Những câu chuyện về tình yêu!!!(Tháng 1)

Nguyễn Phan Trung Kiên
(dracular)

Moderator
Một chuyện tình!!!


Câu chuyện xãy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh .
Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư . Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị . Những khi chồng cô tới thăm , mắt cô rạng ngời hạnh phúc . Đó là một người đàn ông đẹp trai , lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình . Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ . Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ , anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô . Những lúc quá đau đớn , cô khóc và trở nên cáu ghắt , anh ôm chặt cô vào lòng , an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi . Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần , anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô . Mỗi đêm , trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau . Khi anh đi , chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười .

Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi . Khi nhìn vào bảng theo dõi , kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay . Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy , từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa .

Để bảng theo dõi trên bàn , tôi muốn đến phòng bệnh . Khi tôi bước vào phòng , cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt , nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc . Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi " .

Và tôi đã khóc khi nghe điều đó , tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại .Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu . Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô . Với khuôn mặt đẫm nước mắt , anh nghẹn ngào : " Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc " .

Bước ra khỏi phòng , đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt , nhớ nụ cười , nhớ ánh mắt , nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi ...Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết , tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng . Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe . Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes . Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần , anh mở cửa gọi tôi đến , anh nhìn sâu vào mắt tôi , ôm chầm lấy tôi rồi nói :" Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau . Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác . Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát . Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người .Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy , nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy . Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?".

Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn . Anh ôm tôi một lần nữa , hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người . Đoạn anh quay bước , cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen .

Khi anh bước đi , tôi nhìn theo , thầm cầu nguyện cho cô ấy , cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế .
 
Cô gái đi xe bus!!!


Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?

Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.

Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...

Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.

Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".

Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã
 
Cô Liêu.

Chàng sắp xếp và thu dọn nốt việc cơ quan. Mấy tháng cuối năm, việc nhiều hơn. Lúc chàng rời khỏi công sở, trời đã sâm sẩm tối. Như mọi ngày, đường Khâm Thiên lại bị tắc. Bực bội trong lòng và mệt mỏi vì công việc, chàng rẽ theo lối ngõ Văn Chương muốn về nhà sớm.

Đột nhiên trời đổ mưa, điện mất, đêm tối mịt mù. Ngõ nhỏ ngoằn nghèo càng đi càng khác lạ, chàng bỗng càng thấy mình lạc lối, loay hoay mãi mà không tìm được đường trở ra.

Chàng dừng xe, lò dò hỏi đường. Một ngôi nhà gỗ dựng theo lối cổ, có chút ánh sáng le lói. Chàng tần ngần gõ cửa. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp ra mở cửa. Tóc nàng đen nhánh. Da nàng trắng như tuyết, môi nàng đỏ như son. Thấy chàng ướt lướt thướt, nàng mời chàng vào trú tạm đợi trời tạnh rồi hãy trở về. Trong nhà vắng lặng, đồ đạc toàn bằng gỗ khảm trai trông cực đẹp. Không khí ấm cúng và thơm tho vô cùng. Gian ngoài có cậu bé mặt mũi rất khôi ngô, tuấn tú, trạc độ 10-12 tuổi đang loay hoay với những cái hộp màu nâu và đen, mấy miếng gỗ vuông vắn, hình như đang bày trò đánh trận giả. Dăm miếng vải vuông vức trắng tinh làm cờ xí phất phơ.

Cả ngày làm việc, chàng bắt đầu thấy đói. Nàng mang trong tủ ra bao nhiêu đồ ăn thức uống. Những miếng dưa hấu đỏ hồng và ngọt lịm, rồi táo và xoài...Mọi thứ đều tươi rói và cực kỳ thơm tho...

Ăn xong, chàng định xin phép ra về nhưng nàng níu kéo chàng ngồi nán lại. Nàng mang rượu ra mời chàng. Rồi nàng lại mang đàn Dao ra gẩy. Tiếng đàn réo rắt bay bổng khắp không gian.

Tâm trí chàng bỗng nhớ về chúng bạn thân, chia tay đã lâu mà chưa hề gặp lại. Nàng gẩy đàn bài Sông Dịch Thuỷ của Cao Tiệm Ly tiễn Kinh Kha:

...Gió hắt hiu sông Dịch Thuỷ lạnh ghê
Tráng sĩ một đi không trở về...
Tâm trí chàng lại ngẫm về chí hướng của mình, than thở cho chuyện lớn chưa thành. Chí chàng cao vời vợi như núi, rộng mênh mông như biển khơi. Nàng lại gẩy đàn đánh điệu Ly Tao của Khuất Nguyên:

...Núi Động Đình bập bềnh trên mặt nước,
Hồn Khuất Nguyên ngao du trên sông Mịch La.
Tâm linh Ông tắm ở bến Tương phố...​

Chàng lại nhớ về người con gái chàng yêu thương thủa trước nay đã chia tay hai kẻ hai đường. Nàng lại gẩy đàn đánh bài từ của nước Sở:

...Nốt nhạc lâm ly chuyện Hạng Vương biệt Ngu Cơ, nước mắt rơi rơi...

Chàng càng nghe nhạc, càng thấy mê mẩn. Tình ý lên cao, càng thêm khoan khoái và say đắm...Chẳng khác gì Hạ Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ khi xưa.

Đêm ấy, chàng ngủ lại với nàng mà không về nhà. Da thịt nàng thơm nức mùi sả hương, mịn màng như nhung gấm. Mãi gần sáng, nàng mới giục chàng gấp rút ra về.

Hôm sau chàng tìm lại chốn cũ, đi khắp mấy bận mà không thấy lại cái ngõ nhỏ và ngôi nhà gỗ ấy. Chỉ toàn thấy cống rãnh, rác rưởi, mà bẩn thỉu vô cùng. Mãi mấy tháng sau, chàng vẫn ngơ ngẩn luyến tiếc không hiểu chuyện đêm nọ là thực hay mơ.
***
Sau độ ấy, chàng giao du với bọn du thử, du thực, chơi bời khắp nơi, chung chạ với đủ loại kỹ nữ khắp miền, nhưng chưa bao giờ chàng thấy thoả mãn như đêm ở nhà nàng. Đủ các mùi son phấn và nước hoa nhưng chàng vẫn không sao quên được mùi sả hương dạo nọ.

Hai năm sau, một lần chàng theo chúng bạn tới chơi bời ở quán Bar đường Thái Hà. Chàng giật mình khi thấy giọng nói, điệu bộ và hình dáng đứa con hát ngồi bên giống hệt nàng. Nhưng mười phần tinh khiết của nàng thì tuyệt không thấy đâu.

Tàn cuộc chơi, chàng vờ vĩnh nấn ná ngồi lại. Đứa con gái lại kặm kụi thu dọn cho vào túi mấy miếng dưa hấu, bánh ngọt, táo...còn thừa hoe hoét vương vãi trên bàn. Thấy đứa con gái đi xuống. Thằng bé đánh giầy mặt mũi xấu xí, nhăn nhó đang ngồi dưới cửa liền gom góp xếp dọn lại đồ nghề, mấy cái bàn chải gỗ mốc meo cũ kỹ, hai ba hộp xi nâu và đen méo mó, vài tấm giẻ rách bẩn thỉu, hôi hám đứng dậy đi theo.

Rồi cả hai lầm lũi dắt díu nhau đi về phương Bắc, được chốc lát bỗng nhiên biến mất...

Hànội 11/1998
 
2 câu chuyện của anh Kiên nghe thật là xúc động . Ước gì trên đời này mình có được 1 người như Mark và người chồng đó :)
 
Cả hai câu chuyện đều có thật, trên đời này thiếu gì người như vậy, cái chính là phải biết đánh thúc tình yêu của mỗi người và của chính bản thân mình nữa.
 
làm sao để đánh thức tình yêu trong khi trái tim lạnh giá ????????????
 
Dội nước sôi vào chị ạ :mrgreen:
Câu chuyện của anh TT sao lại kết thúc... vậy nhỉ :-?
 
Lỡ chị dội nước sôi vào mà lại làm cho nước sôi biến thành... nước đá luôn thì sao nè ???????????;)
 
Câu chuyện kết thúc chán quá, cahr hiểu kết cục thế nào?
 
Back
Bên trên