Bùi Mai Hương
(Mai Hương)
Thành viên danh dự
Bài giáo án của tình thương
Nghệ thuật SỐNG là luôn thay đổi để thích ứng với môi trường xung quanh-Okakura Kukuzo.
Hôm ấy là một ngày bình thường như mọi ngày, các học sinh đến trường bằng xe buy't; tiếng các em chào hỏi nói chuyện xôn xao náo nhiệt cả ngôi trường. Tôi nhìn lướt qua tập giáo án của mình một lần nữa và cảm thấy đã sẵn sàng cho một ngày mới. Tôi tin rằng đó sẽ là một ngày tuyệt vời và lớp của tôi sẽ học được thật nhiều điều. Chúng tôi ổn định chỗ ngồi quanh bàn đọc sách và chuẩn bị cho giờ học đọc. Bước đầu tiên tôi soạn trong giáo án là kiểm tra vở bài tập xem các em đã làm xong bài chưa.
Khi tôi đến gần Troy, em cúi thấp đầu xuống và đẩy quyển bài tập còn dang dở ra trước mặt tôi. Vì ngồi phía bên phải, em cố lùi người lại để tránh ánh mắt của tôi. Theo phản xạ, tôi nhìn vào quyển vở và bảo: "Troy, em chưa làm xong bài tập".
Em ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt van nài tha thiết nhất mà tôi từng thấy nơi một đứa bé và nói: "Tối qua em không thể làm đượ thưa cô, vì mẹ em đang hấp hối".
Tiếng khóc nức nở tiếp theo sau câu giải thích của em khiến cho cả lớp giật mình. Tôi bỗng thấy mình may mắn biết bao được ngồi bên em trong giây phút ấy. Tôi ôm Troy vào lòng, để đầu em dựa vào ngực tôi. Ai cũng hiểu cậu bé đang rất đau buồn, nỗi buồn lớn đến nỗi tôi sợ rằng trái tim bé nhỏ của em sẽ vỡ ra mất. Tiếng nấc của cậu bé vang lên khắp lớp học và những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống trên gương mặt em. Các học sinh khác mắt rơm rớm ngồi lặng đi bất động. Buổi sáng hôm ấy không khí im lặng thật nặng nề-không có âm thanh nào ngoài tiếng nức nở của Troy. Một học sinh vội đi tìm hộp khăn giấy, trong lúc đó tôi chỉ biết ghì chặt cậu bé vào lòng mình. Nước mắt em thấm ướt áo tôi. Không kìm được xúc động, tôi cũng khóc, nước mắt tôi rơi xuống đầu cậu bé.
Tôi tự hỏi: "Mình phải làm gì đây cho một đứa trẻ sắp mất mẹ?" Và câu trả lời duy nhất đến với tôi vào lúc ấy là: "Hãy yêu thương cậu bé...cho em hiểu rằng em được quan tâm...và hãy khóc cùng em". Tôi không thể làm gì hơn để giúp em vì đây là một biến cố quá lớn lao đối với một đứa trẻ như Troy. Cố ngăn lại dòng nước mắt của chính mình, tôi nói với cả lớp: "Cô và các em hãy cùng cầu nguyện cho Troy và mẹ của bạn ấy". Chưa từng có một buổi cầu nguyện nào trang nghiêm và nhiệt thành như thế! Sau một lúc lâu, Troy ngẩng lên nhìn tôi và nói: "Thưa cô, em sẽ không sao đâu". Cậu bé đã khóc cạn nước mắt và đã trút được phần nào nôic đau trong lòng. Buổi chiều hôm ấy, mẹ Troy qua đời.
Khi tôi đến dự đám tang, Troy chạy ngay ra đón tôi. Dường như em đã chờ tôi từ trước, dường như em đã mong tôi đến. Em ngã vào lòng tôi và ôm tôi một lúc lâu. Sau đó, như lấy lại sức mạnh và lòng can đảm, em dẫn tôi đến bên quan tài. Lúc đó cậu bé có thể nhìn thấy gương mặt của mẹ và đối diện với cái chết dù em chưa thể hiểu được bí ẩn của nó.
Tối hôm ấy trước khi đi ngủ tôi cảm ơn Chúa vì Người đã cho tôi sự sáng suốt để bỏ qua bài giáo án môn đọc và ôm một đứa trẻ đau khổ vào lòng bằng cả trái tim mình.
Nghệ thuật SỐNG là luôn thay đổi để thích ứng với môi trường xung quanh-Okakura Kukuzo.
Hôm ấy là một ngày bình thường như mọi ngày, các học sinh đến trường bằng xe buy't; tiếng các em chào hỏi nói chuyện xôn xao náo nhiệt cả ngôi trường. Tôi nhìn lướt qua tập giáo án của mình một lần nữa và cảm thấy đã sẵn sàng cho một ngày mới. Tôi tin rằng đó sẽ là một ngày tuyệt vời và lớp của tôi sẽ học được thật nhiều điều. Chúng tôi ổn định chỗ ngồi quanh bàn đọc sách và chuẩn bị cho giờ học đọc. Bước đầu tiên tôi soạn trong giáo án là kiểm tra vở bài tập xem các em đã làm xong bài chưa.
Khi tôi đến gần Troy, em cúi thấp đầu xuống và đẩy quyển bài tập còn dang dở ra trước mặt tôi. Vì ngồi phía bên phải, em cố lùi người lại để tránh ánh mắt của tôi. Theo phản xạ, tôi nhìn vào quyển vở và bảo: "Troy, em chưa làm xong bài tập".
Em ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt van nài tha thiết nhất mà tôi từng thấy nơi một đứa bé và nói: "Tối qua em không thể làm đượ thưa cô, vì mẹ em đang hấp hối".
Tiếng khóc nức nở tiếp theo sau câu giải thích của em khiến cho cả lớp giật mình. Tôi bỗng thấy mình may mắn biết bao được ngồi bên em trong giây phút ấy. Tôi ôm Troy vào lòng, để đầu em dựa vào ngực tôi. Ai cũng hiểu cậu bé đang rất đau buồn, nỗi buồn lớn đến nỗi tôi sợ rằng trái tim bé nhỏ của em sẽ vỡ ra mất. Tiếng nấc của cậu bé vang lên khắp lớp học và những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống trên gương mặt em. Các học sinh khác mắt rơm rớm ngồi lặng đi bất động. Buổi sáng hôm ấy không khí im lặng thật nặng nề-không có âm thanh nào ngoài tiếng nức nở của Troy. Một học sinh vội đi tìm hộp khăn giấy, trong lúc đó tôi chỉ biết ghì chặt cậu bé vào lòng mình. Nước mắt em thấm ướt áo tôi. Không kìm được xúc động, tôi cũng khóc, nước mắt tôi rơi xuống đầu cậu bé.
Tôi tự hỏi: "Mình phải làm gì đây cho một đứa trẻ sắp mất mẹ?" Và câu trả lời duy nhất đến với tôi vào lúc ấy là: "Hãy yêu thương cậu bé...cho em hiểu rằng em được quan tâm...và hãy khóc cùng em". Tôi không thể làm gì hơn để giúp em vì đây là một biến cố quá lớn lao đối với một đứa trẻ như Troy. Cố ngăn lại dòng nước mắt của chính mình, tôi nói với cả lớp: "Cô và các em hãy cùng cầu nguyện cho Troy và mẹ của bạn ấy". Chưa từng có một buổi cầu nguyện nào trang nghiêm và nhiệt thành như thế! Sau một lúc lâu, Troy ngẩng lên nhìn tôi và nói: "Thưa cô, em sẽ không sao đâu". Cậu bé đã khóc cạn nước mắt và đã trút được phần nào nôic đau trong lòng. Buổi chiều hôm ấy, mẹ Troy qua đời.
Khi tôi đến dự đám tang, Troy chạy ngay ra đón tôi. Dường như em đã chờ tôi từ trước, dường như em đã mong tôi đến. Em ngã vào lòng tôi và ôm tôi một lúc lâu. Sau đó, như lấy lại sức mạnh và lòng can đảm, em dẫn tôi đến bên quan tài. Lúc đó cậu bé có thể nhìn thấy gương mặt của mẹ và đối diện với cái chết dù em chưa thể hiểu được bí ẩn của nó.
Tối hôm ấy trước khi đi ngủ tôi cảm ơn Chúa vì Người đã cho tôi sự sáng suốt để bỏ qua bài giáo án môn đọc và ôm một đứa trẻ đau khổ vào lòng bằng cả trái tim mình.