Lê Thùy Dương
(lethuyduong)
New Member
người ta nói có những người đặc biệt trong cuộc đời ta chỉ vì đi qua 1 khoản khắc trong cuộc đời ta!em tin câu nói đấy vì em đã gặp nhiều người đặc biệt đi qua những khoảnh khắc mà em ko quên được.và em cang tin câu nói đấy khi em gặp anh...
em và anh gặp nhau chỉ vì 1 công việc cho lớp em, thời gian em gặp anh cũng rất ít chỉ là 1 tuần thôi,tất cả những gì anh và em nói với nhau chỉ là âm nhạc và những bài hát nhưng em ko thể quên được nụ cười rất hiền của anh,sự quan tâm và nhiệt tình anh dành cho em...cả bài hát anh dành cho em nữa...
Lần đầu gặp anh em đã nhận thấy nụ cười hiền đặc biệt,và sự nhiệt tình hiếm có!Lúc đầu em đã rất ngại khi đi gặp anh nhưng chính sự nhiệt tình ngay tự phút đầu tiên gặp anh ấy đã làm em thay đổi suy nghĩ.em thật ngốc nếu lúc đấy ko đến gặp anh.đến bây giờ em mới thấy nhờ quyết định lúc ấy mà em đã có những khoảnh khắc thật đặc biệt!
lần nào trước khi em về ,ngay cả lần đầu tiên cũng thế anh lại hỏi em có mang áo ko rồi nhắc em nhớ mặc áo ấm ko lạnh.em chỉ cười thui rồi bỗng nhiên em nhớ ra rằng đã lâu rồi ko ai nói với em những điều như thế...tự nhiên em thấy vui vui và ấm áp trước sự quan tâm nhỏ ấy.cái lần anh đưa áo của anh cho em ,em ngại lắm cứ định ko cầm nhưng nghĩ thế nào em đã mặc vào .có thể mọi người trên đường nhìn em và bảo con bé này ăn mặc lố bịch nhưng em ko quan tâm.em ko lạnh mà nếu lạnh thì chiếc áo mỏng của anh cũng ko làm em ấm lên được bao nhiêu.biết là thế nhưng lúc đấy em lại thấy rất ấm vì em cảm thấy có tình cảm của anh trong đấy...lần nào em về anh cũng đưa em ra tận cửa rồi đợi cho đến lúc em đi khuất.em biết anh đang nhìn theo em nhưng ko hiểu sao ko bao giờ em dám quay lại nhìn!
cái hôm có cả bọn lớp em ,anh đã nói 1 câu bâng quơ:"mặc áo vào đi ko lạnh đấy"bọn bạn em cười rũ rượi vì lúc đấy buổi chiều trời vẫn còn nắng nhưng em hiểu,em biết câu nói đấy dành cho em
khoảnh khắc em nhớ nhất là lúc tình cờ nghe bài hát anh sáng tác.tối đấy em có rất nhiều việc nhưng em đã gác tất cả lại,lôi đàn ra tập bản nhạc anh đưa cho em.em yêu những giai điệu ấy.em đã từng hát bài hát ấy suốt từ đêm đến sáng để chờ 1 cơn mưa qua,để mong cơn mưa qua ,sáng hôm sau lớp em có thể làm giao lưu...em cũng ko thể ngờ,sau đấy anh lại tặng em bài hát này...
tất cả những điều nhỏ nhỏ ấy đã tạo ra 1 điều gì đó đặc biệt mà nhẹ nhàng len lỏi vào trong tâm hồn em.bây giờ ko gặp anh nữa nhưng em vẫn nhớ mọi thứ về anh.hôm vừa rồi em tình cờ đi qua gần nhà anh và gặp anh.anh ko để ý ,ko thấy em nhưng với em nhìn thấy anh la vui rồi.nếu có thể thỉnh thoảng em sẽ đi qua nhà anh,bit đâu lại nhìn thấy anh...cảm ơn anh vì đã đi qua 1 khoảnh khắc trong cuộc đời em ,giúp em nhận ra những điều dịu dàng...em định nói với anh nhiều nhưng cuối cùng lại ko bit nói gì cả.những dòng này là đôi chút tâm sự của em,là lời cảm ơn của em...
anh ơi ngày nào em cũng nghe cầu vồng của anh đấy
MƯA ƠI MƯA HÃY QUA NHANH NẮNG HÃY LÊN NHANH LÊN NẮNG ƠI
CHO BAO NHIÊU SÁNG TƯƠI BAY VÚT LÊN THÀNH CẦU VỒNG
BUỒN HÃY ĐI QUA NHANH HÃY CHO NIỀM VUI ĐẾN VỚI EM
NHƯ CẦU VỒNG ĐANG LUNG LINH TRÊN TRỜI CAO
CẦU VÔNG SÁNG NHẤT CHẲNG Ở TRÊN CAO
MÀ Ở BÊN ANH
XINH TƯƠI!LÀ ...EM YÊU!
em và anh gặp nhau chỉ vì 1 công việc cho lớp em, thời gian em gặp anh cũng rất ít chỉ là 1 tuần thôi,tất cả những gì anh và em nói với nhau chỉ là âm nhạc và những bài hát nhưng em ko thể quên được nụ cười rất hiền của anh,sự quan tâm và nhiệt tình anh dành cho em...cả bài hát anh dành cho em nữa...
Lần đầu gặp anh em đã nhận thấy nụ cười hiền đặc biệt,và sự nhiệt tình hiếm có!Lúc đầu em đã rất ngại khi đi gặp anh nhưng chính sự nhiệt tình ngay tự phút đầu tiên gặp anh ấy đã làm em thay đổi suy nghĩ.em thật ngốc nếu lúc đấy ko đến gặp anh.đến bây giờ em mới thấy nhờ quyết định lúc ấy mà em đã có những khoảnh khắc thật đặc biệt!
lần nào trước khi em về ,ngay cả lần đầu tiên cũng thế anh lại hỏi em có mang áo ko rồi nhắc em nhớ mặc áo ấm ko lạnh.em chỉ cười thui rồi bỗng nhiên em nhớ ra rằng đã lâu rồi ko ai nói với em những điều như thế...tự nhiên em thấy vui vui và ấm áp trước sự quan tâm nhỏ ấy.cái lần anh đưa áo của anh cho em ,em ngại lắm cứ định ko cầm nhưng nghĩ thế nào em đã mặc vào .có thể mọi người trên đường nhìn em và bảo con bé này ăn mặc lố bịch nhưng em ko quan tâm.em ko lạnh mà nếu lạnh thì chiếc áo mỏng của anh cũng ko làm em ấm lên được bao nhiêu.biết là thế nhưng lúc đấy em lại thấy rất ấm vì em cảm thấy có tình cảm của anh trong đấy...lần nào em về anh cũng đưa em ra tận cửa rồi đợi cho đến lúc em đi khuất.em biết anh đang nhìn theo em nhưng ko hiểu sao ko bao giờ em dám quay lại nhìn!
cái hôm có cả bọn lớp em ,anh đã nói 1 câu bâng quơ:"mặc áo vào đi ko lạnh đấy"bọn bạn em cười rũ rượi vì lúc đấy buổi chiều trời vẫn còn nắng nhưng em hiểu,em biết câu nói đấy dành cho em
khoảnh khắc em nhớ nhất là lúc tình cờ nghe bài hát anh sáng tác.tối đấy em có rất nhiều việc nhưng em đã gác tất cả lại,lôi đàn ra tập bản nhạc anh đưa cho em.em yêu những giai điệu ấy.em đã từng hát bài hát ấy suốt từ đêm đến sáng để chờ 1 cơn mưa qua,để mong cơn mưa qua ,sáng hôm sau lớp em có thể làm giao lưu...em cũng ko thể ngờ,sau đấy anh lại tặng em bài hát này...
tất cả những điều nhỏ nhỏ ấy đã tạo ra 1 điều gì đó đặc biệt mà nhẹ nhàng len lỏi vào trong tâm hồn em.bây giờ ko gặp anh nữa nhưng em vẫn nhớ mọi thứ về anh.hôm vừa rồi em tình cờ đi qua gần nhà anh và gặp anh.anh ko để ý ,ko thấy em nhưng với em nhìn thấy anh la vui rồi.nếu có thể thỉnh thoảng em sẽ đi qua nhà anh,bit đâu lại nhìn thấy anh...cảm ơn anh vì đã đi qua 1 khoảnh khắc trong cuộc đời em ,giúp em nhận ra những điều dịu dàng...em định nói với anh nhiều nhưng cuối cùng lại ko bit nói gì cả.những dòng này là đôi chút tâm sự của em,là lời cảm ơn của em...
anh ơi ngày nào em cũng nghe cầu vồng của anh đấy
MƯA ƠI MƯA HÃY QUA NHANH NẮNG HÃY LÊN NHANH LÊN NẮNG ƠI
CHO BAO NHIÊU SÁNG TƯƠI BAY VÚT LÊN THÀNH CẦU VỒNG
BUỒN HÃY ĐI QUA NHANH HÃY CHO NIỀM VUI ĐẾN VỚI EM
NHƯ CẦU VỒNG ĐANG LUNG LINH TRÊN TRỜI CAO
CẦU VÔNG SÁNG NHẤT CHẲNG Ở TRÊN CAO
MÀ Ở BÊN ANH
XINH TƯƠI!LÀ ...EM YÊU!
Chỉnh sửa lần cuối: