Limited Doom #2

Đỗ Minh Quân
(Naruto_Tsunami)

New Member
§2:

3h sáng. Ô cửa sổ phòng khách căn hộ mở rộng trước mặt Thành, gọi vào những cơn gió đêm ở độ cao gần trăm mét, gào rú, buốt lạnh. "Sao lại có thể thế được?".

Buổi tối của Thành không có một vụ tranh cãi, một cuộc đôi co hay một dĩa khoai tây nghiền nào, nhưng Thành đã trải qua một đêm tương tự như Quân: Khó ngủ, ngồi dậy suy nghĩ – rất có thể cũng là những suy nghĩ đó – và rồi xuống khỏi giường, rời khỏi phòng đến trước một phòng khác. Tới đây thì bắt đầu khác, khi mà Thành giật mình nhận ra cửa phòng y tế đang mở, nửa giây để cậu có thể nghĩ tới mọi khả năng có thể đã xảy ra. Cũng chừng ấy thời gian để mắt cậu quen với bóng tối bên trong căn phòng, đó là lúc cậu nhận ra điều mình ít mong muốn nhất: nắp lồng kính của chiếc giường oxy cũng đang được mở ra, với không một ai trên giường đó cả! Rất nhanh, gió hướng sự chú ý của Thành đến nơi cần thiết, khung cửa sổ.

Đóng máy lại sau khi nhận được câu trả lời "Chờ 1 chút, tớ đến ngay!" của Quân, Thành bước tới bên ô cửa sổ và thò đầu nhìn xuống. Cả người cậu bất giác run lên trong một cảm giác hãi hùng khôn tả: Không một sinh vật nào có thể sống sót nổi với màn đêm sâu thẳm và tàn nhẫn này. "Không thể sống sót… Nhưng vẫn cứ làm…". Phút chốc, Thành chợt vỡ ra tất cả mọi điều xung quanh sự xuất hiện và biến mất của cô gái. Nhưng đó vẫn là một điều cần phải được xác nhận! Cậu nhìn rất nhanh xuống chiếc đồng hồ đa năng trên cổ tay mình rồi lặng lẽ đóng lại ô cửa sổ, quá đủ cho những cơn gió rồi!

Căn phòng 3 người nhà chị Minh vẫn êm đềm, yên lặng đằng sau cánh cửa đang đóng; và bây giờ, khi gió đêm đã không còn là một nguồn âm nữa, Thành thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều trong giấc ngủ của anh chị và June. Sự bình yên của một đôi vợ chồng trẻ cùng đứa con đầu lòng 6 tháng tuổi không nên, và không thể, để bị phá vỡ hay ngắt quãng bởi bất kì biến cố nào cả. Không nói một lời, Thành mở cửa chính căn hộ và lao ra thang máy xuống tầng trệt.

"Hướng đông nam, trừ 60 độ…". Từ cổng vào của hệ thống cột chống, Thành vòng ra phía được ước chừng là ngay dưới căn hộ nhà mình và bắt đầu đi lại tìm kiếm một dấu vết. Nếu đúng như những gì cậu dự đoán thì chắc chắn ở đây sẽ lưu lại một cái gì đó không được dễ chịu cho lắm.

- Thành! – Một ánh sáng phát ra từ một nguồn lớn hơn nhiều ngọn đèn trên tay Thành lướt qua mặt cậu và rọi sáng cả khu vực cậu đang rà soát, kèm theo đó là một tiếng gọi thân quen.

- Uh, đứng đó chiếu đèn cho tớ! – Thành thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

- Hả? – Quân hỏi lại, nhưng cậu cũng mau chóng xuống khỏi chiếc motor chạy đệm từ trường trong lúc vẫn đề đèn xe chiếu lên chỗ bạn mình – Sao rồi?

- Tớ đang tìm – Thành đứng dậy để đối diện với Quân, thêm 2 câu ngắn gọn nữa để đảm bảo cậu có thể tái hiện lại hiện trường trong đầu – Tìm phụ tớ một tay đi!

- Liệu có chắc là bạn kia nhảy xuống từ trên ấy không?

- Hiện tại tớ không nghĩ ra được gì khác! – Thành lắc đầu, một chút im lặng, rồi cậu ngẩng lên – Này, có khi nào là…

- Sao kia?

- Là chúng ta đã cứu người không cần được cứu không?

- Ý Thành là….

- … là….

- … là bạn này vốn đã có ý định tự tử nên mới tự liệng mình xuống sông đó, giờ tỉnh dậy, thấy mình vẫn chưa chết mà lại còn đang ở trong phòng y tế nên bạn ấy chẳng cần nói câu gì nữa, lại tự liệng tiếp phải không?

Thành gật đầu xác nhận.

- Tớ cũng đã từng nghĩ thế, mà không muốn tin thế lắm nên cũng chẳng nói ra. Nhưng tưởng tượng đã tự tử hụt một lần, được người ta cứu rồi lại tiếp tục làm nữa… thật đáng sợ… Cô gái này…

- Biết thế nào được, thế giới nó đã là như thế mà… – Thành nhún vai, kèm theo một tiếng thở dài.

- Vậy thì, rốt cuộc chúng ta đang tìm…?

Thành không đáp mà lại tiếp tục cúi xuống – câu trả lời có vẻ là quá nhầy nhụa để gọi tên ra. Thực tế, đôi chân của Thành và Quân đều đang run lên, nhưng cả hai đều không nói điều gì với nhau về điều đó: sự cộng hưởng cảm giác là không cần thiết trong lúc này.

20 phút đồng hồ. Cuộc tìm kiếm dường như không mang lại bất kì kết quả nào. Hoàn toàn không có dấu vết hay phần còn lại nào của một người rơi xuống mặt đất này từ độ cao cả trăm mét. Cân nhắc mọi sự can thiệp có thể có của các nhân tố gió, quán tính, điện, từ trường (?), Thành và Quân đã mở rộng khẩu độ góc và bán kính vùng tìm kiếm ra tới vài trăm mét đất trống xung quanh cột chống của khu chung cư, và tất cả những gì hai người thu được chỉ là một vài phút giật mình vì sự xuất hiện của những con chồn đi kiếm ăn đêm.

- Thành có chắc là không bỏ sót gì không?

- Tớ… đoán là không! Đã tìm vài vòng rồi còn gì, một người rơi xuống cũng không thể bay xa hơn hay lượn đi đâu được!

- Thế lỡ người đó bay thiệt thì sao?

- Vớ vẩn, làm sao mà bay được?! Lúc đó nó mặc đồ ngủ của chị Minh cơ mà!

- Ah uh, nhưng ý tớ muốn hỏi là liệu Thành có chắc bạn ấy tự thả mình qua cửa sổ xuống đây hay không?

- Ờ… - Thành mím môi, lưỡng lự trong vài giây.

- Thật lạ khi người cẩn thận, kín kẽ như Thành lại bỏ sót khả năng đấy! – Quân bật cười, cậu biết Thành sẽ thấy nhẹ nhõm hơn là khó chịu vì sự thiếu sót này.

- Không phải – Thành lắc đầu – Trong nhà không có gì thay đổi, ngoại trừ lồng giường và cửa sổ mở. Cửa chính vẫn khoá kín, phòng anh chị đóng như mọi khi, đồ đạc, tớ nghĩ, không có mất gì. Đúng là tớ đã hơi vội, nhưng chẳng có cách lí giải nào khác cả!

- Doesn't sound like you at all (Nghe chẳng giống cậu chút nào) !

Đó là điều Thành cần phải thừa nhận, óc phán đoán và khả năng quyết định của cậu ngày hôm nay quả có gì đó bất thường, sự vội vã, ít suy nghĩ đến hấp tấp trước giờ vốn là phần của Quân kia mà. Chẳng lẽ chính cậu cũng đang mong chờ một cuộc phiêu lưu đến thế hay sao? Hay sự xuất hiện và biến mất của cô gái xinh đẹp bí ẩn ảnh hưởng tới cậu nhiều hơn cậu có thể cảm nhận?

- Ê, Thành có điện thoại kìa!

- Úi… Chị Minh, chết rồi!

- Thành, em đang ở đâu đấy? Bạn em tỉnh rồi à, ở đâu rồi? - Giọng chị Minh nửa nghiêm trọng, nửa hốt hoảng.

- Phức tạp lắm ạ! Em lên đây! – Thành đáp gọn rồi đóng máy – Thế cậu sao? Có tìm nữa không?

- Tìm gì? Và có gì để tìm đây hở Thành? – Quân mỉm cười yếu ớt – Thành lên đi kẻo anh chị mong! Ngày mai chúng ta sẽ xem xét lại!

Thành nhìn theo trong khi Quân quay trở lại bên chiếc motor và quay xe để về nhà. Ánh đèn xe quét vừa được gần một cung 120 độ khi đôi mắt đằng sau cặp kính của Thành chú ý thấy một điều gì đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Limited Doom #2 (Cont)

- Quân, dừng lại! Để nguyên xe như thế! Chiếu đèn ra đó đi!

Quân làm như Thành nói, mắt hướng theo ánh sáng đèn xe của mình và ngơ ngác tự hỏi bạn mình đã phát hiện ra điều gì. Dưới ánh sáng đó chỉ là một khoảng đất trống, không có gì ngoài một cụm những viên đá lát nền trắng đục nứt nẻ, xô lệch.

- Thấy mấy viên gạch không, Quân? – Thành vội đi tới rồi cúi xuống dưới ánh đèn xe.

- Đá chứ!

- Đá xẻ ra để lát nền thì người ta gọi là gạch!

- Thế thì họ để giá đá xẻ và giá gạch chênh nhau để làm gì?!

- Thì là gạch cao cấp từ đá và gạch thường! – Thành đánh mặt lên trời để kết thúc một cuộc tranh luận ít tính thực tiễn và kém cấp bách như thế này.

- Uh, mấy viên đá, ờ, gạch nó làm sao kia?

- Nhìn kĩ mà xem!

- A…

- Khoảng sân tầng trệt của Sankougan được lát bằng gạch đá xẻ xịn và được thay mới tầm vài năm một lần. Thường thì chẳng bao giờ lại thấy nền gạch bị nứt và vênh thế này. Rõ ràng là có gì đó đã dộng xuống rất mạnh ở đây!

- Chắc gì đã liên quan hở Thành? Ai biết là nền bị dộng lúc nào?!

- Thì lại đây mà xem này! – Thành nói giọng sốt ruột – Những vết nứt này còn rất mới, chứng tỏ cái crash (vụ va chạm) này là chưa lâu. Rất có thể là mới mấy giờ trước thôi! Vì hình như tớ không thấy vết này hồi chiều.

- Ờ ha! Đổ với nát với vụn với nứt tớ thấy thường xuyên nên không thấy lạ nổi! – Quân bật cười, nửa thích thú khi thấy Thành thể hiện sự tinh tường của mình, nửa ớn lạnh khi nghĩ đến cái giả thiết Thành có vẻ đang muốn đặt ra – Vậy ý Thành… hổng lẽ là… bạn ấy nhảy xuống và rồi "Ruỳnh!"…?

- … Không nghĩ ra nổi!

- Thế đã, chắc tớ về đã, check lại xem còn dấu vết gì không nhé!

- Ok! Về nhé!

- À… – Quân mỉm cười trước khi khởi động xe – Giúp bạn ấy là như thế. Tìm kiếm một cuộc phiêu lưu thì là việc của tớ chớ không phải của Thành đâu nhé! Hiểu được điều gì đã xảy ra thì tốt, nhưng cũng không cần phải để chuyện đó ám ảnh mình đâu nhé!

- Uhm, hiểu!

- Kể ra thì bạn ý cũng xinh phết đấy nhỉ, haha!

- Haha!

Chào tạm biệt Quân và đi lên thang máy để trở lại căn hộ của mình, Thành điểm lại không biết bao nhiêu lần những sự việc của ngày hôm đó, các dấu vết, các suy đoán… Cũng chẳng còn lại mấy thời gian trước khi trời sáng, Thành biết rằng tốt hơn hết là cậu nên tranh thủ mấy giờ ít ỏi đó để ngủ chứ không phải tính toán hay lập luận gì cả.

Đáp qua loa các câu hỏi của anh chị – và họ quả đã quen với việc nhận được các câu trả lời như thế từ em mình – Thành uể oải đi về phòng, nơi chiếc giường với những chăn ấm nệm êm đang chờ cậu trong vị thế lí tưởng hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà, một lần nữa, mối dự cảm thường tình lại buộc cậu phải dừng chân nơi cửa phòng y tế giờ đã sáng đèn. 2 giây. Thành bất giác đưa tay lên vỗ trán. "Khỉ thật! Đáng lẽ phải nhớ ra từ trước!". Mắt Thành nhanh chóng tìm thấy thứ mà cậu mong muốn – thật may mắn, vì một lí do nào đó, nó vẫn còn ở đó; bộ đồ phòng độc của cô gái bí ẩn được bọc trong một lớp giấy bóng kính, đặt trên một chiếc ghế ở góc phòng.
 
Limited Doom #2 (Cont)

- Làm sao mà thế được hả anh? – Ngọc cau mày sau khi nghe bài tường thuật của Quân cùng với những suy đoán của Thành sau bữa sáng ngày tiếp đó – Người chứ có phải là gì đâu mà…

- Thì anh cũng có muốn tin thế đâu! Cái gì cũng kì quái hết trơn à!

- Vâng, em cũng chẳng hiểu gì hết! Cho em xin tách cà phê với nhá! Mà chị ấy xinh lắm hả anh?

- Uh, khách quan mà nói. Nét phương tây, anh thì thích vẻ đẹp Á Đông hơn!

- Con gái phương tây xinh mà!

- Có lẽ…

Quân đặt tách cà phê thứ hai xuống bàn trước mặt em gái mình rồi lại ngồi xuống đối diện với cô. Thắc mắc về việc một tách cà phê liền ngay sau một tô mì có phải hơi vô duyên không làm cậu bật cười.

- Anh cười gì thế?

- À không, không có gì!

- Ah, anh! – Ngọc chợt nở nụ cười rạng rỡ – Ban nãy em mới nhận được mail của bên trường anh ạ! Họ nói em tốt nghiệp khoá Toán học và Vật lí cao cấp rồi, grade A nhé! Chứng chỉ cấp quốc tế nhé!

- Ah, khá đấy nhỉ! – Quân làm bộ tròn mắt nhìn lại cô em gái, niềm ham mê và khả năng trong học thuật của cô vẫn là điều để cậu có thể tự hào – Grade A kia đấy! Tiếc là chứng chỉ hàm thụ thì chỉ tương đương Grade B của bằng xịn thôi!

- Kệ anh ạ! Sau này đi làm thì cũng thế cả! Đằng nào… – Vẫn giữ nụ cười trên môi, Ngọc nhìn ông anh trai mình, vẻ tinh quái – anh em mình cũng sẽ không cần phải đi "xin việc" đâu mà!

- Mong là thế! Chứ anh mày cũng đang thất nghiệp đây còn gì!

- Không lâu nữa đâu anh! Em tin thế!

Ánh mắt và nụ cười của Ngọc có sức mạnh làm sáng lên bất kì viễn cảnh tăm tối nào, và điều đó giờ đang làm chính anh trai cô cảm thấy vững tâm trở lại. Câu chuyện bên bàn nước sau bữa ăn sáng kết thúc bằng việc Quân hết sức sẵn lòng nhường lại công việc xếp bát đĩa vô máy rửa chén cho Ngọc để về phòng tự ngả mình xuống giường: người hết việc luôn luôn có lí do chính đáng để mà lười!

Quân gối đầu lên hai bàn tay, cố gắng tiêu hoá bữa ăn sáng cũng như những mối quan tâm trước mắt của mình. "Công việc thì ta có thể thong thả; bần cùng lắm thì mang tập thơ tới nhà xuất bản, nhuận bút ít ra cũng phải ăn được hơn nửa năm. Cho cái Ngọc đi học trở lại cũng là một điều cần thiết; mặc dù dần dần thì người ta cũng chấp nhận việc học hàm thụ qua Internet rồi, Upper class còn có nhiều gia đình khỏi cho con đến trường luôn ấy chứ; nhưng kĩ năng sống và khả năng giao tiếp thì đúng là không khoá hàm thụ nào bằng được một ngôi trường đúng nghĩa, với thầy cô và bạn bè. Hơi khó… Ơ mà quái thật! Tại sao đến giờ mình vẫn còn một mình nhỉ? Thành với Ngọc không tính nhé! Bộ Lower class thì không được có bạn gái sao? Chết tiệt! Còn chưa có first kiss (nụ hôn đầu) nữa chứ!...". Những suy nghĩ của Quân dần dần quay trở lại hình ảnh cô gái trên dòng sông chết ngày hôm qua lúc nào không hay. Tạm bỏ qua một bên câu hỏi "cô ấy đang ở đâu?" hay "làm sao cô nhảy xuống mà nền gạch lại bị hỏng?" thì dường như Thành đã có những suy đoán chính xác hơn về câu chuyện đằng sau đó. "Người như cô ấy hẳn là thuộc về Upper class", Quân lần theo những gì mình đã thấy và đã nghe, "căn cứ vào bộ đồ và… cái vẻ đó, ít ra là mình đoán thế. Một người thuộc về Upper class thì có lí do gì để nhảy sông rồi lại nhảy lầu tự tử đây? À, mà cũng chưa hẳn, Thành cũng là người của Upper class đó thôi, mà cũng đâu có sức sống mãnh liệt, tinh thần lạc quan gì đâu! Ừm, vậy thì sao nhỉ? Đừng có nói là lại kiểu giận nhau với bạn trai rồi thì chán đời muốn chết đấy nhé!". Quân nằm cười một mình với cái ý tưởng ấy, cái cười đầy vẻ giễu nhại.

- Anh Quân! Điện thoại này! Anh Thành đấy!

- Ah uh, anh xin! – Quân quay ra cửa phòng khi cô em gái xuất hiện ở đó với chiếc điện thoại trên tay.

Chân dung của Thành được chiếu lên trước mặt Quân khi cậu kích hoạt chức năng truyền hình của máy điện thoại. Thành có vẻ mệt và căng thẳng, nhưng cậu lại đang tỏ ra rất phấn khích.

- Quân, có manh mối của cô bạn kia rồi!

- Thật sao? – Quân ngồi bật dậy khỏi giường, sự phấn khích dường như truyền từ Thành tới Quân qua sóng điện thoại, đôi mắt cậu cũng đã kịp sáng rỡ lên – Làm thế nào thế? Tớ cần qua không?

- Uh, tuỳ! Đằng nào tớ cũng chưa lần theo được nhiều!

- Thế lần tiếp đi! Chờ tớ sang rồi kể lại một thể cho nóng!
 
Limited Doom #2 (Cont)

Chị Minh đón Quân dưới cổng chính khu chung cư với một cái nhìn thắc mắc và hơi bực dọc, hẳn là chị đang cảm thấy mình đã được biết quá ít từ Thành với tư cách chị cả của cậu. Nỗ lực khai thác thêm từ Quân của chị cũng chỉ được đáp lại bằng những cái nhún vai và những câu "Em chịu! Phải chờ hỏi Thành với biết được chị ạ!" dễ thương đến phát cáu của Quân.

- Sao rồi Thành?

- Ra đây xem đi! – Không quay ra khỏi việc đang làm, Thành đưa tay ngoắc bạn mình lại bên bàn máy.

- Thành lần ra được dấu vết từ đâu thế?

Thành trả lời đơn giản bằng cách hất đầu về một chiếc lồng chụp nhỏ trên bàn và Quân bất giác cũng đưa tay lên vỗ trán hệt như Thành đêm hôm trước. Bộ đồ phòng độc màu trắng – xanh của cô gái hình như đang được Thành khai thác bằng một chương trình nào đó. Cũng thật là dễ hiểu, một khi đã có trang phục của người mất tích ở đây thì việc lần theo dấu vết của người đó đã không còn là một vấn đề từ cả thiên niên kỉ trước rồi.

- Thành dùng gì thế?

- Một phần mềm chuyên dụng của cảnh sát đấy!

- Hả, dùng được à? Tưởng chuyên dụng thì họ phải bảo mật chớ?

- Hơ hơ, hack đấy!

- Haha, Thành được đấy!

- Lại chẳng, haha!

- Ơ thế kết quả thế nào kia?

- Uhm – Thành tỏ vẻ trầm ngâm – Có vẻ như là… suy đoán của tớ đã đúng.

- Nghĩa là…?

- Xem này! Đây nhé… Dấu đỏ đáp xuống ở ngay đây, tớ check lại rồi, đúng là chỗ mình xem đêm qua đấy. Rồi tiếp đó… thấy không? – Thành rà tay trên mặt màn hình, dõi theo những chấm đỏ nối nhau chạy về phía đông nam bản đồ.

- No way (Không thể nào) ! Làm sao có thể như thế được nhỉ? Bộ cô ấy là siêu nhân sao?

- Chịu! Tớ cũng không nghĩ ra nổi!

- Chậc! – Quân chép miệng, chỉ tay vào điểm trên bản đồ, nơi các chấm đỏ biến mất – Nhưng rồi cô ấy lại đi đâu nữa vậy?

- Chương trình này là để lần theo, tầm dò tìm chỉ trong khoảng gần 1 kilomet thôi!

- Vậy thì… còn chờ gì nữa? Lần theo thôi! I'm getting excited already (Tớ bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy) !

- À… Đi à?

- Đi thôi! Thành lấy xe đi!

- Đi thật à?

- Thật chớ còn sao nữa, đi nào!

- Uh, thì đi!

Vẻ nghi ngại của Thành không hề giảm đi khi hai người xuống tới nhà xe, và lại càng có vẻ tăng lên khi Quân, với gương mặt hồn nhiên hết chỗ nói, đề nghị:

- Thành ngồi chạy chương trình đi, để tớ lái xe cho!

- Hả?! Nhưng cậu có biết lái không?

- Ầy, biết chứ, biết chứ!

- Không tin được! Thôi ngồi đó đi!

- Nhưng Thành làm sao vừa lái vừa chạy chương trình được?

- Hớ, đây là thời đại nào rồi chứ?! Tớ để Auto-pilot theo hướng đi của bạn kia, vừa đi vừa lần tiếp luôn!

- Ờ ha! – Quân bật cười: Đôi lúc những thành tựu của thời đại vẫn khiến cậu phải giật mình thán phục.

Chương trình tự lái nhanh chóng đưa Quân và Thành tới những chặng tiếp theo trong lộ trình chưa rõ mục đích của cô gái. Sự bí ẩn tưởng chừng tăng theo từng bước chân mà cô đã đi. Sau một cây số đã biết, Quân chợt nhận ra chiếc xe đang dần được nâng lên khỏi mặt đất: Một chức năng đặc biệt mới được bộ điều khiển vi tính của xe khởi động, biến nó thành một chiếc xe bay. Phía trước mặt hai người là một dãy nhà của khu dân cư Lower class. Quân không biết nên nghĩ đây là một điều dễ hiểu hay không, dẫu sao, bay trên những nóc nhà cao vài mét xem ra cũng không khác nhảy từ độ cao vài trăm mét xuống vô sự là bao nhiêu.

- Lạy Chúa! – Quân quay qua Thành và nhận ra bạn mình vẫn đang hết sức bình tĩnh và tập trung – Chúng ta đang lần theo ai thế này hở Thành? Siêu nhân à?

- Không, nữ Tarzan đấy!

- Nghiêm túc đấy, haha!

Thành và Quân giờ đang bay là là trên những nóc nhà ấy, nơi mà vài giờ trước, cô gái đã nhảy những bước dài để vượt qua.

- Ủa, sao Thành biết là nhảy?

- Chứ chẳng lẽ là bay? Không có trang bị, phương tiện gì thì làm sao mà bay được?

- Thế là Thành đoán mò à?

- Không, kia kìa! – Thành đưa tay chỉ xuống dưới, và lần đầu tiên Quân có được một chút ý niệm về sự cụ thể và hiện thực của vấn đề: Những dấu chân trần xuất hiện trên những mái nhà với tần suất 4 đến 5 mét một bước.

- Ăn-bi-lip-vờ-bồ (Unbelievable – Không thể tin được) !

- Chúng ta đang sống trong một thế giới không thể nào tin được rồi, haha!

- Haha! E hèm, không vui đâu!

- Nhưng… lạ thật đấy! Bạn này đi hoàn toàn theo một đường thẳng, bất kể mọi địa hình, cậu thấy không?

- Cứ như là… bạn ấy đã có sẵn điểm đến rồi ấy nhỉ? Chẳng biết có lạ hay không nữa?!

- Có thể giải thích như thế nào nhỉ?

- Chỉ có thể là… – Quân nở một nụ cười ra-vẻ-bí-hiểm – …là theo giả thiết của tớ thôi! Một âm mưu khủng khiếp đang diễn ra, cô gái là một lá bài chốt và hai chàng trai sẽ cứu thế giới này! Haha!

- Haha! Ơ thế thì mình sẽ phải làm sao với cô kia?

- Đưa cô ấy ra khỏi bóng tối, trở về với ánh sáng của công lí và tình yêu!

- Haha! Có.thể.như.thế. à!

- Who knows…s…s (Ai mà biết ch…ứ…ứ) ! – Lần thứ hai trong vòng chưa đầy 24h, Quân bị mất thăng bằng và té về phía trước khi Thành phanh xe gấp.

- Ê, không phải tớ phanh gấp đâu!

- Hả, thế là gì?

- Dấu vết kết thúc ở đây rồi! Không lần thêm được nữa!

- Đây? Đâu?

Quân giật mình nhìn xuống và, gần như ngay lập tức, một màu xanh lá mát rượi tràn vào qua đôi mắt và ngập trong tâm trí cậu: 3 mét bên dưới hai người là một đồng cỏ bạt ngàn dường như đang tự toả sáng trên từng bông lau đầu ngọn. Quân đã nghĩ rằng không có gì ở đây có thể sáng hơn đôi mắt mình cho đến lúc cậu ngẩng lên và thấy một cách không thể nào rõ ràng hơn màu xanh lục đang phản chiếu trên đôi mắt Thành. Đúng rồi, màu xanh lá của sự sống này chính là màu Thành yêu thích nhất, một điều có lẽ không liên quan gì tới đôi mắt ấy cả. Môi cậu khẽ giật giật: sức sống mãnh liệt hoàn toàn tự nhiên này không phải là điều một người thuộc về Upper class như cậu có thể gặp hàng ngày.

- Wow, không thể tin được! So amazing (Quá tuyệt vời!) ! Không thể nghĩ ra là có thể còn một đồng cỏ thế này ở Hà Nội đâu nhé!

- Uh… – Thành có vẻ cũng đang rất muốn vỗ tay và nhảy lên "Hay quá! Hay quá!", nhưng một trí tuệ sáng suốt và tỉnh táo thường không cho phép cậu tỏ ra phấn khích ngay như thế – Đúng là ở Hà Nội, với kiểu thời tiết này không thể cho cây cối lớn lên được, đừng nói là cả một đồng cỏ lớn thế này!...

- Những điều kì diệu vẫn luôn ở ngay bên cạnh ta, chỉ cần ta luôn hướng về những điều đó và có quyết tâm tìm kiếm, phải không nào? Sẽ có nhiều dịp mình cần đến nơi này đấy! Thành đánh dấu toạ độ lại đi!... Ủa, làm gì mà mặt căng thẳng vậy?

- Thế này mà là căng thẳng à? – Thành chỉ vô mặt mình, gắt nhẹ – Tớ đang nghĩ làm thế nào mà bạn kia lại bị mất dấu ở đây như thế này. Ngay giữa đồng cỏ…

- Xuống dưới check xem sao đi!

- Uh!
 
Limited Doom #2 (Cont)

Thành đỗ xe lên một bờ đá ngoài rìa đồng cỏ rồi mang máy tính vẫn đang chạy chương trình tìm kiếm dấu vết lại chỗ Quân đang đứng làm dấu.

- Chắc lâu lâu vẫn có người tới đây Thành ạ! – Quân nói, vẫn đang xoay mòng mòng giữa đồng cỏ, mong tìm ra một điều gì đó – Có mấy đường mòn giữa đám cỏ nè! Tớ chịu không lần ra được gì từ đây đâu!

- Hình như bạn kia cũng đã chạy trên một đường mòn như thế đấy! – Thành đáp, mắt không rời màn hình trong khi đang lặp lại lộ trình dấu vết của cô gái bí ẩn. Rồi cậu đứng lại khi đã đi quá Quân chừng vài mét – Đến đây là mất dấu!

- Thành! – Quân chợt mỉm cười – Tớ đã nói gì nhỉ? Đừng để ám ảnh bởi cô ấy quá! Ít nhất là trong lúc này, ở đây… Enjoy yourself, my friend (Bạn của tôi, tận hưởng đi) !

- Ah, uh…

- Mình không biết các bạn đang ám ảnh chuyện gì, nhưng đúng vậy đấy! Đây không phải là nơi để lo lắng và suy nghĩ đâu!

Một giọng nói mạnh mẽ, chắc nịch vang lên với âm điệu nhẹ như gió thoảng tưởng chừng như từ chính những ngọn cỏ dưới chân Quân và Thành, và từ cách đó vài bước, một cô gái trong bộ đồ trang trại đang rẽ cỏ tiến về phía 2 người. Mái tóc đen cắt ngắn được cô cột lại bằng khăn vải, túm tóc lắc lắc khi cô nghiêng đầu với nụ cười dò hỏi. Và Quân đã có một giây giật mình với thắc mắc: màu xanh sự sống kia đến từ những ngọn cỏ dưới chân cô hay chính từ đôi mắt trong veo của cô. Cũng trong khoảnh khắc đó, hai đôi mắt xanh biếc gặp nhau, cả miền không gian phía trước mỗi người sáng bừng lên màu mắt của người kia. Hiệu ứng đó chỉ kéo dài không quá 2 giây, khi Quân bất chợt lên tiếng:

- Mai, cậu đi đâu cả đêm thế? Sao không báo lại câu nào cả? Làm tớ với Thành lo chết được! Cậu còn đã kịp thay đồ rồi nhuộm và cắt tóc rồi kia đấy!

- Dạ? – Cô gái hướng cái nhìn khó hiểu về phía cậu – Bạn nhầm thế nào rồi! Mình không phải tên Mai!

- À, thế ra cậu còn kịp đổi cả tên nữa cơ đấy!

- … – Cô gái dường như đã bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo của anh chàng trước mặt mình.

- Này, Mai nào đấy? – Thành hỏi như chia sẻ cảm giác đó với người mới gặp.

- Thì cái bạn tụi mình lần theo nãy giờ ấy!

- Ặc, tên ở đâu ra đấy?

- Tên tớ đặt đấy, haha! Tớ nghĩ nếu bạn ấy tên là Mai thì sẽ rất thú vị!

- Ặc, đồ… – Rồi Thành quay sang cô gái đang ngơ ngác – Tốt nhất là đừng để ý những gì nó nói bạn ạ!

- Uh, không sao đâu! – Cô nghiêng đầu về phía ngược lại, khúc khích cười – Nhưng đúng là mình không phải tên Mai, cũng không có đi đâu đêm qua cả!

- Uh, uh!

- Uh, uh, giỡn một chút ấy mà!

- Uh, thế hai bạn đang tìm ai à?

Quân và Thành trao đổi với nhau một cái nhìn, và lần này là:

- À, tụi mình đang kiếm…

- Không, không có gì đâu…

- Trời, cứ hỏi đi Thành! Biết đâu bạn ấy có tình cờ thấy?

- … Không! – Thành nói dứt khoát sau vài giây chần chừ, có điều gì đó cho cậu cảm giác rằng việc để nhiều người biết về sự xuất hiện của cô gái bí ẩn sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả – Nói thật đấy! Bạn đừng để ý nhé!

- OK! – Cô gái lại nghiêng đầu và mỉm cười – Tớ cũng không tò mò đâu mà!

- À, nhưng tớ lại có mới chết chứ! – Quân vọt miệng, nhìn bộ đồ của cô gái – Sao cậu lại ra đây? Đừng nói là cậu trồng cỏ đấy nhé!?

- Uh, đúng rồi đấy, hihi! – Cô gái đưa tay một vòng – Xin giới thiệu đây là đồng cỏ của nhà tớ! Tớ đang làm nhiệm vụ gieo "ánh sáng" cho cỏ!

- Gieo "ánh sáng" á?

- Là sử dụng các hoá chất kích thích phản ứng quang hợp diễn ra bình thường trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời! – Thành đáp thay cô gái – Các cây trồng trên các khu chung cư Sankougan đều áp dụng biện pháp này!

- À, tớ nhớ rồi!

- Uh, tớ đang chuẩn bị làm thì thấy hai bạn nên đến hỏi thăm thôi! – Cô gái chỉ vào một bình chất tưới cỡ vừa ở cách đó một đoạn – Hai người còn việc gì không? Bởi vì tớ phải làm bây giờ!

Quân và Thành tiếp tục trao đổi một cái nhìn nữa. Rồi Quân đề nghị:

- Tụi tớ có thể giúp không? Thực sự đây là một công việc rất đáng trân trọng, và chúng ta có thể làm quen nhau một chút chứ, phải không?

- Ơ, nhưng mà việc được giao cho tớ rồi! Với có mỗi một bình thôi!

- Tớ muốn biết cách làm mà! Cho tớ xem với nhé!... Thành có gì cứ về trước đi, tớ ở lại đây một lát rồi tự đi về cũng được!

- Kể ra thì… - Thành ngần ngừ, đôi mắt của cô gái khiến cậu không dễ gì quay đi được.

- Thế ở lại cùng luôn!

- Uh, cũng được! Để tớ cất máy lại xe đã!

Quân nhìn theo bạn mình khi Thành, với vẻ ngờ vực, mang bộ Virtual – PC trở lại xe, rồi cậu quay lại phía cô gái giờ đã đeo bình tưới lên vai:

- Tớ chưa được biết tên cậu đấy! Chỉ biết không phải là Mai thôi à nha!

- Uhm, tớ là Hà, Nguyên Hà! Bạn đeo kính là Thành phải không? Còn cậu?

- Tớ là Quân, Minh Quân! Rất vui biết cậu! Giờ chúng ta làm thế nào nhỉ?

Thành đã đúng khi nghi ngờ sự trong sáng trong động cơ của Quân khi kiên quyết đòi ở lại để theo dõi và học hỏi công việc của Nguyên Hà. Vẫn luôn là như thế, mỗi khi có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt Quân và Thành, Quân sẽ nhanh chóng thể hiện sự cởi mở của mình để tạo một mối quan hệ tức thời, sau đó lùi lại để cho Thành cơ hội tiếp cận người đẹp, và một người đẹp có cùng màu mắt thì luôn là một lựa chọn lí tưởng.

- Nhà cậu trồng cả đồng cỏ thế này có mục đích cụ thể gì không? – Thành hỏi trong khi đang làm bộ quan sát những động tác hết sức dễ hiểu và dễ đoán của Hà – Hay là chỉ để…

- Để làm đẹp cho thành phố thôi! Mà phải nói đúng ra là… – Cô gái dừng tay, ngẩng lên dõi theo một đám mây đen đang nuốt dần những tia nắng giữa buổi – … là cho thành phố này một chút cảm giác về sự sống! Giờ là thời điểm chúng ta cần những cánh đồng cỏ hơn là những khu chế xuất!

- Hoàn toàn đồng ý! – Quân gật gù, đưa tay nhận bộ bình tưới và vòi phun từ Hà – Những cánh đồng như thế này là điều Hà Nội cần hơn hết đấy!

- Nhà cậu có ở gần đây không? – Thành hỏi.

- Cũng không gần lắm đâu! – Hà vẫy tay một cách mơ hồ – Mà hàng ngày anh em tớ vẫn đi ra đây để chăm sóc cây cỏ, công việc của chúng tớ mà!

- Làm quen với gia đình cậu chắc chắn sẽ rất thú vị! – Quân cười khi chuyển đồ nghề sang cho Thành làm thử.

- Tớ không biết đâu! – Cô gái cười mỉm đầy ẩn ý.

- Không thử sao biết! – Quân và Thành cùng lúc ngẩng lên nhìn vào mắt người bạn mới quen – Haha…

- Không, à, chưa nên thử!

Công việc gieo ánh sáng cho cỏ được hoàn thành sau hơn nửa giờ đồng hồ, và theo lời của Nguyên Hà thì đây là công việc duy nhất của ngày hôm nay. Nụ cười lửng lơ trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô gái cho biết đã đến giờ chào tạm biệt.

- Rất cảm ơn Hà nhé! We were having fun (Chúng tớ đã rất vui) ! – Quân cúi đầu trước Hà theo điệu một nhân viên lễ tân chào tạm biệt thực khách.

- Chúng tớ… về nhé! – Thành cũng gật đầu chào cô rồi bắt đầu quay trở lại xe, vẻ nửa nhẹ nhõm nửa nuối tiếc.

- Uh, hai cậu về nhé! Cảm ơn đã làm cùng tớ!

Nguyên Hà đứng vẫy tay với hai anh bạn cho tới khi họ ra tới ngoài rìa cánh đồng và sắp sửa leo lên bờ đá. Một cái ngoái nhìn sau cùng, và Quân nhận ra Hà đang làm một động tác như là nghe điện thoại, đó là lúc cậu hiểu ra vẻ nuối tiếc trên gương mặt Thành khi nãy. Nhưng chính Hà mới là người bất chợt chạy lại phía hai cậu với chiếc điện thoại trên tay:

- Quân ơi! Thành ơi! Quên mất! Cho tớ số điện thoại hai người với!

~~o0o~~

Khó có thể nói được sự xuất hiện của Nguyên Hà tác động tới Quân hay Thành nhiều hơn. Trong vài ngày sau đó, Thành thường xuyên để tâm trí mình hướng về một màu xanh mát lành giữa khi đang làm công việc của mình, bao gồm vẽ, làm bài tập thiết kế và nghiên cứu lại sự vụ xung quanh cô gái tóc vàng dựa vào các thông tin khai thác từ bộ đồ cô đã để lại; còn Quân lại dành phần lớn thời gian để nằm chờ liên lạc của cô bạn trên trang trại, bởi cô đã từ chối cho cậu bất kì thông tin liên lạc nào. Dẫu sao, trong thời gian đó, những nỗ lực lần theo dấu vết của nữ Tarzan cũng không phải không mang lại kết quả. Những thí nghiệm của Quân và những thu thập của Thành dường như đang đưa hai người tới gần hơn với những manh mối thật cụ thể.

- Nhưng chúng ta đang làm việc này để làm gì hả Quân? – Thành hỏi vậy trên điện thoại sau một buổi thảo luận dông dài về kết quả của những nghiên cứu ngày hôm đó.

- À… Trước hết đó là một người, phải không nào? Có là siêu nhân đi nữa thì cũng phải là người đã này! Chúng ta đã can thiệp vào câu chuyện này rồi… Hơn nữa – Cái cười mỉm sắc xảo của Quân hiện lên trên màn hình máy điện thoại của Thành – Thành MUỐN làm việc này, phải không nào? Không vì một lí do cụ thể nào cả, phải không?

- Uh, có lẽ! – Thành thừa nhận, ít ra cậu biết nếu có một lí do nào cho những cố gắng của cậu thì điều đó cũng sẽ không liên quan gì tới một âm mưu khủng khiếp nào cả.

Cũng trong khoảng thời gian đó, bóng tối bao trùm lên thế giới thuộc về Lower class của thành phố này lại càng trở nên u ám theo một cách nói không hề mang tính ẩn dụ.

Khác với Upper class – các chung cư Sankougan sử dụng nguồn năng lượng từ các tấm pin mặt trời nhập về từ các trạm vũ trụ, nguồn điện chính của thành phố trên mặt đất được cung cấp bởi các trạm phát nằm rải rác trong các khu vực giới hạn. Tự hành theo nguyên tắc nhiệt điện, các trạm phát cũ kĩ này hiện tại là một nguồn khí thải lớn vẫn không ngừng xả ra bầu khí quyển; dù vậy, do sự ưu tiên được giành cho nhu cầu dân sinh cấp kì, chúng vẫn đóng một vai trò quan trọng không thể loại bỏ hay thay thế, vẫn cứ ầm ào với những nhiên liệu hoá thạch bằng một vẻ tự mãn dưới lớp vỏ kim khí. "Con người có thể thuộc về Upper hay Lower class, nhưng máy móc, một khi chúng còn cống hiến cho đời sống chúng ta, sẽ vẫn luôn là những tạo phẩm đáng tự hào", một anh chàng nhà văn nghiệp dư nào đó người Taipei đã phát ngôn như vậy trên blog của mình vài thập kỉ trước; cuộc đời và sự nghiệp viết lách của anh ta như thế nào sau đó thì không ai được biết, chỉ còn lại lời tuyên bố kia đã trở thành tuyên ngôn của ngành công nghiệp cơ khí trên toàn Indochina này ngay sau đó mấy năm.

Quân nhớ tới tất cả những chi tiết đó và nằm cười khô khốc sau khi theo dõi bản tin 6h tối ngày hôm đó. Lần thứ 3 trong vòng 1 tuần, một trạm phát điện gặp trục trặc phải ngừng hoạt động. Bản tin lần thứ ba này có dài hơn hai bản tin trước đó một chút, có lẽ nhà đài cũng ý thức được rằng không thể qua loa hơn được nữa trước những phản ứng khá mạnh mẽ từ phía dư luận tưởng chừng đã ngủ quên của Lower class này. Dầu vậy, theo một tư duy trào phúng hơn, cái sự dài ra này thực chất chỉ là do biên tập viên đã cố tình nói chậm lại và thêm chỗ này một ít, chỗ kia một ít những phó từ, mạo từ và cả thán từ không cần thiết. Trạm phát điện nằm trong khu vực giới hạn, lại tự nó tạo ra một vùng xung quanh không khuyến cáo người ta tiếp cận, lí do "trục trặc" và lời cam kết "sẽ mau chóng khắc phục" mà nhà chức trách đưa ra có lẽ sẽ không nhận được sự tin tưởng hay hi vọng nào từ phía dân cư của Lower class, những người trực tiếp chịu ảnh hưởng và thực sự chờ đợi hành động. Và, lại một thêm một lần châm biếm nữa, đó cũng không phải là điều những người có thẩm quyền cần phải quan tâm đến: Lower class mà!

- Quân! – Ngọc đến trước cửa phòng anh trai mình với vẻ nghiêm khắc mà chị Minh không thể so sánh được ở cùng vị thế – Tắt bớt bóng đèn đi nếu anh không làm gì! Thêm một trạm phát điện nữa ngừng hoạt động là mình sẽ phải tiết kiệm thêm đi vì cộng đồng đấy!

- Ờ, ờ! – Quân uể oải ngồi dậy, vươn tay ra một công tắc đèn ở đầu giường – Thì tiết kiệm vậy! Rồi chưa?

- Tạm được!

- Được rồi thì về phòng học bài hay làm gì thì làm đi!

- Xì, em cũng chẳng thèm đứng đây hoài làm gì! – Ngọc chun mũi thách thức rồi lái chiếc ghế của mình đi về phòng, để lại ông anh trai có vẻ đang chỉ chờ có thể để mở đèn trở lại.

Dù sao thì Quân cũng không có cơ hội để làm điều đó, hay bất cứ điều gì cậu đang tính trong đầu, bởi vì đó là lúc âm thanh mà cậu chờ đợi nhất cả tuần nay chợt vang lên.
 
Limited Doom #2 (Cont)

- Thế ra là Hà gọi cho Thành trước à? – Quân hỏi khi hai người đang chạy motor song song nhau trên đường 243 quen thuộc.

- Chắc thế thôi! – Thành đáp, gương mặt cậu tỏ vẻ nhám chán nhưng đôi mắt lại sáng long lanh đằng sau tấm kính chắn gió – Lại đi xa, ngại thế!

- Có gì mà ngại! Mà sao Thành lại nổi hứng đi motor thế?

- Xe anh Chính bảo dưỡng nên nay anh chị lấy xe tớ đi – Thành nhún vai cái kiểu nếu-không-thế-thì-đừng-hòng – Mà tớ cũng có nghĩ là sẽ ra khỏi nhà vào giờ này đâu!

- Tớ thì luôn sẵn sàng ra khỏi nhà vào mọi giờ, haha!

- Cậu thì nói làm gì, haha!

Nhà của Nguyên Hà, hay ít nhất là điểm cô hẹn Quân và Thành quả đúng là không gần cánh đồng cỏ lần trước, nếu không muốn nói là hơi xa để đi bộ đến chỉ để phun tưới. Thành đã rất ngạc nhiên khi nhận được điện của cô, với một lời hẹn khá mơ hồ "Thành với Quân có rảnh không? Xuống chỗ tớ chơi đi!". Cậu đã định gọi lại để từ chối sau khi suy nghĩ kĩ chừng vài phút; nhưng đúng như hai người đã từng đúc kết từ lâu, bạn thân nhất của Quân sẽ không có cơ hội từ chối hay bàn lùi. Thế là sau cú điện xác nhận và thúc giục của Quân, Thành lại xuống gara lấy ra chiếc motor nhàn rỗi của mình và phóng xuống đường 243.

Quân và Thành dừng xe trước một căn nhà như bao căn nhà khác của Lower class, có chăng, ngôi nhà này có vẻ hơi quá gần khu vực giới hạn để làm nhà ở. Cũng giống như nhà Quân, nhà của Nguyên Hà cũng nằm tách biệt với các khu dân cư, cảnh trí xung quanh cũng là từng mảng vụn vỡ của thành phố đã qua cơn khủng hoáng đến thời suy tàn. Một ánh sao lẻ loi lơ lửng giữa không gian đen thẳm như đang chiếu thẳng đứng xuống ngôi nhà này. Một chiếc motor dựng ngay gần cửa ra vào mà Quân và Thành chỉ có thể hiểu là xe của người nhà cô gái. Hai cậu vừa dựng xe của mình vào kế bên đó thì cửa nhà cũng bật mở ra. Một cô Nguyên Hà xinh xắn, cứng cỏi trong bộ đồ da bó màu xanh với mái tóc ôm vào khuôn mặt xuất hiện với vẻ chờ đợi.

- Hai người tới đây rồi! – Cô mỉm cười chào hai cậu, nhưng lần này cô không nghiêng đầu nữa – Cứ để xe đó, vào đây đi! Để tớ giới thiệu hai người với anh trai!

"Anh trai…?", Quân và Thành chỉ kịp chia sẻ với nhau cái nghi ngại ấy qua ánh mắt khi cô gái tới đẩy hai người vào nhà. Căn phòng khách có vẻ khá nhỏ so với cả ngôi nhà, với các dụng cụ, thiết bị nhà bếp chiếm nguyên một góc và một tủ xếp đầy các chai rượu đủ loại ở góc đối diện. Ánh đèn chùm màu cam ấm áp như đang cân bằng nhiệt với người đàn ông trẻ tuổi ngồi dưới nó bên chiếc bàn tiếp khách. Anh trai của Nguyên Hà dường như không có một nét nào giống với em gái mình, ngoại trừ chiếc áo xanh tím than mà anh còn chừa lại một đoạn dài khoá kéo. Đó là một người cao lớn, có vẻ rất mạnh mẽ, với gương mặt góc cạnh, to bè, mái tóc nhuộm màu bạch kim và đôi mắt đen toát vẻ dữ dằn. Những ấn tượng về ngoại hình của anh ta quả thật không mang lại cho Quân và Thành cảm giác tốt lành.

- Giới thiệu với hai người, đây là anh Cường, anh trai mình! Giới thiệu với anh, đây là Quân và Thành, em đã kể với anh đó!

Phản ứng với lời giới thiệu của Hà, Quân và Thành không tiến lại mà bất giác lùi một bước xa khỏi chiếc bàn tiếp khách; đối diện với hai cậu, anh Cường bắt đầu đứng lên, toàn bộ các nét biểu cảm không có gì thay đổi. Anh đáp bằng một giọng vang vang và góc cạnh như chính cơ thể anh:

- Chào hai cậu! Tôi là Cường… – Thật kì lạ khi dường như cái tên đó là một sự xúc phạm lớn tới chính anh ta, vẻ nhã nhặn cố gắng biến mất khỏi giọng nói của anh, rồi Quân và Thành chợt cảm thấy hợp lí hơn, tuy thật đáng sợ, khi anh quay sang Hà và gắt – Oh, chết tiệt! Ivory, cô có cần phải đóng kịch cả lúc này không? Chúng ta đâu có nhiệm vụ phải tiếp đón chúng!

Nỗi sợ hãi nhanh chóng đóng đinh chân của Quân và Thành xuống mặt đất. Đây là điều lẽ ra có thể lường trước được, vậy mà hai cậu vẫn cứ đi tới, và đi thẳng vào bẫy. Bây giờ sẽ là gì đây? Lột đồ? Cắt tiết? Lấy nội tạng? Đóng gói lại bán sang Allahastan? Đó hẳn là điều Thành đang muốn nói với Quân lúc này, nhưng chẳng ai nói được với ai câu gì: toát mồ hôi lạnh đồng nghĩa với mất hết các khả năng thông thường. Nhưng nếu chỉ nhìn như vậy thì sẽ là coi thường khả năng dự liệu và phản ứng của hai nhân vật chính này: Trong lúc toàn bộ các cơ khác trên người co cứng lại, tay phải của hai người lại đồng loạt tìm vào bên trong áo khoác.

- Quân, Thành, hai người không phải lôi súng ra đâu! – Giọng Nguyên Hà ngỏ nhẹ vang lên từ sau lưng hai người, rồi cô bước lên trước, nhìn vào mắt "anh Cường", giọng đanh lại – Không cần thiết phải thế đâu, anh Cường ạ! Họ không phải là kẻ thù của chúng ta! Họ có thể chỉ là nhân chứng! Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là khai thác thông tin thôi!

- Hừm, vậy tuỳ cô xử lí đấy! – Cường đáp giọng bất mãn nhưng tuân thủ. Anh đá cho Quân và Thành hai chiếc ghế trước khi lại ngồi xuống ghế của mình – Ngồi!

- Hai người đừng lo! Chúng tôi không phải là người xấu đâu!

Nguyên Hà nghiêng đầu mỉm cười trấn an Quân và Thành giờ vẫn còn đang đóng băng, và điều đó có tác dụng lớn hơn bất kì lời đảm bảo nào: Óc khôi hài tìm về lại với Quân khi cậu lầm bầm:

- Câu đó ai chẳng nói được!

Không ai cười thêm gì vì câu nói đó, nhưng, bên cạnh Quân, Thành cũng đã thoát khỏi hiệu ứng cứng cơ vì sợ hãi. Nuốt nước miếng một cái khô khan, cậu kéo ghế lại phía mình và ngồi xuống, không nói một lời. Hà bước lại đứng bên cạnh "anh trai" cô khi cả Quân cũng đã yên vị trên ghế của mình. Phớt lờ vẻ sốt ruột hàm ý sao-không-đè-chúng-nó-ra-mà-hỏi trên đôi mày cau lại và cơ hàm bạnh ra của anh, cô rút ra một thiết bị mỏng kích cỡ bằng lòng bàn tay rồi đặt nó lên mặt bàn và nhấn nút. Quân đã không kìm được tiếng kêu ngạc nhiên, trong khi đuôi mắt của Thành khẽ giật giật: Hình ảnh 3 chiều của cô gái tóc vàng bí ẩn trong bộ đồ ngủ của chị Minh hiện lên, quay chầm chậm trước mặt hai người.

- Đúng là hai cậu có biết người này, phải không?

Đó là một câu hỏi xác nhận không cần thiết, khi mà thái độ của Quân và Thành đã là một sự thừa nhận hết sức rõ ràng rồi. Vậy nên hai cậu cũng cảm thấy không phải nói gì thêm, Thành tránh đôi mắt cùng màu đang sáng long lanh của Nguyên Hà, còn Quân lấy tay chống cằm chờ đợi câu hỏi kế tiếp, mặc dù cậu cũng đã bắt đầu hiểu được sự quan tâm của hai "anh em" nhà này rồi.

- Làm sao mà hai cậu biết cô ta? Hai cậu đã biết những gì rồi?

Quân và Thành trao đổi với nhau một cái nhìn. 2 giây. Quân hất đầu về phía Thành như chuyền một cây gậy tiếp sức và Thành đón nhận cái hất đầu đó với vẻ chẳng lấy gì làm hài lòng; rồi cậu quay sang Hà hỏi lại với giọng trầm ngâm:

- Những điều đó có thực sự quan trọng không? Chúng tôi bắt buộc phải trả lời à?

- Đ.C.M chúng mày! – Anh Cường bất chợt đứng bật dậy, đập tay xuống mặt bàn làm rung mạnh những gì đang tiếp xúc với nó – Hỏi thì trả lời đi! Ai cho chúng mày hỏi lại bằng cái giọng...

