Những ngày cuối cùng.....

Đoàn Thu Trang
(Alpenliebe)

New Member
Lớp học trong những ngày cuối năm tự nhiên chùng hẳn lại. 7h30' sáng, chuông reo, thầy Đàn sống và làm việc theo chuông chạy von vót vào lớp...đợi 10' sau vẫn chưa đủ. Tiết học Anh không còn vui như những ngày thường nữa. Có ai biết tiết Anh hôm nay đã là những tiết cuối cùng?

Trên bục giảng, thầy giáo vẫn tận tâm với giáo án của những ngày cuối năm, nhưng hình như không ai tập trung bằng ngày thường, hình như mỗi người đều có những nỗi niềm riêng. Vẫn những gương mặt thân thương ấy, ta cố ghi vào trong tim, bởi ta biết rằng, chỉ còn 5 ngày nữa thôi, chúng ta sẽ chẳng bao giờ được ngồi chung một lớp nữa. Những câu đùa tếu táo, những nụ cười hình như không giấu đi được nỗi buồn đang ngập trong ánh mắt. Lật những trang lưu bút viết vội, ta chợt cảm thấy nuối tiếc đã không tìm cách giữ lại cho riêng mình những tình cảm trong sáng và chân thành ấy, đến giờ thì đã quá muộn mất rồi.

Phượng đã nở đỏ rực cả một góc sân trường. Màu đỏ ấy, hè năm sau, và những năm sau nữa, ta sẽ còn gặp lại. Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn được ngắm nhìn những chùm hoa đỏ rực như màu lửa từ khung cửa sổ tầng tư nữa. Tự nhiên muốn thu nhỏ cả sân trường và cả màu đỏ đầy khát khao và hi vọng ấy để cất riêng vào trong tim mình.

Ta bỗng nhớ đến một câu thơ "Áo trắng nhường cho chiếc áo màu - Nỗi buồn sẽ đong đầy ánh mắt" chợt cảm thấy buồn và tiếc nuối vô hạn. Bao kỉ niệm không gọi mà cứ ùa về...12 năm thoáng qua như một giấc mộng đẹp. Chỉ đáng tiếc rằng ta đã kết thúc giấc mộng ấy trong tình trạng thật tồi tệ. Vẫn biết rằng ta đang tự làm khổ mình, có lỗi với bản thân mình, có lỗi với nhiều người khác vậy mà....Biết bao lần ta tự bảo mình phải cứng rắn lên, tự cấm bản thân không được mềm yếu nhưng sao ta vẫn chẳng thể vượt qua nổi. Biết rằng mình đang từng bước tự hủy hoại chính mình, tự hủy hoại tương lai của mình, thế mà rốt cuộc, ta vẫn tiếp tục như một người mộng du vật vờ trên con đường đi đến vô định. Có phải ta là người tồi tệ quá không?

Hôm nay, ta viết trong lưu bút của đứa bạn rằng " trong thời điểm này, mọi lời nói đều là vô nghĩa, chỉ những tình cảm chân thành là đáng quý, sẽ đi từ trái tim đến trái tim mà không cần bất kì lời hứa hẹn nào." Lật từng trang lưu bút, thấy trang nào cũng tràn ngập những hi vọng, những mong ước, những cầu chúc. Ta vẫn luôn sống bằng hi vọng, nhưng hình như ta đã hi vọng quá nhiều để cuối cùng ngã quỵ trước những mất mát không thể lường trước. Còn 5 ngày nữa thôi, ta sẽ mãi mãi xa màu áo trắng mộng mơ và trong sáng ấy để khoác lên mình chiếc áo màu. Ước gì thời gian có thể quay trở lại......
 
Đúng là hôm nay đi học mới cảm nhận được cái không khí những ngày cuối cùng của đời hs phổ thông . Chưa bao giờ lớp mình lại vắng nhiều như thế ( lại nhất là tiết thầy Đàn :) ) . Có thể không vui như mọi ngày nhưng lại có những ấn tượng và cảm xúc rất khác . Những năm trước đây có lẽ thời gian này trong năm là vui nhất , đến trường để ngồi buôn chuỵện là chính , cười đùa phớ lớ nhưng giờ thì lại khác hẳn . Đúng là ai cung cố gắng lưu giữ những cái khoảnh khắc cuối cùng ấy , những giờ phút quý báu hơn bất cứ khi nào . Lớp mình bt vốn cũng hay làm việc riêng ( hay đúng hơn là chủ yếu là làm việc riêng trong giờ bác Đàn ) nhưng hôm nay thì đúng là toàn dân viết LB , con nào không viết thì ngồi nói chuyện , chúp ảnh loạn xị . Mà cũng chẳng còn được mấy hôm như thế nữa rồi :( . Lần đầu tiên thấy cái không khí đấy không phải riêng lớp nào mà là cả khối . Giờ ra chơi cũng không thấy ồn ào như mọi khi thì phải .
Còn 5 ngày nữa ...... Chúc tất cả có những giờ học , nhưng ngày đến trường cuối cùng thật vui vẻ . Gud luck ;)
 
Còn 4 ngày nữa, không biết hôm nay lớp mình sẽ đi học được bao nhiều? Thời gian chẳng chờ đợi ai cả...Vẫn biết ước mơ quay trở về quá khứ mãi chỉ là viển vông, vậy mà sao ta vẫn mong sẽ lấy lại được những ngày tháng ấy, để ta có thể được làm lại từ đầu...để giấc mơ ấy mãi mãi là một giấc mơ đẹp, để khi tỉnh dậy, ta không phải quá đau đớn như thế này...
 
To Honghoa: lớp nào cũng thế thôi Hoa à, chỉ có cách biểu hiện là khác nhau..nếu mỗi người đều mở rộng lòng mình thêm một chút, tớ nghĩ là những ngày cuối cùng này của chúng ta sẽ có ý nghĩa thêm rất nhiều, đúng không?
 
NHững ngày cuối năm Hóa 2 chỉ có tá lả và Bia, nhưng bất giác nghĩ đến ngày t4 (21/5/2004) , cái ngay mà chúng ta thữc sụ phải xa ams, thì buồn thật. 3 Năm trôi wa trong chớp mắt, còn bao nhiêi hối hân, bao nhiêu dự định, ams sẽ kô còn là bạn đồng hành nữa.
Nhiều lúc mình thấy trường mình toilet bẩn, cantin đắt, lớp hoc nóng, bảo vệ cáu bẳn....nhưng những điều đó cũng bổng trở nên thân thương trong nhưng ngày chia tay. Buồn!
 
Hơ hơ mình nhớ hồi trước ra khỏi trường thì vui như hội, chả thấy gì buồn cả(có lẽ tại vì nhà gần trường quá, ngày nào cũng nhìn thấy trường nên chả có gì quan trọng cả). Hồi đó chí hướng của mình cứ bay đi đâu ý. Đúng là mình là con người khó hiểu thật.
 
Minh à, bi giờ mới là năm 2003 thui, hay la bạn Minh định...thêm một năm nữa? :D

Giờ này năm ngoái lớp mình cũng trở thành sòng bài...nhưng năm nay thì...Người ta nói rằng những cái đầu tiên và những cái cuối cùng bao giờ cũng rất đáng nhớ (và có lẽ cả đáng quý nữa) Thế nên hình như tất cả mọi người đều đang cố gắng sống sao cho những ngày còn lại được là những ngày thật sự có ý nghĩa. Cảm giác cả lớp gần gũi và thân thiết hơn hẳn. Hôm nay thầy Đàn còn tự nhiên chạy vào lớp (mặc dù không có tiết) bảo rằng nhớ lớp quá nên vào :) Ra trường rồi, chúng con cũng sẽ nhớ thầy lắm đấy thầy ơi!!
 
To Trang: Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng mình viết lưu bút cho nhau, lần đầu tiên và có thể cũng sẽ là lần cuối cùng mình nói chuyện với nhau.. Với tất cả những gì đã qua, tao hiểu và cảm ơn những gì mày đã viết cho tao hôm nay, dù chỉ là một chút gì đó rất nhỏ, nhưng tao biết đó là cả 1 sự cố gắng, của cả tao và cả mày. Như mày nói đấy, cái gì đã qua hãy cho qua đi nhé, và cảm ơn mày đã nói đến cái niềm tin.. Chợt nhận ra rằng, chẳng phải riêng mình mình nghĩ thế, chẳng phải là không ai hiểu những gì mình nghĩ, những gì mình cảm thấy.. Trên đời này có rất nhiều sự vô tình, sự tình cờ, vô ý, những sự tình cờ thật thú vị, để từ đó chúng ta lại gần nhau hơn, bớt xa cách hơn.. Chỉ còn 4 ngày, 4 ngày rồi sẽ kết thúc tất cả.. Phải, ai cũng luyến tiếc, nhưng mà mọi người ơi, hãy nhìn về tương lai chứ đừng nhìn về quá khứ.. Kỉ niệm sẽ mãi là kỉ niệm, nó thật đẹp nhưng ta không thể sống với nó được.. Không biết nói ra điều này có vô nghĩa quá không nữa nhỉ, tự nhiên nghĩ thế thì post thế thôi
Mọi người ơi, hãy sống nốt những ngày cuối cùng này thật vui vẻ nhé, để sau này nhớ lại, chúng ta có thể tự hào về một thời " đầy hoa và nắng" đã qua :)
 
Hà à, đúng là lần đầu tiên nhưng sẽ không là lần cuối cùng. Đừng nói đến hai chữ cuối cùng khi trên thực tế chúng ta vẫn còn cơ hội. Tao đã nói với mày về chuyện niềm tin và hi vọng. Nếu còn mang trong mình niềm tin thì sẽ có ngày niềm tin ấy trở thành hiện thực thôi. Đúng là cuộc đời có nhiều sự tình cờ, có những sự tình cờ thật ngọt ngào nhưng cũng có những sự tình cờ chỉ mang đến cho người ta bao nhiêu đau khổ. Những ngày gần đây tao hiểu thêm được nhiều điều, quả thật chưa bao giờ thấy trường, lớp, và bạn bè quan trọng với mình đến như thế, đó có lẽ cũng là điều có ý nghĩa nhất. Thời gian đúng là không còn nhiều, quá khứ không bao giờ có thể lấy lại được, vậy nên có lẽ điều tốt nhất là sống cho hiện tại và cho tương lai.
(dạo này mình hơi bị sến..hic..:D)
Lại nói đến chuyện tương lai, còn 16 ngày nữa..6 môn, hic, ôn thế nào cho kịp bi giờ (khủng hoảng) mà cứ đà này thì chắc là phải sau khi ra truờng mình mới trở về trạng thái bình thường để học hành tử tế (Chúa ơi, con không muốn trượt tốt nghiệp đâu!)
 
Hee, thế ra lớp mình hư thật, haha, bạn trang ah`, hiếu Minh đâu có bít chơi các loại tú đâu...đến trương chới bóng rổ rùi về nhà học thôi...buồn thí buồn nhưng chia tay thì vẫn phải chia tay chứ.
 
hơ đọc mấy cái tâm sự này của mấy em mà cứ thấy thế nào í hic... nghe trong sáng như viết văn.. căn bản cái số mình nó hẩm hiu ko được tốt nghiệp ở nhà híc, có bịa đến mấy cũng ko thể viết được như thế :(
 
hic hic , mấy ngày cuối cùng rồi tao còn bùng đi chơi mấy tiết rồi lại về lớp , thế có tội lỗi không bọn mày nhỉ :oops:
 
mày có phiền nếu tao nói là có không hả Tranh? :D mai cố gắng mặc đông phục đầy đủ để chụp một cái ảnh chung nhé, mai là tiết cuối cùng của bác Hàm rồi.

có bịa đến mấy cũng ko thể viết được như thế
Chị nói thế này là có ý gì ạ? :confused:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
đồng phục là đồng phục lớp hay đồng phục trường đấy mày ??? Cả tuần vừa rồi tao toàn đồng phục nghiêm chỉnh nhé , sắp ko còn được mặc rồi mà nên chẳng cần thấy Tuấn hay ai nhắc cũng tự giác lạ kỳ :p
 
có một đứa bạn gửi cho tớ bài này...tớ thấy hay nên post sang cho mọi người cùng đọc...
....Gửi Đồng Phục, người bạn của tôi

Đồng Phục thân. Khi tao ngồi trước máy tính viết những dòng này thì mày vẫn còn được treo ở vị trí thân thuộc nơi góc phòng. Nhưng chỉ một tuần nữa thôi, mày sẽ được "chuyển hộ khẩu" vào sâu trong ngăn tủ. Đồng Phục đừng trách tao nhé. Bạn bè tao ai cũng làm như vậy thôi, đơn giản vì chỉ còn một tuần nữa là tất cả đã rời ghế nhà trường, chấm dửt 12 năm đèn sách, 12 năm với biết bao đổi thay và kỷ niệm rồi. Tao buồn lắm khi phải nói lời chia tay với mày - người bạn dấu yêu, chung thuỷ, gắn bó.

Ừm, để nhớ lại xem mày trở thành người bạn thân thiết của tao từ khi nào ấy nhỉ? Đó là cái ngày tao chạy như bay đến ngôi trường mới, ngôi trường đầu tiên của cuộc đời. Tao vẫn còn nhớ cảm giác hân hoan ấy, khi lần đầu mang trên mình màu áo trắng học trò, khi được làm quen với bảng đen, phấn trắng, với con chữ a b c và với cả một cô giáo rất xinh, chẳng khác nhiều lắm cô tiên trong chuyện của bà ngoại nữa. Ngày ấy tao cứ nghĩ ngôi trường tao học sẽ trở thành mái nhà thứ hai mãi mãi của mình, và tao sẽ mặc Đồng Phục suốt cả cuộc đời cơ, không thì ít ra cũng phải cho đến khi lớn như bố tao. Cái từ "lớp 12' lúc ấy với tao xa ơi là xa, xa đến mức tao chẳng hình dung nổi mình sẽ đổi thay như thế nào khi ấy, và cũng gần như chưa bao giờ bận tâm đến điều đó.

Thế rồi thời gian trôi qua như một con tàu lớn vượt đại dương vậy, không thật nhanh nhưng vững chắc và âm thầm; làm cho tao, cũng như bao người khách trên con tàu ấy, không thể nhận ra là nó vẫn đang đi không gì níu kéo nổi cho đến khi bến đỗ hiện ra trước mắt. Tao đã sống vô tư lự suốt 12 năm của cuộc hành trình ấy, vô tư lự trước sự lớn lên của tao và cả của mày. Từ chiếc áo cộc tay bé tý ngày nào, mày biến thành chiếc áo sơ mi nhơ nhỡ, rồi cuối cùng trở thành chiếc áo sơ mi dài tay to chẳng kém gì chiếc áo sơ mi bố tao hay mặc đi làm. Nhiều lần tao cảm thấy vô cùng hãnh diện vì được khoác mày trên người, bới nó đánh dấu sự trưởng thành của tao, thằng nhóc con ngày nào nay đã trở thành học sinh tiểu học, rồi trung học. Nhưng cũng chẳng ít lần tao cảm thấy ghét mày lắm, vì phải mặc mày quanh năm suốt tháng đến phát chán, vì cứ nhìn thấy mày là tao lại nhớ ra rằng mình còn phải đi học chứ chẳng được thoải mái chơi bời. Nhưng tao biết mày chẳng bao giờ giận tao vì điểu đó, đơn giản vì tao và mày đã là đôi bạn rất gắn bó rồi. Mỗi lần tao ngã đau thì mày cũng rách nát. Khi nào tao gặp mưa thì mày cũng phải chịu lạnh giá, ướt sũng. Mày đã cũng tao trải qua bao kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò. Cùng tao học hàng nghìn, hàng vạn tiết học với vô tận những điều mới lạ, cùng tao vượt qua những kỳ thi đầy căng thẳng, cùng tao chạy nhảy, vui đùa trong những giờ phủt tưởng chừng như bất tận..

Mày đẹp lắm, Đồng Phục yêu dấu ạ! Thật buồn là dù đã làm bạn với mày từng ấy năm, đến hôm nay, tức là đến khi tao chẳng còn bao nhiêu cơ hội để mặc mày trong suốt cả quãng đời còn lại nữa, tao mới thực sự nhìn ra vẻ đẹp của mày. Vẻ đẹp của màu áo trắng học trò - một vẻ đẹp giản dị, trong lành và khó quên. Cũng như bao người bạn của mình, tao cảm thấy lớn hơn, trách nhiệm hơn, tự tin hơn và đẹp hơn khi được mặc Đồng Phục. Hình ảnh mái trường với biết bao màu áo trắng bừng sáng dưới ánh nắng vàng của ngày khai giảng; hình ảnh cả lớp cùng xúm lại chụp chung một kiểu ảnh; hình ảnh những màu áo trắng túa ra đường, làm sáng ngời cả một góc phố lúc tan học, hay hình ảnh cô bạn nhỏ hay làm tao phải "nghĩ ngợi" xuất hiện trong màu áo trắng rất đáng yêu mà tao có thể dễ dàng nhận ra giữa bao người,.. - những hình ảnh ấy, tao tin rằng đi mãi suốt cuộc đời tao sẽ chẳng thể nào quên.

Đồng Phục thân mến. Chỉ còn một tuần nữa là tao phải nói lời chia tay với bạn bè, thầy cô, trường lớp, nói lời chia tay với tuổi học trò đẹp như một viên ngọc long lanh, trong suốt lấp lánh dưới ảnh nắng. Tao đã sống đến những ngày cuối cùng của đời học sinh, những ngày cuối cùng tao được mặc mày. Không nhiều ngày nữa, tao sẽ bước những bước đầu tiên vào đời, bước những bước đầu tiên để "làm người lớn", bước những bước đầu tiên đến những chân trời mới mẻ. Con tàu thời gian đã đi hết chặng đường dài đầu tiên và sắp sửa cập bến mới. Dù vẫn biết tiếp sau những cái "cuối cùng" của ngày hôm này là biết bao những cái "đầu tiên" của ngày mai, vẫn biết mình nên hào hứng với bao nhiêu sự khởi đầu mới ấy, tao vẫn không khỏi cảm thấy nôn nao khi nhìn lại 12 năm đã qua.

Đồng Phục ơi, dù cho ngày mai tao và những người bạn đồng trang lứa sẽ khoác lên mình những tấm áo khác, có thể là màu xanh áo lính, màu trắng áo blouse, hay bộ comple chỉn chu của những nhà doanh nghiệp thành đạt, mày sẽ mãi mãi, mãi mãi có một vị trí đặc biệt trong lòng tất cả những ai đã từng trải qua quãng đời học trò đáng nhớ. Còn bây giờ, tao muốn được giặt trắng mày lần cuối - tao đã dọn riêng một góc tủ dành chỗ cho mày. Cho tao kết thúc lá thư đầu tiên và cũng là cuối cùng của tao gửi mày ở đây nhé. Tao cũng sẽ tắt những giai điệu buồn đến nao người của bài hát "Mong ước ky niệm xưa" ngay bây giờ. Hiểu cho tao nhé, biết bao khởi đầu mới đầy thử thách đang chờ tao và những người bạn của tao vượt qua. Bây giờ chưa phải là lúc được phép buồn. Vì phía trước là cả một bầu trời mà, phải không?
Hà Nội 11.5.2003,
(sưu tầm)
-----------------
Tớ chẳng được dự lễ chia tay với bọn bạn...chẳng được nói lời cuối cùng với bọn bạn...đọc những dòng chứ này thấy buồn thế...chẳng hiểu sao nữa...chỉ muốn chạy ngay về nhà thôi..muốn post 1 bài...nhưng chẳng bít văn chương của mình chạy đi đâu hết
 
Back
Bên trên