Mới trấn lột được quyển này của đứa bạn mới sang. Xin type để mọi người cùng đọc. Mong nhà văn Lê Lựu tha lỗi.
In 1000 cuốn khổ 13x19cm. In tại xưởng in Nxb Chính trị Quốc gia
Giấy đăng ký kế hoạch xuất bản số: 06/1425/XB-QLXB
In xong và nộp lưu chiểu quí IV năm 2003
MỘT THỜI LẦM LỖI
(Viết về nước Mỹ)
Nếu chúng ta nói: Cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ ở Việt nam đã làm nước Mỹ rối loạn và hàng ngàn năm sau còn mang nỗi ân hạnh thì đồng đội ta, bà con ta sẽ khó hình dung, sẽ cho đó là giọng điệu tuyên truyền, là nói khoác, là ... đồ bịp! Ngược lại, đã có một thời, có người trong chúng ta uất hận đến nỗi, hễ động đến cái chữ ấy, cái tên ấy là muốn xúc cả cái Hợp chủng quốc 50 bang đó đổ ra Thái Bình Dương, Đại Tây dương. Ở cái chỗ ấy chỉ toàn cao bồi, đĩ điếm, chỉ toàn bọn ăn bám và cướp giật, chỉ toàn là độc ác và lừa gạt, chỉ toàn là nhơ nhuốc và bẩn thỉu... Nghĩa là đã ghét thì cứ đào đất mà đổ đi. Đến bây giờ nếu không đàng hoàng một nhân cách "làm cho sạch...", không tỉnh táo, bình tĩnh, chũng ta sẽ buông đi tất cả những gì ta đã đánh đổi hàng triệu đồng đội ta, bà con ta mới có được. Người đã từng hằn thù với ta phải thèm khát, phải ao ước được trở lại nơi họ từng coi là bọn mọi, là bầy thú vùng nhiệt đới, không cẩn thận có người muốn hô lên: Mỹ muôn năm, Mỹ là tất cả. Cái gì ở Mỹ, từ Mỹ cũng hoàn mỹ. Thật xấu hổ khi tôi đưa mấy người cựu chiến binh Mỹ đi ăn mỳ vằn thắn. Trong khi ở khách sạn, anh thuỷ quân lục chiến quê ở New York nét mặt tím lặng, đau đớn triền miên suốt mấy ngày đến Việt Nam, vì "những người dân tôi trông rõ mặt họ hiền lành rất nhiều, thông minh và lịch sự nhiều quá. Nhưng thuỷ quân lục chiến không dạy tôi yêu thương, họ chỉ dạy tôi nhìn ai cũng thành kẻ thù và dạy cách giết người. Tôi đã giết tám người Việt Nam. Hàng chục năm nay, đêm nào tôi cũng trông thấy tàm người ấy, khiến tôi hoảng sợ kêu thét lên khi đang ngủ, tôi chồm dậy chạy ra đường, mồm "bắn" bằng băng và hai ngón tay chĩa vào người đi đường vừa "lia" vừa "bắn". Lần này sang Việt Nam cũng là để chữa cho tôi khỏi nỗi hoảng loạn..."
Anh bạn cựu chiến binh thuỷ quân lục chiến ấy nói thành thực, sự đau đớn của anh ta cũng thành thực, những giọt nước mắt ứa ra cũng thành thực. Lúc ấy là mười giờ đêm ở khách sạn. Nửa giờ sau tôi đưa anh và những người cựu chiến binh khác đi bộ, ghé vào một hàng ăn ở phố N. Cô chủ quán chừng 20 - 21 tuổi, đẹp tí tởn chạy ra chào như vồ lấy khách. Cô nói tiếng Anh trộn tiếng Việt, như đá cuội trộn với nước dùng. Cô nói lắp và ngọng, không cần dùng đến ngữ pháp. Bằng cặp mắt lúng liếng, bằng miệng cười nhoe nhoét son, bằng tay huơ lên làm hiệu, cố cố chứng minh rằng cô rất thèm khát được sang Mỹ - Yêu ông ư? Ông đã có vợ chưa đã? Có vợ và bốn con rồi ư? Thế có bảo lãnh cho tôi được không? Đợi khi lào quan hệ bình thường ông mời tôi à? xong ngay. Ôkê! Trời ơi, thế thì tuyệt vời. Oăn-đơ-phun đấy ông ơi, liệu còn lâu lữa hay không? Anh phiên dịch ơi, anh chịu khó dịch cho em nhé. Anh bảo với ông ta rằng em không từ chối bất cứ một yêu cầu lào của ông ta. À mà không, lói đùa thế, cứ để thư thư lại. Ừ, ông ta mới 48 mà trông như 60 tuổi, nhưng không sau lâu-bờ-rốp-lầm. Cốt sao ông cho em đi với ông. Vâng, bai-bai, chúc ông ngủ ngon, em rất mong ông "si-ui-sun" - Cô theo khách ra tận cửa, cố níu người Mỹ ấy lại để hỏi xem ông ta hiện ở khách sạn nào và xin bằng được cái "các" của ông ta. Tôi không có dịp để hỏi xem bố cô ta là ai, cô ta có anh, em, chú, bác gì không? Những người cha, anh thân thích của cô còn sống hay chết? Những tháng năm cả dân tộc hy sinh trong lửa đạn, cha mẹ cô, anh, chị, em cô ở đâu? Có ai biết vì sao hôm này người Mỹ khao khát đến Việt nam với một tình cảm bạn bè, trân trọng? Họ rất sợ có một cử chỉ nào đó xúc phạm đến người Việt Nam, xúc phạm vào sự thiêng liêng kính cẩn, mà trước hết nó chạm vào nỗi ân hận khôn cùng của chính họ. Một cái thúng khảo đậy mẹt phía trên, ngày ngày càng đầy kênh lên bởi những tờ giấy một ngàn, hai ngàn, năm ngàn... tiền bán mỳ vằn thắn, sủi cảo chưa đủ cô tiền xài rong chơi? Nước Mỹ còn có những bí quyết gì khiến cô không thể mơ thấy, không thể tưởng tượng nổi, để đến nỗi sẵn sằng đánh đổi, sẵn sàng huỷ hoại sự tí tởn, hơn hớn của một đời con gái, để thèm khát đến mức đê tiện và bỉ ổi như thế? Vì sao cô sẵn sàng đánh đổi thân phận mình, đánh đổi danh dự một công dân của một dân tộc, một dân tộc dù còn đói kém, dù còn nhiều nỗi khốn khổ bởi những tệ nạn và thói quen trì trệ, nhưng vẫn là một quốc gia, một quốc gia cô đã sinh ra và lớn lên, dù có lên đến trời cô cũng chỉ thêm vào chứ không được phép bỏ nó đi. Nó giống như tên ai đã nuôi cô từ tấm bé thì tên của người đã đẻ ra cô, cô cũng không được phép bỏ đi trong cái lai lịch của cô. Vậy mà cô sẵn sàng đánh đổi nó dễ dàng như đổi một bát sủi cảo để mong có tất cả, thoả thuê tất cả. Tôi còn có dịp qua lại quán của cô nhiều lần. Nhưng thôi, hãy để chuyện ấy về sau. Tôi phải quay trở lại cái chuyện về nước Mỹ. Nước Mỹ với tất cả sự tinh tuý và thiếu hụt của nó. Nước Mỹ với nỗi hoảng loạn hôm nay và hàng ngàn năm sau còn mang nỗi hận về cuộc chiến tranh họ đã gây ra ở đất nước chúng ta.
(còn tiếp)
Lê Lựu
MỘT THỜI LẦM LỖI & TRỞ LẠI NƯỚC MỸ
Nhà xuất bản Hội nhà văn Hà nội
MỘT THỜI LẦM LỖI & TRỞ LẠI NƯỚC MỸ
Nhà xuất bản Hội nhà văn Hà nội
In 1000 cuốn khổ 13x19cm. In tại xưởng in Nxb Chính trị Quốc gia
Giấy đăng ký kế hoạch xuất bản số: 06/1425/XB-QLXB
In xong và nộp lưu chiểu quí IV năm 2003
MỘT THỜI LẦM LỖI
(Viết về nước Mỹ)
I.
Nếu chúng ta nói: Cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ ở Việt nam đã làm nước Mỹ rối loạn và hàng ngàn năm sau còn mang nỗi ân hạnh thì đồng đội ta, bà con ta sẽ khó hình dung, sẽ cho đó là giọng điệu tuyên truyền, là nói khoác, là ... đồ bịp! Ngược lại, đã có một thời, có người trong chúng ta uất hận đến nỗi, hễ động đến cái chữ ấy, cái tên ấy là muốn xúc cả cái Hợp chủng quốc 50 bang đó đổ ra Thái Bình Dương, Đại Tây dương. Ở cái chỗ ấy chỉ toàn cao bồi, đĩ điếm, chỉ toàn bọn ăn bám và cướp giật, chỉ toàn là độc ác và lừa gạt, chỉ toàn là nhơ nhuốc và bẩn thỉu... Nghĩa là đã ghét thì cứ đào đất mà đổ đi. Đến bây giờ nếu không đàng hoàng một nhân cách "làm cho sạch...", không tỉnh táo, bình tĩnh, chũng ta sẽ buông đi tất cả những gì ta đã đánh đổi hàng triệu đồng đội ta, bà con ta mới có được. Người đã từng hằn thù với ta phải thèm khát, phải ao ước được trở lại nơi họ từng coi là bọn mọi, là bầy thú vùng nhiệt đới, không cẩn thận có người muốn hô lên: Mỹ muôn năm, Mỹ là tất cả. Cái gì ở Mỹ, từ Mỹ cũng hoàn mỹ. Thật xấu hổ khi tôi đưa mấy người cựu chiến binh Mỹ đi ăn mỳ vằn thắn. Trong khi ở khách sạn, anh thuỷ quân lục chiến quê ở New York nét mặt tím lặng, đau đớn triền miên suốt mấy ngày đến Việt Nam, vì "những người dân tôi trông rõ mặt họ hiền lành rất nhiều, thông minh và lịch sự nhiều quá. Nhưng thuỷ quân lục chiến không dạy tôi yêu thương, họ chỉ dạy tôi nhìn ai cũng thành kẻ thù và dạy cách giết người. Tôi đã giết tám người Việt Nam. Hàng chục năm nay, đêm nào tôi cũng trông thấy tàm người ấy, khiến tôi hoảng sợ kêu thét lên khi đang ngủ, tôi chồm dậy chạy ra đường, mồm "bắn" bằng băng và hai ngón tay chĩa vào người đi đường vừa "lia" vừa "bắn". Lần này sang Việt Nam cũng là để chữa cho tôi khỏi nỗi hoảng loạn..."
Anh bạn cựu chiến binh thuỷ quân lục chiến ấy nói thành thực, sự đau đớn của anh ta cũng thành thực, những giọt nước mắt ứa ra cũng thành thực. Lúc ấy là mười giờ đêm ở khách sạn. Nửa giờ sau tôi đưa anh và những người cựu chiến binh khác đi bộ, ghé vào một hàng ăn ở phố N. Cô chủ quán chừng 20 - 21 tuổi, đẹp tí tởn chạy ra chào như vồ lấy khách. Cô nói tiếng Anh trộn tiếng Việt, như đá cuội trộn với nước dùng. Cô nói lắp và ngọng, không cần dùng đến ngữ pháp. Bằng cặp mắt lúng liếng, bằng miệng cười nhoe nhoét son, bằng tay huơ lên làm hiệu, cố cố chứng minh rằng cô rất thèm khát được sang Mỹ - Yêu ông ư? Ông đã có vợ chưa đã? Có vợ và bốn con rồi ư? Thế có bảo lãnh cho tôi được không? Đợi khi lào quan hệ bình thường ông mời tôi à? xong ngay. Ôkê! Trời ơi, thế thì tuyệt vời. Oăn-đơ-phun đấy ông ơi, liệu còn lâu lữa hay không? Anh phiên dịch ơi, anh chịu khó dịch cho em nhé. Anh bảo với ông ta rằng em không từ chối bất cứ một yêu cầu lào của ông ta. À mà không, lói đùa thế, cứ để thư thư lại. Ừ, ông ta mới 48 mà trông như 60 tuổi, nhưng không sau lâu-bờ-rốp-lầm. Cốt sao ông cho em đi với ông. Vâng, bai-bai, chúc ông ngủ ngon, em rất mong ông "si-ui-sun" - Cô theo khách ra tận cửa, cố níu người Mỹ ấy lại để hỏi xem ông ta hiện ở khách sạn nào và xin bằng được cái "các" của ông ta. Tôi không có dịp để hỏi xem bố cô ta là ai, cô ta có anh, em, chú, bác gì không? Những người cha, anh thân thích của cô còn sống hay chết? Những tháng năm cả dân tộc hy sinh trong lửa đạn, cha mẹ cô, anh, chị, em cô ở đâu? Có ai biết vì sao hôm này người Mỹ khao khát đến Việt nam với một tình cảm bạn bè, trân trọng? Họ rất sợ có một cử chỉ nào đó xúc phạm đến người Việt Nam, xúc phạm vào sự thiêng liêng kính cẩn, mà trước hết nó chạm vào nỗi ân hận khôn cùng của chính họ. Một cái thúng khảo đậy mẹt phía trên, ngày ngày càng đầy kênh lên bởi những tờ giấy một ngàn, hai ngàn, năm ngàn... tiền bán mỳ vằn thắn, sủi cảo chưa đủ cô tiền xài rong chơi? Nước Mỹ còn có những bí quyết gì khiến cô không thể mơ thấy, không thể tưởng tượng nổi, để đến nỗi sẵn sằng đánh đổi, sẵn sàng huỷ hoại sự tí tởn, hơn hớn của một đời con gái, để thèm khát đến mức đê tiện và bỉ ổi như thế? Vì sao cô sẵn sàng đánh đổi thân phận mình, đánh đổi danh dự một công dân của một dân tộc, một dân tộc dù còn đói kém, dù còn nhiều nỗi khốn khổ bởi những tệ nạn và thói quen trì trệ, nhưng vẫn là một quốc gia, một quốc gia cô đã sinh ra và lớn lên, dù có lên đến trời cô cũng chỉ thêm vào chứ không được phép bỏ nó đi. Nó giống như tên ai đã nuôi cô từ tấm bé thì tên của người đã đẻ ra cô, cô cũng không được phép bỏ đi trong cái lai lịch của cô. Vậy mà cô sẵn sàng đánh đổi nó dễ dàng như đổi một bát sủi cảo để mong có tất cả, thoả thuê tất cả. Tôi còn có dịp qua lại quán của cô nhiều lần. Nhưng thôi, hãy để chuyện ấy về sau. Tôi phải quay trở lại cái chuyện về nước Mỹ. Nước Mỹ với tất cả sự tinh tuý và thiếu hụt của nó. Nước Mỹ với nỗi hoảng loạn hôm nay và hàng ngàn năm sau còn mang nỗi hận về cuộc chiến tranh họ đã gây ra ở đất nước chúng ta.
(còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: