la chute...sự hẫng hụt..

Ngô Thư Hương
(nth_number3)

New Member
Tôi đi trên con đường làng bé nhỏ quanh co mà cũng lâu lâu rồi ko qua, sự quen thuộc đã từ lâu thuộc về quá khứ. Bỗng tôi thấy mình đi vào 1 ngõ cụt. Ôi thôi, cây cầu tàn tạ ko còn nữa. Tôi tự hỏi ai đó ko may mắn đã đi qua và là người cuối cùng đi qua.. hay chỉ do người ta đã fá nó đi để ko ai là người cuối cùng đi qua như thế.. 1 nỗi buồn, 1 nỗi buồn rất nhẹ.. Tôi lững thững đi 1 mình. Chợt, tôi nhận ra 1 "dấu vết" gì quen quá.. con đường ấy, bài hát ấy-tôi đang nghe.. Sao thời gian trôi qua nhanh thế! Những con đường thân quen của 1 thời xưa cũ; những con đường mới tôi đang đi hình như ngay ngày mai cũng sẽ thành xưa cũ; tôi lại đi trên con đường của ngày xưa nhưng ko còn là con đừơng xưa ấy nữa, ..những con đường in dấu kỉ niệm đã trở thành ngõ cụt…Tự nhiên tôi khóc, tôi muốn khóc to lên, như 1 đứa trẻ.
Tôi lặng lẽ đi trên sân trường. Cái khung cảnh trường, nước sơn mới, sân trường mới quét tinh tươm.. sao hiện lên trong tâm trí tôi buồn tới vậy! Cũng ko hẳn là buồn. Cảnh ko buồn, và tự tôi cũng ko nghĩ mình đang buồn. 1 chút gì đó.. chỉ biết cứ man mác trong lòng.. Tôi ko biết fải gọi nó-cái cảm giác ấy-là gì? 1 nìêm vui khi đứng giữa 1 khung cảnh rộng lớn và nghĩ: đó là của mình, ko, đã là của mình?.. Lòng tôi se lại. Sân bóng, ghế đá, gốc cây, sảnh, hành lang, những bước chân tôi đi.. Buồn-tạm gọi như thế nhưng 1 chữ ấy chẳng đủ nói lên điều gì.
Cảnh thế, nhưng người chẳng còn thấy nữa, và biết đâu lòng người đã thay đổi.
Tôi nghĩ đến những người bạn của mình, những người bạn mà mãi đến lúc chia tay, đến lúc mãi xa nhau rồi, tôi mới tìm ra vị trí đích thực mà từ lâu tôi đã dành cho họ, trong tim mình.
Tôi chợt nghĩ sao mình lại là người ở lại. Tất cả, tất cả ở đó dường như đều chỉ để làm 1 điều: nhắc nhở tôi ko được quên.. Lòng người biết đâu đã đổi khác rất nhiều.. Tôi ở lại với những kỉ niệm, những kỉ niệm ngừơi ta ko cần lưu giữ mà tự nó sống, như 1 sinh vật ở nhờ, gặm nhấm và làm tan nát.. Những kỉ niệm sẽ chỉ còn là những nhát dao…
Ngày mai sẽ có 1 người nữa bay, ngay kia sẽ thêm 1 người nữa.. Làm gì đây để mãi giữ họ bên mình, làm gì đây để ko gì thay đổi, làm gì đây để cầu xin cho ngày mai ấy đừng có tới..? Những người hôm nay đang vẫy tay tạm biệt tôi, 1 mai trở về có còn nhớ để chào tôi, nếu gặp lại? Họ đến, và đi như thế.. Ko, cả chính tôi nữa.. chẳng hiểu tôi có đủ sức giữ cho tất cả mãi là những kỉ niệm đẹp? Có thể sẽ ko được như thế, hoặc 1 vết hằn, 1 vết bằm nếu tôi ghi nhớ, hoặc nhờ nhạt nếu tôi có thể quên, chỉ thế thôi.
Tôi ko biết fải làm sao, tôi ko biết phải viết gi, tôi nhớ ngày xưa của tôi quá. Nào có khi nào tôi có thể hiểu rõ hơn bây giờ, rằng tất cả sẽ ko bao giờ còn trở lại, ko bao giờ có lằn thứ 2 xảy ra nữa. Ko, tôi ko nói tới tình cảm của tôi với 1 vài con ngừơi cụ thể, hãy hiểu rằng tôi muốn nói về sự cảm nhận của mình trứơc sức mạnh của thời gian, trước sự biến chuyển vần vũ trong 1 đời người. Tôi thấy mình bé nhỏ, thấy tình cảm, tình yêu mong manh và dễ tan biến quá.
 
Đọc bài của bạn Thư Hương , thấy mình không biết viết gì và không thể viết gì để chia sẻ cái nỗi buồn mà mình nhận thây nó thoảng qua trong bài viết. Nhưng lại tự thấy mình có một nỗi buồn nho nhỏ về lớp cũ , trường cũ, bạn cũ, không biết cái nỗi buồn xác định ấy có điểm nào đồng điệu với tâm sự của bạn... nếu có thì đây sẽ là vài dòng chia sẻ...:)
- học Đai học những ngày đầu tiên chưa phân lớp rõ , 8 đứa lớp trung vẫn còn ngồi bên nhau , cũng nhau tâm sự, rồi lại nói những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, thế nhưng thấy vui lắm , thấy yêu chúng nó lắm vì có chúng nó mà mình không thấy buồn rợn ngợp trong một cái giảng đường lớn có sức chứa hàng trăm người. Một nỗi buỗn mà bất cứ thành viên 12 trung nào cũng có thể cảm nhận được - bởi lẽ đó là bọn học sinh đã chỉ quen gắn bó với căn phòng nhỏ bé 408 trên tầng 4 chỉ với 18 thành viên nữ. Nên nó lạ lắm đối với 6 đứa lớp trung chỉ ngồi vừa 2 cái bàn trong cái phòng có đến hàng trăm cái.
trong nỗi buồn ấy , thấy nhớ nhiều tiếc nhiều , yêu lắm , thương lắm ngôi nhà chung xưa của lớp trung, nhớ 17 đứa kia, nhớ trường ams, nhớ nhà hàng xóm L2 , T2
thấy sợ lắm , lo lắm về ngày mai , sẽ chỉ còn đơn độc trên con đường mình đã chọn, sẽ không còn là 6 đứa ngồi chung trong hội trường rộng lớn , mà chỉ còn một mình mà thôi...
 
Hương ui em bên này cũng nhớ nhiều lắm
nhớ cổng trường
nhớ sân bóng rổ
nhớ hành lang
nhớ phòng học
nhớ cửa sổ nhìn xuống sân tennis
nhớ chỗ ngôi quen thuộc
nhớ những gương mặt thân quen đã từng cười nói với em
....
nhiều lúc thấy sao mà xa quá...
If only I could turn back time...
 
Hương ơi, đọc bài mày xong tao chẳng biết nói gì nhưng tao sẽ cố gắng dùng những con chữ mà một phần nào đấy sẽ thể hiện cảm nhận của tao
Mày ạ, đọc bài của mày tao lại càng thấy mày sống tình cảm quá, mày suy nghĩ nhiều quá, mày chẳng vô tâm như tao, hix....và thấy tự hào vì tao là bạn của mày. Tao sẽ đi khoe khắp nơi tao là bạn của mày với một khuôn rạng ngời hạnh phúc nhất.
Ra đi rồi mà lòng mình chợt thấy tiếc nuối nhiều điều, chợt thấy đau lòng vì chưa làm hết được những gì mình định làm cho bạn bè, cho lớp, cho thầy cô.
Trên thế giới này chẳng có gì vĩnh viễn, nó cứ biến đổi từng ngày, từng giờ, từng phút từng giây, kể cả tình cảm của con người, tao chẳng bao giờ tin một tình yêu vĩnh cửu, trường tồn mãi mãi, tao luôn hoài nghi về sự đổi khác khi có một khoảng cách ngăn cản giữa họ . Tình cảm mong manh lắm. Một vết cứa nhẹ cũng làm nó rách...
Tao chẳng nói trước được điều gì, 1 năm nữa có thể tao về, có thế không, nếu có về chắc gì tao vẫn giữ được tình cảm như bây giờ. Mọi thứ đều đổi khác như mày lo sợ vậy. Tao cũng lo sợ. Lo rằng họ đổi khác và cả mình cũng khác nữa.
Chẳng biết làm gì, chẳng biết nói gì, chẳng biết viết gì, bất lực trước một cảm xúc cứ trào dâng lẫn lộn giữa sợ hãi, tiếc nuối, hẫng hụt, trống vắng và cô đơn.
Tao đã dán ảnh lớp mình chụp ở hành lang vào ví rồi ( tất nhiên tao cắt cái thùng rác rồi, xong tao con vẽ hình trái tim lên cái mặt của tao và có một mũi tên chỉ vào mặt của mày bị lấp mất nữa. Đấy là cái ảnh lớp mình chụp dễ thương kinh khủng ) Tao còn dán cả ảnh ba bọn mình nữa, trời ơi, xét đến cùng tao là người xinh nhất.........Những việc mà tao chợt nghĩ ra bây giờ để lưu giữ lại những kỉ niệm cỏn con mà ấm áp
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ơ chị Thảo sắp đi Fr ạ?
em cũng yêu Hương nhiều nè :x
nhưng sang đây rồi còn chẳng dám ngẩng mặt lên trời lúc máy bay bay qua nữa
không đủ can đảm nghĩ đến ngày về
xa quá
 
tớ vẫn giữ những cái cũ , cái kỉ niệm ở trong lòng tớ
tớ nhớ , nhớ lắm chứ, nhớ đến mức hôm khai giảng tớ hồ hởi dậy sớm
tớ mặc lại bộ đồng phục đã để lâu trong tủ
ngắm mình trong gương - không khác j` năm ngoái
khi tớ chuẩn bị đi khai giảng năm học cuối cùng của đời học sinh :)
tớ hào hứng ra khỏi nhà, đi bộ , ah` chạy bộ đến trường
nhg khi tớ đến thì chỉ nhìn thấy 3 gương mặt quen thuộc
tớ sợ ... tớ lo ...
đợi .. đợi .. đợi mãi mà cũng chả thấy ai thêm cả
còn đâu cái lớp mà được gọi là năng nổ và đoàn kết nhất
ai cũng nói thế , tớ cũng luôn tự hào như thế..

có lẽ có những cái mới cũng tốt
trường mình có thay đổi , đẹp hơn , tớ cũng chưa đii thăm khắp trường
nhưng cảm giác là lạ lắm khi ở trong đấy
tớ muốn ở lại lâu hơn .. 7 năm liền :)
tớ chọn cả 2, giữ cái cũ trong lòng , và sống với hiện tại trước mắt
có biết bao con ng` đi qua cuộc đời của mình
nhg trong số đó cũng có nh~ ng` vẫn tồn tại mãi mãi :x
dù biết quá khứ ko quay lại đc nhg vẫn níu kéo , fai ko ?
:)
tớ vẫn hay nghĩ lung tung nên vẫn phải tự an ủi mình như thế đấy :D
 
To Trân: sắp đi sắp đi, chỉ mong là đi rồi thồi, hix, đúng là nghe sắp đi cứ rờn rợn thế nào ấy.
Em đi lâu chưa zậy. Đi hồi nào chị không bít ha
 
Tự cảm thấy thanh thản.., 1 cảm giác ko hẳn là nhẹ lâng, nhưng ko nặng nề. Hình như tôi đang háo hức hơn, 1 chút, đối với chuyện "năm học mới".Cũng có thể đó là cách duy nhất mà mỗi con người sẽ làm, trước những thay đổi của tất yếu của cuộc sông: cố hướng về phía trước.
Tôi ko nói là tôi đã quên, cũng ko nói là chẳng còn gì ý nghĩa. Có chứ. Ý tôi chỉ là tôi luôn sống với những mong muốn khát khao và thực tế cuộc sống ko cho người ta đạt được mọi thứ, và tôi đang cố hiểu cái thực tế ấy. Và như thế ko có nghĩa tôi ngừng mong ước, hy vọng. Chỉ là tôi ko quá ảo tưởng, tôi ko muốn mình chờ đợi 1 thứ ko thể chắc chắn và đang học cách đối mặt khi nhũng gì mình chờ đợi chẳng bao giờ đến, khi mình nhận ra điều đó, thế thôi.
Tôi biết chắc lúc này mình ko vui, cũng ko buồn. Và nếu tất cả cảm xúc trong tôi là đôi chút niềm háo hức, bởi tôi đang nghĩ về ngày mai, hướng về ngày mai của mình, kể như tôi đang đi tới thành công, thành công trong việc vựơt qua những rào cản, khó khăn, thử thách-sự băn khoan, lo lắng trong chính tôi lúc này.
 
Trong những người đọc bài viết của tôi, có ai thắc mắc vì sao tôi lại gửi bài ở đây, mà ko phải ở "tâm sự vui buồn"-hay 1 chỗ nào đó hợp hơn? Ko, chỉ vì tôi nghĩ rằng các amsers 02-05, fần đông hay ít ra là 1 số, cũng đang trong hoàn cảnh như tôi hoặc tương tự tôi-cái cảm giác fải xa lìa 1 cái gì thân thuộc, và sẽ đối mặt với cũng 1 cái gi đó nhưng xa lạ vô cùng, khi mà người ta có lẽ là lần đầu tiên có thể cảm nhận rõ đến thế, rằng mình bất lực trước những thay đổi biến suy ...
Khi ai đó nói ra, viết ra 1 điều gi thì có nghĩa họ muốn được chia sẻ, tôi ko có ý định phủ nhận điều đó.
 
@ Thảo: Đừng nói thế mày.. Tin tao đi, tao với mày khác nhau nhiều lắm. Vì thế hãy sống theo cách của mày, nếu đó vẫn là cách mày sống... Chẳng ai nói nghĩ lắm, lo lắm là hay, là tốt.
Với tôi, mỗi người tựa như 1 thế giới, những thế giới khác biệt, những thế giới ko bao giờ hoàn hảo, nếu như người ta có thể hoàn thiện TG của mình 1 cách tuyệt đối, nếu có thể, đó biết đâu cũng sẽ trở thành 1 khiếm khuyết... Và bạn chỉ thực sự cảm nhận được những "lỗ trống" trong TG của mình khi 1 ai đó ra đi, để lại cho bạn sự hẫng hụt, bạn nhận ra TG của bạn đã từng hoàn thiện hơn nhờ có kẻ vừa ra đi đó
 
Back
Bên trên