Phan Minh Tuấn
(virus)
New Member
Ngày.........
Chiều nay anh mất thêm hai đồng nghiệp, một trong hai người đó là một người thực sự thân thiết với Anh. Anh ấy là bác sĩ sản khoa, một con người vui tính và hoà đồng. Khi nghe tin dữ, dù đã được biết trước bệnh trạng nguy kịch của hai người nhưng anh vẫn sững sờ và lòng buồn nặng trĩu. Thế là cho đến lúc này đây, bốn đồng nghiệp của anh đã ngã xuống trong cuộc chiến chống lại căn bệnh dịch quái ác ấy. Sức chịu đựng và sự bất lực vô vọng khi chứng kiến sinh mạng của đồng nghiệp bị cướp đi mỗi ngày, nỗi đau của những người còn sống là không thể bù đắp, không thể lấp đầy. Đã mấy tuần nay, kể từ ngày bệnh dịch bùng phát ở viện anh, anh đi làm trong tâm trạng lo âu và nặng nề. Mỗi ngày vui và buồn theo tình trạng tốt lên hay xấu đi của những bản báo cáo bệnh trạng những người đang nằm trên kia. 39 đồng nghiệp của anh đã nhiễm bệnh và 5 trong số họ đang trong tình trạng nguy kịch. Anh may mắn không nhiễm bệnh nhưng sinh mạng của 39 đồng nghiệp đang ngày giờ chiến đấu với trọng bệnh khiến anh không thể cho mình là may mắn. Lúc này họ cần có anh như cần có bao đồng nghiệp khoẻ mạnh khác. Xã hội đang quay lưng lại với mọi người vì sợ ... lây bệnh. Họ tránh xa và từ chối cung cấp các nhu yếu phẩm hàng ngày. Thậm chí một số đồng nghiệp đã đào ngũ để giữ gìn sự an nguy cho họ. Anh không thể bỏ chạy. Chẳng phải anh hùng thần thánh gì, anh cũng chỉ là một con người như bao con người bình thường khác, ham sống sợ chết. Nhưng cứ nghĩ đến các đồng nghiệp của anh đang giành giật cuộc sống với tử thần ở trên kia thì anh lại kiên tâm để vượt lên nỗi sợ hãi mà tiếp tục công việc của mình. Có rất nhiều các anh chị khác cũng suy nghĩ như anh và họ quyết tâm bám trụ đến cùng. Áp lực công việc, áp lực tâm lý từ gia đình và xã hội, áp lực thời gian cộng với nỗi đau mất mát thường trực tưởng như vượt quá sức chịu đựng của con người. Những lúc như thế, rất may mắn là mọi người đã không đơn độc bởi sự giúp đỡ và động viên của gia đình, bạn bè và các tổ chức cá nhân trong và ngoài nước cả về tinh thần và vật chất. Không có họ chắc mọi người gục ngã mất. Vậy mà những lúc như thế này anh lại ... không có em.
Đã một tuần lễ trôi qua kể từ hôm chúng ta cãi nhau để rồi anh giận dữ chào em và logout. Em cũng im lặng, không online, không email, không cả điện thoại cho anh nữa. Anh biết em vốn bướng bỉnh lắm, anh biết em kiêu hãnh lắm và anh cũng đã biết chiều theo sự kiêu hãnh đó của em, biết nhường nhịn (có khi là chịu đựng...) tính bướng bỉnh của em nhưng ... tất cả đều có giới hạn của nó em à. Anh là kẻ đa đoan nên lắm lo toan, cuộc sống của anh là cuộc chạy đua không ngừng nghỉ để mưu cầu cho bản thân và cho gia đình. Thậm chí có lúc còn đi lo cho nỗi lo của thiên hạ. Cách đây 3 năm, anh bước chân ra trường với hai bàn tay trắng để đến bây giờ tạo dựng được cho mình những nền tảng vững chắc để phát triển. Những điều đó với nhiều người thì là chuyện đơn giản nhưng với anh thì là cả một sự nỗ lực lớn lắm. Đằng sau sự nỗ lực ấy thì niềm vui có thể nhân đôi nhưng nỗi buồn.... không thể xẻ nửa. Anh ôm ấp nó vào lòng để mong một ngày được em chia sẻ, được em lắng nghe và được em thấu hiểu. Anh buồn lắm vì những khi anh cần có em để lắng nghe nỗi buồn của anh, cần có em để sẻ chia nỗi vất vả của anh hay chỉ cần có em để anh thấy rằng có em thì những nỗi buồn kia, những vất vả kia sẽ nhẹ nhõm và vơi đi thật nhiều. Những khi đó thì em lại cãi nhau với anh. Và em cũng không hiểu anh được... để vô tình làm cho nỗi buồn của anh càng chất chứa nhiều hơn.
Gia đình là bố mẹ và các em anh thì chỉ có thể chia sẻ bằng những thương yêu của những lúc khoẻ mạnh, ốm đau hay chăm lo đến cơm ăn áo mặc, học hành chứ làm sao chia sẻ được những u uất trong tâm hồn Những lúc như thế anh cần có em.Anh có nhiều bạn bè, và những ngày này anh được động viên và kích lệ bởi những lời thăm hỏi chân thành của họ. Họ đã nâng đỡ tinh thần anh rất nhiều nhưng dù anh có tâm sự được thì cũng chỉ là an ủi chứ làm sao giải toả và làm sao sẻ chia. Những lúc như thế anh rất cần có em. Và những lúc như thế em lại không hiểu được anh, không chia sẻ được cho anh mà lại làm cho chúng mình cãi nhau.
Giận em đấy, tức em lắm nhưng sau khi cơn giận dữ qua đi, sau khi nỗi bực tức đã dịu xuống, anh thấy nhớ em đến cồn cào, quay quắt. Thấy thương em và lại quay ra trách mình không chịu nhịn em, tức mình thì lại đâm ra tức lây cái nguyên nhân làm mình bực bội là em. Yêu, thương. cáu, tức... như cái vòng luẩn quẩn làm luống cuống bước chân anh, làm u tối tâm trí anh và ngột ngạt hồn vía anh. Rồi lại hong hóng mong em email như mọi ngày, mong em gọi điện như mọi tuần, nhưng ... lần này anh sẽ không làm lành trước nữa đâu vì anh thấy mình ... hụt hơi rồi. Ít ra thì những lúc tỉnh táo còn nghĩ được như thế chứ có lúc phát rồ lên đã bấm số điện thoại của em rồi lại ném điện thoại xuống, đi ra đi vào như thằng mất trí. Anh đã điên nhiều rồi và lần nào lên cơn điên như thế anh đều biết, đều hiểu và đều ý thức được. Nghe chả lọt lỗ tai chút nào em nhỉ ? Nhưng lại là sự thật. Sự thật để anh thấy sao cái thằng người là anh lại khốn khổ khốn nạn đến vậy, một kiếp đi yêu người đến cuối tuổi thanh xuân rồi mà vẫn trắng tay....
Đêm hôm qua một người bạn đã khuyên anh "yêu in ít thôi". Yêu ai thì đừng hăm hở quá, đừng có đặt hết cả niềm tin và hi vọng như thế.. như thế...Nhưng anh không làm được như thế, đã từng không làm đựoc như thế và sẽ không bao giờ làm được như thế. Với anh, chỉ có yêu hoặc không yêu chứ làm sao có thể yêu ít hay "yêu in ít". Yêu tính toán kiểu... xon xón ấy thì anh không làm được, đau ngực mà chết mất. Và em ạ, dù em không email nữa, không điện thoại nữa, không nhìn mặt anh nữa (như em vẫn thường doạ anh mỗi lúc mình cãi nhau) và kể cả em không yêu anh nữa (...có lẽ anh đã tưởng là em yêu anh) thì cho đến tháng 3 này anh vẫn sẽ sang em như đã hứa. Sinh nhật em sẽ có hoa ngọc lan, có bánh đa đỏ em thích và có cả cái ... mặt đáng ghét của anh. Anh làm thế chẳng để thể hiện thế nọ hay thế kia mà để anh đi trọn vẹn con đường của mình trước khi rẽ về hướng khác. Dù thế nào thì anh vẫn sẽ là anh, dẫu điên thì vẫn là chính mình để không bao giờ phải là niềm nuối tiếc. Dù thế nào thì anh cũng không bao giờ nuối tiếc vì đã yêu em, đã điên vì em. Thế thôi!
Chiều nay anh mất thêm hai đồng nghiệp, một trong hai người đó là một người thực sự thân thiết với Anh. Anh ấy là bác sĩ sản khoa, một con người vui tính và hoà đồng. Khi nghe tin dữ, dù đã được biết trước bệnh trạng nguy kịch của hai người nhưng anh vẫn sững sờ và lòng buồn nặng trĩu. Thế là cho đến lúc này đây, bốn đồng nghiệp của anh đã ngã xuống trong cuộc chiến chống lại căn bệnh dịch quái ác ấy. Sức chịu đựng và sự bất lực vô vọng khi chứng kiến sinh mạng của đồng nghiệp bị cướp đi mỗi ngày, nỗi đau của những người còn sống là không thể bù đắp, không thể lấp đầy. Đã mấy tuần nay, kể từ ngày bệnh dịch bùng phát ở viện anh, anh đi làm trong tâm trạng lo âu và nặng nề. Mỗi ngày vui và buồn theo tình trạng tốt lên hay xấu đi của những bản báo cáo bệnh trạng những người đang nằm trên kia. 39 đồng nghiệp của anh đã nhiễm bệnh và 5 trong số họ đang trong tình trạng nguy kịch. Anh may mắn không nhiễm bệnh nhưng sinh mạng của 39 đồng nghiệp đang ngày giờ chiến đấu với trọng bệnh khiến anh không thể cho mình là may mắn. Lúc này họ cần có anh như cần có bao đồng nghiệp khoẻ mạnh khác. Xã hội đang quay lưng lại với mọi người vì sợ ... lây bệnh. Họ tránh xa và từ chối cung cấp các nhu yếu phẩm hàng ngày. Thậm chí một số đồng nghiệp đã đào ngũ để giữ gìn sự an nguy cho họ. Anh không thể bỏ chạy. Chẳng phải anh hùng thần thánh gì, anh cũng chỉ là một con người như bao con người bình thường khác, ham sống sợ chết. Nhưng cứ nghĩ đến các đồng nghiệp của anh đang giành giật cuộc sống với tử thần ở trên kia thì anh lại kiên tâm để vượt lên nỗi sợ hãi mà tiếp tục công việc của mình. Có rất nhiều các anh chị khác cũng suy nghĩ như anh và họ quyết tâm bám trụ đến cùng. Áp lực công việc, áp lực tâm lý từ gia đình và xã hội, áp lực thời gian cộng với nỗi đau mất mát thường trực tưởng như vượt quá sức chịu đựng của con người. Những lúc như thế, rất may mắn là mọi người đã không đơn độc bởi sự giúp đỡ và động viên của gia đình, bạn bè và các tổ chức cá nhân trong và ngoài nước cả về tinh thần và vật chất. Không có họ chắc mọi người gục ngã mất. Vậy mà những lúc như thế này anh lại ... không có em.
Đã một tuần lễ trôi qua kể từ hôm chúng ta cãi nhau để rồi anh giận dữ chào em và logout. Em cũng im lặng, không online, không email, không cả điện thoại cho anh nữa. Anh biết em vốn bướng bỉnh lắm, anh biết em kiêu hãnh lắm và anh cũng đã biết chiều theo sự kiêu hãnh đó của em, biết nhường nhịn (có khi là chịu đựng...) tính bướng bỉnh của em nhưng ... tất cả đều có giới hạn của nó em à. Anh là kẻ đa đoan nên lắm lo toan, cuộc sống của anh là cuộc chạy đua không ngừng nghỉ để mưu cầu cho bản thân và cho gia đình. Thậm chí có lúc còn đi lo cho nỗi lo của thiên hạ. Cách đây 3 năm, anh bước chân ra trường với hai bàn tay trắng để đến bây giờ tạo dựng được cho mình những nền tảng vững chắc để phát triển. Những điều đó với nhiều người thì là chuyện đơn giản nhưng với anh thì là cả một sự nỗ lực lớn lắm. Đằng sau sự nỗ lực ấy thì niềm vui có thể nhân đôi nhưng nỗi buồn.... không thể xẻ nửa. Anh ôm ấp nó vào lòng để mong một ngày được em chia sẻ, được em lắng nghe và được em thấu hiểu. Anh buồn lắm vì những khi anh cần có em để lắng nghe nỗi buồn của anh, cần có em để sẻ chia nỗi vất vả của anh hay chỉ cần có em để anh thấy rằng có em thì những nỗi buồn kia, những vất vả kia sẽ nhẹ nhõm và vơi đi thật nhiều. Những khi đó thì em lại cãi nhau với anh. Và em cũng không hiểu anh được... để vô tình làm cho nỗi buồn của anh càng chất chứa nhiều hơn.
Gia đình là bố mẹ và các em anh thì chỉ có thể chia sẻ bằng những thương yêu của những lúc khoẻ mạnh, ốm đau hay chăm lo đến cơm ăn áo mặc, học hành chứ làm sao chia sẻ được những u uất trong tâm hồn Những lúc như thế anh cần có em.Anh có nhiều bạn bè, và những ngày này anh được động viên và kích lệ bởi những lời thăm hỏi chân thành của họ. Họ đã nâng đỡ tinh thần anh rất nhiều nhưng dù anh có tâm sự được thì cũng chỉ là an ủi chứ làm sao giải toả và làm sao sẻ chia. Những lúc như thế anh rất cần có em. Và những lúc như thế em lại không hiểu được anh, không chia sẻ được cho anh mà lại làm cho chúng mình cãi nhau.
Giận em đấy, tức em lắm nhưng sau khi cơn giận dữ qua đi, sau khi nỗi bực tức đã dịu xuống, anh thấy nhớ em đến cồn cào, quay quắt. Thấy thương em và lại quay ra trách mình không chịu nhịn em, tức mình thì lại đâm ra tức lây cái nguyên nhân làm mình bực bội là em. Yêu, thương. cáu, tức... như cái vòng luẩn quẩn làm luống cuống bước chân anh, làm u tối tâm trí anh và ngột ngạt hồn vía anh. Rồi lại hong hóng mong em email như mọi ngày, mong em gọi điện như mọi tuần, nhưng ... lần này anh sẽ không làm lành trước nữa đâu vì anh thấy mình ... hụt hơi rồi. Ít ra thì những lúc tỉnh táo còn nghĩ được như thế chứ có lúc phát rồ lên đã bấm số điện thoại của em rồi lại ném điện thoại xuống, đi ra đi vào như thằng mất trí. Anh đã điên nhiều rồi và lần nào lên cơn điên như thế anh đều biết, đều hiểu và đều ý thức được. Nghe chả lọt lỗ tai chút nào em nhỉ ? Nhưng lại là sự thật. Sự thật để anh thấy sao cái thằng người là anh lại khốn khổ khốn nạn đến vậy, một kiếp đi yêu người đến cuối tuổi thanh xuân rồi mà vẫn trắng tay....
Đêm hôm qua một người bạn đã khuyên anh "yêu in ít thôi". Yêu ai thì đừng hăm hở quá, đừng có đặt hết cả niềm tin và hi vọng như thế.. như thế...Nhưng anh không làm được như thế, đã từng không làm đựoc như thế và sẽ không bao giờ làm được như thế. Với anh, chỉ có yêu hoặc không yêu chứ làm sao có thể yêu ít hay "yêu in ít". Yêu tính toán kiểu... xon xón ấy thì anh không làm được, đau ngực mà chết mất. Và em ạ, dù em không email nữa, không điện thoại nữa, không nhìn mặt anh nữa (như em vẫn thường doạ anh mỗi lúc mình cãi nhau) và kể cả em không yêu anh nữa (...có lẽ anh đã tưởng là em yêu anh) thì cho đến tháng 3 này anh vẫn sẽ sang em như đã hứa. Sinh nhật em sẽ có hoa ngọc lan, có bánh đa đỏ em thích và có cả cái ... mặt đáng ghét của anh. Anh làm thế chẳng để thể hiện thế nọ hay thế kia mà để anh đi trọn vẹn con đường của mình trước khi rẽ về hướng khác. Dù thế nào thì anh vẫn sẽ là anh, dẫu điên thì vẫn là chính mình để không bao giờ phải là niềm nuối tiếc. Dù thế nào thì anh cũng không bao giờ nuối tiếc vì đã yêu em, đã điên vì em. Thế thôi!