Nguyễn Minh Diệu
(Zeonguyen)
New Member
Nhân một cuộc nói chuyền với H.D.T, tôi chợt có ý muốn viết ra những gì mình đã nghĩ và đã bức xúc từ rất lâu.
Tôi không muốn nói về phần nhạc của nhạc Việt. Trong những năm qua, các nhạc sĩ đã tiền bộ rất nhiều. Nhưng về phần lời và ý nghĩa của những gì họ nói và thể hiện qua âm nhạc thì ko những ko đi lên mà hình như còn đi xuống.
Các bạn thử ra hàng đĩa và xem có bài nhạc Việt nào viết về những tâm trang thật sự, những suy nghĩ thật sự, những trăn trở thật sự của những người trẻ tuổi. Ko cần nói cũng biết là chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khắp nơi là tình yêu và nếu có ý nghĩa hơn một chút thì là về chiến tranh( có từ trước 75).
Bạn nói là chúng ta có Bức tường? Thật sự số bào thuộc loại này của BT ko nhiều và hình như là lời cố cương lên để bắt the nhạc, nghe ko giống thật( trừ bài con số ).
Bạn nói chúng ta có Trần Tiến, xin hỏi bạn năm nay bác ấy bao nhiêu tuổi? Và cái thời sáng tác kiểu đó của bác ấy là mấy năm về trước rồi?
Xin kể hết Ngọc Châu, Thủy Triều đỏ, the light, tuấn khanh...(hình như đa phần là dân rock)
Còn các tác giả trẻ khác, họ làm gì? Hình như họ chỉ biết yêu hay yêu là 100% đời sống nội tâm của họ.
Tôi thích những ca từ được trau truốt, âm nhạc được chắt lọc kĩ nhưng cẩm thấy nhàm chán với qua nhiều cung bậc của tình yêu. Hình như nhạc sũ VN nghĩ rằng chỉ cần nhạc hay, lời có chất "thơ"m nghe như "thơ" là đủ rồi mà chẳng cần biết cái thơ ấy có ý nghĩa gì không( tiêu biểu cho loại này là Quốc Bảo).
, thế nên khi tôi cảm thầy bực bội, cảm thấy bức bối, cảm thấy cần được xả cơn giận dữ của bản thân( và thường xuyên là như vậy), cần được khích lệ và đồng cảm( như hầu hết mọi người cần). Tôi lại phải tìm đến những ban nhạc khác ở ngoài biên giới VN.
Ví dụ điển hình là tôi ko thích linkin park cho lắm nhưng thình thoảng cũng phảo nghe nó vì bực quá.
Không biết đến bao h tôi mới có thể đồng cảm thực sự với một bài nhạc việt.
Tôi không muốn nói về phần nhạc của nhạc Việt. Trong những năm qua, các nhạc sĩ đã tiền bộ rất nhiều. Nhưng về phần lời và ý nghĩa của những gì họ nói và thể hiện qua âm nhạc thì ko những ko đi lên mà hình như còn đi xuống.
Các bạn thử ra hàng đĩa và xem có bài nhạc Việt nào viết về những tâm trang thật sự, những suy nghĩ thật sự, những trăn trở thật sự của những người trẻ tuổi. Ko cần nói cũng biết là chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khắp nơi là tình yêu và nếu có ý nghĩa hơn một chút thì là về chiến tranh( có từ trước 75).
Bạn nói là chúng ta có Bức tường? Thật sự số bào thuộc loại này của BT ko nhiều và hình như là lời cố cương lên để bắt the nhạc, nghe ko giống thật( trừ bài con số ).
Bạn nói chúng ta có Trần Tiến, xin hỏi bạn năm nay bác ấy bao nhiêu tuổi? Và cái thời sáng tác kiểu đó của bác ấy là mấy năm về trước rồi?
Xin kể hết Ngọc Châu, Thủy Triều đỏ, the light, tuấn khanh...(hình như đa phần là dân rock)
Còn các tác giả trẻ khác, họ làm gì? Hình như họ chỉ biết yêu hay yêu là 100% đời sống nội tâm của họ.
Tôi thích những ca từ được trau truốt, âm nhạc được chắt lọc kĩ nhưng cẩm thấy nhàm chán với qua nhiều cung bậc của tình yêu. Hình như nhạc sũ VN nghĩ rằng chỉ cần nhạc hay, lời có chất "thơ"m nghe như "thơ" là đủ rồi mà chẳng cần biết cái thơ ấy có ý nghĩa gì không( tiêu biểu cho loại này là Quốc Bảo).
, thế nên khi tôi cảm thầy bực bội, cảm thấy bức bối, cảm thấy cần được xả cơn giận dữ của bản thân( và thường xuyên là như vậy), cần được khích lệ và đồng cảm( như hầu hết mọi người cần). Tôi lại phải tìm đến những ban nhạc khác ở ngoài biên giới VN.
Ví dụ điển hình là tôi ko thích linkin park cho lắm nhưng thình thoảng cũng phảo nghe nó vì bực quá.
Không biết đến bao h tôi mới có thể đồng cảm thực sự với một bài nhạc việt.