Màu Thời Gian - Đoàn Phú Tứ

Nguyễn Bảo Anh Thư
(annie_honey)

Điều hành viên
Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình

Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian.

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh.

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng

Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình muôn thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát...

Có một cảm xúc gì đó thật đặc biệt mỗi khi tôi đọc bài thơ này. Có lẽ nó ko chỉ đơn thuần là bởi tác giả bài thơ là người có quan hệ máu thịt với mình, mà còn bởi có cái gì đó trong hồn thơ, ý thơ... gần gũi đến lạ lùng với hơi thở trong hồn mình. Là một người trẻ nhưng tôi lại mê đắm với thế giới cổ thi nhiều hơn thơ hiện đại. Những áng thơ Đương luật: thất ngôn bát cú, thất ngôn tứ tuyệt... làm trái tim tôi xao động nhiều hơn những bài thơ tự do ko đầu ko cuối. Đối với bài thơ này, Đoàn Phú Tứ ko chỉ áp dụng luật thơ cổ, mà còn ướm vào lời thơ cả cái cốt cách của người xưa, ẩn dụ từ chuyện xưa, cả một bài thơ toát lên cái ko khí như từ nghìn năm trước: với vua chúa, cung tần, những cung điện chìm trong u tịch của thời gian... Vì thế mà lời thơ mang một nét sang cả, thanh thoát, tinh sạch đến vô chừng, mọi thứ dường như đã quá xưa để mà ta có thể chạm tay tới, và đã quá xưa để còn gây nên một xúc cảm quá cháy bỏng nào. Tất cả chỉ như một câu chuyện đã xa xôi lắm, buồn man mác, buồn theo màu tím của thời gian, đến giờ hối tưởng lại tác giả chỉ còn thấy một mùi hương thanh sạch, dịu dàng...
 
Back
Bên trên