Nguyễn Việt Hà Phương
(Lucky_rose)
Member
Cuối cùng thì sau bao nhiều nỗ lực bất thành, HP đã vào được HAO chứ ko phải trang web Myfamily khỉ gió gì đó 
Sau 12 tiếng, tâm trạng cũng đã bình thương hơn đôi chút, dù cái đầu vẫn còn nặng như búa bổ vì thức khuya và chân thì đau nhừ vì đi giày cao gót.
Biết viết gì đây? Có thể đây sẽ là những trang cuối cùng của cái nhật ký lớp Tin này, cũng sẽ 1 tuần, 2 tuần post 1 bài thông báo gì đó của 1 ai đó, hoặc hãn hữu lắm là rủ nhau đi chơi, đi họp lớp, rồi 5 năm nữa, có ai đó đầy hưng phấn khoe rằng mình đã kiếm được việc làm, rồi 6,7 năm nữa, lại những tin vui rằng mình sắp lấy vợ, lấy chồng mọi người đi ăn cưới nhá, rồi 7,8 năm nữa sẽ là ảnh của những đứa con khỏe mạnh, hồng hào... Rồi 20 năm nữa,...ôi, thôi, ko thể nghĩ tiếp vì thấy sợ thời gian.
12 năm ngồi trên ghế nhà trường, nhìn thầy cô viết phấn, nghe thầy cô giảng bài, căng thẳng làm bài kiểm tra, hồi hộp chờ chia điểm phẩy, run rẩy khi gặp giám thị hắc, thở phào nhẹ nhõm khi cô giáo miễn kiểm tra miệng hôm nay. Nhớ đến những trận cười như điên của bọn chơi bài kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, hay đơn giản là bọn con gái chơi Tiến lên giết thời giờ. Nhớ cảnh mấy thằng con trai chia chác 1000, 2000 lẻ, đến cảnh con gái lườm, rồi tức nhau (tất nhiên là chỉ đùa) khi đứa thứ nhất đánh 4 bích, mình có 5 bích, mà đứa giữa mình đánh 6 bích!!! Nhớ lúc bùng học, cả lớp cứ cầm cặp nhưng 2/3 ko dám về thẳng, cứ nấn ná để mình là người cuối cùng... nhớ giờ kiểm tra Văn, tiếng sột soạt từ ngăn bàn cứ đều đều ru thầy Cát...nhớ những tiết Toán dài dằng dặc, thầy Thỏa gọi 1 bạn lên bảng và xoay người đó ra cát, để rồi nếu người đó có lẩy bẩy tay run thì truyền bí kíp "Hít thở thật sâu..." Nhớ cả những tiết Kỹ chẳng mấy ai ghi chép ngoài 1 số bạn chăm chỉ, để rồi khi kiểm tra thì những đứa ko ghi chép tích cực photocopy bài của những đứa bạn bận rộn trong giờ Kỹ nọ... Nhớ cả giờ Thể dục, con trai bao giờ cũng tập trước và con gái bao giờ cũng cuối cùng, con trai chạy 8 vòng mà vẫn tỉnh như sáo, trong khi con gái thì tim đập mắt hoa....
Muốn nhớ nhiều thứ, nhớ những cụm từ thân quen mà ko 1 ai ở lớp Tin ko biết "đại ca, Thỏa Ca, Mr Peace, Hàng về và nhất là Anh Thỏa...." rồi "Hải gióng, anh Cấn", rồi "Mrs Chân giò", hay "Hải Ly"... Những cách gọi nhau vui là thế mà chứa chan bao kỷ niệm "Hùng ái, hùng bi, Hiền móm, Hiền ếch, Ngọc Hà lake, Hải dớ, Hà béo, Béo ơi(Mạnh Thắng), Nobita, Bull dog, Chung chấy, Trung Trâu, Bình boong, Đức nhít, Đu đủ, Bé Heng, Hải Tnú..." Chợt tự hỏi, 10 năm sau, khi những chàng trai mặc vest đi xe Mẹc xách Laptop, và những cô gái tuổi 28 chín chắn và thành đạt, gặp nhau, họ có chào nhau, có gọi tên nhau bằng những cái tên thuở trước ko? Chợt tự hỏi, rồi 3 năm nữa thôi, gặp lại nhau trên đường, ai sẽ là người mở lời chào trước, ai sẽ tay bắt mặt mừng trước, ai sẽ gọi nhau bằng cái tên thân mật trước.
--
10h đêm hôm qua, trong bóng tối lớp học, ánh nến lung linh hắt ra từ lớp Văn đang gào lên "Tha thứ" cho những điều phiền toái mà lớp con gái hay có, với ánh sang xanh lét của đtdđ Mạnh Thắng, chúng ta đã ngồi với nhau, ko biết tất cả có k hóc ko, chỉ biết mọi người đang nhớ lại những kỷ niệm, đang quay ngược thời gian để tưởng t ượng mình khi còn là học sinh, còn ngồi ở chỗ ngồi đó trong danh sách lớp đó, còn cười đùa với những người bạn đó, còn học với những thầy cô đó....
Những bức ảnh cuối cùng của đời học sinh, những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau của tuổi 18. Mai này, cái nhật ký lớp Tin có lẽ phải bỏ ngỏ vì mỗi người có 1 cuộc sống riêng, HP với Quang Bình có lẽ sẽ ko thể có một điểm chung để chia sẻ ngoài việc tớ và bạn ấy có 1 cái lớp cấp 3 chung, rời ra cái lớp đó, có lẽ sẽ khó mà gặp nhau trên quảng đường đời dài dằng dặc....
---
Cảm xúc cứ ùa về, chen lấn, xô đẩy trong đầu HP, bàn tay vẫn hằng tự hào gõ phím nhanh là thế mà nay bất lực vì ko thể theo kịp dòng chảy của tình cảm, những con sóng "nhớ", những đợt sóng "tiếc" cứ ào ạt ào ạt đập vào tâm trí, để rồi thấy mình bất lực vì cứ nhớ cứ tiếc, nhưng thời gian thì vẫn cứ vùn vụt trôi....
---
HP đã từng luôn tin rằng "cứ có niềm tin là mọi ước mơ sẽ trở thành hiện thực", nhưng tại sao lại không thể cho ta lùi lại 1 chút về quá khứ, để ta tận hưởng một cách thèm thuồng cái ko khí học sinh, dù chỉ là mặc đồng phục 1 lần nữa, dù chỉ là nghe giảng Toán thêm 1 lần, dù chỉ là làm bài kiểm tra Kỹ thuật lấy lệ, dù chỉ là để được ngồi giữa những người bạn cấp 3.
---
Có 1 chuyện này cứ ám ảnh trong đầu HP mãi kể từ ngày đám tang bố của đứa bạn thân nhất của HP. 12 h dêm hôm trước Bác mất và 8h sáng hôm sau, những vòng hoa sớm nhất , những người đến sớm nhất(ngoài họ hàng thân thích) ko phải là đồng nghiệp, ko phải là hàng xóm, hay là những người bạn sinh viên mà là Tập thể lớp Cấp 3 Ứng Hòa Hà Tây của bác ấy. Những người bạn cấp 3 là những người bạn đến sớm nhất để tiễn đưa 1 người bạn ko may qua đời...
---
Có lẽ HP còn post dài nữa, nhưng thôi, để kết thúc cho bài post này, sẽ là đoạn Chat đêm qua lúc 12h của HP và Nam Anh...
Nam Anh (5/20/2006 12:09:43 AM): , all i want to give tonight, have a good life, bị thịt
haphuong_294 (5/20/2006 12:12:13 AM): hehe..uh..the' thoi di ngu di
Nam Anh : hic
Nam Anh :cũng mệt
Nam Anh :nhưng chả muốn ngủ
haphuong_294 : gio'ng HP vai
haphuong_294 : ko buo`n nhung cung cha vui ve gi ca
Nam Anh :hêh
Nam Anh :rồi sẽ qua... dù sao thì bọn mình cũng toàn đứa chia tay đến nơi mới buồn 1 dạng hời hợt
Nam Anh : nhưng có khi vẫn hơn nhiều lớp... lớp mình chả ai hiềm khích gì nhau
haphuong_294 : hehe...uh chac' imply Literature Class ha
haphuong_294 :ko phai hoi` hot.
haphuong_294 :ma vi lop mih ko than thiet nhau qua'
haphuong_294 : ko biet quy' trong.
Nam Anh :many other girl-power class
Nam Anh :giờ muốn có ai để nói 1 cái gì đó
Nam Anh :nhưng thực sự cũng chả biết nói cái gì
haphuong_294 : dung' that.
haphuong_294 : muon lam gi do'
Nam Anh: chắc là lẩm bà lẩm bẩm... mình ko điên... tớ ko điên...
haphuong_294 (5/20/2006 12:19:58 AM): nhung cha biet lam gi
haphuong_294 :thanh ra chat vu vo
Nam Anh : nhưng vẫn tiếc...
Nam Anh : uh` thì ai chả tiếc, tiếc những gì đã qua, tiếc những gì gắn bó
Nam Anh: nhưng rõ ràng đã xác định là
haphuong_294: cũng ko gắn bó mấy
Nam Anh : ko có gì phải tiếc cơ mà
haphuong_294 : ko đến mức keo
haphuong_294: nhưng cũng là hồ dán
Nam Anh : ko hẳn là tâp thể lớp tin
Nam Anh :mà có thể là môi trường này
Nam Anh :chỗ ngồi
haphuong_294 :thực ra HP khóc là vì tiếc đời học sinh
Nam Anh : thầy cô
haphuong_294 : tiếc thầy cô
Nam Anh : bùng học
haphuong_294 : uh...
haphuong_294 : chứ ko phải tiếc là ko gặp bạn bè
Nam Anh uh`uh`
Nam Anh : tiếc cả những gì
Nam Anh : mình chưa làm tốt nhất nữa
Nam Anh : dù nhìn lại thành tích
Nam Anh : cũng ko đến nỗi đáng tiếc lắm,,,
haphuong_294 :uh...cái đấy là thứ HP ko muốn nói đến
haphuong_294 : nhưng đấy là cái tiếc nhất
Nam Anh : nhưng mà lí trí nó đặt ở chỗ có bã đậu, chả có tí máu nào cả.... nên tình cảm vẫn cứ
haphuong_294 : mình chưa bao giờ cố gắng để đạt 1 cái gì đó
haphuong_294: cũng thèm cảm giác nhận học bổng
haphuong_294 : dù chỉ 200K
Nam Anh (5/20/2006 12:26:33 AM): nói chung là duyệt cho HP post đoạn chat của mình lên NKLT
Sau 12 tiếng, tâm trạng cũng đã bình thương hơn đôi chút, dù cái đầu vẫn còn nặng như búa bổ vì thức khuya và chân thì đau nhừ vì đi giày cao gót.
Biết viết gì đây? Có thể đây sẽ là những trang cuối cùng của cái nhật ký lớp Tin này, cũng sẽ 1 tuần, 2 tuần post 1 bài thông báo gì đó của 1 ai đó, hoặc hãn hữu lắm là rủ nhau đi chơi, đi họp lớp, rồi 5 năm nữa, có ai đó đầy hưng phấn khoe rằng mình đã kiếm được việc làm, rồi 6,7 năm nữa, lại những tin vui rằng mình sắp lấy vợ, lấy chồng mọi người đi ăn cưới nhá, rồi 7,8 năm nữa sẽ là ảnh của những đứa con khỏe mạnh, hồng hào... Rồi 20 năm nữa,...ôi, thôi, ko thể nghĩ tiếp vì thấy sợ thời gian.
12 năm ngồi trên ghế nhà trường, nhìn thầy cô viết phấn, nghe thầy cô giảng bài, căng thẳng làm bài kiểm tra, hồi hộp chờ chia điểm phẩy, run rẩy khi gặp giám thị hắc, thở phào nhẹ nhõm khi cô giáo miễn kiểm tra miệng hôm nay. Nhớ đến những trận cười như điên của bọn chơi bài kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, hay đơn giản là bọn con gái chơi Tiến lên giết thời giờ. Nhớ cảnh mấy thằng con trai chia chác 1000, 2000 lẻ, đến cảnh con gái lườm, rồi tức nhau (tất nhiên là chỉ đùa) khi đứa thứ nhất đánh 4 bích, mình có 5 bích, mà đứa giữa mình đánh 6 bích!!! Nhớ lúc bùng học, cả lớp cứ cầm cặp nhưng 2/3 ko dám về thẳng, cứ nấn ná để mình là người cuối cùng... nhớ giờ kiểm tra Văn, tiếng sột soạt từ ngăn bàn cứ đều đều ru thầy Cát...nhớ những tiết Toán dài dằng dặc, thầy Thỏa gọi 1 bạn lên bảng và xoay người đó ra cát, để rồi nếu người đó có lẩy bẩy tay run thì truyền bí kíp "Hít thở thật sâu..." Nhớ cả những tiết Kỹ chẳng mấy ai ghi chép ngoài 1 số bạn chăm chỉ, để rồi khi kiểm tra thì những đứa ko ghi chép tích cực photocopy bài của những đứa bạn bận rộn trong giờ Kỹ nọ... Nhớ cả giờ Thể dục, con trai bao giờ cũng tập trước và con gái bao giờ cũng cuối cùng, con trai chạy 8 vòng mà vẫn tỉnh như sáo, trong khi con gái thì tim đập mắt hoa....
Muốn nhớ nhiều thứ, nhớ những cụm từ thân quen mà ko 1 ai ở lớp Tin ko biết "đại ca, Thỏa Ca, Mr Peace, Hàng về và nhất là Anh Thỏa...." rồi "Hải gióng, anh Cấn", rồi "Mrs Chân giò", hay "Hải Ly"... Những cách gọi nhau vui là thế mà chứa chan bao kỷ niệm "Hùng ái, hùng bi, Hiền móm, Hiền ếch, Ngọc Hà lake, Hải dớ, Hà béo, Béo ơi(Mạnh Thắng), Nobita, Bull dog, Chung chấy, Trung Trâu, Bình boong, Đức nhít, Đu đủ, Bé Heng, Hải Tnú..." Chợt tự hỏi, 10 năm sau, khi những chàng trai mặc vest đi xe Mẹc xách Laptop, và những cô gái tuổi 28 chín chắn và thành đạt, gặp nhau, họ có chào nhau, có gọi tên nhau bằng những cái tên thuở trước ko? Chợt tự hỏi, rồi 3 năm nữa thôi, gặp lại nhau trên đường, ai sẽ là người mở lời chào trước, ai sẽ tay bắt mặt mừng trước, ai sẽ gọi nhau bằng cái tên thân mật trước.
--
10h đêm hôm qua, trong bóng tối lớp học, ánh nến lung linh hắt ra từ lớp Văn đang gào lên "Tha thứ" cho những điều phiền toái mà lớp con gái hay có, với ánh sang xanh lét của đtdđ Mạnh Thắng, chúng ta đã ngồi với nhau, ko biết tất cả có k hóc ko, chỉ biết mọi người đang nhớ lại những kỷ niệm, đang quay ngược thời gian để tưởng t ượng mình khi còn là học sinh, còn ngồi ở chỗ ngồi đó trong danh sách lớp đó, còn cười đùa với những người bạn đó, còn học với những thầy cô đó....
Những bức ảnh cuối cùng của đời học sinh, những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau của tuổi 18. Mai này, cái nhật ký lớp Tin có lẽ phải bỏ ngỏ vì mỗi người có 1 cuộc sống riêng, HP với Quang Bình có lẽ sẽ ko thể có một điểm chung để chia sẻ ngoài việc tớ và bạn ấy có 1 cái lớp cấp 3 chung, rời ra cái lớp đó, có lẽ sẽ khó mà gặp nhau trên quảng đường đời dài dằng dặc....
---
Cảm xúc cứ ùa về, chen lấn, xô đẩy trong đầu HP, bàn tay vẫn hằng tự hào gõ phím nhanh là thế mà nay bất lực vì ko thể theo kịp dòng chảy của tình cảm, những con sóng "nhớ", những đợt sóng "tiếc" cứ ào ạt ào ạt đập vào tâm trí, để rồi thấy mình bất lực vì cứ nhớ cứ tiếc, nhưng thời gian thì vẫn cứ vùn vụt trôi....
---
HP đã từng luôn tin rằng "cứ có niềm tin là mọi ước mơ sẽ trở thành hiện thực", nhưng tại sao lại không thể cho ta lùi lại 1 chút về quá khứ, để ta tận hưởng một cách thèm thuồng cái ko khí học sinh, dù chỉ là mặc đồng phục 1 lần nữa, dù chỉ là nghe giảng Toán thêm 1 lần, dù chỉ là làm bài kiểm tra Kỹ thuật lấy lệ, dù chỉ là để được ngồi giữa những người bạn cấp 3.
---
Có 1 chuyện này cứ ám ảnh trong đầu HP mãi kể từ ngày đám tang bố của đứa bạn thân nhất của HP. 12 h dêm hôm trước Bác mất và 8h sáng hôm sau, những vòng hoa sớm nhất , những người đến sớm nhất(ngoài họ hàng thân thích) ko phải là đồng nghiệp, ko phải là hàng xóm, hay là những người bạn sinh viên mà là Tập thể lớp Cấp 3 Ứng Hòa Hà Tây của bác ấy. Những người bạn cấp 3 là những người bạn đến sớm nhất để tiễn đưa 1 người bạn ko may qua đời...
---
Có lẽ HP còn post dài nữa, nhưng thôi, để kết thúc cho bài post này, sẽ là đoạn Chat đêm qua lúc 12h của HP và Nam Anh...
Nam Anh (5/20/2006 12:09:43 AM): , all i want to give tonight, have a good life, bị thịt
haphuong_294 (5/20/2006 12:12:13 AM): hehe..uh..the' thoi di ngu di
Nam Anh : hic
Nam Anh :cũng mệt
Nam Anh :nhưng chả muốn ngủ
haphuong_294 : gio'ng HP vai
haphuong_294 : ko buo`n nhung cung cha vui ve gi ca
Nam Anh :hêh
Nam Anh :rồi sẽ qua... dù sao thì bọn mình cũng toàn đứa chia tay đến nơi mới buồn 1 dạng hời hợt
Nam Anh : nhưng có khi vẫn hơn nhiều lớp... lớp mình chả ai hiềm khích gì nhau
haphuong_294 : hehe...uh chac' imply Literature Class ha
haphuong_294 :ko phai hoi` hot.
haphuong_294 :ma vi lop mih ko than thiet nhau qua'
haphuong_294 : ko biet quy' trong.
Nam Anh :many other girl-power class
Nam Anh :giờ muốn có ai để nói 1 cái gì đó
Nam Anh :nhưng thực sự cũng chả biết nói cái gì
haphuong_294 : dung' that.
haphuong_294 : muon lam gi do'
Nam Anh: chắc là lẩm bà lẩm bẩm... mình ko điên... tớ ko điên...
haphuong_294 (5/20/2006 12:19:58 AM): nhung cha biet lam gi
haphuong_294 :thanh ra chat vu vo
Nam Anh : nhưng vẫn tiếc...
Nam Anh : uh` thì ai chả tiếc, tiếc những gì đã qua, tiếc những gì gắn bó
Nam Anh: nhưng rõ ràng đã xác định là
haphuong_294: cũng ko gắn bó mấy
Nam Anh : ko có gì phải tiếc cơ mà
haphuong_294 : ko đến mức keo
haphuong_294: nhưng cũng là hồ dán
Nam Anh : ko hẳn là tâp thể lớp tin
Nam Anh :mà có thể là môi trường này
Nam Anh :chỗ ngồi
haphuong_294 :thực ra HP khóc là vì tiếc đời học sinh
Nam Anh : thầy cô
haphuong_294 : tiếc thầy cô
Nam Anh : bùng học
haphuong_294 : uh...
haphuong_294 : chứ ko phải tiếc là ko gặp bạn bè
Nam Anh uh`uh`
Nam Anh : tiếc cả những gì
Nam Anh : mình chưa làm tốt nhất nữa
Nam Anh : dù nhìn lại thành tích
Nam Anh : cũng ko đến nỗi đáng tiếc lắm,,,
haphuong_294 :uh...cái đấy là thứ HP ko muốn nói đến
haphuong_294 : nhưng đấy là cái tiếc nhất
Nam Anh : nhưng mà lí trí nó đặt ở chỗ có bã đậu, chả có tí máu nào cả.... nên tình cảm vẫn cứ
haphuong_294 : mình chưa bao giờ cố gắng để đạt 1 cái gì đó
haphuong_294: cũng thèm cảm giác nhận học bổng
haphuong_294 : dù chỉ 200K
Nam Anh (5/20/2006 12:26:33 AM): nói chung là duyệt cho HP post đoạn chat của mình lên NKLT
Chỉnh sửa lần cuối: