XVII
Linh cảm bảo tôi dừng lại trước một cánh cửa mà tôi nghe thấy bên trong có người đang nện (một cách giận dữ chăng?) một khúc dạo đầu của Chopin. Tôi đứng sững một giây. Kỹ thuật chơi cũng khá tồi… đang đánh dừng lại nghỉ, rồi đánh lại và rất nhiều lỗi. Vào một lúc nghỉ, tôi nghe thấy một giọng con gái lẩm bẩm: “***********!”. Thôi đúng Jenny rồi, không sai. Tôi mở toang cửa.
Ngồi bên chiếc đàn piano là một cô nữ sinh của trường Radcliffe người to kềnh. Cô ta ngẩng lên, bộ mặt không thể thương được thế mà quần áo lại còn hippi nữa. Cô ta bực mình vì sự đột nhập của tôi, sẵng giọng hỏi:
- Sao, ngứa ngáy chân tay à?
- Không, không – Tôi trả lời và đóng cửa lại.
Sau đó, tôi thử đến quảng trường Harvard, quán cà phê Pamplona, quán Tommy và cả quán Hayes Bick… nơi giới nghệ sĩ thường lui tới, đều không có.
Jenny có thể đi đâu?
Vào giờ này, xe điện ngầm đã nghỉ, nhưng nếu nàng đi thẳng ra ga thì nàng có thể đã kịp chuyến tàu đi Boston rồi.
***
Trời đã gần một giờ sáng khi tôi bỏ một đồng 25 xu và hai đồng 10 xu vào khe máy điện thoại tự động. Tôi đang đứng trong một buồng điện thoại gần quán sách ở quảng trường Harvard.
- Alô, tôi xin hỏi ông Phil.
- Phil đây, ai đấy? – Ông trả lời bằng một giọng ngái ngủ.
- Con đấy ạ… Oliver
- Oliver! (Ông sợ) Jenny làm sao? – Ông vội hỏi ngay.
Nếu ông hổi tôi, vậy là nàng đã không về chỗ ông.
- Dạ… không ạ. Thưa bố, không ạ.
- Lạy Chúa! Mạnh khỏe cả chứ. Oliver?
Yên tâm về con gái mình rồi, ông tỏ ra thân mật và vui vẻ như thể không phải đang ngủ bị tôi lôi dậy.
- Dạ mạnh khỏe ạ. À mà này, bố ơi, bố vẫn thường nhận được tin Jenny chứ?
Ông trả lời bằng một giọng bình tĩnh lạ lùng:
- Kể cũng khó nói.
- Sao ạ?
- Sao nó không thể năng gọi dây nói cho tao hơn? Tao có phải là người lạ đâu.
Tôi không tin là con người ta lại có thể đồng thời vừa hoảng hốt vừa yên tâm, song tâm trạng của tôi lúc này đúng là như vậy. Ông hỏi tôi:
- Nó đang ở cạnh mày đấy à, con?
- Dạ?
- Chuyển cho tao nói với Jenny, ta sẽ sửa cho nó, một chập.
- Dạ, không được, bố ạ.
- À, nó đang ngủ à? Thôi, nếu nó ngủ thì đừng đánh thức nó dậy.- Vâng ạ.
- Này, tao bảo chúng mày này.
- Dạ.
- Cranston có xa lắm đâu mà vợ chồng chúng mày không đến chơi với tao, vào một chiều chủ nhật nào đó. Được chứ? Nếu không thì tao dẫn xác đến chúng mày vậy.
- Ấy – thôi, bố ạ. Để chúng con đến.
- Bao giờ?
- Vào một chiều chủ nhật nào đấy ạ.
- “Một chiều chủ nhật nào đấy” là thế nào? Một thằng con không được nói “một chiều chủ nhật nào đấy” mà là “chủ nhật này” Oliver nghe không?
- Vâng ạ. Chủ nhật này ạ.
- Bốn giờ chiều nhé. Mà này, lái xe cẩn thận đấy. Nhớ chưa?
- Dạ, con nhớ rồi ạ.
- Và lần sau thì gọi vào ban ngày nhé.
Ông bỏ máy.
Tôi đứng trơ ra đó, giữa màn đêm và cảnh hiu quạnh vắng lặng ở quảng trường Harvard, không biết đi đâu và làm gì. Một thằng bé da màu săn đến gần hỏi tôi có cần một liều ma túy không. Tô lơ đãng trả lời: “Dạ, thưa ông, không ạ”.
Tôi không chạy nữa. Tôi vội vã làm gì để mà trở về với căn nhà trống không. Đêm đã rất khuya và tôi tê dại cả người… vì sợ hơn vì lạnh (mà trời có ấm áp gì đâu). Cách nhà vài bước, tôi ngỡ thấy có ai đó ngồi ở bậc thềm trên cùng. Có lẽ tôi hoa mắt hay sao, vì bóng người ấy ngồi yên không nhúc nhích, im phăng phắc.
Nhưng đấy là Jenny.
Nàng ngồi ở bậc trên cùng.
Tôi quá mệt không hoảng lên nổi và nỗi khắc khoải bỗng vợi hẳn đi quá nhiều khiến tôi không nói nổi lời nào. Trong thâm tâm, tôi mong nàng có một cái gậy nào thật nặng để hang lên người tôi.
- Em?
- Anh?
Hai chúng tôi đều nói nhỏ đến nỗi không thể suy ra được cảm nghĩ của mỗi người.
- Em quên chìa khóa – Jenny nói.
Tôi đứng đó, chỗ bậc thềm dưới cùng, không dám hỏi nàng ngồi đấy tự bao giờ, chỉ nhận thức được rằng mình đã cư xử cực kỳ tồi tệ với nàng.
- Jenny, anh ân hận…
- Im đi anh.
Nàng cắt ngang lời tôi rồi nói rất từ tốn:
- Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận.
Tôi bước lên chỗ nàng.
- Em muốn đi ngủ… Được không, - nàng nói.
- Được, chứ em.
Chúng tôi cùng lên cầu thang đến gian phòng chúng tôi ở. Trong lúc chúng tôi thay quần áo, Jenny nhìn tôi với đôi mắt làm tôi yên lòng.
- Em nghĩ như em nói đấy, Oliver ạ, và tất cả chỉ có thế thôi.
(còn tiếp)
Linh cảm bảo tôi dừng lại trước một cánh cửa mà tôi nghe thấy bên trong có người đang nện (một cách giận dữ chăng?) một khúc dạo đầu của Chopin. Tôi đứng sững một giây. Kỹ thuật chơi cũng khá tồi… đang đánh dừng lại nghỉ, rồi đánh lại và rất nhiều lỗi. Vào một lúc nghỉ, tôi nghe thấy một giọng con gái lẩm bẩm: “***********!”. Thôi đúng Jenny rồi, không sai. Tôi mở toang cửa.
Ngồi bên chiếc đàn piano là một cô nữ sinh của trường Radcliffe người to kềnh. Cô ta ngẩng lên, bộ mặt không thể thương được thế mà quần áo lại còn hippi nữa. Cô ta bực mình vì sự đột nhập của tôi, sẵng giọng hỏi:
- Sao, ngứa ngáy chân tay à?
- Không, không – Tôi trả lời và đóng cửa lại.
Sau đó, tôi thử đến quảng trường Harvard, quán cà phê Pamplona, quán Tommy và cả quán Hayes Bick… nơi giới nghệ sĩ thường lui tới, đều không có.
Jenny có thể đi đâu?
Vào giờ này, xe điện ngầm đã nghỉ, nhưng nếu nàng đi thẳng ra ga thì nàng có thể đã kịp chuyến tàu đi Boston rồi.
***
Trời đã gần một giờ sáng khi tôi bỏ một đồng 25 xu và hai đồng 10 xu vào khe máy điện thoại tự động. Tôi đang đứng trong một buồng điện thoại gần quán sách ở quảng trường Harvard.
- Alô, tôi xin hỏi ông Phil.
- Phil đây, ai đấy? – Ông trả lời bằng một giọng ngái ngủ.
- Con đấy ạ… Oliver
- Oliver! (Ông sợ) Jenny làm sao? – Ông vội hỏi ngay.
Nếu ông hổi tôi, vậy là nàng đã không về chỗ ông.
- Dạ… không ạ. Thưa bố, không ạ.
- Lạy Chúa! Mạnh khỏe cả chứ. Oliver?
Yên tâm về con gái mình rồi, ông tỏ ra thân mật và vui vẻ như thể không phải đang ngủ bị tôi lôi dậy.
- Dạ mạnh khỏe ạ. À mà này, bố ơi, bố vẫn thường nhận được tin Jenny chứ?
Ông trả lời bằng một giọng bình tĩnh lạ lùng:
- Kể cũng khó nói.
- Sao ạ?
- Sao nó không thể năng gọi dây nói cho tao hơn? Tao có phải là người lạ đâu.
Tôi không tin là con người ta lại có thể đồng thời vừa hoảng hốt vừa yên tâm, song tâm trạng của tôi lúc này đúng là như vậy. Ông hỏi tôi:
- Nó đang ở cạnh mày đấy à, con?
- Dạ?
- Chuyển cho tao nói với Jenny, ta sẽ sửa cho nó, một chập.
- Dạ, không được, bố ạ.
- À, nó đang ngủ à? Thôi, nếu nó ngủ thì đừng đánh thức nó dậy.- Vâng ạ.
- Này, tao bảo chúng mày này.
- Dạ.
- Cranston có xa lắm đâu mà vợ chồng chúng mày không đến chơi với tao, vào một chiều chủ nhật nào đó. Được chứ? Nếu không thì tao dẫn xác đến chúng mày vậy.
- Ấy – thôi, bố ạ. Để chúng con đến.
- Bao giờ?
- Vào một chiều chủ nhật nào đấy ạ.
- “Một chiều chủ nhật nào đấy” là thế nào? Một thằng con không được nói “một chiều chủ nhật nào đấy” mà là “chủ nhật này” Oliver nghe không?
- Vâng ạ. Chủ nhật này ạ.
- Bốn giờ chiều nhé. Mà này, lái xe cẩn thận đấy. Nhớ chưa?
- Dạ, con nhớ rồi ạ.
- Và lần sau thì gọi vào ban ngày nhé.
Ông bỏ máy.
Tôi đứng trơ ra đó, giữa màn đêm và cảnh hiu quạnh vắng lặng ở quảng trường Harvard, không biết đi đâu và làm gì. Một thằng bé da màu săn đến gần hỏi tôi có cần một liều ma túy không. Tô lơ đãng trả lời: “Dạ, thưa ông, không ạ”.
Tôi không chạy nữa. Tôi vội vã làm gì để mà trở về với căn nhà trống không. Đêm đã rất khuya và tôi tê dại cả người… vì sợ hơn vì lạnh (mà trời có ấm áp gì đâu). Cách nhà vài bước, tôi ngỡ thấy có ai đó ngồi ở bậc thềm trên cùng. Có lẽ tôi hoa mắt hay sao, vì bóng người ấy ngồi yên không nhúc nhích, im phăng phắc.
Nhưng đấy là Jenny.
Nàng ngồi ở bậc trên cùng.
Tôi quá mệt không hoảng lên nổi và nỗi khắc khoải bỗng vợi hẳn đi quá nhiều khiến tôi không nói nổi lời nào. Trong thâm tâm, tôi mong nàng có một cái gậy nào thật nặng để hang lên người tôi.
- Em?
- Anh?
Hai chúng tôi đều nói nhỏ đến nỗi không thể suy ra được cảm nghĩ của mỗi người.
- Em quên chìa khóa – Jenny nói.
Tôi đứng đó, chỗ bậc thềm dưới cùng, không dám hỏi nàng ngồi đấy tự bao giờ, chỉ nhận thức được rằng mình đã cư xử cực kỳ tồi tệ với nàng.
- Jenny, anh ân hận…
- Im đi anh.
Nàng cắt ngang lời tôi rồi nói rất từ tốn:
- Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận.
Tôi bước lên chỗ nàng.
- Em muốn đi ngủ… Được không, - nàng nói.
- Được, chứ em.
Chúng tôi cùng lên cầu thang đến gian phòng chúng tôi ở. Trong lúc chúng tôi thay quần áo, Jenny nhìn tôi với đôi mắt làm tôi yên lòng.
- Em nghĩ như em nói đấy, Oliver ạ, và tất cả chỉ có thế thôi.
(còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: