữ, hình ảnh, biểu tượng, để bùng vỡ tràn trề sức xuân, chất sống của tôi, không kìm giữ lảng tránh hay lẩn trốn, không đi theo đám đông, phong trào, như con thú tách khỏi bầy, tìm con đường riêng, không bao giờ yếu hèn trước những thử thách.
Tôi đã giàu tâm hồn, dù tuổi thơ thật thiếu thốn và cơ cực. Gần như không có đồ chơi, con "chút chít" bóp không kêu, cá chép đỏ và gà trống bằng nhựa mua thời bao cấp. 12 năm đi học toàn dùng sách giáo khoa cũ, mặc quần áo thừa, váy cũ cắt sửa lại và thèm kem, ôi, nhất là kem! Tôi đã vặn trộm dây đồng hàng rào nhà hàng xóm, đổ xà phòng "con mèo" khỏi hộp, để đổi lấy "kem mút kem mút". Thèm được ăn kem thỏa thuê để môi cóng lại, được đọc sách giáo khoa mới, thắt nơ diêm dúa và váy sặc sỡ..., những ao ước ấy chở sau chiếc xe đạp cũ của cha tôi đến hết tuổi thơ mà mãi mãi cảm giác thèm khát không hóa thành sự thoả nguyện hôm nay, khi tôi có thể làm được những ao ước ấy, bằng tiền của mình.
Tôi làm thơ hiện đại, nhưng không phủ nhận truyền thống. Trong thơ và trong đời, tôi muốn là cô gái Việt Nam mới, mang sức sống của thế hệ mới, với sinh khí khác. Tôi luôn sống cật lực như thể ngày mai sẽ chết. Có người ví tôi như Hồ Xuân Hương, như Vệ Tuệ, cô gái Thượng Hải, hiện tượng văn học của Trung Quốc đương đại vì sự bạo liệt và nổi loạn. Thực ra, ví như thế, họ chẳng hiểu gì cả. Tôi không bao giờ và không thể là Hồ Xuân Hương hay Vệ Tuệ! Vì tôi là Vi Thùy Linh. Vì tôi không nổi loạn, những gì tôi viết ra, là chính tôi hằng có.
Vi Thùy Linh
(Theo Đẹp)