:: Nghe nhạc không phải là để khác người ::

Nguyễn Hoàng Dương
(TONKIN)

Thành viên danh dự
Để bắt đầu, xin bạn hãy nghe câu chuyện về một người bạn của tôi:
Bạn tôi vốn rất thích bóng đá, mỗi khi có thời gian rảnh là cậu ấy lại chạy ra ngay sân để chơi bóng cùng bạn bè, hoặc dán mắt vào các trận bóng trên TV. Tình yêu dành cho bóng đá lớn đến nỗi cậu chẳng còn thời gian đâu dành cho phim ảnh, truyện tranh và cả âm nhạc nữa.

Năm cuối cấp II, tất cả mọi người tập trung vào học và cả bạn tôi cũng vậy. Nhưng, thật trớ trêu, đúng vào cái năm thi cử nóng bỏng này, cậu ấy lại phải lòng một cô bạn cùng lớp. cậu cố sức làm thân với cô bé. Và dần dần bỏ các trận bóng của lớp, rồi bỏ cả việc xem bóng trên TV… Hằng tối, cậu ngồi bên bàn học nhưng đầu óc không ngưng nghĩ về người bạn gái…

Thi xong các kỳ thi, bạn tôi phải xa lớp, xa bạn bè và cả cô bé kia… Cậu ấy lâm vào tình trạng cô đơn kinh khủng. Nhưng một buổi tối trong đợt nghỉ hè lên lớp 10, bạn tôi đã tìm được một niềm đam mê mới: Âm nhạc.

Từ đó, những lúc rảnh rỗi, Đạt (tên bạn tôi) thường nghe nhạc cổ điển, và đôi khi nghe nhạc nhẹ, thậm chí cả Rock…

Vào năm lớp 10, chúng tôi gặp nhau và trở thành đôi bạn thân thiết. Vì tôi cũng ham mê âm nhạc nên hai đứa thường đến nhà nhau và cùng nghe, cùng thưởng thức. Từ tôi, Đạt hiểu thêm nhiều kiến thức về âm nhạc, nhưng điều quan trọng hơn cả, là từ Đạt, tôi nhận ra được CHÂN LÍ CỦA VIỆC CẢM NHẬN ÂM NHẠC…

----------------------------

Thực sự đây là món quà kỳ diệu nhất mà bạn tôi đã tặng tôi:

“ Từ xa xưa, khi âm nhạc mới tồn tại dưới dạng truyền miệng, con người đã dùng nó trong các hoạt động tập thể. họ vui vầy bên nhau quanh đống lửa, hoặc trong các bữa tiệc, cùng nhau ca lên một bài ca yêu đời, ca ngợi những gì họ yêu thương, trân trọng và giữ gìn… “

“ Theo thời gian, âm nhạc đã thay đổi rất nhiều từ cái thưở “hồng hoang” đấy. Âm nhạc trở thành một “nghệ thuật của các nghệ thuật”, và kỹ thuật ngày càng rắc rối và phức tạp. Nhưng, sự thay đổi đó có được là do con người đã ý thức được ý nghĩa và ảnh hưởng sâu sắc của âm nhạc đến đời sống tâm lý của họ. Ảnh hưởng đó tác động trực tiếp tới mỗi con người, và tạo nên một ảnh hưởng chung cho cả một tập thể lớn…”

Như vậy, ý nghĩa của âm nhạc chính là giúp con người thêm yêu cuộc sống, yêu những người xung quanh và yêu cả chính mình. Tình yêu đó sẽ tạo thành một niềm tin vào công việc chúng ta đang làm, và thúc giục chúng ta hoàn thành những gì cần thiết, giúp ta vượt qua những rạn nứt tình cảm, những khoảnh khắc cô đơn và lạnh lẽo. Làm được như vậy, trong cuộc sống chúng ta đã thành công một nửa!

Âm nhạc chính là biểu hiện của chính tình cảm tác giả, là những gì người nghe cần cho mình, cho cuộc sống và cho niềm tin.

