Lớp xưa

Đỗ Lan Anh
(Gabyy)

New Member
Có lẽ chẳng bao giờ
Anh về thăm lớp học ngày xưa
Ô cửa sổ vài cơn mưa bất chợt
Giọt nắng diệu kì theo ta qua mùa thi
Ngăn bàn xưa dù anh có quên đi
Vẫn còn giấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím dịu dàng gợi nhớ gợi thương
Trên mặt bàn câu thơ còn bóng gió
Ta viết chiều nao,trong mắt nắng chiều nghiêng.
Những điều xưa ,giờ trở thành thiêng liêng
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại
Những bức tường lở hoang khờ dại
Màu mực tím nhòe tan trong cõi hư không
Có bao giờ anh thấy Phượng đơm bông?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ
Có khi nào anh trở về thăm lớp học ngày xưa
Sẽ thấy có một ngôi sao từ ngày xưa còn sáng
Ngôi sao của nỗi niềm thời trong trắng
Nắng lung linh theo lối ta về
Dẫu biết rằng anh chẳng còn mơ
Những giấc mơ mà ngày xưa Anh xem là hạnh phúc.
Những giấc mơ chẳng bao giờ có thực
Khi Anh quên lối về lớp học ngày xưa.


(Thơ của Trần Ngọc Anh in trên Hoa học trò)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đặt bút chép lại bài thơ,tôi tưởng như vừa dở lại ký ức mới đây thôi của mình về một mùa hè qua.Cái cảm giác rưng rưng xao xuyến của tác giả bài thơ như đang thấm sâu,nhẹ nhàng truyền cảm trong hồn.
Tôi đọc "lớp xưa" trong một số báo Hoa Học Trò cách đây đã rất lâu.Có thể đã không nhớ rõ từng câu,từng chữ của bài thơ,nhưng cái tâm trạng ấy ,cái hồn thơ ấy đã thành một phần rất nhiều cảm tình trong tôi.Đôi nét bâng khuâng đượm buồn của cô trò nhỏ giây phút vào hạ,bài thơ giốn với những trang thơ học trò mộc mạc phủ kín mặt bàn ,dày trên những năm tháng phổ thông hơn,và làm ta bồi hồi xúc động hơn.

Lớp xưa ư?Có phải đó là truyện cũ,là quá khứ ,là kỷ niệm thôi không,nếu tất cả đều thể hiện rõ nét đến như vậy? Một cơn mưa bất ngờ mà trong cảm giác vẫn còn tươi mát,đôi giọt nắng tròn trĩnh mà tuổi hồn nhiên nhìn bằng con mắt long lanh óng lên sắc diệu kỳ.Một nhành hoa tím giấu trong ngăn bàn để thương để nhớ,vài dòng giản dị ngây thơ trên mặt bàn,từng bức tường đã thân quen,đã thành như ngày như tháng,như cả tuổi học trò đáng yêu.Ôm chặt dáng hình lớp xưa trong lòng,tự hỏi sao ngày tháng qua lại thiêng liêng với giây phút này đến thế?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
"Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại?"




Câu hỏi ấy chìm vào trong bao nỗi niềm vương vấn.Biết rằng không thể có được nữa những gì của ngày tháng đã qua,nhưng vẫn hỏi,hỏi để nhớ để thương,để thầm nhắc.Tác giả đang đếm cho ta đó.Hỏi "có lẽ chẳng bao giờ" và nhắc về mưa hạ bất chợt,về nắng hạ diệu kỳ,về kỳ thi vụt qua nhanh để tất cả vụt trôi vào quá khứ.Và cũng đang nhắc cho ta kỷ niêm!Một màu tím sao ảnh tâm tư đến thế!Nhành hoa tím,câu thơ tím,màu mực tím nhoè tan trong mắt lung linh chứa đựng kỷ niệm.Tím dịu dàng nhưng khắc khoải rung động.Cả khung trời học trò như nhuộm một sắc tím,tím như nét bút học trò lần tìm về những cái"ngày xưa thân thuộc".Còn nhớ mùa hè vừa qua chia tay với bạn bè lớp cũ,lũ trẻ con chúng tôi thi nhau viết lên bàn cửa sổ ,lên góc lớp,..lên tất cả những gì có thể viết,có thể ghi dấu được một thời của lũ học trò nhỏ này.Không biết là mưa đang xối xả ngoài cửa sổ,hay la nước mắt nhòa,cứ như hòa tan bao niềm xúc cảm.Dường như bài thơ viết là cho những giờ phút ấy của chính ta."Màu mực tím nhoè tan trong cõi hư không"Rồi" phượng hè đơm bông và day dứt,ta bước qua những ngày tháng đã qua....." Đã có một lần tôi giữ thắc mắc về ngôi sao của bài thơ-ngôi sao trong "nắng lung linh theo lối ta về"-Rồi bỗng thấy mình ngờ nghệch:có bao giờ ta trở về với kỷ niệm mà không có một ngôi sao sáng dẫn đường?Ngôi sao sáng mà tâm hồn ta đã thắp lên từ những ngày xưa ấy,đã dắt ta tìm về với kỷ niệm một thời.Đừng thắc mắc bởi sao trong nắng ,chỉ cần thấy được vẻ trong sáng lung linh của tuổi thơ ta mà thôi.
Có ai đinh nghĩa về truyện cổ tích và những giấc mơ?Nhưng tác giả bài thơ đã đánh thức trong ta những ý nghĩ ngây ngô đến dễ thương của thời thơ bé.Hãy ước mơ đi,bạn sẽ thấy nó trở thành hiện thực.Những giấc mơ đẹp đẽ của ngày tháng con trẻ,những hồi ức,những kỷ niệm đã ghi sâu trong hồn,không chỉ là những gì đã qua mất rồi.Trong trái tim bạn và trong mỗi chúng ta nó còn sống mãi.Đừng quên một lối về nho nhỏ"Lớp học ngày xưa",một lối đi vào trong chính mình,gõ cửa tâm hồn để tìm lại bao kỉ niệm ngày thơ.


Nguyễn Phương Thảo
(Chuyên Văn khóa ra trường 2000)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lớp xưa ...

Bài thơ này nếu em nhớ không nhầm thì là của chị Nguyễn Ngọc Anh, học sinh chuyên Văn Lam Sơn Thanh Hóa, từ ... lâu lắm rồi. Đây là bài thơ đầu tiên của chị NNA đăng trên HHT, xuất xứ của nó cũng rất tình cờ: đoàn nhiếp ảnh của HHT về Lam Sơn chụp ảnh, trong lúc nghỉ một phóng viên tình cờ đọc được một bài thơ trên cặp của một cô "người mẫu" nhí, vác ngay về tòa soạn... Lớp Xưa xuất hiện trên Phấn Thông Vàng, và NNA sau đó trở thành cây bút xuất sắc của HHT, nghe đâu còn hơn thế nữa....
Đấy là xuất xứ bài thơ mà em đọc được ở một tờ HHT cũ, nhưng bản thân bài thơ thì bây giờ mới được mục sở thị. Nhận ra ngay bởi hai câu thơ ấn tượng nhất:

Những điều xưa ,giờ trở thành thiêng liêng
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại
...

... walk down memory lane, I never found my way back....
 
Back
Bên trên