Những người vô cảm!

Trần Hữu Hùng
(Hùng_HAO)

New Member
[color=0f85ff]Cái này sưu tầm từ HHT ra :)
1.Hồi tháng thứ 2 khi tôi vào trường trung học, thầy giáo cho chúng tôi một bài kiểm tra với câu hỏi ngắn. Tôi là một học sinh chăm chỉ nên chẳng khó khăn gì với những câu hỏi ấy. Cho đến khi câu cuối cùng:
" Tên bác lao công là gì ?'
Chắc chắn đây là một câu hỏi đùa. Tôi đã nhìn thấy bác ấy vài lần. bác ấy cao, tóc sẫm và khoảng 50 tuổi. Nhưng làm sao tôi biết được tên bác ấy ? Tôi nộp bài và bỏ trống câu cuối cùng.
Trước khi hết giờ, 1 bạn hỏi thầy là câu hỏi cuối cùng có tính điểm ko.
- Sao lại ko? -Thầy giáo nói- Trong công việc của các em, các em sẽ gặp nhiều người. AI cũng quan trọng. Họ xứng đáng đượch các em chú ý và quan tâm ho dù tất cả những gì các em làm chỉ là mỉm cười và chào.
Tôi ko bao giờ quên bài học ấy . Tôi cũng đã biết được tên của bác lao công là Dorothy [/color]
 
[color=0f85ff]
2. Một đêm, vào lúc 11h30 1 phụ nữ da đen đang đứng trên lề đường trên đường cao tốc , chịu đựng những cơn mua ớn lạnh. Xe ô tô của cô ấy bị hỏng và cô ấy cần được ai đó cho đi nhờ . Cô ấy vẫy những xe đi trên đường. 1 ng` đàn ông da trắng dừng lại để giúp đỡ. Đây là 1 chuyện rất hiếm thấy bởi vào những năm 1960 khi xung đột sắc tộc còn mạnh mẽ. Người đàn ông lấy ô cho cô gái, gọi taxi và trả tiền cho cô. Cô cảm ơn ông rồi lên xe đi.
1 tuần sau. Có ai gõ cửa nhà ng` đàn ông da trắng . 1 chiếc TVmaauf được gửi đến. và một mảnh giấy đính lèm:m" Cám ơn ông rất nhiều vì đã giúp dỡ tôi trên đường cao tốc. Cơn mưa ko chỉ làm ướt những đường phố, nó còn làm ướt những suy nghĩ của tôi. Rồi nhờ có ông, tôi có thể kịp đến bên giường của mẹ tôi trước khi bà ra đi. Cầu CHúa phù hộ cho ông vì đã giúp đỡ 1 người khác 1 cách nhiệt tình và lịch thiệp đến thế! Kính thư . Nat Ling Cole"[/color]
 
[color=0f85ff]
3. Một cậu bé khoảng 10 tuổi bước vào cửa hàng kem và ngồi vào 1 cái bàn nhỏ. Cô phục vụ đến gần cậu bè và hỏi cậu cần gì.
- Bao nhiêu tiền 1 đĩa kem hoa quả ạ?
- 50 xu - Cô phục vụ lạnh lùng.
Cậu bé lôi trong túi ra mấy đồng xu và bắt đầu đếm .
- Thế bào nhiêu tiền 1 đĩa kem bình thường ạ ?
Lúc đó khác trong củă hàng trở nên rất đông và đang đợi. Cô phcuj vụ trở nên mất kiên nhẫn
- 30 xu! - Cô phục vụ trả lời vẻ cáu kỉnh.
- Thế thì cho cháu 1 đĩa kem bình thường ạ - Cậu bé nói nhỏ.
Cô phục vụ mang ra 1 đĩa kem, quẳng luôn cái phiếu thanh toán lên bàn và bỏ đi.
Cậu bé ăn xong kem, để tiền trên bàn và đi ra.
Khi cô phục vụ quay lại , cô đứng im nhìn những gì còn lại trên bàn .
Bên cạnh đĩa kem đã ăn hết là 2 đồng 15 xu được xếp cẩn thận sang một bên cùng với 2 đồng 10 xu ở bên cạnh .
Cậu bé ko ăn kem hoa quả vì cậu muốn có tiền để lại cho người phục vụ .
[/color]
 
Mẹ vào sửa lại thiếu dấu bằng ở size ở chữ kí kìa mẹ yêu.... :-*
 
trên đời chả có ai sinh ra đã vô cảm cả, môi trường làm nên tính cách con ng`, và có vẻ mấy bài viết này ko đúng chủ đề lắm :D
 
Nguyễn Phượng Như đã viết:
trên đời chả có ai sinh ra đã vô cảm cả, môi trường làm nên tính cách con ng`,
con Như dạo này cũng triết ný ghê nhỉ :mrgreen: :mrgreen: :shock: :shock:
 
[color=0f85ff]Nhưng sự ích kỉ tạo nên những con người vô cảm [/color]
 
vô cảm là không có cảm xúc
còn con người mà đã ích kỉ <= ghen tị <= có cảm xúc
 
Nguyen Minh Phuong đã viết:
Nguyễn Phượng Như đã viết:
trên đời chả có ai sinh ra đã vô cảm cả, môi trường làm nên tính cách con ng`,
con Như dạo này cũng triết ný ghê nhỉ :mrgreen: :mrgreen: :shock: :shock:
ặc, tao thì... lúc nào chả thế này, có cái là ko bộc lộ trên này thui, triết thế mà học GDCD vẫn chả ra gì :mrgreen:
Ích kỷ là đặc tính khó sửa rùi :(
 
Thôi thôi..... nghiêm túc 1 chút được không, thái độ của chúng mày làm tao cũng thấy khó chịu đấy.....
Nói chung vô cảm à.... ko có người nào vô cảm đâu mẹ yêu ạ... nhất là mẹ... :-*
 
Back
Bên trên