Lời chào

Đỗ Phương Linh
(xixi)

New Member
Lời chào

Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến
Bèo lục bình mênh mang màu mực tím
Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông
Ta lớn lên bối rối một sắc hồng
Phượng cứ nở hoài hoài như đếm tuổi
Nhưng chiều nay một buổi chiều dữ dội
Ta nhận ra mình đang lớn khôn
Biết ơn những cánh sẻ nâu đã bay tới giữa đồng
Rút những cọng rơm vàng về kết tổ
Đã dạy ta với cánh diều thơ nhỏ
Biết kéo về cả một sắc trời xanh
Biết ơn mẹ vẫn tính cho con thêm một tuổi sinh thành
Tuổi của mẹ con nằm tròn bụng mẹ
Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ
Buổi mở mắt chào đời
Phút nhắm mắt ra đi
Biết ơn trò chơi tuổi nhỏ mê li
Chuyền chuyền một , miệng, tay buông bắt
Ngôn ngữ lung linh quả chuyền thoăn thoắt
Nên một đời Tiếng Việt mãi ngân nga
Biết ơn dấu chân bấm mặt đường xa
Những dấu chân trần , bùn nặng vết
Ta đi học quen dẫm vào không biết
Dáng cuộc đời in mãi dáng ta đi
Biết ơn dòng sông dựng dáng kiếm uy nghi
Trong tâm trí một nhà thơ khởi nghĩa
Cao Bá Quát ngã mình trên chiến địa
Trăm năm rồi sông vẫn sáng màu gươm
Trăm năm rồi ta đứng trước sông Hương
Vẫn soi thấy niềm đau và nỗi giận
Khuôn mặt trẻ bỗng già trên lớp sóng
Ngẩng đầu lên ta thấy mặt quân thù


(viết lại theo trí nhớ)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nghĩ về hạnh phúc

Thôi em nằm lại , với đất lành Duy Xuyên
Trên mồ em có mùa xuân ở mãi
Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên
Trời chiến trường không một phút bình yên
Súng nổ gấp anh lên đường đuổi giặc
Biến nỗi đau vô cùng thành sức mạnh vô biên
Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc
Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc
Anh mất em như mất nửa cuộc đời
Nỗi đau anh không thể nói thành lời
Một ngọn lửa thâm trầm , âm ỉ cháy
Viên đạn quân thù bắn em trong lòng anh sâu xoáy
Bên vết đạn xưa chúng giết bao người!
Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rới
Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc
Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc
Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường
Nhằm thẳng quân thù mắt không giọt lệ vương
Anh nổ súng!

Hạnh phúc là gì bao lần ta lúng túng
Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi chưa ra
Cho đến ngày cất bước đi xa
Miền Nam gọi , hai đứa mình có mặt !

Nhớ chăng em cái mùa mưa đói quay đói quắt ?
Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng
Em xanh, gầy , gùi sắn nặng trên lưng
Môi tím ngắt , mái tóc mềm đẫm ướt
Bao dốc cao em cần cù đã vượt
và mỗi lần ngồi nghỉ , em nhìn anh
Em nói tới tương lai tươi thắm ngọt lành
Em nói tới những điều em định viết
Giữa hai cơn đau , em ngồi ghi chép
Con sông Giàng gầm réo miên man
Nước lũ về trang giấy nhỏ mưa chan
Em vẫn viết lòng dạt dào cảm xúc
Và em gọi _đó là hạnh phúc !

Nhớ chăng em ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân ?
Em lên đường phơi phới bước chân
B52 bom nghìn tấn dội
Kìa dáng em băng rừng bước vội
Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi
Thôi Sáu Bình Dương bãi cát sóng dồi
Nắng long lanh trong mắt người bám biển
Giặt mới lui càn khi em vừa đến
Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng
Quanh những hàng dương giặc mới san bằng
Đã lại mở những chiến hào gan góc
Những em bé dưới mưa bom vẫn đi làm đi học
Những vồng khoai, ruộng lúa vẫn xanh tràn !
Trong một góc vườn cháy khét luae Napan
Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc
Và em gọi_đó là hạnh phúc!

Như trời biếc gặp mưa xuân
Như chim én say trời
Em mải mê đi , đi giữa bao người
Xuyên Thọ, Xuyên Châu, Xuyên Hà , Xuyên Phú
Những mảnh đất anh hùng quyến rũ
Phút giây đầu đã ràng buộc đời em
Như tự lọt lòng từng biết mấy thân quen
Em nhỏ giao liên , mẹ hiền trụ bám
Cô du kích dịu dàng dũng cảm
Sông Thu Bồn hằng xáo động tâm tư
Có tiếng hò như thực lại như hư
Em đã đến tắm mình trên sóng nước
Sông kể em nghe chuyện đôi bờ thuở trước
Em bàng hoàng kinh ngạc những làng thôn
Và kêu lên khi được thấy cội nguồn
Mỗi sự tích trên đất này thắng Mỹ
Em đã gặp bao anh hùng dũng sĩ
Đã cùng họ sẻ chia
Cọng rau lang bên miệng hố bom đìa
Nỗi thống khổ ngút ngàn không kể xiết
Của một thời nô lệ đau thương !
Em lớn lên bên họ can trường
Giữa bom gào , đạn réo
Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo
Những con người như ánh sánh lung linh
Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình
Để làm nên buổi mai đầy nắng
Em bối rối và sững sờ đứng lạng
Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên !
Thức dậy bao điều cao quý trong em
Thức dậy bao điều mới mẻ trong em
Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc
Và em gọi_đó là hạnh phúc!

Em ra đi chẳng để lại gì
Ngoài ánh mắt cười lấp lánh sau hàng mi
Và anh biết khi bất thần trúng đạn
Em đã ra đi với măt cười thanh thản
Bởi biết mình có mặt ở tương lai
Bởi biết mình có mặt ở ngày mai

Anh sẽ sống đẹp những ngày em chưa kịp sống
Anh sẽ yêu trọn những gì em chưa kịp yêu
Em trong anh là mùa xuân náo động
Từ phút này càng rực rỡ bao nhiêu !


(viết lại theo trí nhớ )
 
Back
Bên trên