Nàng....

Hì hì, thế thì ko thay đổi nữa vây, ai cũng có cái hay cái thú riêng, thay đổi rồi thì đêk khoái nữa thật, nếu ai cũng có thể thay đổi như thế thì người ta cần gì phải tìm người hợp với mình làm gì, cứ lấy 1 đứa về rồi mông má cho nó hợp chắc 8-} , trừ khi những cái gì là bản chất của con người rồi thì có thể thay đổi, tìm lại đc, như mặt trời bị mây che phủ, chứ ko thể dập tắt ;) , còn nếu bản chất người ta có sao thì nên để đó, thay đổi đc đã khó, mà giữ vững càng khó hơn :)
 
Võ Chí Nhân đã viết:
@ em Chi: 8 tháng rồi chưa viết được chữ nào em ạ :p Hôm trước quyết tâm viết lắm mà không có cảm giác như 8 tháng trước :)) Chắc anh đợi tròn một năm rồi viết tiếp quá :p Lâu lắm rồi không gặp em. Sao lại lưu lạc vào đây thế này
Trong lúc đi tìm truyện ngắn để đọc, thấy mấy thứ trong này hay hay, cũng muốn post vài truyện em thích, mà lúc đó 4rum trường em cũng đang có vấn đề, & em muốn tìm một nơi nào đó không ai biết em để vào, thế là đăng ký :D Không ngờ vào rồi mới biết, không phải ai cũng không biết em >"< Anh ơi, hay em mang truyện của anh post ở mấy 4rum rồi nhờ người ta sáng tác tiếp, để xem anh có thêm chút cảm hứng nào ko? ^^

Thích đọc Hạ Mai, nhất là đoạn "Có nhiều thứ cảm giác mà người ta không thể đem ra so sánh với bất cứ cảm giác nào người ta đã có trước đó. Chỉ biết một điều là nó vô cùng kỳ lạ, vừa rõ ràng nhưng vừa khó diễn tả, thật gần nhưng cũng thật mơ hồ." là đoạn mà em nhớ nhất ^^
 
Nang thế nào rồi? Hitchan post típ đi, đang rửa tai chờ lắng nghe đây :D
 
Em Xuân Hương đeo thêm cái 3-lô Sailormoon là đủ tiêu chuẩn 5-9 đi khai giảng với các em khóa 05-08 rồi đấy hê hê. Chị chỉ yêu em khi em hung hăng tung tăng thôi ( hông phải là B.B.Đ nhá [-x hề hề hề). Em mà thay đổi chị ếch iu em nữa :)):)):))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nàng tên là Leonie ( Con sư tử nhỏ), nàng mấy hôm nay quanh quẩn ở thư viện, vì đang trong cơn hoang mang với luận án tốt nghiệp, ôi tội nghiệp. Ta thì bận bịu với công việc câu bài ở HAO, nhưng cũng cố gắng giúp nàng 1 tay, chẳng may đề tài của nàng làm, ta lại chả hiểu tí gì. 8-}
Thực sự thì ta cũng đã để ý đến nàng từ những học kỳ trước, nàng hoàn toàn blond, mắt xanh biếc như nước biển, ta hoàn toàn bị chinh phục bởi sắc đẹp của nàng. Sự đời đúng là chẳng như ý, nàng có quá nhiều người theo đuổi. Thôi ta đành ngậm ngùi làm nguời ngoài cuộc. :|
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt van lơn cầu khẩn, ta cũng cố gắng tra cứu tài liệu, nhưng tiếc thay đó lại chẳng phải là chuyên ngành của ta. Nàng đến sát bên ta, 1 mùi thơm thật quyến rũ khiến đầu óc ta phải quay cuồng. Nhưng quả thật ta chằng còn ham muốn gì với nàng nữa cả, cho dù nàng còn xinh hơn hồi trước, thân hình nàng giờ cân đối và gọn gàng hơn rất nhiều rồi. Đôi môi nàng vẫn cứ chúm chím khi gọi tên ta. :)
Ngày mai nàng sẽ phải lên gặp giáo sư rồi, vậy mà hôm nay vẫn chưa giải xong bài toán, ta khẽ hỏi nàng: "Em đã làm đề tài này bao lâu rồi", nàng thẹn thùng đỏ mặt đáp" Đã lâu lắm rồi". :eek: Quả thật nàng rất có lòng can đảm khi chọn Toán học làm sự nghiệp, =D> nhưng :-s sự đời là thế, thông minh không đi cùng sắc đẹp. :|
Nàng làm sao biết được là ta đã từ lâu chỉ còn thích con gái việt nữa mà thôi. Ta cũng phải công nhận từ hồi biết đến cái HAO này ( cũng mới được có 1 tuần), mà ta cũng quên luôn hẳn công việc của mình, suốt ngày lướt vi vu trên HAO, thấy chỗ nào hay là sà vào, thấy chỗ nào bàn tán là hóng hớt. :) :x :x .
Ta bị 1 "nàng ảo ảnh" ở đây thu hút mất rồi, ta như 1 con thiêu thân, chăm chỉ hàng ngày lên diễn đàn tìm kiếm 1 cái không có thực, dù ta biết là tốn thời gian vô bổ, nhưng ta vẫn cứ đâm đầu vào.
Còn 1 tháng nữa là sẽ phải bắt đầu, ta phải làm gì đây? "Nàng" như 1 cái bóng mời chào ta, làm cho ta quên đi thực tại. Ôi công việc của ta thì bê trễ, làm sao ta lấy lại được sự tập trung bây giờ.
Nếu "nàng ảo" kia thông minh chỉ cần hiểu được 1/10 lời nói của ta, ta cũng lấy làm mãn nguyện lắm rồi, không đòi hỏi gì nhiều hơn. Nhưng ta e rằng, ta sẽ phải thất vọng mất thôi. :) .
 
Thi thích cả hai cô chỉ số IQ không được cao cho lắm à :)):)):)). Xem ra Tây hay Ta quan trọng gì ;););). Chỉ cần hiểu được dưới 1/10 những gì KaKa Thi nói là có thể "have his love" rồi ;;);;);;). Vấn đề là được bao lâu muh thôi :D:D:D. nhỉ Thi nhỉ :> :> :>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em mà hung hăng tung tăng à. Em hung hãn yêu thật lòng chứ :)) Hung hãn, hung hãn hơn nữa :))

Ở đời đạo và ma chỉ cách nhau một bước. Đạo cao một thước ma cao một trượng, nhưng ma chẳng bao giờ thắng được đạo >:) hê hê Vì sao? Vì trong đạo còn có tình /:)

Mà xét cho cùng, ma tại tâm sinh [-( Khi tâm thanh thì nhãn tuệ, nhìn thấu ma và đạo. Lúc đó chẳng tà ma nào quấy rối được b-)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mày tranh thủ quảng cáo cho hội đấy hả em :)):)):))
 
Trần Hoàng Anh đã viết:
Thi thích cả hai cô chỉ số IQ không được cao cho lắm à :)):)):)). Xem ra Tây hay Ta quan trọng gì ;););). Chỉ cần hiểu được dưới 1/10 những gì KaKa Thi nói là có thể "have his love" rồi ;;);;);;). Vấn đề là được bao lâu muh thôi :D:D:D. nhỉ Thi nhỉ :> :> :>
Quan trọng chứ, tây hay ta là rất quan trọng. :) Con gái việt luôn dễ thương và theo cảm nhận của mình là xinh xắn hơn. ;) ( Nếu như mấy bức ảnh ở Miss HAO này khong phải là fake!!!!!) :|
easy to have my love. :)
 
nàng,
đẹp lỗng lẫy, như một nàng tiên trong giấc mơ, đến h ngày hôm đó vẫn như một giấc mơ vậy. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ
 
Có những thứ… rất có ý nghĩa với người này… và có thể chả có ý nghĩa gì với người khác…

Người ta bảo rằng, tôi nên đi xa, tránh xa nàng ra, nên để mặc kệ nàng với những toan tính vớ vẩn của nàng, để nàng phải chạy loanh quanh mà tìm tôi giữa những người xung quanh tôi, để nàng nhận ra… dù một chút ít, tôi cũng có giá trị như thế nào…

Giá như… Giá như mọi thứ tình cảm trên đời này đều là một sự lựa chọn… thì ngay từ lúc ấy, tôi đã lựa chọn một cách khác mà không ở lại lâu đến thế. Ngay từ lúc đầu tiên, đã chả có sự lựa chọn nào cả, ngoài việc mỉm cười và đến tận bây giờ, cũng chả có lựa chọn nào cả, ngoài việc mỉm cười.

Ngày hôm đó, nàng nói với tôi, nàng không yêu tôi, và chắc là sẽ không đâu. Tôi cũng chỉ mỉm cười, như thường lệ, không vương vấn chút gì buồn cảm. Nếu như việc đó, thực sự quan trọng với tôi đến thế, chắc tôi đã không ở lại… mà không đòi hỏi gì cả…

Lúc đó, tôi đã nói với nàng… Tình cảm của tôi đối với nàng giống như một nhà sư đi tu vậy. Ông sư đi tu thì giữ gìn tất cả để mong thành chính quả. Còn tôi ở lại bên nàng, cũng mong một ngày nào đó, chiếm trọn nàng trong vòng tay. Cả hai giống nhau ở chỗ, cứ làm mà thôi, chả biết gì cả, chỉ tự nhiên là cảm thấy mình cần phải làm như thế… Tất cả mọi thứ đều tự nhiên, như nhà sư vào chùa đi tu, như tôi tình cờ biết nàng, làm quen với nàng, ở bên nàng…

Lúc đó, tôi cũng đã nói với nàng rằng… Cái mong ước ấy, nó đủ nhỏ bé để những lúc tôi bao dung ôm hết những đau khổ mà số phận ban tặng cho trái tim của nàng, cũng như lúc tôi kiên nhẫn ngồi nghe nàng kể từng chuyện, từng chuyện, về người này, về người khác, về người hiện tại, về người quá khứ…; không trỗi dậy và bảo rằng: đã đến nước thế này, còn ở lại làm gì nữa…

Cái mong ước ấy, nó chỉ trỗi dậy khi người ta cố tình đụng chạm đến nó, hỏi về nó… Giá như nàng đừng bao giờ nhắc đến nó, giá như nàng đừng bao giờ thể hiện ra là nàng cần tôi nhiều đến thế, giá như nàng đừng nói ra rằng nàng luôn luôn cần tôi, thì chắc tôi sẽ vẫn ở lại nguyên vẹn như thế, cho đến lúc một người nào đó, đưa tôi đi hoặc đưa nàng đi.

Giá như… Nếu mọi chuyện trên đời này đều “giá như” thì cuộc sống đã không phải trao cho con người nhiều yêu thương, nhiều đau khổ, nhiều thù hận đến thế. Phải không???

Người ta… đem hết sức ra làm gì đó… dù đạt được một chút ảo ảnh của thành công, cũng cảm thấy vui. Cuộc sống này cần rất nhiều niềm vui nhỏ bé để có thể mãi vui, mãi thấy là mình yêu cuộc sống này đến từng nào.

Ừ! Thì cứ mộng tưởng đi. Như vậy chả phải tốt hơn hay sao? Cho dù tất cả đều là ảo ảnh thì người ta vẫn cười cơ mà… Trong cơn mơ, người ta vẫn cười mà…

Cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn, có thể theo hướng này, có thể theo hướng khác. Con người có thể buồn, có thể vui…

Giống như những gì tôi đã từng nói với nàng. Trên đời này, yêu người này không yêu người này, được người này yêu và không được người kia yêu, chung tình, ngoại tình, hận tình… tất cả mọi thứ, dù vui thật, dù buồn thật, cũng là cuộc sống mà chúng ta nên trân trọng.

Ngày hôm đó, khi nàng nói, nàng chán ghét cái cuộc sống ấy lắm rồi, giá như tôi có thể ở bên nàng, tôi sẽ ôm nàng thật chặt vào lòng và nói: “quên hết đi! vứt hết đi! đi theo anh đi!”, chứ không phải bịt chặt điện thoại để nàng không phải nghe những tiếng thở dài của mình. Nhưng ngày hôm đó đã qua rồi…

Còn ngày hôm nay, tôi không biết… có bao giờ, sẽ có ngày hôm đó nữa không… Có thể, ngày hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt, đây sẽ là bài viết cuối cùng của tôi trong chủ đề này… mặc dù mọi tội lỗi của nàng chưa chấm dứt…

Dù sao… tôi đã từng được ở cạnh nàng… đã từng vui như thế… và đã từng cười như thế…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Có một chú cá vàng nhỏ bơi loanh quanh trước mắt ta, ve vẫy đuôi và khoe bộ vây sáng lâp lánh. Ta nhìn vào đôi mắt to đầy khao khát của chú và thấy tham vọng như những dòng sông cuộn chảy về đại dương trong ký ức của ta. Thế là ta nhẹ nhàng thả một sợi dây câu trong vắt, với chiếc lưỡi câu trong vắt. Ta ngắm cá vàng hăm hở đến gần cái vật nguy hiểm nhưng tuyệt đẹp với nỗi đam mê tai ác.

Ồ, đôi lúc giống như con quỷ muốn chiếm đoạt phần hồn của kẻ khác, nhưng không câu chuyện nào nói rõ sau đó nó làm gì với những linh hồn ấy... Ta sẽ làm gì với cá vàng cắn câu? Mang chú về trong bể pha lê của ta, hay thả chú lại dòng sông với vết thương ngầm?

Ta chợt nhận ra rằng ta yêu thương cá vàng biết bao, nhưng không bao giờ có đại dương trong bể kính... và ta sẽ không bao giờ tìm được mặt trời trong đôi mắt cá vàng.

Thế là ta cuộn sợi dây câu. Giữ lại nguyên vẹn mặt trời và biển trong lòng mình. Chú cá vàng chán nản bơi loanh quanh một lúc rồi mất hút, thế đấy, nhiều lúc cá vàng cứ tưởng mình là cá mập cơ! Lưỡi câu nhỏ xíu cứa vào tay ta. Đau. Trò chơi nguy hiểm thật /:)
 
:))
mọi người nói vấn đề gì thế có vui chơi có thưởng không cho bon chen làm 1 chân zoi
lâu lắm mới lên đến HAO
phải vui chơi thỏa thích mới ze
 
Hôm nay ngồi xem Gundam Seed Destiny... được hơn 20 eps...

Đúng là gì? Sai là gì? Người ta tìm đâu ra cái ranh giới để phân chia mọi thứ một cách rạch ròi đến thế?? Giữa cái thế giới muôn vàn con người này. Thuốc độc với người này có thể là thuốc chữa bệnh của người khác. Con người được cho quá nhiều thứ nên cũng phải mất quá nhiều thứ...

"Đúng và sai chỉ cách nhau một gang tay. Yêu và ghét chỉ cách nhau một khoảnh khắc"...

Với một người luôn tìm cách giải thích mọi thứ, đúng hoặc sai, thì tiếp tục giải thích có tác dụng không nhỉ? :p Nếu tránh ra thì sẽ bị gán mác "thiếu kiên nhẫn". Đến gần thì "không cần". Tỏ ra không thoải mái, đang suy nghĩ thì sẽ gặp khuôn mặt nhăn nhó. Làm ra vui vẻ thì sẽ cho là mình bỡn cợt.

Chúa mới biết...

Đáng lẽ ra nên theo đúng dự kiến ban đầu, viết một vở bi hài kịch hơn là viết tự truyện. Sến một chút chắc thoải mái hơn quá nhiều suy nghĩ thế này :p
 
Mọi thứ đều phải được đánh giá trong phạm trù triết học của nó thì mới có giá trị chính xác bạn hiền ạ :)) Người ta không thể đạt được chân lý tuyệt đối nhưng cũng phải cố mà tiệm cận với chân lý chứ ;;)

Triết lý kiểu đúng sai yêu ghét mù mờ dở hơi lắm.
 
Mù mờ dở hơi đối với người này mà rõ ràng mạch lạc hay ho hấp dẫn với người khác. Cười cợt, vùi dập cảm xúc chân thành của người ta là cái dở nhất một người có thể làm được đấy!

Con cá vàng bị người ta cười cợt vì nó tưởng nó đang vùng vẫy trong đại dương, nhưng người cười cợt đó làm sao nhìn thấy được cái đại dương trong lòng con cá vàng, dù là người đi câu kia cũng không :-<
 
Em Tường Lan cũng biết đạo đức của người đi câu cơ à :))
 
Thế thì đừng nhận xét em ạ.
Hình như em ko hiểu chuyện con cá vàng của chị ;;)

Có thứ rõ ràng với em, rõ ràng với chị, nhưng lại ko rõ ràng với người khác. Có thể sau này người khác ấy sẽ thấy mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng chưa chắc cái rõ ràng của người ta đã giống cái rõ ràng của em hay của chị.

Chỉ có 1 điều chắc chắn là không có cái gì mù mờ mãi. Bởi vì có những chân lý sẽ không bao giờ thay đổi, dù trong khoảnh khắc nào đó nó có bị tình cảm làm cho nhạt nhòa đi.

Thật đáng thương cho người nào bước trên đường đời mà không biết mắt mình đang nhìn thấy cái gì.
 
Back
Bên trên