Mai Văn Trung
(Mai Văn Trung)
New Member
Chắc trong chúng ta không có ít lần muốn thể hiện tình cảm của mình bằng một bức thư, một bài thơ, mail ... Đôi khi bằng những lời lẽ trong thư bạn dễ dàng nói được điều mà mình muốn nói hơn bằng cách trực tiếp ( có thể bạn hơi xấu hổ). Vậy chúng ta thử "khoe" vài bức thư chưa gửi của mình được không ? ( Biết đâu người đó đọc được thì sao ???)
Xin mạn phép tiên phong. Có gì không hay thì mong các bạn đừng có chê nha.
Em,
Bây giờ chắc em đang say sưa với những phương trình phản ứng mà em từng yêu thích. Niềm đam mê của em dành cho Hoá học chắc cũng không thua gì sự yêu thích Toán học của anh. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là anh phải xa trường,xa em ... Nhìn thời gian trôi qua bất lực, anh chỉ trách thượng đế kia sao lại để chúng ta gặp nhau quá muộn như thế chứ. Nhớ mùa thu năm ấy giữa cái se lạnh của trời chiều, anh với em từ hai đầu con đường tràn ngập lá vàng rơi, chúng ta cùng nhặt từng chiếc từng chiếc lá ... cho đến khi chỉ còn một chiếc. Anh cúi xuống định nhặt thì ... ôi đôi bàn tay của ai thế nhỉ ? Đôi bàn tay nhỏ nhắn, xinh xinh cũng đang mau mắn nhặt chiếc lá cuồi cùng.
" Chiếc lá này của em, anh nhường cho em nhé !!!" Giọng nói của em ngây thơ và trong trẻo dường như đã khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như bừng tỉnh. Trước mặt anh là một cô nữ sinh với nụ cười thật tươi trên khuôn mặt rạng ngời niềm vui. Mái tóc em thuôn dài như một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua khe núi. Ánh mắt em nhìn anh như trông chờ một tiếng đồng ý. Liệu anh có thể từ chối không ?
"Chiếc lá đó là của em, chiếc lá cuối cùng" .... Chúng ta đã gặp nhau và quen nhau như thế ư ? Sao mà lãng mạn và thi vị đến vậy !!!
Giờ đây anh chỉ mong ước sao đừng có cái buổi chiều thơ mộng và chiếc lá cuối cùng đó, chiếc lá đã khiến anh bao đêm nhung nhớ, chờ đợi và hy vọng. Liệu anh có thể quên được hình bóng của em không ?
Xin mạn phép tiên phong. Có gì không hay thì mong các bạn đừng có chê nha.
Em,
Bây giờ chắc em đang say sưa với những phương trình phản ứng mà em từng yêu thích. Niềm đam mê của em dành cho Hoá học chắc cũng không thua gì sự yêu thích Toán học của anh. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là anh phải xa trường,xa em ... Nhìn thời gian trôi qua bất lực, anh chỉ trách thượng đế kia sao lại để chúng ta gặp nhau quá muộn như thế chứ. Nhớ mùa thu năm ấy giữa cái se lạnh của trời chiều, anh với em từ hai đầu con đường tràn ngập lá vàng rơi, chúng ta cùng nhặt từng chiếc từng chiếc lá ... cho đến khi chỉ còn một chiếc. Anh cúi xuống định nhặt thì ... ôi đôi bàn tay của ai thế nhỉ ? Đôi bàn tay nhỏ nhắn, xinh xinh cũng đang mau mắn nhặt chiếc lá cuồi cùng.
" Chiếc lá này của em, anh nhường cho em nhé !!!" Giọng nói của em ngây thơ và trong trẻo dường như đã khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như bừng tỉnh. Trước mặt anh là một cô nữ sinh với nụ cười thật tươi trên khuôn mặt rạng ngời niềm vui. Mái tóc em thuôn dài như một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua khe núi. Ánh mắt em nhìn anh như trông chờ một tiếng đồng ý. Liệu anh có thể từ chối không ?
"Chiếc lá đó là của em, chiếc lá cuối cùng" .... Chúng ta đã gặp nhau và quen nhau như thế ư ? Sao mà lãng mạn và thi vị đến vậy !!!
Giờ đây anh chỉ mong ước sao đừng có cái buổi chiều thơ mộng và chiếc lá cuối cùng đó, chiếc lá đã khiến anh bao đêm nhung nhớ, chờ đợi và hy vọng. Liệu anh có thể quên được hình bóng của em không ?