Những người thầy

Chu Anh Duy
(boytotbung)

Điều hành viên
Hasan được coi là người nhân ái rất mực và thông thái nhất trong vùng. Có người tò mò hỏi:" Thưa Ngài, do đâu mà Ngài lại thông thái đến nhường vậy? Tạo hoá đã ưu ái Ngài chăng?".
Hasan mỉm cười:" Cũng có thể là Tạo hóa đa ưu ái ta, đã cho ta một bài học duy nhất. Đó là phải biết học. Ta có hàng ngàn người thầy, kể cả ngày không hết. Nhưng trong đó có ba người mà ta nhớ nhất.
Người thứ nhất là một tên trộm. Đó là một đêm lạnh lẽo, cả thị trấn đã ngủ say. Ta mệt mỏi đi tìm một chỗ trú chân nhưng ta chẳng thấy gì ngoài một người đàn ông đang khẽ khàng đục lỗ trên tường một ngôi nhà. Ta lại gần hỏi ông ta xem trong thị trấn này ta có thể qua đêm ở đâu. Thật bất ngờ, ông ấy nhiệt tình mời ta về nhà. Nhà anh ta rất nghèo nhưng ai cũng hiếu khách. Khi ta hỏi tại sao anh ta lại đưa ta về mà không tiếp tục công việc thì anh ta nói:" Không sao, giúp người mới là quý, còn công việc, thì chỉ cẩn không bỏ ngang nửa chừng thì sớm muộn gì cũng thành công". Vậy đấy, ngay cả một tên trộm cũng nói" giúp người là quý, còn công việc, chỉ cần không bỏ ngang giữa chừng thì sớm muộn cũng thành công". Từ hôm sau, người đó không tiếp tục ăn trộm nữa vì ta đã tặng anh ta một số tiền lớn để buôn bán. Đó cũng có thể là tiền ta nên trả cho một người thầy đã dạy ta.
Người thầy thứ hai của ta là một con chó. Một ngày nọ, khi trên đường hành hương, ta thấy đói khát và kiệt sức. Tình cờ, ta thấy một chú chó gầy gò cũng đang lè lưỡi vì khát. Trước mặt chú chó là một dòng suối đang chảy xiết. Thoáng do dự và sợ hãi, chú chó nọ lùi lại. Ta đoán là chú chó sẽ bỏ đi và chịu đựng cơn khát. Nhưng thật bất ngờ, chú chó lại tiếp tục tiến tới, uống nước rồi bơi vượt qua con suối. Vậy đó, người thầy này đã dạy ta phải biết vượt qua sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Người thầy thứ ba của ta là một đứa trẻ nhỏ. Chú bé đang phải mang những cây nến vào nhà thờ một mình giữa lúc đêm khuya. Ta lại gần và hỏi:" Cháu lấy nến ở đâu mà mang tới vậy?". Cú bé lắc đầu:" Nó từ đâu đến có quan trọng gì không?", nói rồi bất ngờ thổi tắt phụt ngọn lửa và hỏi lại:"... Bởi ông có biết ngọn lửa này sẽ đi tới đâu không?". Ta hoàn toàn bị bất ngờ trước cậu bé đầy cá tính này. Ta thấy mình vẫn còn quá ngu dốt. Bây giờ thì các người đã hiểu tại sao ta lại có hàng nghìn người thầy rồi chứ? Một cái bể bơi cũng có thể là người thầy vì nó giúp tập bơi. Sau đó, những con sông có thể sẽ là người thầy tiếp theo... tạo hóa chỉ cho ta một bài học và bây giờ ta cho các người bài học đó: Hãy luôn luôn học hỏi!


Sưu Tầm
 
Con gái tôi - Người thầy của tôi

Con gái tôi - Người thầy của tôi

Mỗi ngày con trẻ dạy chúng ta điều gì đó. Là cha mẹ tôi đã học được điều mong đợi ấy. Vậy mà tầm rộng của những điều con gái tôi chỉ cho tôi vẫn không ngớt làm tôi ngạc nhiên.

Khi được 6 tháng tuổi, cháu dường như luôn ngẩng nhìn lên. Và tôi cũng ngẩng nhìn lên với cháu, nhờ vậy tôi đã học được sự kỳ diệu của những cành lá nhảy múa trên cây và kích thước đáng nể của đuôi một chiếc phản lực.

Vào lúc được 8 tháng tuổi, cháu luôn mải nhìn xuống. Tôi cũng làm theo và nhờ vậy, tôi đã học được mỗi hòn đá khác nhau, những vết nứt của gạch lát đường tạo một hình kỷ hà riêng biệt và mỗi mảng cỏ có màu xanh khác nhau.

Khi cháu bước sang 11, cháu bắt đầu nói được chữ "Wow!". Cháu thốt lời kỳ diệu ấy khi thấy cái gì mới, tuyệt vời và ấn tượng đối với cháu như bộ đồ chơi cháu thấy nơi phòng khám của ông bác sĩ nhi, một làn gió se lạnh lướt qua mặt cháu hay một đàn ngỗng nơi nhà của một người bạn tôi.

Tiếp theo, khi tiếng "Wow!" đã lên đến tột đỉnh, không còn thốt thành lời nữa mà chỉ còn có thể diễn tả bằng cái miệng chu tròn, được dành cho những sự kiện thật sự thần kỳ. Chúng bao gồm mặt trời lặn chiếu trên mặt hồ sau một ngày tuyệt đẹp và pháo hoa xoè nở trên bầu trời xuân.

Cháu đã dạy tôi biết bao cách để diễn đạt từ "yêu thương". Cháu nói điều ấy rất hay vào một buổi sáng lúc cháu 24 tháng tuổi. Hai vợ chồng chúng tôi đang đùa thì cháu chen vào giữa hai chúng tôi, dụi đầu vào vai tôi, thở dài khoan khoái và bảo "Yêu ba mẹ". Ngày khác, cháu chỉ vào hình một cô người mẫu thật đẹp trên bìa báo và hỏi :" Phải mẹ không mẹ?".

Gần đây nhất cháu đã thành đứa con lên ba của chúng tôi. Một hôm, cháu vào bếp trong khi tôi đang soạn bữa ăn chiều và bảo:" Con giúp mẹ được không?" và giây lát sau đó cháu đặt bàn tay lên cánh tay tôi và bảo: "Mẹ ơi, phải chi mẹ là em bé thì mẹ con mình là bạn rồi".

Những khoảnh khắc như vậy, tất cả những điều tôi có thể nói đó là "Wow!".


Sưu Tầm
 
Back
Bên trên