Nguyễn Thủy Minh
(nguyenthuyminh)
Điều hành viên
Bịa tiếp!
*************
Truyện ngắn: Mưa trái mùa
Chẳng hiểu từ khi nào nàng đã có một thói quen lẩm cẩm là vào những ngày mưa lại mang những bức thư của anh ra đếm. Chín mươi bảy bức tất cả. Nhiều khi nàng tự hỏi không hiểu tại sao lại không phải là 100 bức nhỉ? Con số chín mươi bảy không tròn trịa giống như sự không trọn vẹn của cuộc tình giữa hai người. Quen nhau một ngày đông trời đổ mưa sầm sập, cơn mưa rào trài mùa. Có phải vì thế mà những cơn mưa từ ấy đã theo suốt cuộc tình của họ - một cuộc tình sai duyên?
Này đây bức thư đầu tiên anh viết cho nàng ngày họ mới gặp nhau. Những con chữ nhảy nhót miên man trước mắt nàng, ùa vào nàng, kéo nàng chìm ngập trong những hoài niệm rối bời. Ngày ấy khi nàng đang chơi vơi trong những ngờ vực của qúa khứ, nhức nhối của hiện tại và chống chếnh của tương lai thì anh đến, tựa như một giấc mơ. Nụ cười của anh khi đó mới ấm áp và che chở làm sao. Nàng đã rón rén bước đi trong giấc mơ ấy, dè sẻn cho mình từng chút hạnh phúc nhỏ nhoi, chỉ lo sợ một sự va đập khẽ cũng đủ làm tan đi tất cả và rồi nàng sẽ lại rơi về vực thẳm của sự cô đơn chán chường như những tháng ngày chưa có anh.
Họ yêu nhau, cuồng nhiệt và say đắm như những gì phải đến, phải có giữa hai tâm hồn khát cháy, hai con tim sinh ra để yêu thương, hai kẻ hành khất đang vật vờ những tháng ngày héo tàn bỗng một ngày gặp được miền ốc đảo xanh tươi như một lần anh đã nói - Em là khát cháy của đời tôi. Họ đã tìm thấy nhau và họ lao vào nhau bằng tất cả những đam mê, những khát vọng hạnh phúc mà tuổi trẻ họ chưa từng một lần có được. Hay ít nhất với nàng thì cái ngọn lửa tình vẫn âm ỉ cháy một cách vô thức bao lâu nay trong tâm hồn nàng khi gặp được chút bùi nhùi trong anh đã bùng lên dữ dội, không gì dập tắt nổị. Nhưng yêu chỉ để mà yêu, nàng còn dám mong ước gì hơn ở anh ngoài những bức thư tình mà nàng vẫn nhận được mỗi chiều mưa? Những bức thư nhỏ nhoi ấy, mỏng manh đến thế, một đôi dòng và dăm ba câu chữ lại có thể khiến cho nàng khóc hay cười, hạnh phúc hay đau đớn, những bức thư như nắm lấy vận mệnh của nàng, quyết định cho tương lai và số phận nàng. Ở cái thời buổi này, khi mà người ta làm cái gì cũng vội, yêu vội, hôn vội, chia tay cũng vội thì những bức thư tình bỗng trở thành một thứ xa xỉ và là thứ duy nhất mà hai kẻ viển vông và mơ mộng hão huyền là anh và nàng có thể trao tặng cho nhau. Họ còn có thể làm gì khác khi mà giữa hai người là cả một trời cách ngăn của những ràng buộc và bổn phận, của những bùng nhùng mà họ không đủ nhẫn tâm để thoát ra, để được sống với những gì mình mong muốn dù họ vẫn hiểu tình yêu không phải là chuyện của logic.
Anh thường bảo cảm ơn số phận đã mang nàng đến cho anh, rằng anh cảm thấy anh và nàng sinh ra là để cho nhau. Những lúc ấy nàng chợt thoáng xót xa: họ sinh ra để cho nhau mà lại không thể là của nhau. Thật nghịch lý làm sao. Số phận đã mang họ đến gặp nhau thì rồi một ngày kia liệu số phận có mang họ đi khỏi đời nhau mãi mãi? Nàng vẫn tự biết, cả anh nữa, rằng họ không đủ sức để vượt qua giới hạn. Đã bao lần anh ước đón nàng về bên anh, rồi anh sẽ đưa nàng đi chơi trong công viên những mùa hoa rực rỡ, anh sẽ bế nàng ngồi trên bãi cỏ xanh tuyệt đẹp và hôn nàng. Nàng sẽ chờ anh trở về nhà mỗi tối trên sân ga và họ sẽ trao nhau những nụ hôn khao khát chưa được trao bao giờ. Nàng sẽ nấu cho anh ăn những món ăn mà anh thích, ôm anh trong vòng tay dịu dàng, hát ru anh những bài dân ca Nga của tuổi thơ anh. Những ước mơ ướt nhòe trong những chiều mưa đợi thư anh sao mà xa vời, xót xa đến thế. Cũng đã có bao lần anh bảo hay là nàng hãy quên anh đi vì anh chẳng thể mang đến cho nàng một tương lai, chẳng thể mang lại cho nàng một điều gì ngoài những dằn vặt và khổ đau. Nàng vẫn biết thế, vẫn biết có thể một ngày nào đó vì một lý do nào đó anh sẽ bỏ nàng ra đi, vẫn biết nếu một ngày kia anh buộc phải lựa chọn một cái gì đó thì đó sẽ không phải là cái tình yêu viển vông của hai người, cái hạnh phúc qúa bé nhỏ và ít ỏi mà nàng mang đến cho anh. Vẫn biết vậy, dù nó mới chua chát làm sao, nghiệt ngã làm sao. Cũng đã bao nhiêu lần nàng ước làm một hình bóng đi bên cuộc đời anh, như hai đường song song thôi cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, hai đường song song rất gần mà chẳng thể gặp nhau hay sẽ gặp nhau ở nơi vô tận như có những lúc tuyệt vọng nàng đã tự an ủi mình. Nhưng rồi chỉ được ít lâu nàng lại vùng dậy trong những dày vò, cào xé và cả hối thúc nữa của sự lương thiện cái bản tính lương thiện sinh ra cùng với nàng, lớn lên cùng với nàng và đeo bám nàng như một gánh nặng và cả sự tự hào nữa.
Đến bức thư tình thứ chín mươi bảy thì họ quyết định rời xa khỏi cuộc đời nhau. Nàng bảo hình như mình không có duyên phận với nhau anh ạ. Anh để lại cho nàng một bài thơ, cũng nhoè nhoẹt nước mưa, cơn mưa trái mùa vô duyên như chuyện hai người và ra đi. Những nét chữ cuộn sóng, điên cuồng nỗi nhớ và hờn trách, hờn trách sự cao thượng của cả hai người đã khiến họ không thể làm được những điều họ muốn làm để có thể về bên nhau.
Khi chia tay anh bảo rồi anh sẽ cố không buồn nữa mà chỉ tiếc cho một cuộc tình đẹp không trọn vẹn. Còn nàng, những ngày mưa vẫn có một thói quen mang thư anh ra đếm. Nàng đếm và nàng khóc, nhưng đếm đi đếm lại, con số cuối cùng vẫn chỉ là con số chín mươi bảy, một con số không bao giờ chẵn.
Thang 8. 2001
*************
Truyện ngắn: Mưa trái mùa
Chẳng hiểu từ khi nào nàng đã có một thói quen lẩm cẩm là vào những ngày mưa lại mang những bức thư của anh ra đếm. Chín mươi bảy bức tất cả. Nhiều khi nàng tự hỏi không hiểu tại sao lại không phải là 100 bức nhỉ? Con số chín mươi bảy không tròn trịa giống như sự không trọn vẹn của cuộc tình giữa hai người. Quen nhau một ngày đông trời đổ mưa sầm sập, cơn mưa rào trài mùa. Có phải vì thế mà những cơn mưa từ ấy đã theo suốt cuộc tình của họ - một cuộc tình sai duyên?
Này đây bức thư đầu tiên anh viết cho nàng ngày họ mới gặp nhau. Những con chữ nhảy nhót miên man trước mắt nàng, ùa vào nàng, kéo nàng chìm ngập trong những hoài niệm rối bời. Ngày ấy khi nàng đang chơi vơi trong những ngờ vực của qúa khứ, nhức nhối của hiện tại và chống chếnh của tương lai thì anh đến, tựa như một giấc mơ. Nụ cười của anh khi đó mới ấm áp và che chở làm sao. Nàng đã rón rén bước đi trong giấc mơ ấy, dè sẻn cho mình từng chút hạnh phúc nhỏ nhoi, chỉ lo sợ một sự va đập khẽ cũng đủ làm tan đi tất cả và rồi nàng sẽ lại rơi về vực thẳm của sự cô đơn chán chường như những tháng ngày chưa có anh.
Họ yêu nhau, cuồng nhiệt và say đắm như những gì phải đến, phải có giữa hai tâm hồn khát cháy, hai con tim sinh ra để yêu thương, hai kẻ hành khất đang vật vờ những tháng ngày héo tàn bỗng một ngày gặp được miền ốc đảo xanh tươi như một lần anh đã nói - Em là khát cháy của đời tôi. Họ đã tìm thấy nhau và họ lao vào nhau bằng tất cả những đam mê, những khát vọng hạnh phúc mà tuổi trẻ họ chưa từng một lần có được. Hay ít nhất với nàng thì cái ngọn lửa tình vẫn âm ỉ cháy một cách vô thức bao lâu nay trong tâm hồn nàng khi gặp được chút bùi nhùi trong anh đã bùng lên dữ dội, không gì dập tắt nổị. Nhưng yêu chỉ để mà yêu, nàng còn dám mong ước gì hơn ở anh ngoài những bức thư tình mà nàng vẫn nhận được mỗi chiều mưa? Những bức thư nhỏ nhoi ấy, mỏng manh đến thế, một đôi dòng và dăm ba câu chữ lại có thể khiến cho nàng khóc hay cười, hạnh phúc hay đau đớn, những bức thư như nắm lấy vận mệnh của nàng, quyết định cho tương lai và số phận nàng. Ở cái thời buổi này, khi mà người ta làm cái gì cũng vội, yêu vội, hôn vội, chia tay cũng vội thì những bức thư tình bỗng trở thành một thứ xa xỉ và là thứ duy nhất mà hai kẻ viển vông và mơ mộng hão huyền là anh và nàng có thể trao tặng cho nhau. Họ còn có thể làm gì khác khi mà giữa hai người là cả một trời cách ngăn của những ràng buộc và bổn phận, của những bùng nhùng mà họ không đủ nhẫn tâm để thoát ra, để được sống với những gì mình mong muốn dù họ vẫn hiểu tình yêu không phải là chuyện của logic.
Anh thường bảo cảm ơn số phận đã mang nàng đến cho anh, rằng anh cảm thấy anh và nàng sinh ra là để cho nhau. Những lúc ấy nàng chợt thoáng xót xa: họ sinh ra để cho nhau mà lại không thể là của nhau. Thật nghịch lý làm sao. Số phận đã mang họ đến gặp nhau thì rồi một ngày kia liệu số phận có mang họ đi khỏi đời nhau mãi mãi? Nàng vẫn tự biết, cả anh nữa, rằng họ không đủ sức để vượt qua giới hạn. Đã bao lần anh ước đón nàng về bên anh, rồi anh sẽ đưa nàng đi chơi trong công viên những mùa hoa rực rỡ, anh sẽ bế nàng ngồi trên bãi cỏ xanh tuyệt đẹp và hôn nàng. Nàng sẽ chờ anh trở về nhà mỗi tối trên sân ga và họ sẽ trao nhau những nụ hôn khao khát chưa được trao bao giờ. Nàng sẽ nấu cho anh ăn những món ăn mà anh thích, ôm anh trong vòng tay dịu dàng, hát ru anh những bài dân ca Nga của tuổi thơ anh. Những ước mơ ướt nhòe trong những chiều mưa đợi thư anh sao mà xa vời, xót xa đến thế. Cũng đã có bao lần anh bảo hay là nàng hãy quên anh đi vì anh chẳng thể mang đến cho nàng một tương lai, chẳng thể mang lại cho nàng một điều gì ngoài những dằn vặt và khổ đau. Nàng vẫn biết thế, vẫn biết có thể một ngày nào đó vì một lý do nào đó anh sẽ bỏ nàng ra đi, vẫn biết nếu một ngày kia anh buộc phải lựa chọn một cái gì đó thì đó sẽ không phải là cái tình yêu viển vông của hai người, cái hạnh phúc qúa bé nhỏ và ít ỏi mà nàng mang đến cho anh. Vẫn biết vậy, dù nó mới chua chát làm sao, nghiệt ngã làm sao. Cũng đã bao nhiêu lần nàng ước làm một hình bóng đi bên cuộc đời anh, như hai đường song song thôi cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, hai đường song song rất gần mà chẳng thể gặp nhau hay sẽ gặp nhau ở nơi vô tận như có những lúc tuyệt vọng nàng đã tự an ủi mình. Nhưng rồi chỉ được ít lâu nàng lại vùng dậy trong những dày vò, cào xé và cả hối thúc nữa của sự lương thiện cái bản tính lương thiện sinh ra cùng với nàng, lớn lên cùng với nàng và đeo bám nàng như một gánh nặng và cả sự tự hào nữa.
Đến bức thư tình thứ chín mươi bảy thì họ quyết định rời xa khỏi cuộc đời nhau. Nàng bảo hình như mình không có duyên phận với nhau anh ạ. Anh để lại cho nàng một bài thơ, cũng nhoè nhoẹt nước mưa, cơn mưa trái mùa vô duyên như chuyện hai người và ra đi. Những nét chữ cuộn sóng, điên cuồng nỗi nhớ và hờn trách, hờn trách sự cao thượng của cả hai người đã khiến họ không thể làm được những điều họ muốn làm để có thể về bên nhau.
Khi chia tay anh bảo rồi anh sẽ cố không buồn nữa mà chỉ tiếc cho một cuộc tình đẹp không trọn vẹn. Còn nàng, những ngày mưa vẫn có một thói quen mang thư anh ra đếm. Nàng đếm và nàng khóc, nhưng đếm đi đếm lại, con số cuối cùng vẫn chỉ là con số chín mươi bảy, một con số không bao giờ chẵn.
Thang 8. 2001