Loài hoa chưa mang tên

Nguyễn Thanh Thảo
(Violethn)

Điều hành viên
Cuối đông, ban mai non mướt trên những cành cây đang nhú lộc. Cơn gió ào qua mái phố thổi vào tôi những phấn chấn ấm áp lạ lùng. Xuống phố khi sương đêm còn chưa khô trên những đại lộ dài, se se qua hai má, tôi đi thật chậm trên con đường kỷ niệm vẫn còn dư âm của mùa đông ... Hình ảnh Anh cứ cồn lên trong miền nhớ khi lúc này tất cả những con đường trắng xóa loài hoa cánh nhỏ mong manh... trắng đến nỗi tôi thấy mình ngạt thở giữa ngày thênh thênh gió giao mùa

Ba năm rồi, ngày đó những con đường cuối mùa Đông tôi và Anh thong dong trong những buổi chiều mưa bắt đầu dăng bụi. Mỗi đứa đi một xe, tôi thích thế. Còn anh thì bảo "Nếu đi chung xe cũng chẳng ai nói chúng mình yêu nhau đâu mà sợ. Anh chỉ muốn nhìn vào gương là thấy Em ở đằng sau khi nói chuyện thôi..." Tôi cười vì cái lý do vụng về của anh và vặn vẹo "Anh đừng bao giờ đề nghị điều ấy, Em mà ngồi sau xe Anh thì còn ai để ý đến em nữa?". Anh gật đầu ra chiều nhượng bộ. Anh thường chịu đựng sự ngang ngạnh của tôi bằng ánh nhìn vô định ... Những câu chuyện trong buổi chiều hôm ấy thường là những ấm ức công việc, bạn bè, thậm chí về một cậu con trai nào đó mà tôi có cảm tình. Anh lắng nghe chăm chú và kiên trì đưa ra cách giải quyết hợp lý. Hoặc xoa dịu tôi bằng những câu truyện cười... Những lời khuyên của Anh thật xác đáng, tôi công nhận điều đó, và chẳng hiểu tự bao giờ, tôi đã quen có anh để khóc, cười, trút bực tức và để cả yên lòng nữa.

Đã vài lần, cô bạn gái thân của tôi hỏi ngạc nhiên tại sao tôi không yêu Anh, tôi chê Anh ở điểm nào. Tôi cười và giễu nó, "ấy thấy Anh hoàn hảo thì yêu Anh đi, tớ thì không"... Thực lòng, tôi cũng chẳng biết chê Anh ở điểm gì, Anh hài hước, vững chãi và thông minh, với tôi, Anh nhiệt tình bền bỉ, tôi hiểu rõ tình cảm Anh dành cho tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Tôi cần một người đàn ông khác Anh, một người biết từ chối, và lạnh lùng đối với tôi.

Rồi tôi cũng gặp người con trai tôi mong muốn, một anh chàng họa sĩ tài ba nhưng cũng rất phong trần và mạnh mẽ, đó là Vũ. Tỉnh cảm Vũ dành cho tôi lúc ào ào như thác lũ, lúc lạnh lùng như băng giá. Tôi mê mải trong cảm giác mong đợi, thiếu vắng... Lần đầu tiên tìm tôi, nhìn gương mặt khắc khoải của tôi, Anh bảo "Vũ không hợp với Em đâu, Em hãy xem lại mối quan hệ của mình với Vũ", tôi cười mũi, trong lòng tôi không bao giờ nghĩ mình lại phải làm việc đó với Vũ... Rồi Anh lại gặp tôi, kể tôi nghe về sự điều tra của Anh về Vũ, tôi nổi đóa lên vì cho rằng Anh ghen tị một cách thô thiển. Tôi thét vào mặt Anh "Chuyện riêng của tôi, không cần Anh can thiệp.." Lúc đó Anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng lắm và lặng lẽ ra về...

Rồi điều Anh cảnh báo tôi đã xẩy ra. Vũ đã rời xa tôi chóng vánh như lúc nói yêu tôi. Buổi chiều ấy, tôi đã khóc ngất đi, trong khi tôi tuyệt vọng thì Anh đến, nắm chặt tay tôi Anh bảo "Hãy ra phố với Anh nhé".

Tôi theo Anh xuống phố, lần đầu tiên tôi ngồi sau xe Anh. Đó là một buổi chiều cuối đông, trên khắp phố phường, loài hoa gì nở trắng ngút ngàn. Tôi và Anh ngồi xuống chiếc ghế ven hồ. Anh bảo "chỗ này nhiều hoa ấy nhất, Em thấy không?" Tôi mở rộng đôi mắt sưng mọng của mình lên vòm cây đang rụm xuống những cánh trắng nhỏ xíu... Tôi nghe lòng mình yên ổn lại, không biết vì loài hoa ấy hay vì lại được Anh bao bọc... "Loài hoa này chỉ nở vào lúc giao mùa, cuối đông và đầu xuân", Anh nói "Em co biết đây là loài hoa gì không", Tôi lắc đầu và hỏi lại. Lần đầu tiên tôi hưởng ứng theo câu chuyện của Anh, Anh nheo mắt trả lời "Chắc là loài hoa gì đó thôi", tôi bật cuời vì cách giải thích này của Anh rồi đề nghị "Em thấy loài hoa này mọc ở khắp nơi, hoa đẹp, lại nở vào mùa xuân, hay mình hỏi thử ai đó đi..." Lần này đến Anh bật cười, có lẽ chưa bao giờ Anh thấy tôi hào hứng với một câu chuyện ngoài lề đến thế. Anh bảo "chẳng quan trọng đâu Em ạ, miễn là chỉ cần biết loài hoa này thật đẹp và khiến nhiều người rung động, bản thân cái đẹp ấy đã là một cái tên đầy ý nghĩa rồi". Anh lại triết lý, nhưng lần này tôi không chế giễu Anh mà chỉ im lặng lắng nghe. "Nhưng mình cứ đặt cho nó một cái tên, chỉ để lưu giữ thôi", Chỉ còn một tuần nữa là Anh phải xa nơi này rồi"... giọng Anh trầm trầm khiến tôi giật mình nhớ ra sắp đến ngày Anh phải bay rồi. Sao nhanh thế, Ừ phải rồi, đã lâu tôi có quan tâm gì đến Anh đâu, khóa học nước ngoài 4 năm, Anh đã báo với tôi rồi mà.... Đó là buổi chiều đầu tiên tôi ngồi nghe Anh nói... Anh ra sân bay vào chiều 30 Tết. Tôi đặt vào ba lô của Anh chùm hoa trắng mà sáng nay tôi phải dậy thật sớm ra chỗ tôi và Anh ngồi hôm trước để hái. Trước khi lên máy bay, Anh ghé vào tai tôi nói "Hôm nay Em mặc váy trắng trông tinh khiết và dịu dàng như loài hoa ấy". Mắt tôi bỗng nhoè ướt, giọng Anh lại vỗ về "Vững vàng lên Em, Em hãy tin, tình yêu đang lại đến với Em - một tình yêu đích thực cơ đấy". Nhưng tôi khóc có phải vì điều ấy đâu, chỉ đơn giản một điều: Tôi phải xa Anh lâu quá.

Thư Anh viết tràn ngập nỗi mong nhớ "Đã 4 năm rồi không được ăn Tết ở Việt Nam, nhớ bánh chưng, nhớ dưa hành, nhớ loài hoa trắng ấy và nhớ cả Em nữa, nhiều lắm... " - "À, cành hoa Em tặng Anh, héo lâu rồi, nhưng vẫn giữ được mầu trắng tinh khiết. Nhìn sức sống bền bỉ này Anh nghĩ ... Cuối tuần nếu ra đón Anh, Em nhớ mặc chiếc váy trắng ấy nhé. Anh luôn muốn nhìn thấy Em tươi đẹp trẻ trung và dịu dàng như thế..."

Chưa tới giờ đón Anh, tôi cứ đứng trước gương ướm mãi chiếc váy trắng lên mình. Tôi đã giữ gìn nó cẩn thận từ lúc Anh đi- cho dù trước đây tôi không hề thích mặc váy... có thật với Anh tôi đẹp như loài hoa trắng ấy không?. Nhìn những cánh hoa trắng trên tay tôi chợt nghĩ: Giống như loài hoa này, tình cảm của tôi và Anh, chưa có tên nhưng tự nó đã tỏa hương tuyệt diệu gọi là đẹp rồi. . . Ngoài kia nắng xuân bắt đầu lên, lòng tôi lại ấm áp những lộc non hy vọng về loài hoa "Chưa mang tên".

Hà Nội, Dec 2000
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:) hoa trắng, nhỏ li ti, cuối đông, đầu xuân ... hoa xưa, chị ạ! ... có thể!

:) em cũng yêu hoa xưa! :D


Cẩm Hà,
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ui, quên ko để ý tên của "truyện" nhỉ ;), thôi thì đặt lại, 2nd part: Trả lại tên cho HOA :D, duyệt chứ hả chị? ;) :p


Cẩm Hà,
 
ok, duyệt tên "truyện" của em Cẩm Hà nhé, hoa xưa ... chị cũng có nghe nói đến rồi thì phải, nhưng chưa được chiêm ngưỡng bao giờ... Hôm nào free, chị lại đặt mình viết về Hoa Xưa tặng em Hà nhé. :x
 
hàhà, cách đây (mấy) năm ( :)) ) em cũng viết dở dang 1 truyện về hoa Xưa đấy, nhưng xong toàn bỏ lửng, thế cơ chứ! :D

okiedokie chị hứa cứ hứa nhưng lời hứa có thời hạn trong bao lâu đây? ehehehe :))


Cẩm Hà,


P.S: định tìm cái pix minh họa cho nó nhong nhanh động đậy tị mà chưa tìm được. Hẹn chị vào 1 ngày đẹp zời khác, nhá!
 
Em muốn thời hạn nhanh hay lâu, "Hoa Xưa" thì phải có thời gian nhớ về kỷ niệm xưa chứ??? :))
 
Ok, thể theo ý muốn của em Hà, chị sẽ sáng tác ra một câu truyện, khác hẳn (hoặc tương tự) truyện "Loài Hoa chưa mang tên" vào năm 2000... Giá như bây giờ là nwm 2000, thì chị có lẽ đã hoàn thành rồi đấy... Tên truyện là: "Nhớ Hoa Xưa"... Em Hà duyệt tên để chị tiện đà sáng tác phần I nhé. (mà khong hiểu trong từ điển sinh học có từ : Hoa Xưa không nhỉ) =;
 
hoa xưa :) ... hì. "Nhớ hoa xưa" đâu hả chị Thảo? Gần 1 năm rồi ;) :)


Cẩm Hà,
 
yes, gần một năm rồi, nhìn lại em có thấy mình khác không, đổi mới nhiều chứ... kể chuyên xưa đó cho chị nghe, rồi kết hợp vào để chị em mình có một tác phẩm nhé. :) :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hic, em xin lỗi, mạn phép cắt ngang dòng hoài niệm của 2 chị, nhưng mà phải "trả lai tên cho" hoa thôi chị Hà ạ.Đấy là hoa Sưa chứ không phải xưa đâu ạ.Dạ.Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, nghe đâu là cụ Hồ nhà ta được biếu mang về trồng để tưởng nhớ tình hữu nghị giữa 2 nước.tên Sưa là một phiên âm nguyên gốc của một từ Trung Quốc, nghĩa là gì thì em chịu.Nhưng mà cái hoa đấy nở vào gần cuối xuân cơ ah, tức là khoảng tháng 2, tháng 3 ta gì đấy.
Những người yêu nhau hoặc đã yêu nhau thì cứ khăng khăng bảo đấy là hoa xưa, tức là hoa của ngày xưa.Tốt thôi ạ.:)Yêu nhau thì tên gì mà chả vậy.:)Có điều em cũng thích loài hoa này và thích gọi đúng tên cúng cơm của nó.Vì nhớ, mõi lần rủ bạn đi ngắm hoa, ngửa cổ lên trời ngắm say sưa và cảm thấy yêu cuộc sống này đến say sưa:) Thế thôi ạ.Hết!
 
Em cũng chỉ được biết hoa này với cái tên là hoa xưa thôi :)

Mà, chị Thảo thử xem có lấy được vài ý của em để viết thành truyện ko nhé :p. Có thời gian em định viết rồi, nhưng mà trình độ có hạn :(, nên đành thôi :( :p

Truyện là có 1 đứa con trai tỏ tình với 1 đứa con gái, nhưng mà ko quên nhắn nhủ 1 câu thế này, là nên suy nghĩ cẩn thận, vì con trai cũng giống như cái loài hoa xưa, lúc nở thì đẹp ơi là đẹp, nhưng chỉ cần 1 cơn gió mạnh qua, thế là rụng hết. Con trai cũng thế, yêu thì yêu hết mình, say đắm, thế nhưng mà rồi, có khi, chỉ cần 1 chuyện gì đó nhỏ thôi, như con gió ý, thể là mọi tình cảm bay vèo hết :). Thế là đứa con gái bước vào tình yêu của đứa con trai với cái nghi ngờ, cái lo sợ, và ... nói chung là 1 cảm giác ko an toàn :). Thế nên là chia tay thật, chia tay nhanh lắm :p.

Nhưng mà, có điều bây giờ đứa con gái nghĩ lại, thì thấy cái chuyện đem hoa xưa ra ví thê, như 1 sự biện hộ của con trai thôi, các chị gái của em nhỉ ? :D. Đem loài hoa đẹp ơi là đẹp thế ra để biện hộ cho cái tính hay thay đổi của con trai là một việc làm ko tốt chút nào, nhỉ chị yêu nhỉ ? :p.

:x
 
Dam Duong Ha đã viết:
Hic, em xin lỗi, mạn phép cắt ngang dòng hoài niệm của 2 chị, nhưng mà phải "trả lai tên cho" hoa thôi chị Hà ạ.Đấy là hoa Sưa chứ không phải xưa đâu ạ.Dạ.Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, nghe đâu là cụ Hồ nhà ta được biếu mang về trồng để tưởng nhớ tình hữu nghị giữa 2 nước

Đồng ý với bạn hiền phát, tên hoa này thật ra là hoa sưa đấy ạ. Nhưng bạn Hà thân iu nhiệt tình quá, cái đoạn tình hữu nghị Việt Trung nghe mùi mẫn nhỉ, hehe :)) .
Định tặng các tình yêu mấy cái ảnh hoa sưa mà chả thấy cái chỗ post ảnh ở đâu nhỉ.
 
Hic, chị post lên đi chị, hoặc là gửi cho em, em post cho :D. Mùa hoa xưa (em quen gọi thế này rồi :) ) vừa rồi, ở xung quanh nhà em cũng nở bao nhiêu là hoa xưa, ở chỗ gần lăng Bác và đường Hoàng Hoa Thám ý ạ. Mấy lần vác máy ảnh ra định chụp rồi, xong nghĩ thế nào lại vác về, chả chụp được cái ảnh nào :(

:x
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Em cũng chỉ được biết hoa này với cái tên là hoa xưa thôi :)


Truyện là có 1 đứa con trai tỏ tình với 1 đứa con gái, nhưng mà ko quên nhắn nhủ 1 câu thế này, là nên suy nghĩ cẩn thận, vì con trai cũng giống như cái loài hoa xưa, lúc nở thì đẹp ơi là đẹp, nhưng chỉ cần 1 cơn gió mạnh qua, thế là rụng hết. Con trai cũng thế, yêu thì yêu hết mình, say đắm, thế nhưng mà rồi, có khi, chỉ cần 1 chuyện gì đó nhỏ thôi, như con gió ý, thể là mọi tình cảm bay vèo hết :).
:x
Thế à b-) Hình như cái loài hoa đấy phải đến một tháng sau mới rụng hết trụi thùi lụi cả cây, thế đã là lâu lắm trong tất cả các loài hoa rồi.
Hồi xưa có nhà tình yêu học bảo chị, hoa Sưa giống như một tình yêu đẹp, màu trắng như là vĩnh cửu, hoa tàn lá lại đâm chồi xanh tươi um tùm như là bất diệt.Hoa lại nở khi những cơn mưa bụi lay phay, mà lại nở rực rỡ dưới trời cuối xuân ảm đạm.Công nhận là chị chưa thấy loài hoa màu trắng nào mà lại đẹp và nhiều sức sống đến thế.Bao lần cất bút đinh pha màu mà chưa tính duwocj cái tỉ lệ giữa gamtrắng và gam xanh,vàng để ra cái màu ấy.
Xin lỗi vì cứ làm cụt hứng mọi người.Có lẽ người yêu (và cả người yêu hoa nữa :D) luôn lãng mạn.
PS:Đến đây em chợt nghĩ là có khi cái người viết truyện kia cũng không ám chỉ hoa Sưa đâu ạ.:DThees nên khi nào em Quỳnh và chị Thảo sáng tác về mùa hoa Sưa nhỉ:)
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Hic, chị post lên đi chị, hoặc là gửi cho em, em post cho :D. Mùa hoa xưa (em quen gọi thế này rồi :) ) vừa rồi, ở xung quanh nhà em cũng nở bao nhiêu là hoa xưa, ở chỗ gần lăng Bác và đường Hoàng Hoa Thám ý ạ. Mấy lần vác máy ảnh ra định chụp rồi, xong nghĩ thế nào lại vác về, chả chụp được cái ảnh nào :(

:x

Ơ cái chức năng attach ảnh đâu mất rồi ấy, chị định gửi qua tin nhắn cho em mà cũng chả thấy đâu, hồi trước mình vẫn gửi được cơ mà nhỉ??
Hà lãng mạn quá làm tao khóc thét :(( . Theo em màu trắng thì không thể tượng trưng cho tình yêu được :biggrin: nên em không gắn hoa đấy với yêu iếc gì cả. Em chỉ nghĩ đơn giản hoa sưa nở tức là gần giữa mùa xuân, em chỉ thấy cái vẻ xuân thì của nó hay ho, chứ yêu iếc thì ..:p,em thấy hoa phượng tượng trưng cho tình êu có khi còn đúng hơn :)) hehehe, j/k.
 
Vì nhớ, mõi lần rủ bạn đi ngắm hoa, ngửa cổ lên trời ngắm say sưa và cảm thấy yêu cuộc sống này đến say sưa

Hôm nay lang thang vào đây lại gặp bài viết của bạn hiền, tự nhiên nhớ ngày trước học CVA, mỗi lần đến mùa hoa sưa là phải đi học về bằng đường PDP Hà nhỉ? Mà ngày trước mình gọi nó bằng cái tên gi` gi` cơ, chứ không phải hoa sưa kèm theo cái đống giải thích Vietnam-Trung Hoa đâu Hà nhỉ :p. Chẳng biết bao giờ mới có cái thời đạp xe ngắm hoa nữa ;;) , bây giờ thấy hết cả lãng mạn, chỉ toàn cơm áo gạo tiền trong đầu mất rồi :((

Btw, bạn hiền ơi, mày còn một lời hứa với tao mà hình như vẫn chưa có lúc nào thực hiện, hè này về "thanh toán" nhé ;)

@chi Thao: truyện của chị Thảo giản dị nhưng rất hay, em ngưỡng mộ chị Thảo từ lâu rồi mà hôm nay mới có dịp "bày tỏ" :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Người ta bảo rượu ngon phải có bạn hiền, đây ngắm hoa đẹp cũng cần có bạn hiền.:)
Ngày xưa chưa biết cái sự tích Việt NAm -Trung hoa thì gọi nó là hoa trắng, ở đường phan đình phùng còn có hoa li ti, màu xanh như cốm vụn, rụng vào tháng ba, rắc đầy đường ...
Khỉ con ới, cơm áo gạo tiền đã đày một bị chưa?Hè này về lại kiếm cái xe đạp, bọn mình lại "hoài niệm" 12 h trưa đạp xe qua lại đường PDP cho đỡ nhớ :D Còn lời hứa, okie, nhưng điều đó không phụ thuộc vào tao đâu.:)
Cái biểu tượng tình iu của bạn Thủy Anh xem ra bốc lửa nhỉ.Hôm nọ dang định viết truyện mang tên "thời hoa đỏ "tặng bạn, trùng lặp thế.!:D Tựu chung tớ đã bảo khi người ta yêu thì hoa nào chả là biểu tượng của tình yêu.:D
PS: To B.T Thủy :dạo này không online chát chít được, thỉnh thoảng cũng ngừng cái bánh xe ở bên đây một tí viết thu về cho bạn bè cái.take care nha!
 
Dam Duong Ha đã viết:
Cái biểu tượng tình iu của bạn Thủy Anh xem ra bốc lửa nhỉ.Hôm nọ dang định viết truyện mang tên "thời hoa đỏ "tặng bạn, trùng lặp thế.!:D Tựu chung tớ đã bảo khi người ta yêu thì hoa nào chả là biểu tượng của tình yêu.:D
PS: To B.T Thủy :dạo này không online chát chít được, thỉnh thoảng cũng ngừng cái bánh xe ở bên đây một tí viết thu về cho bạn bè cái.take care nha!

Hị hị Hà iu, em không dám bốc lửa đâu ạ, đấy là conventional, traditional thôi, các tình yêu đã thấy biểu tượng tình yêu của bất cứ quốc gia nào nó màu trắng chưa? Áo dài cưới ngày xưa nó cũng màu đỏ chứ lị.
Bạn Bùi Thủy có nhớ tớ không hehe ;;)
 
hị hị, các cụ nhà ta đã bảo là yêu nhau màu gì chả được biểu tượng.Màu đen thì các cụ nhét vào hoa tuylip(cụ alex dumas chả bảo thế ),màu đỏ thì các cụ nhét vào hoa hồng, hay Thủy Anh nhét vào hoa phượng:D bảo rằng tình yêu rực lửa.Màu xanh thì các cụ gọi là xanh yêu thương ,xanh hy vọng.Còn màu trắng thì vừa mới đây thôi "cụ "Thảo giới thiệu cho chúng ta câu chuyện tính iu cảm động về cái gọi là tinh khiết, ngây thơ giản dị đến ...nao lòng...:D( nhỉ chị Thảo nhỉ ?)
Hì, còn Thủy Anh,ngày xưa các cụ (miền Băc)sang nhà chồng phải mặc áo trắng đấy(thể hiện cho sự trinh nguyên)cái này nói rồi thì phải.Các cô phù dâu mới mặc áo đỏ.Về sau không hiểu thế nào, thành ra cô dâu cũng mặc áo đỏ nôt.:D
Với lại bây giờ, váy cưới của các cô là màu trắng đấy thôi.Hay Thủy Anh lại muốn mặc váy đỏ.Dám lắm:D!
Thôi, ôm hôn hai bạn hiền cái nào.Relax cho cái bài luận văn 80 trang nên lên đây ba hoa.Hẹn gặp hè này về nhé.
Bùi Thủy đã đặt vé trước chưa?:D
 
Back
Bên trên