tôi phải làm gì đây khi cuộc đời dành cho tôi nhiều nỗi buồn quá.. cả tôi nữa sao cứ mãi đi theo vết xe đổ của chính mình?? sao tôi không biết giữ gìn những gì tôi đã có.. để đến khi mất rồi lại nuối tiếc khôn nguôi..tôi có điên không khi tự nghĩ mình là kẻ thua cuộc kẻ đau khổ khi còn nhiều người đau khổ hơn tôi.. tôi muốn mọi người quan tâm đến mình..nhưng sao tôi lại không bận tâm đến nỗi buồn của người khác..tôi ích kỉ? tôi hẹp hòi?tôi nông cạn?? tôi biết làm gì đây khi bây giờ điều quý giá nhất của tôi đã mất ..? tôi phải làm gì để thời gian có thể quay ngược lại đây? tôi lại cô đơn như vẫn từng như thế ? tôi biết phải sống ra sao đây..khi mà không còn một hy vọng nào cả.. sao mọi nỗi buồn thường kéo đến liên tiếp nhau..mà niềm vui lại hiếm hoi quá vậy.. tôi mệt mỏi vì cứ phải gồng mình lên để vui để quên đi những nỗi buồn..nhưng tôi đã mệt rồi , tôi không thể chịu nổi nữa.. bây giờ tôi cũng không hiểu tôi sống vì mục đích gì.. tôi đã mất quá nhiều .. giờ đây tôi nghi ngờ vào hạnh phúc.. tôi quý từng phút hạnh phúc hiếm hoi nhưng lại lo sợ sẽ mất cái hạnh phúc ấy.. tôi điên rồi.. tôi đã nghe nhiều người khuyên bảo..đặc biệt là một người.. nhưng tôi làm sao co thể nói với người đó rằng tôi không thể sửa .. tôi nhớ từng lời người ấy nói.. nhưng tôi không thể.. tôi mệt.không phải vì người ấy, mà vì chính bản thân tôi .. người ấy có biết không.. nay tôi lại mất mất người ấy rồi.. người ấy ơi....