Những lời tâm tình ... khó có thể thổ lộ !

Nguyễn Minh Hiền
(talawas)

New Member
Hihi, không nhất thiết phải làm tâm tình với người iu, với song thân phụ mãu, với anh em, với bạn bè cũng được mà ;;)
Thôi thì chủ nhà khi mạc nha :)
Tớ đầu tiên muốn cảm ơn pa, cụ là người cực kỳ kiên nhẫn, đến khi chính bản thân mình không còn muốn chấp nhận con người thật của mình nữa, đã thất vọng vô cùng, nhưng cụ vẫn luôn động viên, vẫn coi như không có gì ....
Muốn hằng đêm trước khi đi ngủ vào phòng các cụ nói rằng: " Con yêu ba mẹ", nhưng mà lại cứ nghĩ rằng mình là thằng con trai, lại lớn rồi, nói ra cảm thấy sao í. Chà, giá mà được bé lại, chắc chắn mình sẽ làm đấy.
Các ông anh thì ... chẳng biết nói sao nữa, nếu không có các ông í, chắc mình chỉ là một thằng con trai suốt ngày đắm chìm trong điện tử, không có chút khái niệm về văn hóa đọc sách, không có chút kiến thức nào về XH ( bây giờ cho dù vẫn kém nhưng có vẫn hơn không ) - cám ơn các anh nhiều !
Yêu cả nhà !
Mọi người cứ nói nha ( hê, đừng bình phẩm em nhá, em hay ngượng :D )
 
Chà, em tình cảm quá :D
Công nhận là càng lớn thì càng khó nói ra những lời tình cảm với mọi người ở nhà :p
Ngày bé thì nói yêu ông, yêu bà, yêu bố, yêu mẹ, yêu bác...
Bây giờ thì dù vẫn yêu tất cả mọi người, mà lại chỉ còn nói được với bố mẹ thôi :D về sau chẳng biết sẽ thế nào :p
Nhưng dù thế nào, quan trọng là cái ở trong lòng chứ không phải chỉ ở những lời ấy nhể ^^
 
Em thấy nói ra lời cũng là một việc lắm chứ, cứ lấy VD người yêu chẳng hạn, liệu có bác nào "dám" ko nói lời "yêu" mà chỉ dùng hành động để CM ? Lời nói đối với người khác như là một sự khẳng định, sự đảm bảo, để họ có thể thực sự tin, biết cách thể hiện tình cảm thông qua lời nói cũng là phần ko thể xem thường được, phỏng ạ ?
 
Em làm sao biết hết được sự đời mà kết luận là cứ yêu thì phải nói "yêu" ? :D
Tất nhiên nó là gia vị, không có thì cũng nhạt, nhiều quá thì ngán :D
 
:"> ô mama con xin lỗi hôm nọ đã cãi nhau với mama >.<

hôm nay mama rửa bát một mình con cũng xin lỗi >.<

con iu mama >.<
 
Hề, anh nói ghê wa', ý em cũng chỉ như anh thôi mà, ko có thì nhạt ;)
 
Anh trêu em ý mà :p với người yêu mà cứ mãi không chịu nói "yêu" thì ít nhiều cũng làm người ta băn khoăn chớ :D
 
hihi hôm nay đang nằm thì mẹ vào giường ngồi ngay trước mặt:D.Lúc đó chả hiểu sao muốn vòng tay qua ôm mẹ nhưng lại nghĩ đã từ lâu 2 mẹ con nói chuyện như 2 ngừoi bạn :),dù thực chất thì suy nghĩ của mẹ vẫn là 1 người mẹ hoàn toàn chín chắn và nghĩ về con nhưng cách biểu hiện thì lại như bạn :).Nhìn như thế lại nghĩ hồi trước , hồi bé tí...Mấy lần muốn nói những lời iu thương cũng ko mở ra được vì bản thân thấy ngượng ngùng,mà ko nói thì liệu bao h mới nói được??:((
 
Nếu không nói được thì lúc nào thử viết gì xem, viết có lẽ sẽ được thôi ^^
 
ah thực ra có lần e viết rùi , để chắc chắn còn kẹp hờ 1 mảnh nhỏ : Gửi mẹ ! E để đầu giường e vì e bit sáng khi mẹ vào phòng đánh thức chắc chắn đọc được.Nhưng cuối cùng khi sáng ra e thức dậy ,cuốn sổ e viết có tờ giấy đó vẫn ở nguyên , tớ giấy thì được mẹ kẹp lại hẳn vào trong sổ--> mẹ có đọc nhưng làm như chưa đọc .Hôm đấy e cãi mẹ nên viết cho mẹ hiểu nhưng mẹ lại như thế--> e ko viết rì nữa sau lần ấy .
 
Miễn mẹ đã đọc là được rồi, em cũng đừng ngại mà lần sau không dám viết thế nữa. Cứ chân thành thì mẹ sẽ hiểu thôi, mẹ không hiểu em thì còn ai hiểu được em nữa đúng không ? ^^
 
Nhưng mà hình như cái tâm lý người Việt nó ra sao í, gửi xong rồi, mẹ về đối xử với mình kiểu củ chuối , ko hẳn là tệ mà là mất tự nhiên, chán ko cơ chứ :((
 
Mẹ có những suy nghĩ riêng của mẹ mà mình không hiểu được, nhưng sau cùng vẫn là sự quan tâm, cho nên nếu có không bình thường vài ngày thì cũng không cần thắc mắc, rồi mẹ sẽ lại gần gũi như trước thôi ^^
 
Em thì vẫn còn nhiều hối hận vì những việc mình làm với mẹ lắm :(
Có lẽ vì phải xa bố mẹ từ khi quá nhỏ nên trong lòng em mang nhiều nỗi giận hờn và tủi thân nên cứ khi nói chuyện điện thoại với mẹ thì rất tình cảm nhưng khi 2 mẹ con ở gần nhau 1 thời gian thì thể nào cũng phải cãi nhau vài lần!

Rõ ràng 2 mẹ con rất yêu nhau nhưng do mẹ ở quá xa và phải rất lâu mới về được để ở với em 1 thời gian nên có nhiều cái mẹ cũng ko hiểu được hết ở em!
Nhưng mẹ em là 1 người mẹ cực kỳ tâm lý!Xa em vài năm trời nhưng chỉ 3 ngày ở cùng em,đi chơi cùng em mẹ em đã biết được thời gian qua em sống ra sao,chơi với ai,hay làm gì,hay ăn quán nào mà ko cần phải tra hỏi! Tình cảm của em và mẹ ko chỉ là mẹ con mà còn là 2 người bạn nữa!!!!! :x

Nhưng vốn quen sống 1 mình tự do,thik làm gì thì làm nên khi ở với mẹ,ko được thoải mái về mặt thời gian như trước nên nhiều lúc lại thấy khó chịu!
Vậy là cãi lời mẹ :( Vậy là giận mẹ! :(

Phải cho đến cái lần khi đang chuẩn bị đi chơi thì 2 mẹ con cãi nhau,cãi xong mẹ em nói 1 câu "mẹ cũng già rồi,cũng chẳng sống với con được lâu nữa đâu mà cứ cãi cọ mãi thế này!Bây giờ mà thế này,đến khi mẹ già rồi thì sao?"
Rồi mẹ em bỏ ra phòng ngoài.......Em ngồi ngẩn ra 1 lúc rồi đi ra phía phòng ngoài!
Ở đấy em thấy mẹ em đang xâu chỉ để khâu lại áo,và phải 1 lúc mẹ em mới xỏ được chỉ vào kim! Rồi em thấy mẹ em vừa khâu lại cái tay áo bị toạc chỉ vừa khóc........Em nhận ra mình đã làm tổn thương mẹ nhiều lắm!Em nhận ra mẹ mình ko còn trẻ nữa rồi!Em nhận ra rằng mặc dù đúng em thiệt thòi khi ko được ở gần mẹ nhưng mà em đã sai khi đem cái thiệt thòi đấy ra để mà vin vào đấy rồi giận dỗi mẹ,để làm đau mẹ!
Em đã khóc rất nhiều (và khi post những dòng này thì em cũng đang vừa gõ vừa lau nước mắt vì sợ người ta nhìn thấy) và em ra ôm lấy mẹ,xin lỗi mẹ!Nhưng em biết mẹ em đã thật sự bị tổn thương vì mẹ ko phải người dễ khóc,vì mẹ rất cứng rắn.......Em biết mình đã làm 1 việc sai lầm!
Từ sau đấy em ko còn cãi lại mẹ,ko còn làm cho mẹ tổn thương nữa!Và mẹ cũng ko còn cảm thấy buồn vì em nữa!

