Nguyễn Hoài Anh
(meo_con1307)
New Member
Đau quá, một đứa con gái nằm vật vã trên giường... Đã uống thuốc giảm đau rồi mà...đau quá, tay nó cố gắng bám lấy bất kì vật gì trong tầm tay, nắm chặt lại, cào cấu, cả thân hình co lại,run rẩy, tay kia ôm lấy ngực...thở không nổi nữa rồi, nó há miệng ra cố hớp lấy chút không khí một cách nặng nhọc...Và rồi nó ngất...
--------------------------------------------------------------------------
Ngày thứ nhất:
Aaron há hốc miệng, ngạc nhiên tột cùng, lần đầu tiên trong đời anh lâm vào một tình thế vừa lạ lùng vừa bối rối đến thế. Đứng trước mặt anh lúc này, cô bé Việt nam đang lúng túng cúi mặt xuống, hai tay đan vào nhau chờ đợi...Anh không sao tin nổi và cũng không biết trả lời thế nào cho lời đề nghị của cô: làm người yêu trong 2 tháng. Có lẽ là anh đã im lặng vì kinh ngạc khá lâu, cô bé lại ngẩng lên, đôi mắt rất sâu sau cặp kính nhìn thẳng vào mắt anh càng làm anh bối rối, bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa chút tiếng Anh chưa rành hẳn, chút tiếng Pháp bập bõm mới vừa bắt đầu học và chắc hẳn là cả sự lúng túng, cô bé cố gắng giải thích một cách khó khăn, đại khái anh cũng hiểu rằng đó là điều rất đặc biệt mà cô bé cần anh giúp đỡ, chỉ 2 tháng thôi, rồi cô bé sẽ trở lại là một người xa lạ với anh, sẽ không bao giờ dám quấy rầy anh nữa...Aaron muốn từ chối, nhưng điệu bộ của cô bé, giọng nói lắp bắp và đôi mắt sâu thẳm mà rất đỗi trong sáng kia, có cái gì đó đặc biệt khiến anh chấp nhận. Và 2 tháng hẹn hò đã bắt đầu vào ngày 1 tháng 5 như thế đó.
--------------------------------------------------------------------------
Hạnh chậm rãi trở về kí túc xá với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Cô vừa bất ngờ, hạnh phúc khi Aaron đã chấp nhận làm người yêu cô trong 2 tháng-61 ngày cuối cùng của học kì, vừa bối rối, lo âu, không rõ mình làm vậy là đúng hay sai. Cô mở cánh cửa phòng mình và chói mắt bởi ánh sáng tháng 5 tràn vào từ khung cửa sổ đối diện-Hạnh không đóng cửa cuốn bao giờ. Chớp mắt vài cái, cô bước vào, thả người xuống giường, và đưa mắt nhìn quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc của cô với một đống sách vở chất đống trên bàn học và kệ sách, rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu làm bếp xếp gọn ghẽ ở góc phòng, những con thú bông vẫn cười tươi trên giường cô, bóng đèn phòng vẫn bật sáng bởi Hạnh chưa bao giờ tắt nó và rất nhiều mảnh giấy với những màu sắc khác nhau ghi những câu động viên, quyết tâm và những dòng cảm xúc chỉ mình Hạnh hiểu mà cô đã tự tay nắn nót ghi lên và dán kín lên 4 bức tường. Điều khác biệt là có thêm một cuốn lịch mới tinh và một cuốn sổ treo trên tường với vỏn vẹn con số 61 thật to đập vào mắt. Hạnh mỉm cười. 61 ngày, khoảng thời gian cô có thể làm bạn gái Aaron như mơ ước bấy lâu và cũng là khoảng thời gian cuối cùng cô còn ở lại Pháp. Đây mới là năm đầu tiên du học của cô, và rồi nó cũng sẽ là năm cuối cùng, Hạnh tự nhủ. Cô nhớ lại chuyện xảy ra cách đấy 2 ngày, lí do cho quyết định đột ngột của cô.
--------------------------------------------------------------------------
Ngày thứ nhất:
Aaron há hốc miệng, ngạc nhiên tột cùng, lần đầu tiên trong đời anh lâm vào một tình thế vừa lạ lùng vừa bối rối đến thế. Đứng trước mặt anh lúc này, cô bé Việt nam đang lúng túng cúi mặt xuống, hai tay đan vào nhau chờ đợi...Anh không sao tin nổi và cũng không biết trả lời thế nào cho lời đề nghị của cô: làm người yêu trong 2 tháng. Có lẽ là anh đã im lặng vì kinh ngạc khá lâu, cô bé lại ngẩng lên, đôi mắt rất sâu sau cặp kính nhìn thẳng vào mắt anh càng làm anh bối rối, bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa chút tiếng Anh chưa rành hẳn, chút tiếng Pháp bập bõm mới vừa bắt đầu học và chắc hẳn là cả sự lúng túng, cô bé cố gắng giải thích một cách khó khăn, đại khái anh cũng hiểu rằng đó là điều rất đặc biệt mà cô bé cần anh giúp đỡ, chỉ 2 tháng thôi, rồi cô bé sẽ trở lại là một người xa lạ với anh, sẽ không bao giờ dám quấy rầy anh nữa...Aaron muốn từ chối, nhưng điệu bộ của cô bé, giọng nói lắp bắp và đôi mắt sâu thẳm mà rất đỗi trong sáng kia, có cái gì đó đặc biệt khiến anh chấp nhận. Và 2 tháng hẹn hò đã bắt đầu vào ngày 1 tháng 5 như thế đó.
--------------------------------------------------------------------------
Hạnh chậm rãi trở về kí túc xá với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Cô vừa bất ngờ, hạnh phúc khi Aaron đã chấp nhận làm người yêu cô trong 2 tháng-61 ngày cuối cùng của học kì, vừa bối rối, lo âu, không rõ mình làm vậy là đúng hay sai. Cô mở cánh cửa phòng mình và chói mắt bởi ánh sáng tháng 5 tràn vào từ khung cửa sổ đối diện-Hạnh không đóng cửa cuốn bao giờ. Chớp mắt vài cái, cô bước vào, thả người xuống giường, và đưa mắt nhìn quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc của cô với một đống sách vở chất đống trên bàn học và kệ sách, rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu làm bếp xếp gọn ghẽ ở góc phòng, những con thú bông vẫn cười tươi trên giường cô, bóng đèn phòng vẫn bật sáng bởi Hạnh chưa bao giờ tắt nó và rất nhiều mảnh giấy với những màu sắc khác nhau ghi những câu động viên, quyết tâm và những dòng cảm xúc chỉ mình Hạnh hiểu mà cô đã tự tay nắn nót ghi lên và dán kín lên 4 bức tường. Điều khác biệt là có thêm một cuốn lịch mới tinh và một cuốn sổ treo trên tường với vỏn vẹn con số 61 thật to đập vào mắt. Hạnh mỉm cười. 61 ngày, khoảng thời gian cô có thể làm bạn gái Aaron như mơ ước bấy lâu và cũng là khoảng thời gian cuối cùng cô còn ở lại Pháp. Đây mới là năm đầu tiên du học của cô, và rồi nó cũng sẽ là năm cuối cùng, Hạnh tự nhủ. Cô nhớ lại chuyện xảy ra cách đấy 2 ngày, lí do cho quyết định đột ngột của cô.
Chỉnh sửa lần cuối: