Nó khẽ thở dài...Đứng trên ban công, nó đưa mắt nhìn ra xa - đôi mắt màu nâu lúc nào cũng như sắp khóc. Nhìn....một cái nhìn rất buồn, rất xa xăm như chứa đầy tâm sự. Nó chăm chú nhìn những làn mưa bàng bạc như những tấm voan mỏng trong suốt. Nó vẫn thế, đôi mắt buồn buồn kia dưới làn mưa tưởng chừng như đã long lanh những giọt nước. Nước mưa hay nước mắt? Nó cảm thấy một cái gì mơ hồ buồn đang xen vào trong tâm hồn như chiếc lá rơi làm khuấy động vùng nước nhỏ trên sân.
Những giọt mưa mát lạnh kia rơi xuống thấm vào lòng đất và cứ thế tồn tại theo cái vòng luân chuyển vốn có của tạo hóa. Nó không thể giữ mãi những hạt mưa ấy trong lòng bàn tay ....cũng giống như thứ mà nó sắp đánh mất.
Nó bỗng nghĩ về "ước mơ cổ tích". Ngày bé xíu nó từng mơ một "ước mơ cổ tích", nơi đó có hoàng tử, có công chúa, có những tòa lâu đài, có chú chó xù, có những cây kẹo mút hay những bộ áo váy mà bất cứ đứa bé gái nào cũng thèm muốn. Nhưng đó chỉ là ước mơ của mười mấy năm trước. Còn giờ đây, nó lại mơ về một vùng đất mà nơi đó không có sự chia ly, không có điều nuối tiếc, không có những giọt nước mắt...nơi đó, thời gian có thể ngừng trôi.
Những hạt mưa vô tình đọnglại trên gò má ửng hồng, phá tan cái ước mơ còn đang dang dở. Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Và cổ tích cũng vẫn chỉ là cổ tích. Cổ tích không trở thành hiện thực. Đã và sẽ mãi mãi là như thế...
Nó hiểu và cố gắng để không đắm chìm vào thế giới cổ tích ảo kia...
Nó trở về với hiện thực, trước mắt nó là cơn mưa đầu mùa hạ, cơn mưa kéo theo nhiều bâng khuâng, tiếc nuối với một chút lo sợ; cơn mưa báo cho nó cái săp đến, phải đến và sẽ đến. Nó sợ không dám nghĩ tới điều đó. Đúng hơn là nó không đủ can đảm để đối mặt với hiện thực. Hay tại nó "ước mơ" nhiều quá? Không....nó sợ mà thôi.
Cơn mưa nào rồi cũng đến lúc tạnh, chẳng có gì kéo dài được mãi mãi, nhất là một cơn mưa. Sau cơn mưa đầu mùa kia, những cơn mưa khác lại kéo đến nhưng chỉ cs một cơn mưa đầu mùa mà thôi. Nó ghét những cơn mưa sau đó. Nó ước gì thời gian ngừng trôi để nó có thể tận hưởng nốt cái dư âm của cái gọi là kỉ niệm. Nó đã từng nghe đâu đó một câu nói "Ta tìm về cái gọi là kỉ niệm, nhưng ta chẳng thể được trở về vì cái tên thời gian đang chắn lối" Nó sẽ vẫn trở thành vô dụng nếu cứ cố giành giật mãi.
Cơn mưa đầu mùa ấy vừa thôi thúc, vừa làm dịu lại cái tâm hồn đáng "nóng bỏng" của nó...
Mưa giúp nó tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi tưởng chừng như vô nghĩa...
Mưa giúp nó tìm thấy con đường trở về hiện tại...
Mưa tạo cho nó sự can đảm không phải để nói lên điều khó nói mà để nó sống đúng và hết mình với những gì nó đã và đang có.
***
Mưa đã ngớt, bầu trời hửng sáng. Nó hít một hơi thật sâu cái không khí mát rượi sau cơn mưa rồi bình thản quay vào lớp học.
Ngoài kia những bông hoa rơi thảng thốt buồn như những dấu chấm lặng. Chỉ riêng màu tim tím của hoa bỗng hắt lên những ngọn lửa hi vọng dưới một nét cầu vồng của khung trời chiều tận phía đằng xa mà nó không nhìn thấy....!