Một chút cảm nhận ở xã hội tư bản

Nguyễn Đức Long
(Louis2)

New Member
Thực sự tôi muốn nói với các bạn ngay ở đầu ,đó là tôi không hề viết bài này văn hoa hay sách vở ,nó chỉ là một chút ,một chút nhỏ cảm nhận của tôi về xã hội ở nước ngoài ,vốn trước mới nghe qua sách vở ,nay mới được sống trong nó ,thật sự.Và tôi cũng muốn cảm ơn HAO forums ,khi mà tôi có thể trao đổi với mọi người những cảm nhận ,suy nghĩ nhỏ ,mà ngoài kia chưa chắc đã có thể nói lên .

Hôm qua ,tôi vừa trở về từ Australia , sau 1 tháng (không phải du lịch) sống và cảm nhận nó .Tôi vẫn nhớ rõ những con đường ,trạm tầu điện,những tòa nhà cao chọc trời .Hệ thống quản lý xã hội của họ tốt kinh khủng ,và chúng ta cần học hỏi nhiều :những con đường không có chút bụi , những chiếc xe oto chạy suốt ngày đêm ,hệ thống an toàn đô thị.

Nhưng có một điều ,thực sự tôi chưa thể quen ngay được , đó là lối sống của họ,những người nước ngoài : Họ rất lịch sự (hay cười ,luôn nói cảm ơn...) ,đúng,nhưng tôi ghét cái cách mà họ nói bóng bẩy lúc trò chuyện ,tôi ghét cái cách họ im lặng khi không muốn trả lời ,tôi ghét cách họ đối xử với nhau ,quá hời hợt .Tôi hiểu rằng ,họ chỉ quan trọng nhất gia đình của họ ,còn người ngoài chỉ là quan hệ xã giao thoáng qua.
Tôi chợt nhớ về Việt nam ,nhà của tôi , nhớ về cảnh gia đình lớn của tôi, ngồi bên bàn trà , và không còn khoảng cách người xa người lạ ,chỉ là những con người với nhau.
Nhưng tôi nhận đuợc gì ở đây : một bữa tiệc 15 người ở một nhà hàng sang trọng ,họ nói chuyện với nhau những cái đã rồi ,họ trò chuyện với nhau với cái cách mà tôi cảm thấy vẫn còn khoảng cách, "Chỉ như mối quan hệ thoáng qua".

Thanh niên ở bên này đến 18 tuổi là sống tự lập ,không cần biết đến bố mẹ nữa ,và ra ở riêng . Về thăm bố mẹ ,có về ,nhưng tôi cảm thấy như họ vẫn còn quá nhiều khoảng cách.
Xã hội bên này không để bất kỳ ai phải đói ,và đó là lý do khi bố mẹ họ đau ốm ,họ chẳng cần quan tâm gì hết ,vì bố mẹ họ sẽ được chính phủ chăm sóc.
Và bạn có nghĩ đó là điều tốt?

Xã hội bên này không để bất kỳ ai phải đói ,nhưng xã hội để họ sống cô đơn. Điều tất yếu dẫn đến một triết lý sống đơn giản ,không mục đích, không cần biết đến ngày mai. Những người bạn mà tôi quen ,họ đi chơi cả ngày , nhà chỉ là nơi họ ngủ qua đêm.Tiền ư?Họ đâu phải lo ,nhưng vì như vậy ,họ chẳng biết đi đâu ,làm gì, và thường nói đùa với nhau : "Go to Hell" (nhưng cũng có thể thật lắm chứ?)Hôm nay họ đi với nhóm bạn này ,hôm sau lại đi với nhóm khác ,không phải bạn thân ,chỉ đi với nhau,mục đích đốt thời gian của mình ,có khi lại đi một mình .
Tôi chợt nhớ về Việt nam ,nhà của tôi ,khi mà mọi người dù đi đâu ngoài kia, cũng đều có chung đường về duy nhất là đường về nhà ,để gặp lại mọi người trong gia đình ,để cùng nhau ăn cơm.....
Vậy bạn có nghĩ đó là điều tốt?

Trên đây thật sự là cái nhìn của tôi về xã hội của họ ,một chút cảm nhận .Tôi biết cái nhìn của tôi ,có thể là phiến diện, một mặt ,đúng ,và cũng bởi vì tôi chưa đi nhiều ,biết nhiều ,chưa đủ kinh nghiệm sống ,nhưng trên hết ,tôi muốn một chút cảm nhận ,để mọi người cùng đọc , và suy nghĩ .
 
Bài viết của anh rất hay, sao anh lại phải sợ mod bên TLNT xoá mất bài nhỉ
Những cảm nhận sâu xắc của anh chắc chắn chỉmột người xa quê hương mới hiểu hết được
 
Nguyễn Đức Long đã viết:
Nhưng có một điều ,thực sự tôi chưa thể quen ngay được , đó là lối sống của họ,những người nước ngoài : Họ rất lịch sự (hay cười ,luôn nói cảm ơn...) ,đúng,nhưng tôi ghét cái cách mà họ nói bóng bẩy lúc trò chuyện ,tôi ghét cái cách họ im lặng khi không muốn trả lời ,tôi ghét cách họ đối xử với nhau ,quá hời hợt.
Về cái này bạn có thể lấy ví dụ cụ thể thêm được không? Sao lại là im lặng khi trả lời. Nhớ lại việc đi làm mấy cái dịch vụ của Vietnam như kiểu mua bán, hay làm passport, toàn bị gắt lên gắt xuống. Hỏi câu nào thì cáu câu đấy.
Thế bạn Long hỏi người ta những gì thế? :)

Tôi hiểu rằng ,họ chỉ quan trọng nhất gia đình của họ ,còn người ngoài chỉ là quan hệ xã giao thoáng qua.
Cái này thì với nước nào chẳng đúng ;) nhưng theo mình đã làm bạn thì sẽ phải thật sự nhiệt tình với nhau. Còn với người ngoài mình ko quen biết lắm thì đương nhiên là thoáng qua rồi. Chẳng nhẽ lại cứ vồ vập như người ở nhà.

Thanh niên ở bên này đến 18 tuổi là sống tự lập ,không cần biết đến bố mẹ nữa ,và ra ở riêng . Về thăm bố mẹ ,có về ,nhưng tôi cảm thấy như họ vẫn còn quá nhiều khoảng cách.
Bạn Long nói chuyện cứ như là vào thằng nhà người ta rồi ý nhỉ ;) Ở nước ngoài người ta đề cao tính tự lập, mình thấy việc dọn ra ở riêng cũng nên khuyếnh khích, chứ 18 tuổi mà sống với bố mẹ thì rất khó, mình thấy ngay ca đến tuổi này con cái đã thấy một số suy nghĩ của mình khác với bố mẹ nhiều lắm --> cãi nhau nhiều.
Về chuyện về thăm thì mình ko bít nên chẳng dám nói. :D

Xã hội bên này không để bất kỳ ai phải đói ,và đó là lý do khi bố mẹ họ đau ốm ,họ chẳng cần quan tâm gì hết ,vì bố mẹ họ sẽ được chính phủ chăm sóc.
Và bạn có nghĩ đó là điều tốt?
Có một số đứa con ko chăm sóc được cho cha mẹ thì thà để chính phủ làm, có phải tốt hơn ko. với cả họ đâu phải vào viện dưỡng lão hay đi đâu, họ có tiền để sống, con cái họ lúc nào muốn về thăm thì về đúng ko.

Xã hội bên này không để bất kỳ ai phải đói ,nhưng xã hội để họ sống cô đơn. Điều tất yếu dẫn đến một triết lý sống đơn giản ,không mục đích, không cần biết đến ngày mai.
Suy nghĩ của chúng ta người châu Á với người nước ngoài khác xa nhau thật. Người VN lúc nào cũng phải lo đến ngay mai có cơm ăn, áo mặc hay không. người ta thì đủ cả, chỉ có sống làm việc rồi hưởng thụ, mình thấy cũng hay đấy chứ :D

Những người bạn mà tôi quen ,họ đi chơi cả ngày , nhà chỉ là nơi họ ngủ qua đêm.Tiền ư?Họ đâu phải lo ,nhưng vì như vậy ,họ chẳng biết đi đâu ,làm gì, và thường nói đùa với nhau : "Go to Hell" (nhưng cũng có thể thật lắm chứ?)Hôm nay họ đi với nhóm bạn này ,hôm sau lại đi với nhóm khác ,không phải bạn thân ,chỉ đi với nhau,mục đích đốt thời gian của mình ,có khi lại đi một mình .
.
Nói thật, lớn lên rồi rất khó tìm được một người bạn thân. Cấp 2 hình như ai cũng có 1 người bạn rất thân, lên cấp 3 thì hầu hết chỉ chơi theo nhóm bạn. Có thế chơi với nhiếu người nhiều lúc tốt và nhiều lúc cũng hơi cô đơn, nhưng thử nghĩ xem, ngày nào cũng đi cùng với một nhóm bạn thì có phải sẽ rất chán ko. Có người thích đi cái này, có người thích đi cái kia, cũng nên flexible một tý nhỉ.

Chút bình luận. :D

phaminhang :)
 
Em Long mới sống ở gia đình người Úc một tháng, chưa thân thiết vơi người ta mà đã có nhận xét thế này thì hơi phiến diện đấy. Bản thân anh chưa dám đưa ra nhận xét chung gì, nhưng anh cũng đã sống chung lần lượt với 3 gia đình người Mỹ trong hơn 1 năm. Mối quan hệ gia đình của họ, anh cũng khá hiểu rõ. Văn hóa của phương Tây họ khác, khác chưa hẳn đã là xấu. Mình là người phương Đông nên nhìn nhận cái khác của họ dưới con mắt của mình, cảm thấy không phù hợp. Nhưng họ là phương Tây, đã quen với tự lập, với thoải mái tự do, con cái muốn tự lập sớm, cha mẹ muốn con cái sớm trưởng thành, ra ở riêng để tự do an nhàn tuổi già, cái đó chẳng có gì là sai đối với quan điểm của họ cả :) Còn chuyện em bảo con cái để cha mẹ ốm, bỏ mặc không chăm sóc, anh nghĩ em đã có cái nhìn quá tiêu cực (đọc nhiều bài báo chê XH "tư bản" quá sao). Người phương Tây cũng là người, họ cũng coi trọng gia đình của họ, con cái vẫn thường xuyên thăm cha mẹ, chị em, họ hàng. Noel, Thanksgiving, Easter, ... vẫn gọi điện thăm hỏi nhau, gửi postcard. Chuyện bỏ mặc cha mẹ ốm đau không thăm hỏi là hiếm, và không chỉ riêng ở phương Tây.

Em nói rằng họ chỉ coi trọng gia đình của họ mà coi nhẹ quan hệ xã hội, thế là hơi nhầm (bản chất VN cũng có khác gì đâu). Với người lạ thì chỉ quan hệ xã giao, với người bạn đã quen thân thì họ sẵn sàng giúp đỡ, giúp đỡ nhưng cũng rất sòng phẳng, đâu ra đấy. Đó là đặc điểm văn hóa của họ, người không quen thì bảo họ bẩn tính, chi ly, nhưng ngẫm ra cũng có nhiều cái hay. Đơn giản chỉ là sự khác biệt mà thôi.

Nhưng anh nghĩ nhìn chung em cũng có cái đúng về nhận xét của mình, anh đã từng sống ở Mississippi, bang nghèo thứ 49/50 nước Mỹ, hiện thì ở New York, một hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược. Nói chung giới trẻ Mỹ đặc biệt là những gia đình lower class sống khá thiếu mục đích. Có thể là đất nước của họ quá no đủ rồi, họ thiếu cái để phấn đấu. Xã hội các nước giàu thường vậy. Nhưng nói chung là họ cũng có rất nhiều cái để khâm phục: sự sáng tạo, nhiệt tình, rất hăng hái hoạt động xã hội. Nếu VN mình cũng giàu như Mỹ hay Nhật, liệu giới trẻ của mình có lý tưởng không (thậm chí bây giờ chưa giầu nhưng đã ko có lý tưởng rồi). Họ (giới trẻ phương Tây) cũng muốn làm một cái gì đó lắm chứ :) Minh không thể cứ chê họ là sống không mục đích như thế được.
 
Trước tiên tôi phải khẳng định ngay, cái topic này không dính dang một chút về chính trị hay cái gọi là xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa, kẻo moderator và admin lại có cớ move nó vào thùng rác.
Về cái này bạn có thể lấy ví dụ cụ thể thêm được không? Sao lại là im lặng khi trả lời. Nhớ lại việc đi làm mấy cái dịch vụ của Vietnam như kiểu mua bán, hay làm passport, toàn bị gắt lên gắt xuống. Hỏi câu nào thì cáu câu đấy.
Thế bạn Long hỏi người ta những gì thế?
hi` cái này tớ muốn mói về thái độ cư xử của họ .Lịch sự ư?okie ,được ,nhưng lịch sự quá nó là 1 cái gì đó khách sáo,khuôn cách ,và tớ ghét cái kiểu đó, cái kiểu mà con người sống ko thoải mái với nhau,cứ phải giữ những cái vớ vẩn.
Lấy ví dụ nhé , chẳng hạn trong 1 bữa cơm gia đình ,mọi người sum họp và nói chuyện thoải mái (hik cố để diễn tả nó như thế nào nhưng khó quá) trong khi ngồi vào bàn ăn bên đó ,cứ phải giữ những phép lịch sự tối thiểu như ăn phải ngậm miệng ,giữ im lặng ,lắng nghe người khác nói,ko tạo tiếng động khi nhai, mịe thực sự là củ chuối. Tớ hỏi ông bà homestay ,thế khi ăn củ cải hay salad ,làm sao stop making noise? hi` bà ấy bảo cái đấy thì được .Ơ thế hóa ra khi ăn cứ phải canh me nhau xem nếu ăn salad thì ko sao,còn ăn thịt hay cơm thì lại cứ phải nhìn nhìn để ra nhắc "một cách lịch sự" người ăn hay sao?
đúng là ở mỗi nơi mỗi khác ,nhưng sự thực mà nói, xã hội tư bản có những cái quá sai,và nó vẫn đang đi quá sai. Lịch sự không phải là cách để những người bạn thân cư xử vãi nhau ,ngữ pháp tiếng việt đã chẳng chia ra 3 thái độ,trong đó có thân thiết/xuồng sã(thân thiết đi liền xuồng sã)đấy còn gì.

Một cách đơn giản ,tại sao ở xã hội phương tây (gọi thế cho tránh chữ "tư bản" T_T) lại phải có nhiều truyện ngắn chứa đầy tình yêu thương như thế?Hãy thử đọc Hoa Học Trò ,bạn sẽ thấy những cafe chiều thứ 7 hay gì đi nữa đều từ nước ngoài mà ra cả .Tình yêu thương đã phải là một thứ tất yếu bị thiếu trong xã hội của họ. 1 danh hài Mỹ cay đắng nhận xét ...Chúng ta có thể bay lên vũ trụ, nhưng chưa bao giờ chúng ta sang thăm nhà hàng xóm ... hik tiếc là mình quên mất câu văn cảm động đó.Rõ ràng ,ko thể phủ nhận mặt trái của xã hội tư bản, với các tập đoàn tư bản ,và bi kịch do nó tạo ra ,lịch sự đã ghi lại ,và bây giờ vẫn còn ,hãy xem tv ,bạn sẽ thấy vấn đề thất nghiệp luôn được người dân nhắc đến hàng đầu, vì họ hiểu rằng ,ko có công việc đồng nghĩa họ sẽ chết. Những khoảng trợ cấp ư?hừ hãy thử nghĩ xem, khi mà chính phủ còn đang lo toan đến việc với các tập đoàn của mình ,còn thời gian mà nghĩ đến người dân ko?Tập đoàn tư bản đứng đằng sau chính phủ của 1 Đế quốc ,không ai phủ nhận điều đó. Không phải ngẫu nhiên mà vấn đề dân chủ luôn được nhắc đến ,và thường xuyên được nhắc đến. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã xem phim Thiên thần bóng tối?Ranh giới của dân chủ và mất dân chủ quá mong manh,vì nó chỉ được đảm bảo bởi một nhóm người trong quốc hội, và làm sao có thể vững chắc được?Còn chúng ta?dân chủ bắt đầu từ chính chúng ta,những con người trong xã hội ,và nó là sức mạnh của chúng ta.Quay trở lại vấn đề quan hệ với hàng xóm ,tôi đảm bảo ,hầu hết người dân bên đấy ko có 1 chút quan hệ gì với hàng xóm bên cạnh nhà mình. Quan hệ với người ở đâu đâu thì nhiều lắm,nhưng với hàng xóm thì ko hề có."Bán anh em xa mua láng giềng gần", làm sao có thể phủ nhận hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau được?giúp đỡ ư?làm sao trông đợi mãi vào chính phủ được?thế mới nói xã hội họ ko có tình người là thế.

Những thứ như :
Có một số đứa con ko chăm sóc được cho cha mẹ thì thà để chính phủ làm, có phải tốt hơn ko. với cả họ đâu phải vào viện dưỡng lão hay đi đâu, họ có tiền để sống, con cái họ lúc nào muốn về thăm thì về đúng ko.

Hừ thế nào là ko chăm sóc được cha mẹ?Đó là trách nhiệm của mỗi người ,làm sao chối bỏ?Dù họ không có điều kiện,ko ai bắt ,nhưng tại sao lại dễ dàng đẩy trách nhiệm cho người khác thế?họ ko có một chút gì gọi là nhớ đến công ơn của cha mẹ họ sao?
Tại sao với chúng ta ,dù có nghèo như thế ,sao vẫn làm được?Sao vẫn có cảnh đời một người phụ nữ nuôi 5 miệng ăn?trong khi họ ,đâu đến nỗi thế?như tôi đã nói ,không thể trông đợi gì ở chính phủ, xét cho cùng ,chính phủ nuôi cha mẹ giúp họ cũng chỉ là để họ chuyên tâm kiếm tiền cho chính phủ,hừ thật đúng là.

Thanh niên ở bên này đến 18 tuổi là sống tự lập ,không cần biết đến bố mẹ nữa ,và ra ở riêng . Về thăm bố mẹ ,có về ,nhưng tôi cảm thấy như họ vẫn còn quá nhiều khoảng cách.

Người phương Tây cũng là người, họ cũng coi trọng gia đình của họ, con cái vẫn thường xuyên thăm cha mẹ, chị em, họ hàng. Noel, Thanksgiving, Easter, ... vẫn gọi điện thăm hỏi nhau, gửi postcard. Chuyện bỏ mặc cha mẹ ốm đau không thăm hỏi là hiếm, và không chỉ riêng ở phương Tây.

hi` đúng là họ vẫn về thăm, nhưng thực chất đó Chỉ là Quan hệ xã giao bình thường.Đúng thật là như thế. Gửi postcard gửi ai chẳng được, về thăm ,đến chơi nhà bạn bè sao lại ko được?Điều đáng nói ở đây ,bố mẹ là người sinh ra họ ,cũng là người bạn của họ, chứ bạn họ có sinh ra họ đâu?Thế tại sao
Hừ thật sự em khó mà giải thích được cái thái độ cư xử của họ bằng chữ viết thế này. Thái độ cư xử của mọi người thì nhiều lắm, và cũng khó tuyệt đối mà nói ra lắm.

Nói về cái mục đích sống ,anh Hưng à ,chúng ta có thước đo hôm nay hơn hôm qua ,nhưng chúng ta chẳng lẽ không có thước đo hôm nay hơn 5 lần hôm qua?Điều đáng nói ở đây, hơn hôm qua ,hơn người khác là ko đủ ,mà phải hơn nhiều hơn nữa.Anh nói thế ,vậy thì tại sao anh ko bảo với những công ty tư bản rằng là :Tại sao các ông ko nghừng kiếm tiền đi ,mà cứ phải tiếp tục kiếm tiền như thế?Nước Mỹ là nước mạnh ,nhưng xung quanh nó đâu phải chỉ mình nó, còn các nước khác cũng đang vươn lên còn gì?Nghiên cứu khoa học ,lĩnh vực thể thao ,còn bao nhiêu thứ khác ,sao anh dám nói rằng thiếu cái phấn đấu?Thanh niên không thể sống thiếu mục đích ,Thanh niên không thể tách rời lý tưởng ,không có mục đích sống sẽ chẳng làm được cái gì cả.

Vẫn biết là ở đâu cũng có cái xấu cái tốt ,ko có gì là hoàn hảo ,ở xã hội phương tây có gì thì xã hội mình cũng có, nhưng điều đáng nói ở đây là xuất phát điểm của xã hội phương tây sai,quá đề cao đồng tiền mà coi nhẹ tình cảm ,điều đó gây ra nhiều những thứ không hay. Không có ý gì đề cao xã hội chúng ta ,vì thực chất xã hội chúng ta cũng đầy những thư như vậy,đó là một phần tất yếu rồi, nhưng cái gì cũng ko nên đi quá giới hạn của nó. Sống thì phải biết nhận thức ,thế nào cần làm ,thế nào nên bỏ qua,thế nào nên sống.
 
Đọc bài này mà mắc cười wá (xin lỗi vì tôi hơi vô duyên).
Nhưng thực sự nó quá mắc cười.
Thứ nhất, bạn sống một có một tháng ở đó thì bạn không thể hiểu được hết xã hội của họ được. Chắc khoảng 60% những cái bạn viết còn bắt nguồn từ những cái bạn xem trên TV, trên Phim và được tuyên truyền...

Thứ hai, tôi hỏi bạn, bạn đã đi khắp cái mà bạn gọi là "xã hội tư bản" chưa. Chưa kể đến việc đi nhiều nước, bạn đã đi được bao nhiêu vùng ở Úc rồi, tiếp xúc được với bao nhiêu người rồi. Bạn chỉ mới cảm nhận được một sample rất nhỏ trong một cái population rất lớn nên không thể đưa ra kết luận một cách áp đặt như vậy.

Để tôi nói theo cách của bạn nhé. Hơn một năm nay tôi chăm đọc báo điện tử, rồi báo thường, tôi thấy rằng phần lớn những bài viết về giới trẻ bây giờ là viết về những mặt tiêu cực. Nào là trẻ con cãi ông bà bố mè, rồi thì công tử tiểu thư tiêu tiền như rác, sống không đạo đức. Bạn cứ thử kiểm tra mà xem, những tin kiểu đó ở khắp nơi. Rất ít bài nói về những việc tốt của thanh niên bây giờ. Nếu tôi mà là một người nước ngoài và suy nghĩ như bạn thì chắc tôi đã nghĩ rằng thế hệ mới của VN suy đồi cả.

Tôi không dám nói mình là một người am hiểu đông tây nhưng tôi cũng đã từng sống tổng cộng gần 4 năm tại hai nước Tư Bản vào loại top 5 là Anh và Mỹ và tôi cũng hiểu ra phần nào.

Trừ những trường hợp bạn nói ra thì bạn có biết Salvation Army là gì không, bạn có biết hội chữ thập đỏ, greenpeace...là do những người thuộc xã hội gì sáng lập không. Bạn có biết thế nào là đạo Thiên Chúa với những điều răn của nó không. Nếu bạn biết thì chắc bạn sẽ không dám nói rằng xã hội họ không có tình người và sự quan tâm.

Thử nhìn vào xã hội của mình nhé, những thứ như Năm Cam thì không nói làm gì rồi, nhưng những cái kiểu như con cái bất hiếu với bố mẹ, anh chị em đánh nhau giành tài sản thiếu gì. Sao bạn không lên án xã hội ta đi. Tôi thấy rằng xã hội ta cũng không tệ hại gì xã hội tư bản phương Tây đâu nếu suy nghĩ theo cách của bạn.

Thực ra cái mà bạn đang bức xúc ở đây không liên quan gì đến chính trị cả (hoặc rất ít mà thôi). Nó liên quan nhiều hơn đến văn hoá của xã hội họ. Phương Đông có những giá trị mà Phương Tây không có và ngược lại. Với tư cách là một người phương Đông, bạn không có quyền lên án văn hoá phương Tây và đương nhiên chúng ta cũng không thể để nhưng gã phương Tây lên án văn hoá Phương Đông chúng ta.

Nhật Bản chẳng hạn, là một nước phương Đông và cũng là một nước tư bản. Ở đó bạn cũng sẽ thấy gần giống ở VN. Cha mẹ luôn được con cái chăm sóc và kính trọng...So wat du u think

Tôi không mún chỉ trích bạn đâu, nhưng thật sự trước khi đưa ra một nhận xét thì bạn nên suy nghĩ kỹ càng hơn. Có thể đó là những suy nghĩ vẩn vơ nhưng nó có thể để lại ấn tượng rất không tốt cho người khác.

Nói tóm lại nếu bạn ăn một quả cam chua thì đừng vội kết luận là cam ắt sẽ chua...Chỉ thiệt cho bạn là sẽ không được ăn cam ngọt thôi.
 
Nghe em bé gì bảo bọn Tây ăn uống khách sáo mà sợ quá, chẳng lẽ phải nói lại cho bé biết ăn cơm ở gia đình VN thế nào k0 ở cái xứ vốn tổ tiên là dân trộm cướp Anh được mấy tháng nữa về nhà ăn mắng như tát nước thì tội. K0 biết nhà bé kiểu gì chứ ở nhà chị, bố mẹ rất chi là dễ tính (ví dụ chị quen miệng toàn ừ mà vẫn k0 bị mắng hay ăn cơm xong chạy biến để khỏi rửa bát:")), nhưng vào bữa ăn vẫn phải sắp các món thế nào để mọi người đều dễ lấy, ưu tiên người lớn tuổi và trẻ em, rồi so đũa, lấy cơm, mời mọc cẩn thận, có khách thì còn phải chờ bố mẹ ăn trước, rồi tiếp cho khách, rồi chỉ được nói những chuyện vui vẻ, rồi đủ thứ chuyện đấy em bé mới sang Úc (ếch phải "Tây") ạ. Chỗ bé chả biết sống với thổ dân ăn thịt người lâu quá thế nào chứ cái bọn tư bản bên kia Thái Bình Dương vào bữa k0 có mời hay chờ đợi ai hết. Cái chuyện ăn nhẹ nói khẽ thì ở Vn ta còn xét nét ý tứ gấp 10 lần "Tây", em nhá. Chị nói thế để bé biết chứ nghe bé nói tưởng như 1 thằng bé ngồi vắt chân lên ghế, nhai nhồm nhoành, thỉnh thoảng ợ vài tiếng nữa chứ. Ô thế thì ngượng chết, em nhỉ? Đấy, quí lắm đấy mới bảo ban thế.


Đấy là chuyện ăn uống, chứ còn mục đích sống thì nói ra đau lòng, bọn tư bản con nó giàu quá, toàn mục đích hòa bình thế giới với bảo vê môi trường với cống hiến cho nhân loại chứ còn chị (đại diện cho 1 số thanh niên ở các nước thứ ba :p) chỉ mong kiếm được tiền sống cho đỡ khổ mà thôi. Biết bao giờ bản thân mình mới nghĩ đến việc học cho mục đích biết, làm việc vì sự tiến bộ của loài người đây hay chỉ học mấy ngành dễ/thực dụng để điểm cao xin được việc rồi suốt đời lo kiếm tiền để bố mẹ k0 phải nuôi?

Xem chừng có thêm sub-board giáo dục và đào tạo trong TLNT quá.
 
Vũ Đàm Linh đã viết:
Đấy là chuyện ăn uống, chứ còn mục đích sống thì nói ra đau lòng, bọn tư bản con nó giàu quá, toàn mục đích hòa bình thế giới với bảo vê môi trường với cống hiến cho nhân loại chứ còn chị (đại diện cho 1 số thanh niên ở các nước thứ ba :p) chỉ mong kiếm được tiền sống cho đỡ khổ mà thôi. Biết bao giờ bản thân mình mới nghĩ đến việc học cho mục đích biết, làm việc vì sự tiến bộ của loài người đây hay chỉ học mấy ngành dễ/thực dụng để điểm cao xin được việc rồi suốt đời lo kiếm tiền để bố mẹ k0 phải nuôi?

Xem chừng có thêm sub-board giáo dục và đào tạo trong TLNT quá.

Hehe, mỗi người 1 thái cực nhỉ, chú thì bảo bọn Tây sướng quá rửng mỡ không lo làm ăn gì, chú lại bảo nó sướng nên nó cao cả lắm, toàn đi cứu giúp nhân loại thôi.
Mình thì thấy xã hội nào cũng giống nhau thôi, có người này người kia, ko thể generalize như thế được. Chắc gì người đi làm từ thiện đã là cao cả. Ở những nước tư bản các non-profit vì cái nọ vì cái kia mọc lên như nấm, nhưng mà phần trăm thực sự vì ideology theo mình ko nhiều. Nhiều khi mình nghĩ đó là vì cứ nhân danh cái nọ cái kia thì dễ xin tiền tài trợ hơn, còn các nhà tài trợ cũng chỉ vì tiếng tăm, tóm lại cũng profit-oriented cả chứ ko phải thánh thiện vì loài người gì lắm đâu. Đại loại là run 1 non-profit nó cũng giống như 1 cái nghề, vì miếng cơm manh áo, thế thôi.

Còn những cái tài trợ cho các nước thứ 3, tất nhiên là có ideology trong đó, nhưng mà trong hearing nào các bác chả hô khẩu hiệu poverty breeds enemy, đại loại tớ tặng bạn hiền ít quà, bạn để tớ yên đừng hát karaoke vào buổi đêm nữa.

Tất nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, ở nước mình mà có được mấy cái profit-oriented thế thì dân tình cũng được nhờ hơn. Nhưng mà biết sao được, phú quý thì sinh lễ nghĩa.

Vài nhời thế thôi chứ chưa đi hết sống hết nên cũng chả dám cảm nhận nhiều về XHTB :D
 
Tiền, tiền...tiền, sao dạo này anh chỉ nghĩ đến tiền. Các chú viết văn chiêm tiếng Anh như xôi đỗ làm hỏng sự trong sáng tiếng mẹ đẻ của anh, anh cũng k0 thèm nói, thế là anh tha hóa thêm 1 bậc nữa. Ôi tiền, ai cho tôi tiền?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chị quí cái naive idealism của em Long :) :)

Còn Linh nói em thế có nặng lời quá ko? Văn hóa ăn uống của ta với những nghi lễ như so đũa, xếp bát, gắp thức ăn, mời người lớn tuổi bạn đem so sánh với những câu chuyện nhạt nhẽo xã giao trong bàn tiệc của bọn đế quốc :-/ Tớ thì phát khiếp màn hỏi han "what's your name, where do you live, what do you study, how was your day bla bla blah" vào các bữa ăn kéo dài và lặp đi lặp lại (chúng nó đâu có bao giờ nhớ) suốt năm học.

Có ông tân Khổng học :p nào đã nói là trong những nghi lễ ẩn chứa tính người, và nếu ko có chúng thì con người với các loài vật khác chẳng là bao. Tớ thấy cũng chí lí. Những nghi lễ tạo ra sự đối thoại giữa người và người -- vd bạn nhìn thấy anh bạn bên kia đường thì sẽ nhe 18 răng cười, anh ta đáp lại cử chỉ của bạn bằng cách vượt băng qua đường, niềm nở bắt tay với bạn. Tuy nhiên có những thứ ko còn hợp thời, chỉ là cái vỏ làm cản trở sự giao tiếp và cần phải loại bỏ -- trong đó có sự khách sáo, thái độ lạnh lùng, giữ khoảng cách trong ứng xử. Đem nó ra để bàn luận ko hòng thay đổi gì văn hóa của người phương Tây họ, nhưng cũng nhắc nhở được người mình đừng thế .. Tớ thấy đâu có thừa :D
 
Nói cho vui thôi, chứ nghe em Long nói chuyện ăn uống không được nhai chọp chẹp thì chị lại buồn cười. Ngày xưa nhà chị ở cùng ông bà, cùng gia đình mấy cô, chú, bác, mỗi lần chuẩn bị ăn thì mời mỏi cả miệng (chắc không dưới 20 người ngồi ăn cùng mâm), trong bữa ăn mà nghe thấy 1 tiếng động chọp chẹp, hay là bát đũa, thìa lỏang xỏang thì thế nào cũng bị ông bà tế cho 1 bài. Sang bên này, mình lại thấy bọn Tây nó bất lịch sự hơn mình, ăn uống thì nhồm nhòam, mút tay chùn chụt, ăn nhai thì được cái rất thẽ thọt nhưng mà "ợ" thì vang hơn cả bom nổ. Nói chung là cũng tùy từng văn hóa nữa. Nghe nói có cái nước nào nào ấy, khi khách ăn xong mà không "ợ" lên 1 tiếng thật to và khoan khoái thì chủ nhà buồn lắm.


Còn nói về chuyện hàng xóm láng giềng thì... điểm tốt là gần gũi nhau, đi ra đi vào chào hỏi tươi hơn hớn. Thế những gần nhau quá thì lại cũng suốt ngày thọc mạch vào chuyện người khác, coi chuyện của người ta cũng như chuyển của chính mình vậy. :p Trong khi ở đây, thôi thì mình muốn làm gì thì làm, chẳng ai họ lên tiếng rêu rao, buôn chuyện cả. Nói vậy không có nghĩa là dân họ không biết buôn dưa đâu nhé! Nếu không biết buôn thì chắc từ đó cũng không có trong từ điển của họ luôn rồi. :D

Nói tóm lại là ở trong chăn thì mới biết chăn có rận, mà rận ở mỗi nơi thì l5i một khác. :D
 
Hey, wat do u know, my post has been totally ignored lol
People here don't seem to b that friendly to newcomer, kinda sad and chán.

Humm, what's the use of expressing your idea if no one bothers.

Oh well, hope that i get more luck the next time...
 
lol you crack me up

Cái quý hóa của bài chú viết là mấy quan điểm chú chịu khó suy nghĩ và chia sẻ. Tất nhiên, bài hay không nhất thiết phải dẫn đến các bài trả lời. Có thể mọi người đọc bài của chú, hiểu được suy nghĩ của chú, nhưng không có ý muốn phản bác hay bảo vệ mà lại muốn chia sẻ y kiến riêng của họ, nên mọi người mới viết bài mới. KHông có reply đâu phải không ai bothers? Post bài cũng là một cách tập suy nghĩ mà. Cứ post đi anh em còn học hỏi. Keep it comin'.

Nói chuyện so sánh văn hóa Tây với Việt thì quà thật muôn chuyện muôn thí dụ đối kháng. Mỗi người thấy một cảnh lại nghĩ một chiều. Tây cũng như VN, nước nào cũng có cái sang, cái hèn, cái đáng phục, cái đáng chê. Chứ cư nhìn vào một vài ví dụ mà kết luận này kia thì e khó thuyết phuc được ai.

Nhưng nhìn lại, thread này có chủ đề là "cảm nhận," ta đâu cần phải thuyết phục ai?
Ừm, mình cũng muốn có cảm nhận, nhưng bây giờ đang ở đại học, thấy toàn bia rượu mixed beverage điện tử football các cặp tình nhân..., chẳng có gì đáng bàn ngoài việc thấy phong tục Đại Học ở đây khá thả cửa so với ở nhà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
2 Nam: i have read ur post, and i think many people have read, they just didnt know what to write more. I really appreciate it, very persuasive.

Đúng là tên chủ đề là "cảm nhận", nhưng đã post ra tức là mọi người có quyền nói xem mọi người có đồng ý hay ko. Mỗi người có cách cảm nhận khác nhau, nhưng có những lúc cảm nhận "sai" (hay nói chung là vơ đũa cả nắm) thì nên "cảm nhận lại" :D
 
anh Dzũng ah,đúng như anh nói ,"không nhất thiết phải trả lời" ,
Đúng là tên chủ đề là "cảm nhận", nhưng đã post ra tức là mọi người có quyền nói xem mọi người có đồng ý hay ko.
nhưng thật sự mà nói,trong cái forums này,em đã cãi nhau đủ để biết rằng ,cứ cãi nhau mãi thì chẳng ra đâu vào đến đâu,và chẳng được gì cả. Em luôn muốn thuyết phục mọi người ,vì em là 1thằng kiêu căng và bảo thủ(theo mọi người nghĩ).Nhưng ko phải em ko có lý do để như thế : những gì em nghĩ và làm, hiện tại ,bây giờ,ít khi sai lắm.Và xin phép ,em trả lời mọi người thêm 1 lần, tất cả nên có điểm dừng,việc gì quá cũng ko tốt.

khi trả lời mọi người ,em đang nghe bài "This way" của Dilated Peoples. Xin phép nói 1 chút về clip này ,nó luôn làm tôi về cuộc sống : mở đầu clip là cảnh George Bush đang tuyên bố trên truyền hình,1 con người đại diện cho chiến tranh. Chàng thanh niên chán ghét, bỏ ra ngoài đường, và anh gặp đủ mọi cảnh đời ,đó là những vất vả ,khó khăn của mọi người, đơn giản thôi,nhìn là đủ biết ,từ 1 người trên cổ luôn đeo nặng 1 quả cầu gai,cho đến kẻ luôn tung hứng các cô gái,lại đến 1 người bị truy đuổi bởi nhiều tấm thẻ ATM. Nhưng thật đáng tiếc, đến cuối clip ,tất cả mọi người đều được giúp đỡ thoát khỏi những khó khăn đó. Điều này nói lên ước muốn tất cả mọi người đều được giúp đỡ nhưng trên thực tế đâu phải vậy?

Vì thế ,"hãy cảm thấy vui khi trái tim mình vẫn còn tình yêu thương", trên đời ,"Sống để yêu thương".Chắc hẳn các bạn đều đồng ý với tôi.

Hey, wat do u know, my post has been totally ignored lol
People here don't seem to b that friendly to newcomer, kinda sad and chán.

Humm, what's the use of expressing your idea if no one bothers.

Oh well, hope that i get more luck the next time...

====>Đựơc, em sẽ bother,:D
Tôi không dám nói mình là một người am hiểu đông tây nhưng tôi cũng đã từng sống tổng cộng gần 4 năm tại hai nước Tư Bản vào loại top 5 là Anh và Mỹ và tôi cũng hiểu ra phần nào.

hi` anh Nam ah, anh học khóa 0104, em đã tự hỏi vậy anh ở nước ngoài năm bao nhiêu tuổi,đi từ năm 2000 ư?không phải ,vậy 4 năm của anh là khi nào? khi anh 1 tuổi ?2 tuổi ,hay 12 tuổi?anh đã đủ nhận thức đề hiểu chưa?

xin lỗi anh vô cùng, thực sự là vô cùng vì câu nói đó ,và nếu anh ko chấp nhận được, em sẽ edit và xóa luôn ,nhưng thực sự ,theo em ,chưa ai đủ 18 tuổi mà có thể suy nghĩ chín chắn đâu, ý em rằng ,tẩt cả mọi người ,khó mà ai nói rằng mình biết được hết lắm, còn trong cái vấn đề tế nhị này thì càng khó để nhận ra,chỉ khi mình có thời gian suy nghĩ.

xin lỗi anh 1 lần nữa.

Đọc bài này mà mắc cười wá.
Nhưng thực sự nó quá mắc cười.
bạn sống một có một tháng ở đó thì bạn không thể hiểu được hết xã hội của họ được
Chắc khoảng 60% những cái bạn viết còn bắt nguồn từ những cái bạn xem trên TV, trên Phim và được tuyên truyền...

======>Hơn một năm nay tôi chăm đọc báo điện tử, rồi báo thường,

hì vậy là bài viết của anh đọc cũng mắc cười quá hả?cùng bắt nguồn từ đọc báo mà?

Trừ những trường hợp bạn nói ra thì bạn có biết Salvation Army là gì không, bạn có biết hội chữ thập đỏ, greenpeace...là do những người thuộc xã hội gì sáng lập không. Bạn có biết thế nào là đạo Thiên Chúa với những điều răn của nó không. Nếu bạn biết thì chắc bạn sẽ không dám nói rằng xã hội họ không có tình người và sự quan tâm.

Thử nhìn vào xã hội của mình nhé, những thứ như Năm Cam thì không nói làm gì rồi, nhưng những cái kiểu như con cái bất hiếu với bố mẹ, anh chị em đánh nhau giành tài sản thiếu gì. Sao bạn không lên án xã hội ta đi. Tôi thấy rằng xã hội ta cũng không tệ hại gì xã hội tư bản phương Tây đâu nếu suy nghĩ theo cách của bạn

Mình thì thấy xã hội nào cũng giống nhau thôi, có người này người kia, ko thể generalize như thế được


=====>Đúng như ý kiến của mọi người ,mỗi xã hội có một khác ,nhưng nói ko thể genaralize là sai. Vậy môn triếy học để làm gì? Để nghiên cứu những cái chung nhất về Thế giới quan của chúng ta.Chúng ta phải thừa nhận ,bắt buộc phải thừa nhận rằng công ty tư bản đứng đằng sau nhà nước tư bản, thế lực đồng tiền quá mạnh trong xã hội của họ ,nơi mà tình yêu thương không có sức mạnh . Nhiều dẫn chứng cho thấy có tiền họ có thể mua được nhiều thứ.
Tập đoàn tư bản đứng đằng sau chính phủ của 1 Đế quốc ,không ai phủ nhận điều đó. Không phải ngẫu nhiên mà vấn đề dân chủ luôn được nhắc đến ,và thường xuyên được nhắc đến. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã xem phim Thiên thần bóng tối?Ranh giới của dân chủ và mất dân chủ quá mong manh,vì nó chỉ được đảm bảo bởi một nhóm người trong quốc hội, và làm sao có thể vững chắc được?

mọi người đọc đoạn này nhé.

Đừng bất kỳ ai phủ nhận mặt trái của xã hội của họ. Hãy biết rằng nếu bạn ko có công ăn việc làm ở đó , bạn sẽ là 1 con chó ,ko hơn. Những khu phố ổ chuột ,những tấm mành rách rưới,những thùng carton dưới ga tàu điện ngầm, hay đơn giản là những con người lập dị ,những ông bà già trong trại dưỡng lão ,những người bị bệnh down ,họ khổ lắm chứ. Và tao chửi thẳng vào mặt *** con mẹ đứa nào đi cãi cái này . Tại sao bọn mày ko biết suy nghĩ? Bọn mày ko có tình thương hay sao mà cứ tiếp tục phủ nhận những điều hiển nhiên như thế.

Và đừng có mà lôi xã hội của vn ra đây so sánh với tao ,vì chủ đề là ở xã hội tư bản,hơn nữa ,có 1 điều chung nhất đã trình bày ở trên mà mọi người cũng ko hiểu cho sao?Lấy những ví dụ như thế ,chỉ để nói rằng họ sống chỉ biết đến bản thân họ ,private ,đó là lý do gọi đó là "Capitalism" , mọi người có hiểu nghĩa của từ capital ko?đó là chỉ 1 cá nhân ,1 cá nhân giỏi nhất, đó là sức mạnh lấn át tất cả ,độc quyền. Em chợt nhớ đến 1 lời nhận xét về phim "Cảnh sát hình sự" : Nếu như phim nước ngoài thường về 1 cá nhân kiệt xuất ,thì phim "cảnh sát hình sự" nói về 1 nhóm những cá nhân kiệt xuất không riêng 1 ai.
Họ ko biết người khác là gì ,họ ko biết ngày mai là gì ,họ ko cần biết tình yêu thương hay mọi người là gì.Và cái này bắt nguồn từ cái tính chất của nó mà ra cả. Đó là điều xấu ,tại sao mọi người cứ phải nói vòng vo để lảng tránh nó đi?Sợ hả? Hay ở nước ngoài nhiều quá chán Tổ quốc rồi,sinh ra quay về vặc lại về Năm Cam với cả anh chị em chém nhau?

Vậy đó ,rốt cục khi làm rõ thẳng ra, giải quyết hết mâu thuẫn thì cái topic này chán khủng khiếp.


Cái quý hóa của bài chú viết là mấy quan điểm chú chịu khó suy nghĩ và chia sẻ

Chị quí cái naive idealism của em Long

====>vậy rốt cục chỉ dừng ở thế thôi hả?rồi tiếp tục quay sang chửi em sao? chỉ đưa 1 2 câu vào cho nó đủ 2 thái cực trong bài viết thôi hả?để bài viết hay và có trọng lượng thêm thôi hả?

em sẽ xin lock topic này sau tầm 5 6 cái feedback tiếp, vì lời lẽ trong bài viết của em quá tồi tệ ,và hẳn là sẽ làm mọi người tức giận , dù gì thì em vẫn phải xin lỗi.
 
Chẳng hiểu sao nhưng chị lại thấy em rất là nóng khi tranh cãi, mà khi nóng thì lại khó có thể ý mọi người nói gì và khó tiếp thu ý của mọi người.

Cái khác nhau của TB và XH là gì? Một bên lo cho bản thân trước đã vì bản thân có tử tế thì mới có thể lo đến người khác được? XH là gì? Là tất cả mọi người phải như nhau, phải bình đẳng? Và nếu đã là bình đẳng thì anh hơn người khác không được, người khác hơn anh không xong? Đấy đâu phải là bản chất của vấn đề!

Bản chất vấn đề là cách sống và và ảnh hưởng của giáo dục tác động vào con người. Em nói cứ như là dân tư bản thì họ không có tình thương, mặc nhìn người lâm nạn, chết đói, chết rét không bằng. Thế còn dân ở các nước không tư bản thì sao? Họ gặp những người nghèo khổ, mắc bệnh hiểm nghèo... họ đưa những người đó về nhà nuôi dưỡng chắc?

Chị nghĩ đơn giản, nếu như em muốn nói chung chung đến những vấn đề xã hội, nói đến tình người, mối quan hệ giữa con người với con người thì mọi người cũng sẽ nhảy vào có chung cùng những cảm nhận như em. Nhưng nếu em lại tập trung vào ý là ở các nước tư bản họ như vậy thì chị cho rằng vấn đề em đề cập nó khá nhạy cảm và có nhiều ý tưởng bất đồng đấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Xin lỗi chú Long chứ anh thấy, chú vẫn còn bé lắm. Chú mới tí tuổi đầu, lại đi "Tây" được có mỗi được 1 tháng. Ừ thì anh cũng thông cảm mấy chú bé bé ra nước ngoài hay tưởng mình kinh khủng lắm. Nhưng chú cứ sống nữa đi, rồi sẽ thấy xã hội mình thế nào. Không phải là để ghét Việt Nam, mà là để hiểu rõ mà so sánh chú ạ.

Chào chú
 
tôi bất ngờ vì bạn cùng tuôi với mình đấy..1 suy nghĩ...có thể là tạm chiins chắn..bạn ah..mỗi nơi mỗi khác..nếu ở mỹ người ta sướng thì ko an toàn .còn việt nam thì nguợc lại...an toàn nhưng nghèo..bạn chọn cái nào
 
Nhìn chung bài của chú Đức Long ở khắp nơi(ko chỉ riêng bài này) thì có thể rút ra:
- Chú này rất thích nêu ý kiến,cái này tốt.Còn ý kiến thì là những nhanạ định,đôi khi đúng,đôi khi sai,ko ai trách cả
- Cái vấn đề là cứ đến bài thứ hai là đi lệch hướng,như chị Giao nói,mất bình tĩnh.Như thế thì ko tranh luận được đâu.
Còn riêng về cái bài này.Đọc xong phát một=>thấy cũng hay hay.Nghĩ một chút,đọc lại,thấy mắc cười :))
Nhận định của bạn Long thường đi về một chiều hướng quá khích.Thường là theo một quan điểm xác định trước,ko suy nghĩ nhiều mà là áp đặt(cứ đọc lướt qua cũng có thể thấy).
Tôi ko có thói quen trích dẫn bài,nhưng một điều dễ thấy là những khái niệm đinh của bạn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần,một cách gượng gạo.Như TB chẳng hạn,hic.Cái này chứng tỏ trong đầu bạn có một định kiến(xuất phát từ bộ máy tuyên truyền tuyệt vời) rằng TB là xấu, là ko có tình người.Cái đó làm ra cái bài này,chứ ko phải là dẫn chứng bạn đưa ra đâu.Những cái đó chỉ là cái mà bạn lấy để minh họa,ko phải để suy ngẫm.
***
Phía trên hơi mang tính criticize,quay lại chủ đề chính vậy.Cái bạn Long nói,đúng,XHTB có.Nhưng mà ko nên nhìn trên góc độ vậy.
Tui ko trích dẫn,nhưng bác nào trên đã nói về vấn đề văn hóa,rất chính xác rùi.
Vd như ở VN,vùng sông nước:người chết đuối"Đó là hà bá bắt người" => không cứu.Do họ ác hay do văn hóa từ ngàn xưa.Ví dụ này thực sự hơi khập khiễng lại mang chút về dị đoan,đành vậy.
Còn những cái ko thuộc về văn hóa,là những cái xấu,xã hội nào cũng có bạn ạ => thế mới có CNXH ko tưởng(cái này toàn tốt).Cái vấn đề bạn muốn nói đến là con người trong xã hội tư bản,rằng họ ko có tình người.Nhưng chả bố mẹ nào,giáo viên nào dạy người ta ko yêu thương con người cả.VÀ tôi tin rằng,dưới một xã hội mà đa số người theo đạo chúa(nói chung),thì con người cũng phải thừa hưởng gì từ đấy chứ.Không lẽ toàn kẻ ác?
BẠn có thể nói là:"Đúng,nhưng họ coi tiền quan trọng hơn." => cái này đúng là cái để tranh luận.
Theo tôi,cái sai lầm nhất của con người là đặt những thứ ko đúng vị trí của nó.Tiền là một thứ ko thể thiếu nhưng nó là phương tiện.Đặt nó cao hay coi nó thấp hơn đều ko đúng.Như ở mình,cái việc giúp nhau,tốt.Nhưng nhiều khi chính cái ko sòng phẳng(do coi tiền thấp hơn chỗ của nó) làm người ta có những cái khó chịu không nói ra.Mà cái này ko cá biệt đâu,có rất nhiều đấy,chẳng qua là ko ai chịu nhận thôi.Ngược lại với TB,ko cần nói nữa.Nhưng ko thể vì thế mà quy kết con người được.
Diễn đạt hơi rời rạc,khó hiểu,mong mọi người thông cảm.Ai có gì cứ post,em sẽ trả lời.
 
Back
Bên trên