Vụ 20/11 thiếu hào hứng có lẽ là vì mọi người cứ ngó nhau, lớp cấp 2 bảo "chưa tính vội, để xem bọn cấp 3 của tao đi ngày nào đã" lớp cấp 3 cũng thế, lớp ĐH cũng thế (kinh nghiệm cá nhân của người viết) --> rốt cuộc là vẫn chưa quyết định cái j` cả. Còn ở lớp mình, Duy An và Đức, lên tiếng đi chứ hả? cứ bảo "đợi đã, đợi đã" là sao?
Bình luận thêm một chút chủ đề của Thùy Linh đưa ra, vẫn theo kinh nghiệm cá nhân, năm nay có vẻ lạ một cái là mới đầu năm mà đã bận đứ đừ, bận tối mắt tối mũi đến nỗi không có thời gian để buôn với bạn bè (cũ) nữa và cũng không có thời gian để nhận ra điều đó nữa. Nhưng nói chung là bản thân người viết có cái lợi là vẫn online --> vẫn được nghe tin tức trong HAO, vẫn nghe Đức ca thán (hè) và Châu, Thủy, Nga kêu bận thường xuyên (mà sao cô chả gặp cháu mấy khi nhỉ?) và học ở trường Nhân văn nơi tụ hội đông nhất lớp mình (cái "đông nhất" này thật là phù phiếm) nên vẫn có cơ hội tiếp xúc với quá khứ nhiều hơn, mặc dù cũng phải nói thật là tiếp xúc với Mai Phương và Loan vì một số công chuyện, Hiền Anh thì thỉnh thoảng lắm mới gặp còn Ngân thì thề rằng từ khi bắt đầu năm học thứ hai này mình chưa nhìn thấy nó một lần nào, theo nghĩa đen. Ôi zời, mình đang làm gì đây, kể tội à?
Nhưng hôm trước nhấc điện thoại gọi cho một số đứa vẫn buôn bt, dù biết là nếu mình ko gọi cho nó thì chẳng đời nào nó gọi cho mình, có thể vì bận, có thể vì lười, đơn giản thế thôi; nhưng cũng ko vì thế mà yên tâm mình ko gọi cho nó vẫn công bằng được. Nếu Mohammed ko đến với núi thì núi hãy đến với Mohammed, thế thôi, cũng chỉ tốn một tí tiền điện thoại và thời gian bằng lúc tiêu fí ở hàng net, mà hai bên lại yên tâm rằng người kia vẫn chưa mất tích hoàn toàn
.