Nhưng ko hiểu sao,giờ đây em cũng giống như khi còn nhỏ và cũng giống như suốt thời gian ko ở bên mẹ,mỗi lần nghĩ về mẹ em đều cảm thấy mình có tội vì đã làm mẹ đau!Chỉ là những lỗi nhỏ mà mẹ chắc chẳng còn nhớ gì vì từ hồi em 3,4 tuổi........hoặc là những lỗi giống như em đã kể trên mà mẹ đã tha thứ hoàn toàn cho em và cũng quên đi nó! Nhưng ko hiểu sao cứ nghĩ đến là em khóc,là em thấy tội lỗi!Em đã sống khác đi,đã nghe lời mẹ,đã cố gắng vì mẹ nhưng sao em vẫn còn cảm giác mình vẫn chưa chuộc được lỗi với mẹ???
Em cũng chẳng biết làm sao nữa! :((
Nói với mẹ thì mẹ gõ đầu em 1 cái và nói "Cún con ngốc ạ,mẹ chẳng giận gì con cả,sao con lại nghĩ vậy!" nhưng mà em vẫn ko làm thế nào để bỏ đi cái suy nghĩ đấy!!!!!!!

Vậy em phải làm thế nào để bản thân ko còn mang cái cảm giác tội lỗi này nhỉ?
 
@ bạn Hiền: ^^ tớ có bạn trai tớ cũng không bao giờ nói câu yêu đương gì cả ^^

@ Lùn: Yến à, mặc dù tao chưa từng gặp mẹ mày, nhưng ai cũng nói mẹ mày rất tâm li ^^ tao cũng tin là thế.

Dù không sống gần mẹ nhưng chẳng phải cuộc sống của mày rất tốt sao, không thể nói là vẹn toàn nhưng là cuộc sống do mày chọn. Vui lên nhé! ^_^ Yêu mày nhiều :D

-------------------------------------

Papa, mami bố mẹ sinh con ra và nuôi con thật chẳng có gì giống con gái cả! @__@ không hiểu nổi, có bố nào đi bảo con, chỉ cần học giỏi cả đời bố ko bắt làm nữ công gia chánh! @__@ bây giờ con mới ra nôgn nỗi này đây! Ế chồng thì con bắt đền ba!

Bố mẹ à, con xin lỗi nhiều lắm. Con yêu bố mẹ nhiều lắm. Con xin lỗi vì con luôn mâu thuẫn giữa làm một cá thể và làm con của bố mẹ. Bố dạy con lớn, từ bé bố dạy con về kinh tế chính trị hơn là làm con gái, bố dạy con pha rượu và thưởng rượu, để rồi con trở thành con người thế này đấy. Đứa con gái bao năm rồi chưa nói được câu "con yêu papa, mami".

Con đã bao lần giận bố mẹ, giận lắm, sao không cho con một cuộc sống bình thường, sao không cho con làm một đứa con gái bình thường? Tại sao luôn đẩy con vào những cuộc thi, bắt con tập đàn, tập nhảy, tập hát để rồi bắt con lao đầu vào học không có đến một phút làm trẻ con. Con giận bố mẹ lắm, để con không sống được ở một nơi nào quá 5 năm!

Nhưng bố mẹ à, giờ mới nhận ra con nợ bố mẹ nhiều thế nào... làm cho con mình yêu đã khó, can tâm để con mình giận còn khó hơn. Bố mẹ thấy con thế này, con biết bố mẹ xót con lắm... xót con 5 tuổi đã phải đi, xót con về Việtnam bị đày đọa, hành hạ chẳng ra gì, bố mẹ xót con lắm phải không? Nhưng trong 18 năm vừa rồi, con đã học được nhiều thứ nhiều người không học được trong 50 năm. Con đã bước lên đỉnh Eiffel năm con 8 tuổi, bước qua Arc-de-triomphe, nhà thờ Đức bà, Disney Land, bố dắt tay con đi khắp Praha, Bonn, Luxembourg, Paris, Berlin, Budapest... bây giờ con mới biết quí trọng những năm tháng ấy.

Con lớn lên như một đứa con trai, con không biết nói câu yêu, con chỉ biết thể hiện bằng hành động thôi...

Vì yêu bố mẹ mà hè này con không về,vì yêu bố mẹ mà con không muốn mẹ biết con yếu, con không muốn bố biết con gái bố phải giặt quần áo, dọn nhà, lau chùi lần đầu tiên trong đời thế nào... không biết cái cảm giác nhục nhã cả đời chẳng phải tự rót một cốc nước để rồi bây giờ dọn dẹp những thứ con coi là ghê tởm cho người ta.

Bố à, con cảm ơn bố, con bây giờ có thể nấu cho papa bữa cơm rồi, pha rượu cho papa rồi ^^ nhờ có papa con biết sống, con biết rằng mình ko cần phải hòa tan mới hòa nhập được, con biết quí trọng những gì con biết, những gì papa dạy con, con biết vênh mặt lên với những đứa con gái đầu rỗng, mặt trát bột nở lên nghĩ rằng mình to. ^__^ Con là đứa con gái chẳng giống ai, không thích nữ tính, nhưng con là con gái của papa ^^ và con biết papa tự hào về con :D

Mami lúc nào cũng chiều con, lúc nào cũng sợ con đau, sợ con ốm, con khóc thì mami cũng khóc. Mami à, con xin lỗi làm mẹ thức bao đêm vì lo cho con, lo con khổ, lo con nhọc. Mẹ lo bàn tay con không mềm mại như trước nữa, lo con không đánh đàn được nữa, lo con yếu, lo con ốm đâu, mẹ lo con sống được cuộc sống nặng nhọc, mẹ lo con chán chường... mẹ à, con yêu mẹ nhiều lắm, nhưng giờ bàn tay con không như bàn tay con gái mẹ nữa rồi.. mẹ có giận con không? Con không muốn mẹ biết qua cái nhục con đã sống qua, mẹ đừng giận con nhé!
------------------------------------

Vinh à, tao yêu mày nhiều lắm, mày hiểu tao hơn ba mẹ tao, mày biết tao cười khi nào, làm sao cho tao khóc, mày chiều tao nhiều lúc hơn ba mẹ tao. Tao luôn biết nhưng chẳng bao giờ tao nói cho mày cả ^^ mày cũng ko lên HAO :D tao cũng cóc sợ mày đọc ^^ Cảm ơn mày chăm sóc cho mẹ tao nhé! Cảm ơn mày làm cho Hồng Trang đỡ nhớ tao. Cảm ơn mày đã chịu đựng tao mấy năm qua, tao biết khó lắm, tao biết lo cho tao mệt lắm, và chiều tao càng khó hơn. Tao yêu mày nhiều lắm.
---------------------------------------

Phương, bao năm rồi, bao nhiêu nhỉ? đã được 8 năm chưa? Làm bạn thân nhất của mày ^^ tao với mày chưa nói được một câu đẹp đẽ dễ nghe nào cả. Nhưng khi mày khóc biết tin tao bệnh là tao vui rồi! Mày lo cho mày đi nhé tao không lo cho mày được nữa rồi... với cả bệnh tao cũng ko chết được đâu! ^__^ Yêu mày lắm.

----------------------------------------
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm trước đi trên đường với con bạn thân em đã nói rằng :
Tao thik cách giáo dục của nhà mày , thik tính cách của ba mẹ mày ...tao chắc chắn sẽ ko bao h dạy con tao như mẹ tao...
Và bi h khi em đọc 2 bài post của con Đùi và con Lùn thì e mới nhận ra rằng : Những điều mình đã nói thật là sai lầm và ngớ ngẩn

Em từng trách mẹ e rằng sao mẹ cứ quá cổ hủ và khăng khăng theo í kiến riêng mà ko chịu nghe lời con cái . Em từng nghĩ rằng : Nếu e lớn lên là 1 người khác , ko phải là con mẹ thì liệu cuộc sống của e sẽ sung sướng hơn chăng?? Ngày trước , có 1 số lần e giận mẹ đã viết những điều thật tồi tệ về mẹ ra 1 tờ giấy để trút cơn giận của mình . E cứ nghĩ là mẹ ko đọc được nhưng sau đó ít lâu , trong 1 lần mẹ mắng e , mẹ đã nói ra ngay sau đó là quay đi vào phòng .. E đứng sững lại , tim e đập mạnh và nhanh lắm . E ko hiểu lúc đó là sự sợ hãi hay là sự đau đớn nữa chỉ bit rằng e đã làm 1 điều thật xấu và làm mẹ đau lòng đến thế nào . Mẹ e và e đều ko phải là người có thể thể hiện hết ra 1 điều rì đó khiến người khác thực sự hiểu ,thậm chí nhiều khi còn làm người ta hiểu sai đi , đối với nhau cũng vậy thôi. Dù mẹ e có thấy hài lòng vì e cũng ko bao h mẹ khen e hẳn 1 câu như : Con giỏi lắm ! hay là Thế là tốt lắm con ah !, ko phải là bi h mà ngay từ hồi còn bé đã vậy. Trong khi e thì khát khao những câu nói như vậy lắm .Mẹ thường nói là: Tao và mày khắc nhau , ko hợp nhau nên ko sống được với nhau ! E cũng chỉ ậm ừ theo nhưng thực chất e cảm thấy buồn thế nào mẹ có hiểu??. Và 1 lần khi e làm mẹ bực tức quá mức , mẹ đã nói rằng :
Tao nói thật với mày , tao chả có tình cảm gì với mày cả , sống mà ko để người khác có tình cảm với mình thì mày nên xem lại đi. Câu nói đó vẫn còn ám ảnh e cho đến bi h , e đã tự an ủi rằng đó chỉ là lời nói khi mẹ tức giận nhưng kể cả khi tức giận mà mẹ thốt ra câu đó thì thực sự e ko bit mình có còn xứng đáng là 1 ngừoi con ko??
Từ bé e đã ko là 1 đứa bé hay khóc, hay dỗi gì cả , mọi người vẫn thường đón e đến nhà họ chơi vì thik điều này ..Và dần dần e thành 1 đứa trẻ rất lì lợm , ko khóc dù bị đánh , ko biểu hiện rì dù bị quát nạt , xỉ vả và cũng ko nói rì lại.THực sự e cũng ko hiểu sao e lại như thế ! Và mẹ e mỗi lần mắng e mà thấy e lì lợm như vậy đã càng xỉ vả e nhiều hơn ( e dùng từ này có thể là quá mức đối với mẹ nhưng thực sự có những câu nghe như dao cắt và ko thể lành lại )...Hồi nhỏ e học giỏi , đựoc mọi người quí và là niềm tự hào của mẹ nên chỉ những cái thực sự hay mẹ mới khen e nhưng lớn lên e lười và ngày càng khác đi , e càng khó nhận được 1 lời khen từ mẹ hơn --> chắc là e giống con nit , suốt ngày đòi mẹ khen :D. E có nỗ lực thế nào thì những câu mẹ e khen cao nhất cũng chỉ là : Uh , cũng được ! Thế là dần dần e thấy giữa e và mẹ có 1 khoảng cách nhất định nào đó . KO bao h ôm mẹ hay nói yêu mẹ , mẹ cũng như thế .Nhiều lần mẹ có nói rằng: Sao mày ko nhổ tóc bạc cho tao , có con gái lớn mà thế cũng ko làm ! , em chả nói rì cả và đi ra chỗ khác --> e đúng là hư phải ko?? Có thể đúng như mẹ từng nói : E và mẹ chả hợp nhau nên dù có thể nào cũng khó có thể hiểu và thổ lộ những điều muốn nói cho nhau được

Nhà e vẫn luôn thoải mái với con cái , thoải mái phải nói là quá mức ! Bắt đầu vào lớp 11 , em hay đi chơi tối muộn mới về . THực ra chỉ là đi trên đừong nói chuyện với bạn , chuyện tình cảm vì hồi đó thik thiếc còn trẻ con , thấy đau khổ vì bạn kia ko thik lại mình --> đi nói chuyện với đứa bạn thân giải tỏa . Hôm nào cũng muộn mới về , mẹ nói ko được có lần khóa cửa nhốt e bên ngoài , e chỉ được 2 hôm là lại như cũ . Mẹ chán e đến mức 1 thời gian dài ko nói với nhau câu nào .Rồi 1 lần khi e quyết định tâm sự với mẹ lí do e hay đi chơi muộn thế , e nói rằng e đi nói chuyện với bạn vì mẹ e ko bao h lắng nghe và chia sẻ chuyện tình cảm của e mà toàn cấm e ( mẹ e nói cấm thế thực chất là rất thoải mái nhưng câu nói của mẹ rất nặng nề nên e sợ ko nói ). 1 hôm mà e vẫn còn nhớ mãi , mẹ đã khóc rất nhiều và nói mẹ đã khổ thế nào khi ko 1 hôm nào có 1 bữa cơm đoàn viên , bố thì đi làm xong uống bia tối mới về , ăn cơm nhà chỉ như là báo cáo . Thằng e suốt ngày chạy chơi có khi quên cả h về ăn tối , bi h đến e , đứa con gái lớn mà cũng đi suốt ko ăn cơm tối ở nhà bao h ..E thực sự thấy mình là 1 đứa ích kỉ , chỉ vì chuyện tình cảm trẻ con vớ vẩn mà vin vào đó để đi nhiều như thế , mà kể cả có là vì muốn giải tỏa thật thì e có đúng ko khi bỏ gia đình như vậy .E cứ đi như vậy trong gần 2 năm , chỉ khi lên 12 , học hành chăm chỉ hơn , ở nhà nhiều hơn thì dần dần e mới nhìn ra sai lầm của mình. Và e nhận ra mẹ e là người tuyệt vời thế nào .Dù mẹ có cấm , có nói ,có tìm đủ mọi cách để ngăn e rất nặng nề nhưng trong thâm tâm mẹ vẫn coi e là 1 đứa con mẹ iu wi' và luôn quan tâm đến e mọi lúc . Mẹ con e ko thể hiểu nhau , ko thể bộc lộ những điều mình muốn nói nhưng đến 1 ngày sẽ hiểu nhau thôi , ngày đó đã đến rùi , e và mẹ đã khác lắm rùi ! Từ khi e nói tất cả những suy nghĩ ra , mẹ e và e đã như 2 người bạn thân thiết , nói chuyện và tranh luận mọi thứ như đồng nghiệp :D..,tuy nhiên e bit đối với mẹ e vẫn mãi chỉ là 1 đứa trẻ mà thui , mãi là đứa trẻ mẹ phải quan tâm và bảo bọc ...mãi là đứa con mẹ yêu thương trong 18 năm nay và cho đến sau này...

Hihi mẹ bit nick HAO của e và có pass , thỉnh thoảng có vào nhưng e mới chỉ cho box 0306 ,chắc là ko vào đây đọc ! Mà chắc là ko tìm ra được vì mẹ e có bit rì đâu , chỉ rì bit đấy thui ! Dù sao e cũng vui vì nói ra được những điều này dù mẹ có đọc được hay ko:D
 
@Anh Việt :em đọc bài của anh đến nay được 3 ngày rùi và thật sự sau khi nói ra được,chia sẻ được với mọi người thì em đã cảm thấy rất thoải mái :D Tuy vẫn còn giữ tư tưởng tội lỗi nhưng mà nó ko ám ảnh em nhiều như trước nữa :D Em đã nhìn mọi việc nhẹ nhàng hơn nhiều!!! :) Em cảm ơn anh nhiều ạ :)
 
Đọc bài của Ốc ở trên thấy có câu là : "Mẹ thường nói là: Tao và mày khắc nhau , ko hợp nhau nên ko sống được với nhau !"
Em và mẹ em cũng vậy :)

Em tuổi Thìn,mẹ em tuổi Tuất mà theo tam kỵ thì tuổi em và tuổi mẹ em kỵ nhau,sống với nhau sẽ dễ gây mâu thuẫn và sẽ ko hạnh phúc!(cái này là mê tín thui nhưng mà mẹ em lại tin lắm)
Chính vì vậy mẹ em đã đồng ý cho em đến sống cùng bác em ở HN chứ ko đem em theo ra nước ngoài!Phần vì bác em là giáo viên trường Đại học Luật nên mẹ em cũng tin tưởng và mong rằng sống với bác em sẽ được rèn luyện nên người!Và thế là vào năm em được 6 tuổi,em bắt đầu cuộc sống xa ba mẹ cho đến nay!!!!

Với 1 số người thì việc này mặc dù khiến họ buồn nhưng họ lại càng mạnh mẽ bước tới!!!Còn em tuy vẫn bước tới nhưng trong lòng cảm thấy rất thiệt thòi và trống rỗng khi ko được sống cùng ba mẹ như vậy!Cũng bởi 1 đặc điểm tính cách ko biết là tốt hay xấu ở em là sống quá tình cảm!

Em ko thể quá mạnh mẽ và sống hoàn toàn vui vẻ được vì em vẫn thèm lắm những lúc được nằm tâm sự với mẹ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển,những lúc được nghe ba gọi "cục cưng nhất quả đất của ba" hay là khoe với bạn bè rằng "con gái rượu của tôi đấy"!Em bít người khác nếu ở hoàn cảnh của em thì cũng mong vậy thôi nhưng thật sự phải nói em sống tình cảm kinh khủng,phải nói là trong chuyện tình cảm (kể cả t/c yêu đương hay gia đình hay bạn bè) em là 1 đứa cực yếu đuối!!! :-s Vậy nên cái việc sống như thế này đối với em thật sự rất nặng nề và mệt mỏi.......và cũng rất cô đơn,cảm giác nó rõ ràng và mãnh liệt hơn người khác rất nhiều!!!!!

Càng lớn em càng nhận ra những điều thiệt thòi mình phải gánh chịu khi phải sống 1 mình!Trước đây em còn sống cùng với bác,trong nhà còn có hơi người,nhưng từ học kỳ 2 lớp 10 bác em vào SG đến nay thì cuộc sống của em nhiều lúc như địa ngục vậy!!!! :| 1 căn nhà lạnh lẽo,chẳng có hơi người,hàng xóm thì nhà nào lo việc nhà nấy :( Em ở nhà nhiều vào khoảng gần 1 năm đầu tiên nhưng mà sau đấy thì thật sự ko chịu nổi!Ở nhà em chẳng biết làm gì cả!Đĩa,sách,báo,truyện em đều đã đọc,đã xem hết cả,có khi còn đọc còn xem đến mấy lần!Ti vi thì dùng ăng ten trong nhà nên chỉ có 4 kênh nhưng lúc nào cũng nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt!Vi tính ko có (hồi em học lớp 9 bác em sợ em chơi nhiều ko học và sợ bị cận nên vác cả bộ máy Acer đem đi cho 8-} )...........Hàng xóm cũng ko chơi được,họ hàng ko có ai....8-}
Vậy là em đi ra khỏi nhà suốt ngày.....Ngoài thời gian đi chơi bóng rổ thì em lên net suốt,nhiều khi chẳng chat chít gì cũng online,cứ để nick đấy,ai cần thì gọi,còn thì toàn vào HAO với cả ngồi down nhạc.....Nói chung là cả ngày đi suốt,chẳng muốn về cái nơi chẳng có tí hơi người mà người ta gọi là nhà đấy tí nào :|

Cũng từ đấy bắt đầu xuất hiện nhiều điều tiếng xấu về em!!Bạn bè và những người thân quen đều biết em chỉ ngồi ở 1,2 hàng net cố định (kể cả có ngồi buổi đêm muộn chăng nữa) chứ ko phải là đi làm mấy trò hư hỏng xằng bậy nhưng mà người ngoài thì nào ai bít!Mà em có nói người ta cũng ko tin tất cả những việc em làm chỉ là chơi bóng rổ với bạn và ngồi net!
Dần dà trong mắt nhiều người em là đứa con gái hư hỏng,buông thả này nọ....Rồi người này truyền tai người kia và rồi dần dần cả những người chưa bít mặt mũi em nó tròn méo ra sao cũng ngồi kể lể về em như đúng rồi,như thể chứng kiến rồi ý!Em càng ra sức thanh minh thì họ càng ko tin,bạn bè em nói hộ người ta cũng ko tin mà lại còn mắng là bao che,bênh vực bạn 1 cách mù quáng :| (nhiều người còn nghĩ em giống cái bọn con gái hư hỏng chuyên đi "bão" này nọ với bọn con trai ý /:) )

Rồi thì nhiều người lớn ỷ vào việc em ko có bố mẹ cũng ko có người đỡ đầu ở đây bênh vực nên mặc sức trù dập,đổ cho em đủ thứ tội mà rõ ràng em ko làm (người làm những việc ấy là con của họ nhưng họ lại đổ hết cho em hoặc phải tìm mọi cách lôi em vào chịu tội cùng con họ bằng được)
Chính vì em ko có ai giúp đỡ nên phải tự mình bảo vệ mình!
Nhưng nếu em nói lại,nếu em thanh minh cho bản thân thì người ta nói rằng em cãi,em láo,"cô nói 1 câu trò nói 1 câu" :-s Những lúc đấy em ức chế và tủi thân khủng khiếp!!!

Em phải thừa nhận là thực sự em yếu đuối quá mức cần thiết!Những lúc như thế này con người ta cần phải mạnh mẽ lên để chống lại những kẻ muốn dìm mình xuống nhưng em lại vì những điều họ nói,những việc họ làm mà bị tổn thương rồi sinh ra tư tưởng chống đối!!!

Cũng vì ko chịu nổi áp lực nên tính từ lớp 5 đến h em đã tính tự tử tổng cộng 3 lần,ko,4 lần!Năm lớp 11 còn nảy ra cái trò dùng dao rạch vào tay mỗi khi bị stress....Em tự hủy hoại mình như vậy với mục đích dùng cái đau thể xác để quên đi cái đau trong lòng!Nhưng em đã bị vài đứa bạn giận,bị vài đứa khác tát cho mấy phát,vài đứa khác thì mắng chửi vì cái sự ngu xuẩn đấy!Mặc dù chúng nó phản ứng rất gay gắt nhưng em lại ko hề cảm thấy giận hay khó chịu với việc làm của chúng nó vì em biết chúng nó vì lo cho em,vì thương em nên mới vậy!!Đến h thì em đã bỏ cái trò máu me be bét kia đi rồi và cũng đã sống tốt hơn,cũng đã bít chịu đựng và ko còn chống đối 1 cách tuyệt vọng và ngu xuẩn nữa :D.......Nhưng những nỗi đau mà em đã từng phải chịu em mãi mãi chẳng thể nào quên được!Cái cảm giác muốn hủy diệt tất cả kể cả bản thân để trả thù những kẻ khiến mình phải đau khổ nhiều khi cứ thiêu đốt em,thôi thúc em làm 1 cái gì đó........:-s :|

Nhưng rồi em nhìn lại,nhận ra mình còn cha,còn mẹ,còn bạn bè,họ hàng chứ ko phải chỉ có 1 mình!
Cái thân là cho cha mẹ sinh ra chứ ko phải của mình!Cuộc sống hiện tại là do bác em đem lại chứ ko phải tự thân mà có!Em chẳng có quyền hủy diệt bất cứ cái gì cả,chỉ có quyền cải thiện cuộc sống mình để mà đi tới thôi.........Vậy là em đã bỏ cái suy nghĩ kia đi!!!! :)

Nhưng em nghĩ lẽ ra em đã ko thể tồn tại nếu ko có lòng tin của bố,của mẹ và của bạn bè!
Mẹ em ở xa em lâu như vậy nhưng mẹ chưa bao h mất lòng tin ở em,kể cả khi em phải sống ở đây 1 mình!
Tất cả những điều người ta nói về em em đều kể với mẹ!Em rất sợ mẹ sẽ nghi ngờ hoặc mất lòng tin ở em nhưng mẹ chỉ hỏi "con có làm thế ko?".......Và khi em trả lời : "con xin thề là tuyệt đối ko có chuyện đấy" thì mẹ em nói "Mẹ tin ở con!"

Chỉ 1 câu "Mẹ tin ở con!" đấy thôi đã tiếp thêm cho em nghị lực sống,nghị lực đương đầu với những điều tồi tệ trong cuộc sống!
Và cũng chính vì niềm tin của mẹ nên em ko bao h làm điều gì khiến mẹ thất vọng về mình,ko bao h nói dối mẹ điều gì cũng như ko bao h sa ngã,làm những điều mà 1 đứa con gái ko được phép làm!
Em cũng cảm thấy việc mình đi lại giờ giấc lung tung thế mà vẫn giữ được mình ko dính vào tệ nạn xã hội là 1 việc thật sự may mắn và quả là có phần hơi khó tin!!!Nhưng ở cái nơi xa xôi tít mù tắp kia mẹ và ba em vẫn đang đặt lòng tin ở đứa con gái này nên em ko thể làm những điều khiến ba mẹ đau lòng được,em là con 1 mà!!!! :)

Còn bạn bè em thì đều là những người quá sức tuyệt vời :x Chúng nó đã ở bên cạnh em những lúc em tuyệt vọng nhất,những lúc cuộc sống của em trở nên tồi tệ nhất!Chính bạn bè em,bằng những cách khác nhau như an ủi,khuyên bảo,chửi mắng,thậm chí tát cho em mấy phát...đã cứu em ra khỏi những cơn stress bất tận,ra khỏi những ngày tháng cuộc sống ảm đạm và đen tối!!!!!!

Em hạnh phúc khi được những người mình yêu quí tin tưởng :x
Em hạnh phúc vì có cho mình nhiều bạn bè tốt :x
Em hạnh phúc khi có thể tâm sự cũng như lắng nghe mọi điều của bạn bè :x
Em hạnh phúc khi có 1 nơi như HAO để em có thể viết ra những điều từ tận đáy lòng :x
Em hạnh phúc khi có những con người tuy ko quen biết nhưng sẵn sàng lắng nghe,sẵn sàng đọc cái bài dài ngoằng này và chia sẻ cùng em :x
À,em còn hạnh phúc vì mình là 1 Amser nữa,mặc dù từ lúc học trường này em đã gặp rất nhiều chuyện và nhiều kỉ niệm buồn nhưng lúc nào em cũng thấy hạnh phúc vì mình đã học Ams :D
Nếu ko học Ams thì sao mà quen được từng đấy bạn,làm sao mà tìm được 1 đại gia đình ấm cúng như ở trên HAO này :D
 
Back
Bên trên