Bài viết của nhà văn Nguyễn Khắc Phục:
QUẺ PHỤC PHẢN
Phục phản, quay về vòng đầu, trở lại cội rễ uyên nguyên, phất phơ mà đi, mà lại, đồng đồng vãng lai tựa đứa trẻ...
Ngay từ bé, tôi đã hết sức mê mẩn truyện kiếm hiệp, nhất là của Lý Ngọc Hưng tiên sinh...
Tôi mơ màng về "giấc mơ tráng sĩ"
Tôi nhớ mùa xuân năm ấy, tôi lên tám. Nhà nghèo lại tứ tán. Xóm quê bùn nước, rơm rạ xác xơ, mưa bay tầm tã, mặc quần đùi, áo cổ vuông, chân đi đất, bấm hai ngón chân cái đau điếng xuống con đường sống trâu, đất thịt trơn trượt. Cái thằng nhóc học lớp hai chạy khắp làng, mò mẫm, lạy van mượn bằng được những cuốn kiếm hiệp "Bồng lai hiệp khách", "Giao trì hiệp nữ", "Lăng vân hiệp khách", "Kim hồ điệp"...
Bụng tôi thường lép kẹp toàn rễ khoai ngứa luộc sống sít, rúc vào ổ rơm nghiến ngấu từng chữ trong lúc ngoài trời giá lạnh, bầu không khí trong và xám như những khối thạch găng để mà xuýt xoa, mà mơ màng những "giấc mơ tráng sĩ". Tưởng tượng ra mình luyện được những đạo kiếm quang phun vọt ra từ hai lỗ mũi, đọ chưởng lực với những cao thủ võ lâm.
Dân quê tôi cái gì cũng đội lên đầu. Đội thóc, đội đất đắp đê, đội mâm quả đi rước dâu. Tôi cũng đội "giấc mơ tráng sĩ" trên đầu mà đi. Nhớn lên tí nữa, lưu lạc khắp chốn, thể chất lại yếu đuối, nhút nhát, "giấc mơ tráng sĩ" vấn chễm chệ trên đầu tôi và lặn vào tim tôi...
Người bạn vong niên của tôi
Và bẵng đi. Những vụ mưu sinh lôi tôi đi xềnh xệch, hết xó xỉnh này đến hang cùng ngõ hẻm, danh lam nọ. Tôi mê muội và hoảng hốt thấy mình nhốn nháo, ngổn ngang. Mỗi lần về được đất kinh kì, tụ bạ cùng bạn bầu, cứ thấp thỏm ao ước có dịp ngồi với Đỗ Hóa, chẳng phải để nhờ bấm huyệt hay cho vài lời khuyên về y thuật, cũng chẳng chờ một hớp Chivat. Cái "giấc mơ tráng sĩ" cứ neo mọi người vào với nhau, dai dẳng và cố chấp như định mệnh.
Lần áp chót, phương Nam đang nóng bức, ngột ngạt như sắp có giông. Buổi tối hôm ấy, tôi bàng hoàng nghe tin Đỗ Hóa trở bệnh nặng.
Hấp tấp bay ra, vào thẳng bệnh viện nhiệt đới, hồng hộc thở leo lên tầng năm. Hành lang hun hút hình ống. Mùa thu đang tàn, trời hanh hao lạ lùng. Nắng vẫn vàng mà đã nghe rét mướt đâu đây. Bây giờ "giấc mơ tráng sĩ" của tôi đang nằm kia, mấp máy môi.
"Không có vấn đề gì!"
Hóa thì thầm bảo thế.
Người đi gieo giống cho võ thuật Việt Nam
Ngoài kia Hà Nội đang rạo rực, phấn chấn chờ đón sự kiện trọng đại chưa từng có trên xứ sở này: SEA Games 22 và Para Games 2. Thiên hạ nô nức, người người cười nói hân hoan. Đường phố chăng đèn kết hoa rực rỡ.
Người ta đang xôn xao, hăm hở chờ đợi câu chuyện thần kì của thể thao Việt Nam sắp sửa xảy ra tại cuộc đua tài quan trọng nhất khu vực Đông Nam Á này.
Nhưng mấy ai biết, một trong những người mang hết tâm huyết, trí lực, thời gian, (kể cả cái giá phải trả cho sự hao mòn sức khoẻ và hạnh phúc riêng tư) để "góp gió thành bão", biến câu chuyện thần kì ấy thành những con số huy chương đếm được trên bảng tổng sắp, ít nhất cũng là với hai môn võ thuật Wushu và Pencak Silat, đang lặng lẽ đánh vật với cái dốc nặng nhọc nhất của đời người trên hành trình đi tìm mình, tìm kế mưu sinh, tìm hạnh phúc, tìm ý nghĩa cuộc sống và tìm cả những gì lấp ló ở bở bên kia của cái thế giới ta bà này...
Đột nhiên anh nói với tôi về một quẻ Dịch. Hình như quẻ Phục. Phục phản, quay về vòng đầu, trở lại cỗi rễ uyên nguyên, phất phơ mà đi, phất phơ mà lại, đồng đồng vãi lai tựa một đứa trẻ...