- Cường, thôi đi! – Nguyên Hà cắt lời anh bằng giọng dứt khoát, bàn tay cô đặt nhẹ lên mặt bàn, chấm dứt mọi chấn động. Giọng cô lại nhẹ nhàng mà chắc nịch khi cô nhìn vào mắt Thành và đáp – Điều đó tuỳ thuộc vào những gì cậu sẽ nói thôi, Thành ạ! Có thể không có gì nghiêm trọng cả, nhưng chúng tôi cần phải đảm bảo một số điều!

- Trong trường hợp đó… – Quân chậm rãi lên tiếng sau cái hất đầu chuyền lại của Thành – thì đó là do chúng tôi tình cờ mà gặp cô ấy thôi. Chúng tôi biết là cô ấy tóc vàng, da trắng, số đo 3 vòng ước tính khoảng…

Rầm! Cường lại một lần nữa đấm tay xuống mặt bàn, các đường nét trên gương mặt anh cho biết anh đang phải rất kiềm chế để điểm đến của bàn tay nắm ấy không phải là cái mặt của Quân. Nhưng lần này Hà không có cơ hội để can thiệp, bởi vì ngay lúc đó, nắp điện thoại trên tay cô bật mở, một giọng nói khẩn thiết đến tuyệt vọng vang lên lẫn trong những âm thanh như của sự xô xát và tiếng người kêu thét:

- Ashtray gọi Ivory!... "Hắn" xuất hiện ở đây! Chúng tôi không ngăn được hắn hơn nữa! Gọi cứu viện! Đừng cho Gemma đến đây!

Gương mặt hai anh em Nguyên Hà đồng loạt biến sắc. Trong khi cả Hà lẫn Quân và Thành còn chưa kịp có phản ứng gì, anh Cường đã đá tung ghế của mình ra rồi lao về phía cửa. Cô gái chỉ kịp chạm vào lưng áo khi anh dộng mạnh vào cánh cửa để ra ngoài. Khi Quân và Thành đứng lên và quay lại thì anh đã lên chiếc motor dựng sẵn bên cửa khi nãy và phóng vào màn đêm đen thẳm. Tiếng Hà gào theo cũng lập tức bị màn đêm ấy nuốt mất:

- Cường…. Gemma… Đứng lại!!!!
 
Limited Doom #2 (Cont)

Đó là cái nhìn trao đổi nhanh nhất từ khi Quân và Thành quen biết nhau, và những hành động theo đó thống nhất một cách thật kịp thời: Quân nhảy lên xe mình, bật đèn pha cho ánh sáng của mình bắt kịp Gemma rồi lập tức phóng theo anh. Không để trễ pha quá nửa giây, Thành kéo Nguyên Hà lên ngồi sau xe rồi cũng nổ máy đuổi theo bạn mình:

- Còn không gọi cứu viện đi!

- … – Hà gật đầu, theo phản xạ nhiều hơn là với mệnh lệnh nhắc lại của Thành, cô mở máy điện thoại, giọng gấp gáp – Ivory gọi Sharkfang, Ivory gọi Sharkfang… Đối tượng xuất hiện ở PP26. Đội của Ashtray fail (thất bại) rồi! Xin gởi cứu viện tới ngay! Gemma đang tới đó một mình rồi!

Thành chỉ kịp nghe từ phía Sharkfang một tiếng gầm tức giận trước khi hai tai cậu bị gió bưng kín lại vừa lúc cậu cho xe nhảy lên số cao hơn. Phía trước Thành ở một khoảng cách vừa đủ tầm nhìn, Quân cũng đang phóng với tốc độ cao nhất mà cậu có thể chịu được để không bị mất dấu Gemma. Chiếc motor bất thần nảy lên khi lao qua một tảng đá lớn giữa đường, theo đó, tất cả những suy nghĩ trong đầu cậu cũng bị xóc lên, trộn lẫn lộn vào nhau: đó chính là lúc Quân nghĩ mình đã hiểu ra mọi điều từ khi bắt đầu câu chuyện. Một cái liếc về phía sau, và đôi mắt Thành cho Quân biết rằng bạn cậu cũng đã có một ý niệm hoàn chỉnh về cuộc phiêu lưu mà hai người đang lao tới đây.
Khi quay trở lại tư thế lái xe tập trung, Quân chợt nhận ra từ phía xa xa trước mặt bỗng hiện ra vòng hàng rào ngăn cách khu vực giới hạn. Một cơn lạnh sống lưng khi Quân nghĩ đến một vụ va chạm dây chuyền. Với tốc độ này, không, sẽ không thể nào phanh kịp!

- Haaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

RUỲNH!!!!

Tiếng hét của Gemma được tiếp nối bởi tiếng nổ của một viên đạn rocket rời nòng, phá tung mảng tường rào trước mặt. Ba chiếc motor lần lượt lao qua mảng rào bị phá nổ đó mà không ai trong Quân, Thành và Nguyên Hà kịp có ý thức về điều đó. Và ngay sau đó, PP26 hiện ra trước mắt cả ba người: Một trạm phát điện của Lower class!

Với kích thước của một ngôi nhà 3 tầng kiểu cổ, trạm phát số 26 không thể hiện một chút sự tiếp đón nào tới những người mới đến. Những âm thành của sự vận hành cơ khí, từng cụm khói nhả vào bầu trời đêm đen, đều đặn, tập trung và uy nghiêm. Gemma dừng xe lại cách chân trạm phát một đoạn, nơi gần một chục chiến binh trong đồng phục màu xanh tím than đang nằm mỗi nơi một người, thảm bại, đau đớn. Gemma vội xuống xe, chạy tới bên họ, cố gắng dựng lên một người, giọng anh lạc đi, không còn chút gì giống với anh Cường khi nãy:

- Ashtray! Ashtray!

- A… Gemma! – Ashtray hé mắt một cách khó nhọc, thều thào – Thật vui khi thấy cậu vào lúc này! Mà tôi nhớ là đã bảo cậu không được đến cơ mà!
- Ashtray! Đừng nói nữa! Sharkfang sẽ tới ngay bây giờ!

- Uhm, tốt lắm! Nghe tôi, Gemma! – Giọng Ashtray yếu đi theo từng tiếng anh nói ra, cái nhìn của anh đã mờ nhạt lắm rồi – Đây là lệnh của Colonel Ashtray tới cậu,… Lieutenant Gemma!... Để mặc chúng tôi lại đây! Chạy đi… chạy khỏi đây, nhưng đừng xa quá!... Cầm chân hắn… tới khi Sha…

Ashtray đã không thể ra trọn vẹn mệnh lệnh cuối cùng của mình, đầu anh gục qua một bên trên tay Gemma. Một ngọn lửa sự sống phụt tắt, cũng là lúc một ngọn lửa khác bùng lên.

- AAAAAAAAAAA…

- UỲNH!!!

Tiếng thét não lòng của Gemma ngay lập tức bị nhấn chìm bởi một tiếng nổ động trời, bản thân anh cũng bị hất tung ra xa với thân mình của Ashtray vẫn giữ trên tay. Trước đôi mắt sững sờ của Nguyên Hà, Thành và Quân, trạm phát điện số 26 bùng nổ, cả công trình cơ khí, niềm tự hào của cả một thế kỉ, phút chốc hoá thành một cây cột lửa. Rồi, khi chưa ai kịp có thêm cảm nhận gì, toàn bộ công trình sập xuống, tan nát, nuốt lấy toàn bộ các bại binh trong trận chiến không tên vài phút trước: màn hoả táng đã kết thúc! Ánh chớp nhá sáng, rọi lên mọi gương mặt kinh hoàng, và rồi, mưa bắt đầu rơi – Ơn Chúa, không phải mưa acid! Bề trên cũng bắt đầu than khóc hay sao?...

Nhưng không, chưa, chưa hết! Ngay cái khoảnh khắc toàn bộ công trình sập xuống ấy, một lưỡi lửa bất chợt liếm lên nền trời vụn vỡ, và từ đó lao ra một thân hình, cũng đang rực lửa. Cái thân hình ấy đáp xuống mặt đất, cách chỗ Gemma bị văng tới vài bước chân. Thời gian tưởng chừng ngừng lại, không một ai thốt lên câu nào, không một sự vật nào lay động, chỉ có những hạt mưa trút xuống càng lúc càng nhanh và những quầng lửa cháy yếu dần. Ý nghĩ của cả 4 người cũng đông lại trong vài giây đồng hồ ấy, chỉ vài giây thôi, tất cả đều đang chờ đợi cơn mưa hoàn thành nhiệm vụ của nó. Chỉ vài giây thôi, rồi Quân và Thành nhận ra hai cậu đang đối diện với điều mình ít mong muốn nhất: Ngọn lửa cuối cùng trên thân hình kia phụt tắt cũng là lúc ở ngay điểm đó xuất hiện một cô gái với mái tóc vàng dài.

Cô khoác trên người bộ đồ giống như bộ cô đã mặc khi được Quân và Thành tìm thấy bên bờ sông, ánh lửa vô danh rực trong đôi mắt màu xám tro trên gương mặt xinh đẹp mà vô cảm. Và, điều kinh hoàng hơn cả nơi cô là cặp đồng tử hình lá thuyền rất sắc giống như ở loài thú dữ, tưởng chừng như đang muốn nuốt chửng ánh nhìn của người đối diện. Đôi mắt hẳn cũng đã làm chùn bước tiểu đội chiến binh của Ashtray. Cô gái này thực ra là… là gì vậy?

- Uaaaaaaaa! – Gemma gầm lên, một lieutenant như anh quyết không chịu để mình bị khuất phục bởi chỉ một đôi mắt ma quỷ - Khốn kiếp! Hãy đền mạng cho anh em tao!!!

Anh giật khẩu shotgun đeo trên người Ashtray và nã đạn ở cự li 2 mét vào thân thể kẻ thù trong khi vẫn đang gào lên những âm thanh hoang dại. Anh bắn liền một mạch hết cả băng đạn 30 viên vào cô gái, sức ép ngược của nòng súng không những đẩy anh loạng choạng về phía sau mà còn đặt một áp lực lên những người đi cùng anh khi đó. Đối diện với Gemma, thân mình kẻ địch của anh giật lên với từng viên đạn bắn tới và xuyên qua, để lại những mảng da cháy xém, đẫm máu; viên đạn thứ 30 xuyên vào vùng dưới cổ cô gái, và thân hình ấy đã phải đổ xuống: Không một sinh vật nào có thể sống sót với chừng ấy vết thương và đau đớn!

Gemma thở dốc, thả khẩu súng xuôi xuống chân mình; mặt và áo quần của anh cũng đã đầy những vết máu kẻ thù. Rút từ trong người ta một dụng cụ hình trụ dài gần bằng cổ tay mình, và nhấn 1 nút trên dụng cụ đó, biến nó thành một thanh gươm ánh sáng với lưỡi kiếm đỏ rực. Anh nặng nhọc tiến lại gần thân thể trên mặt đất, giương cao lưỡi gươm ánh sáng. Khoảnh khắc đó, không hề hẹn trước, Quân, Thành và Nguyên Hà bất giác lao về phía Gemma khi anh vung lưỡi gươm chém xuống.

Lưỡi gươm sáng rực của Gemma, tiếng kêu chưa ra khỏi miệng của Nguyên Hà, sự quả quyết và nỗi sợ hãi của Quân và Thành, tất cả đều như đứng lại, cả một miền không gian như xoáy vào đôi mắt của cô gái bí ẩn. Trong vòng chưa đầy một phần mấy giây đồng hồ, trong lúc ánh sáng lưỡi gươm vẫn còn bắt chéo với con ngươi hình lá thuyền, cô gái trỗi dậy, hoàn toàn vô sự, và tấn công lại Gemma với một cú bật người gọn gàng và một cú móc đầy uy lực. Thanh gươm rời khỏi tay Gemma khi anh ngã xuống, không kịp kêu lên một tiếng nào; lưỡi gươm tự động thu lại ở trên không và chuôi kiếm tìm tới bàn tay mở của Quân.

- Gemma!

- Tôi không sao! – Gemma vẫn còn đủ sức gạt tay của Nguyên Hà khi cô chạy tới chỗ anh – Urgh! Tôi không dễ chết như Ashtray đâu! Chặn cô ta lại! Chờ Sharkfang!

- Em rõ rồi! – Hà, không, Ivory quả quyết đứng dậy khi nhận ra sức mạnh vẫn còn trong giọng nói của Gemma – Cô ta sẽ không thoát được lần này đâu!

Đôi mắt lục bảo của cô rực sáng khi cô rút ra một dụng cụ tương tự và cũng vẩy nó thành lưỡi kiếm ánh sáng như Gemma. Hét lên một tiếng đầy uy lực, cô nhảy hai bước tới trước kẻ địch và vung kiếm. Lưỡi kiếm của Ivory lần này đã đi hết quỹ đạo của nó, nhưng cô đã chỉ chém vào không khí: chỉ sau một cái chớp mắt, kẻ địch đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

- Phía này! – Quân hét lớn, tay chỉ về một mái tóc vàng vừa mới lướt qua mặt mình – Đi thôi!

Chiếc motor của Quân lao đi liền đó, đuổi theo cô gái bí ẩn trong khi Ivory nhìn quanh để nhận ra xe của Gemma đã hỏng sau vụ nổ trạm phát điện và Thành có lẽ đang sẵn sàng để cô sử dụng xe của mình.

- Chờ chút! – Thành gọi và nhảy lên xe ngồi đằng sau cô gái khi cô đã bắt đầu nổ máy – Rồi, đi theo Quân kìa! Mau lên!

Chưa khi nào trong đời mình, Quân lao đi với tốc độ ấy, và lại là để đuổi một cô gái trên đôi chân trần. Không phải vì công lí, không vì một giá trị nào cả, không vì ai hết, đơn giản, cuộc phiêu lưu đang vẫy gọi. Gió gào thét, từng hạt mưa biến thành từng viên đạn, găm vào thâm thể cậu, đau buốt. Bàn tay cậu tê cứng lại trên cần lái, đầu cậu như bị nêm lại trong chính chiếc mũ bảo hiểm của mình. Đây trở thành một cuộc rượt đuổi bản năng mất rồi, Quân nghĩ khi cậu chợt nhận ra tâm trí mình trống rỗng, mọi giác quan cũng như đã tê liệt. "Phải bắt kịp! Phải bắt kịp!", Quân nghiến răng, nhủ thẩm đề giữ cho mình tỉnh táo.

- Godspeeeeed!

Tiếng gào của Quân hoà cùng tiếng rú của động cơ phản lực khi cậu gạt cần, đẩy giới hạn tốc độ lên cực đại. "Đúng thế! Đây rồi, ta sẽ bắt kịp sớm thôi!". Nhưng rồi, chỉ sau chưa đầy một phút, Quân đã biết đó là điều gần như không thể: Khoảng cách giữa cậu và cô gái không hề thu ngắn mà trái lại, dường như đang tiếp tục nới rộng ra, chậm, nhưng rõ ràng. Không ổn rồi! Sẽ phải có cách nào đó chứ! Ivory và Thành đang ở sau cậu một đoạn, ngắn thôi. "Sẽ phải nhờ đến Thành!".
 
Limited Doom #2 (Cont)

- Call (gọi tới) Thành! – Quân hét với máy điện thoại trên cổ tay mình, chiếc máy mở nắp và tự động nhập vào số của bạn cậu – Thành, nghe rõ không?

- Được! – Thành hét đáp lại từ đầu dây bên kia, tiếng gió không cho phép hai cậu nói chuyện như hai người bạn – Saaaao?

- Thành, bắn đi!

- Hả? Cái gì?

- Tớ bảo Thành bắn đi, lấy súng bắn vào chân cô ta, đừng để cô ta chạy nhanh thêm nữa!

- …

- Thành, bắn đi!! Cô ta sẽ không bị thương đâu, nhưng sẽ phải chạy chậm lại!

- Không được, lỡ trúng cậu thì sao?

- Tớ sẽ dạt sang một bên! Bắn đi, không thì không kịp mất!!

- Dùng khẩu này! – Ivory bất chợt lên tiếng, một tay cô vòng ra sau với một khẩu súng ngắn màu bạc kiêu hãnh – Chắc chắn bắn đến nơi!

- Ơ – Thành đón lấy khẩu súng từ tay cô gái, giọng thì thầm, run run – Nhưng mà, tôi không đủ tự tin!

- Hả?

- Thật đấy, tôi không đủ tự tin đâu! Tôi… không bắn được đâu!

- Chết tiệt! – Quân rủa qua máy điện thoại – Giờ không phải lúc cho cái đó! Thành phải bắn đi! Thành bắn tốt lắm mà! Mau lên!

- Cậu im đi! – Thành gắt lại, giọng cậu như vỡ ra, nghèn nghẹn – Tớ không…

- Thành, cậu làm được mà! – Ivory nói đơn giản, nhẹ nhàng, mắt không rời đuôi xe của Quân – Just shoot (Cứ bắn đi) !

Thành nuốt nước miếng, trước giờ cậu luôn bị ảnh hưởng bởi áp lực, và cuộc sống phẳng lặng của Upper class chỉ cho phép cậu bắn trong trò chơi điện tử mà thôi. Quân sẽ không thể dạt ra quá rộng hay quá lâu, và tốc độ của nữ Tarzan còn có thể chưa tới giới hạn: Sẽ chỉ có một lần bắn, trước khi cô ta đi khuất tầm nhìn. Chỉ một lần! Thành nhìn qua vai Ivory, qua vai Quân để tìm cô gái, không, tìm mục tiêu, hồng tâm, giữa màn mưa. Cậu biết chính xác mình sẽ phải bắn vào đâu, và bắn như thế nào… Nếu như đây chỉ là một game đua xe bắn súng…

- Quân! – Thành nói, giọng trầm lặng, mà không thể lẫn được trong tiếng gió
– Khi tớ ra hiệu, cậu táp vào một bên ngay nhé! Một giây thôi!

- Hiểu!

Thành từ từ nhấc khẩu lục bạc lên, nó nặng tay hơn khẩu của cậu một chút, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng gì tới đường đạn cả. "Nếu đầu cô ta ở đây, thì bắp chân cô ta sẽ ở…".

- Hà, nhấc tay lên tớ nhờ chút! – Thành đưa nòng súng qua cánh tay Ivory, nhắm cho mũi súng hướng đúng vào điểm đã định, 1 giây… 2 giây… – Quân! Tránh ra!

Gần như cùng một lúc, Quân đảo tay lái sang một bên và Thành siết cò súng một cách dứt khoát. BANG! Viên đạn lao xuyên qua màn mưa, không bị cản trở bới bất kì ngoại lực nào. Đường đạn chỉ trượt Quân có nửa mét nhưng hoàn toàn chính xác vào điểm mà nó được nhắm tới. Hiệu quả của nó còn vượt quá sự mong đợi của Quân khi cô gái bị trúng đạn vào bắp chân trái, loạng choạng mất đà rồi trượt ngã sau khi quán tính kéo cô lăn trên mặt đất một đoạn dài. Cú ngã sẽ không giữ cô ta được bao lâu, nhưng chừng đó thời gian là quá đủ!

Quân phanh gấp, đảo đầu xe một cách ngoạn mục khi đã lao vượt qua cô gái. Chiếc xe chỉ còn cách một bờ dốc đứng chừng vài mét: cuộc rượt đuổi đã đưa các nhân vật trở lại bên bờ con sông chết chảy ngang qua thành phố ấy, có điều, con sông giờ đây cũng đang giận dữ chảy siết bên dưới bờ dốc kia. Quân dựng xe và bước xuống vừa lúc Ivory và Thành cũng đã đến nơi. Ba người nhanh chóng đứng thành một vòng tròn bán kính 9, 10 bước chân quanh cô gái đang nặng nề đứng lên. Vết thương ở chân cô đã liền, để lại một lỗ thủng trên ống giày liền quần. Cô chầm chậm quay vòng tại chỗ, ánh mắt sắc lạnh lướt từ Ivory, qua Thành rồi Quân, như thể cô đang cân nhắc giữa các đối thủ của mình.

- Cảm ơn hai người! – Ivory nói khi ánh mắt ấy vừa trôi khỏi mặt cô – Tôi đã không yêu cầu, nhưng hai người đã giúp chúng tôi nhiều! Giờ xin hãy tránh đi, vì cô ta là… CỦA TÔI!

Ivory hét lên hai từ cuối câu khi gập người lao về phía trước với lưỡi kiếm đỏ rực trên tay. Lần này, kẻ địch của cô đã không thể biến mất khỏi tầm nhìn được nữa: cô gái tóc vàng chỉ kịp nhảy lùi một bước để tránh đường kiếm của Ivory. Với một cú đảo người khéo léo và nhanh nhẹn, Ivory vòng sang một bên của kẻ địch và vung kiếm từ sau chém tới. Nhưng phản xạ của cô gái tóc vàng thật sự đã vượt quá giới hạn của con người khi cô cúi gập người lại ở giữa cú nhảy lùi và thoát khỏi đường kiếm thứ hai trong tư thế của diễn viên xiếc nhảy qua vòng. Liền tiếp sau đó, cô gái di chuyển với tốc độ và sự linh hoạt phi thường, nhảy, uốn, luồn, lách, tránh được hàng loạt đường gươm kế tiếp của Ivory. Đôi mắt xám tro dõi theo từng chuyển động của bàn tay cầm kiếm, chờ đợi chỉ một giây đối phương lỡ nhịp để phản công.

Quan sát trận đấu ở cách đó vài mét, Quân dễ dàng thấy được thế hạ phong của Ivory, cô có thể là một chiến binh được huấn luyện bài bản, nhưng đối thủ của cô dường như còn không phải là một con người đúng nghĩa. Cô đã yêu cầu Quân và Thành không can thiệp thêm nữa, nhưng, cậu biết rằng, nếu thế, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Ivory nhận chiến tích giống như Gemma, hoặc có thể là Ashtray. Không thể để điều đó xảy ra được! Quân bất giác siết chặt bàn tay như muốn tự gọi lên sức mạnh của mình. Và cậu quả đã tìm được: chuôi kiếm của Gemma khi nãy vẫn còn đang ở ngay đây, trên tay cậu! Một nút bấm, một nút xoay và một màn hình nhỏ vẫn đang sáng hình một lưỡi gươm, thế là quá đủ, Quân biết mình phải làm gì! Thét lên một tiếng hô trận (battle cry) dũng mãnh, cậu bấm nút và lao tới chỗ 2 cô gái.

Nhưng cho dù với sự trợ lực của Quân, Ivory vẫn không thể dứt điểm được trận chiến. Hai tay kiếm thay phiên nhau tấn công từ hai phía cũng chỉ để khẳng định khả năng siêu nhiên của cô gái tóc vàng, và đó là cô ta mới chỉ đang phòng thủ! "Không, không phải thế!", người còn tĩnh tại là Thành mới là người sau cùng phát hiện ra điều gì đó, "Chúng ta vẫn có thể thắng! Hoặc ít ra là cầm chân cô ta đủ lâu chờ cứu viện!". Một chi tiết đơn giản và rõ ràng đến mức không ai nghi ngờ nữ Tarzan với điều đó! Thành lẩm nhẩm "Đánh lâu… thì mệt! Cô ta đang chậm dần đi, mặc dù vẫn là quá nhanh để nhận ra! Rồi thì… cô ta đang bị lệch, rõ ràng trong từng di chuyển, cô ta bị nghiêng về bên chân trái!... Ai bảo các damage (tổn hại) chúng ta gây ra không có ý nghĩa gì cơ chứ!".

Dường như đôi mắt tinh tường của Thành đã thu hút sự chú ý của cô gái tóc vàng, có lẽ bằng bản năng, cô đã nhận ra kẻ thù nguy hiểm nhất không phải kẻ cầm gươm lao vào mình mà là kẻ lặng lẽ quan sát với một khẩu lục bạc trên tay. Bằng một cú bật nhảy gọn gàng, cô thoát khỏi gọng kềm của Quân và Ivory, suýt chút nữa khiến lưỡi kiếm mỗi người chém xuống người còn lại. Thành nhận ra điểm rơi của cú nhảy đó khi cô gái lên tới đỉnh của parabol quỹ đạo. Cậu sẽ phải bắn hạ cô ta! Thành nhấc khẩu lục bạc lên, nhưng lại một lần nữa, cậu không thể siết cò! "Mình sẽ phải bắn vào đâu đây? Sẽ phải bắn vào đ…. Á!!!". Thành không thể nào sợ hãi hơn lúc cô gái lao xuống về phía cậu, 2 viên đạn rời nóng lao vào khoảng không trong cơn kinh hoảng.

Ruỳnh!

Mặt đất cách bàn chân Thành vài thước rung lên, vỡ ra khi bàn chân cô gái dậm xuống đó từ độ cao 5.5 mét. Thành lảo đảo lùi lại, đôi chân cậu cũng đang run lên cùng với mặt đất bên dưới. Đôi mắt cậu bắt gặp cái lạnh lùng từ cặp đồng tử hình lá thuyền của cô gái khi cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đó khiến cậu gục xuống trên đôi chân mình. Trong thoáng chốc, Thành đã muốn vùng dậy chạy thật nhanh khỏi đây, càng xa càng tốt, nhưng cậu cũng đã quá sợ để làm được điều đó. Thật may mắn và kịp lúc đối với Thành, ngay lúc đó, Ivory lao tới từ phía sau cô gái tóc vàng, không tạo ra bất kì tín hiệu gây chú ý nào. Lưỡi gươm rực đỏ chém xuống đầy uy dũng. Không thể nào trượt được nữa rồi!

Nhưng không, lưỡi gươm đã không thể nào chạm được đến mục tiêu của nó. Trong một khoảnh khắc, như một chiếc lò xo nén bật ra, cô gái, từ tư thế cúi mình, xoay người lại và tung ra một cú đá vòng cung tầm cao, trúng vào cổ tay Ivory. Chuôi gươm văng khỏi tay cô, và lần này rơi vào trong đêm tối, mất dạng. Ivory bị hất thẳng xuống mặt đất bởi uy lực của cú đá, và Quân lập tức nhảy tới, lấp vào vị trí mà cô để lại. Quân chỉ dừng lại trước mặt nữ Tarzan đúng nửa giây, đủ để ánh mắt cậu gửi cho cô một thông điệp "Chúng tôi tóm được cô rồi!", và không cần biết phản hồi của đối thủ, cậu nhún người nhảy thêm một bước nữa, tới chỗ Thành.

- Thành, bắn đi! – Cậu nói vào tai bạn mình – Ngay khi Nguyên Hà tránh ra!

- Cứ tiếp tục cầm cự, cô ta sẽ yếu sức và chịu thua thôi! – Thành đáp, chậm rãi nâng khẩu lục bạc trên tay.

- Tớ nghĩ là tớ hiểu!... Hà, tránh ra!

Ivory lập tức tung mình trở lại tư thế đứng rồi nhảy sang một bên, và đó là lúc Thành nổ súng. BANG! Trượt rồi, cô ta đã tránh được! Thêm 2 viên nữa, vẫn trượt! Ivory chợt xuất hiện trở lại trước tầm ngắm, tung ra một cú đá rất mạnh vào vai kẻ địch đang chú ý vào đường đạn. Cô gái tóc vàng mất đà, hơi ngã ra sau một chút trong khi Ivory lộn vòng liên tiếp lại bên Quân và Thành. Ánh mắt ba người đồng quy tại mũi súng trên tay Thành, và cậu siết cò.

Viên đạn chỉ chệch một chút xuống vai so với cổ cô gái, cô ngã xuống, rồi lại bật lên rất nhanh. Không một giây lấy thăng bằng, cô lao tới, rất nhanh, rất mạnh, rất dũng mãnh.

- NOW (Chính lúc này) ! – Quân gạt nút vặn trên chuôi kiếm, và lưỡi gươm bỗng nhiên biến thành một vật tròn, mỏng - Chế độ Chảo! Đánh!

BEEENG! Hệt như một cú Homerun hoàn hảo, mặt chảo ánh sáng phang thẳng vào mặt cô gái tóc vàng với cú vung tay hết lực của Quân. Nhận lại toàn bộ uy lực từ pha lao tới của mình, cộng thêm sức mạnh từ cú đánh của Quân, cô gái bị hất văng ngược trở lại, trượt một đoạn dài trên mặt đất và chỉ có thể dừng lại ngay bên mép của bờ dốc. Quân cũng chịu một hiệu ứng tương tự, bị đẩy bật ra sau, trong khi Ivory và Thành vội chạy tới phía đối thủ của họ.
 
Limited Doom #2 (Fin)

- GWAAA…!!!

Cô gái gào lên ở tư thế ngồi quỳ, mái tóc vàng rũ xuống gương mặt cô. Và khi cô ngẩng đầu lên để nhìn vào hai người đang tới gần mình, cả Ivory và Thành chợt giật mình nhận ra: đôi mắt của cô gái giờ đã không còn vẻ man rợ, phi nhân nữa, với con ngươi tròn giống như một người bình thường, cô dường như đã không còn là nữ Tarzan tàn nhẫn, lạnh lùng kia nữa! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nhưng đó không phải là điều Ivory cần quan tâm, ý nghĩ về những gì vừa xảy ra với đồng đội cô và những gì có thể sẽ xảy ra với đồng bào cô kết lại nơi bàn tay khi cô giáng vào mặt kẻ địch của mình một cú đấm cực mạnh. Và sẽ là một cú đấm nữa nếu như Thành không bất chợt đưa tay ra ngăn Ivory lại vào lúc đó.

- GWAAA…!!! – Cô gái ôm đầu, toàn thân run lên trong một cơn hoảng loạn tột độ khó ngờ; cô nói như van xin, bằng tiếng Anh, trong khi càng lúc càng lết lùi về phía bờ dốc – Làm ơn, đừng bắt tôi vào đó!... Không, xin đừng đưa tôi vào đó!... Không! Tại sao lại là tôi?!...

- Hả? You… we… (Cô… chúng tôi…)

Thành một lần nữa đưa tay ngăn Ivory lại, ánh mắt cậu được hiểu là "Hãy để đó cho tôi!". Thành cũng đặt vào Quân một ánh mắt như vậy lúc bạn mình đã chạy tới. Rồi, cậu chầm chậm bước lại bên cô gái xinh đẹp đang hoảng loạn. Đôi mắt cậu chừng như đã khiến cô dịu đi. Thành khẽ mỉm cười, nói bằng tiếng Anh, giọng dịu dàng:

- Không sao đâu! Không sao đâu!... – Cậu chìa cho cô một bàn tay mở – Mai, về nhà thôi!

Cô gái ngừng khóc, đôi mắt cô nhìn Thành dần bình tĩnh trở lại. Môi cô khẽ giật giật.

- Đúng rồi! Mai, về nhà nào!...

Một cách gần như là bản năng, cô cũng đưa tay về phía Thành, một bàn tay với những ngón mảnh dẻ không phải để chiến đấu. Thành nhẹ nhàng nắm lấy đầu những ngón tay ấy, một chút hơi ấm theo đó truyền sang cô.

Nhưng rồi… Uỳnh! Một ánh chớp nhá sáng lên, soi tỏ ba bóng người bên bờ dốc. Cũng chính trong khoảnh khắc đó, mọi nỗ lực trong cả đêm đó của Quân và Thành bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Nền đất dưới chân Thành bất chợt rung lên, không, nó đang lở ra. Không! Ngay trước mắt cậu, cô gái đang trượt xuống, rơi xuống cùng với khoảng đất ấy. Những ngón tay đang tuột dần khỏi tay cậu. Quân và Ivory chỉ kịp giữ lấy Thành, ngăn không để cậu rơi xuống dòng sông nước siết ấy. Dòng nước đã nuốt lấy thân hình cô gái trước khi ba người có thể nhận ra bất cứ điều gì. Tiếng thét của Quân và Thành hoà vào tiếng mưa và tiếng gầm của dòng sông định mệnh.

- KHÔNG!!!!

§2 Ends.
 
Back
Bên trên