“ Nhưng âm nhạc hiện giờ là một thế giới hỗn độn của hàng trăm sắc thái biểu cảm khác nhau: tích cực và tiêu cực… Sự thay đổi đó bắt nguồn từ cuộc sống hiện đại đầy căng go và sức ép nặng nề…”

+ Bạn có thể đắm mình vào những bản giao hưởng, hoặc những bản piano cổ điển tuyệt đẹp. Đó chính là tâm hồn mang đầy tính nhân văn mà bất kỳ con người nào cũng có, cũng có thể cảm nhận

+ Bạn có thể sối động, nhún nhảy cùng với những nhịp điệu vui vẻ và náo nhiệt của các ca khúc dành cho tuổi trẻ… Và đôi khi, những biến dị của các dòng nhạc này trở nên vô nghĩa, hời hợt, lố bịch, chạy theo thị hiếu của những thanh niên ham chơi và chưa chưa có suy nghĩ đúng đắn về cuộc đời, về sự nghiệp và tình cảm.

+ Bạn có thể thả cho tâm hồn bay cùng những giai điệu nhẹ nhàng tràn đầy những xúc cảm từ tận đáy lòng…

+ Bạn có thể mạnh mẽ cùng những giai điệu mạnh mẽ, và thật ầm ĩ của Rock… Metal Rock! Và, bạn cố gắng chứng tỏ mình là một con người không bao giờ chịu khuất phục trước nỗi buồn, đau thương, sự phản bội và cả những thất bại, thành công…

+ Bạn có thể điên loạn với những thứ âm nhạc thật “đen tối”… Bạn tôn thờ những loài quỷ dữ, tin vào những gì vô thực mà các ban nhạc reo rắc vào âm nhạc của họ… Chống lại thiên chúa, và nhiều khi, bạn chống lại cả con người, chống lại những bản tính con người, mà ai ai cũng có từ thuở lọt lòng mẹ…

Nhưng…

Bạn đã bao giờ tự cho mình một “khoảng lặng” ?
Để suy nghĩ về âm nhạc bạn nghe, để suy nghĩ về cuộc sống thực tại của bạn, để hoạch định cho tương lai của bạn? Để tìm trong quá khứ lý do những thất bại và thành công của bạn…

Vâng, Âm Nhạc là dành cho chúng ta, dành cho tâm hồn và trái tim, cho những niềm tin, những hoài vọng, những suy nghĩ…

Hãy để âm nhạc mở rộng tâm hồn bạn, đừng trói mình vào cái mà bạn gọi là “âm nhạc của riêng mình”; Hãy nghe những gì bạn bè nghe, và hãy để họ chia sẻ những tình yêu âm nhạc của bạn.

Âm nhạc chính là chiếc gối của những giấc mơ, là điểm tựa cho những hoài vọng sống của bạn, là một lưỡi dao khắc lên hai chữ “niềm tin” trong tim…

Hãy sống tốt trước khi chọn lấy một loại âm nhạc cho riêng mình, vì chỉ khi bạn sống tốt, âm nhạc bạn nghe mới có thể giúp bạn sống tốt hơn, cả trong công việc, học hành và tình bạn.

HÃY NHỚ: Dù bạn là ai, cũng hãy cố gắng tạo ra một khoảng lặng, để suy nghĩ về cuộc sống và âm nhạc. Hãy làm những gì mà âm nhạc thực sự muốn mang tới cho con người: niềm tin và sự hoà đồng.
 
Get it! Hiểu ý chú Dương trong bài này ;). Chị đồng ý, có lẽ đây là điều mà nhiều người cần biết :). Những người coi việc mình nghe nhạc là một thước đo nào đó cho sự sành diệu của bản thân...:), những người phỉ nhổ vào nhạc của người khác và cho rằng chỉ có thứ họ nghe mới là đáng nghe, mới là nghệ thuật... Âm nhạc cũng xuất phát từ nhu cầu của cuộc sống thôi mà, vì thế nó sẽ ko bao giờ đi ngược lại quy luật của cuộc sống, mà một trong những quy luật đó là con người luôn tìm đến điều gì có thể che chở và nâng đỡ tâm hồn họ. Nếu ai đó nghe một thứ nhạc và họ cảm thấy tình yêu được nhân lên, nỗi đau được dịu bớt và trái tim họ tan đi những lớp băng...thứ nhạc đó đáng được tôn vinh, dù nó ko phải là cái những người khác thích :). Đó là tính nhân văn của âm nhạc, một điều ít được nhận ra vào thời buổi này :).
 
hay lắm :D tuy tôi kô ưa ông lắm nhưng nói chung là hay :D
 
Sao chú Dương tệ thế nhỉ? Mở cái thread rõ hay rồi ra đi ko quay đầu trở lại là sao? Mà sao có 2 em Nguyễn Hoàng Dương à? 8-}, 1 Lý 1, 1 Lý 2 phỏng?
 
Một em là nguyễn hoàng dương, còn em kia là Nguyen Hoang Duong. :D
Kết luận:
Hoàng Dưong: tên phổ biến, trai gái đều dùng được.
 
vậy thì nó có liên quan rì đến bài viết nì??
 
Bài này cũng khá hay, nếu tôi ko lầm thì tôi học cùng với Đạt bạn ông hồi cấp 1 :)) ( xa xưa quá rồi mà vẫn nhớ >>> giỏi ghê :mrgreen: )
 
Nhưng mà cái câu chuyện về em nào đó sau khi ko dành được tình cảm của dream girl thì đâm ra yêu âm nhạc nghe...thế nào ý nhỉ?
 
Sao anh chị lại nói thế :) :p

Đạt yêu rất chân thành :) Em thực sự khâm phục điều đó ;) Em chắc rằng những con người như vậy sẽ là những người làm nên việc lớn :) ;)

To Hoàng Dương: Thế từ trước tới nay ông không ưa tôi huh :) :p Chắc tôi làm nhiều điều không phải đúng không :) Dù sao thì cũng qua rồi ;) Bỏ qua nhé ... Hì :)


To Huy Thắng: Tên đầy đủ là "Nguyễn Quang Đạt" :) Có đúng không Thắng :) ;)

To chị Phượng Linh: Chuyện :D ... Tên hay thế mà lị :p
 
nghe nhạc , thực ra nếu hồi đó ko có chuyện chắc mình cũng chẳng dính đến nó đâu ! :( Nó giúp mình quên đi , nó là 1 người bạn tốt , chỉ thế thôi !
Nó ko phải là quần áo cho mình mặc , ko phải là đầu tóc hay dáng vẻ , nó chẳng nói lên được gì từ bản thân mình cả , chỉ mình hiều , nó là bạn mình , là 1 phần cuộc đời mình , thế thôi !

Tôi nghe nhạc , và tôi yêu nhạc , chỉ có thế !
 
Đúng, đúng, "Nghe nhạc không phải là để khác người", cái tên topic và những gì bạn Bít nói ( trừ câu: "nếu hồi đó ko có chuyện chắc mình cũng chẳng dính đến nó đâu" vì tôi nghe nhạc bắt nguồn từ sở thích) đã diễn đạt hết những gì tôi muốn nói nên tôi không nói nữa. :))

Hiếu: hờ, không liên quan gì đến topic nhưng liên quan đến buôn dưa lê ông ạ (với cả... tớ chỉ câu bài một chút thôi mà. :) )
 
Đọc một hồi thì rút ra kết luận là: Tên topic thì hơi lạ (chưa thấy ai bảo nghe âm nhạc là khác người cả [-( ) ---> Nội dung hơi lạ (không liên quan đến topic mấy [-x ) ---> Tức là bỏ hết cả thú vui trên đời, dồn tâm trí cho bạn gái, xa bạn gái, dồn tâm trí cho âm nhạc :| ---> Từ âm nhạc mà có thêm một thằng bạn thân :)>- ---> Một đoạn triết :-/ ---> Câu kết luận: Tạo khoảng lặng để suy nghĩ về âm nhạc...
Thật sự là mình thấy tình yêu nó khốn nạn thế nào ấy, làm mất hết cả tập trung cho học hành. Lại còn suốt ngày nghe nhạc online nữa chứ, còn gì là sự nghiệp. Biết thế mà vẫn sa đọa cả hai thứ...
Đau...
 
anh Hoàng Duy nói từ "sa đọa" nghe hơi nặng :) :p :D

Anh Duy hay nghe nhạc gì hả anh :)
 
Ờ anh thì nghe nhiều loại nhạc lắm, từ các loại sến mà người ta thường chê bai (nhưng vẫn nghe) đến các cái loại ai cũng thấy sang trọng (nhưng chẳng ai nghe mấy), cứ lung tung beng hết cả.
Có điều hình như em hay vào box Rock, chắc là em thích Rock nên anh trả lời về Rock vậy. Thực sự là anh thuộc loại người "hiền" :) , thành thử không nghe được Metal Rock. Mà nếu có nghe thử thì cũng không bao giờ cởi áo quăng quăng hay giơ tay chỉ chỉ lên trời cả.
Nhưng về khoản Rock Ballad thì anh lại rất kết, có thể nói là một trong những thể loại yêu thích. Thông thường các nhóm nhạc Rock gào thét chán rồi đến ngày khản giọng cũng đành phải rên vài bài nhẹ nhàng. Sự xuống chất của họ lại là sự lên đời của anh. Hoặc giả cũng có những ca sĩ không hát Rock nhưng không hiểu đút lót thế nào mà bài hát lại có tên trong những bầu chọn Rock, thành thử anh lại có thêm bài để thích.
Lúc này cũng chỉ nhớ tên một số bài sau:
- When the children cry
- Nothing else matter
- Holiday
- Forever young
- I don't want to miss a thing
- Don't cry
- Everything I do
- Tear in Heaven
 
EM Nguyễn Hoàng Dương thân , nếu thực sự em viết bài này , chị đưa em vào danh sách idol của chị :p

Trịnh Công Sơn đã nói

"...Với ca khúc, tôi là người tình của thiên nhiên, là người bạn của những em bé. Qua ca khúc, tôi đã đến gần và đã đi xa những chuyện tình; đã tham dự những nỗi hân hoan của đời người và cũng đã gánh nhẹ giùm những phiền muộn..."

thực sự chị thích nhạc Trịnh :)

Và thực sự , nhạc Trịnh Công Sơn nói nhiều hơn thế.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguoi dau ma cu di idolize tum lum the [-x, mat het ca gia tri con nguoi b-).
 
này đại ca nói lung tung cái gì thế hả :p Ừ nhỉ , sao mình lại gọi nó là đại ca nhỉ :p mất hết giá trị con người :p
 
Âm nhạc giúp con ngừơi quên đi những nỗi tức giận, nguôi ngoai dần những nỗi buồn, hướng đến cuộc sống lạc qua và vui vẻ nhiều hơn.Nhưng đôi khi âm nhạc lại đem đến cho con người những giây phút thực sự là buồn.Nó là nghệ thuật mà, cũng giống như văn ý.Ko chỉ đem đến những rung động mà còn khiến con người phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân về cách mình sống, giúp con người khám phá cái tôi nhiều hơn.Ko nghe nhiều nhạc lắm nhưng tớ cứ buồn là nghe, ngủ là bật :D.Nghe nhạc ngủ ngon hơn hẳn.Nhạc VN thì thích nhất là nhạc Trịnh nhưng thỉnh thỏang mới dám nghe, rồi đến nhạc Thanh Tùng.Về nhạc nước ngoài, thích nhạc hòa tấu, ko lời or nhạc nhẹ trữ tình thôi kiểu nhạc cổ cổ ý.
 
Back
Bên trên