Bonjour le monde!
Có lẽ từ lâu lắm rồi những trò chơi kiểu trẻ con như: cô dâu chú dể, bắn chun, nhảy dây đã biến mất khỏi đầu óc của chúng ta, nhất là khi chúng ta đã lên cấp 3. Vậy nhưng mọi điều vẫn có thể xảy ra khi ta học lớp 12. Có người đã cười khi thấy chúng tôi, những cô tú cậu tương lai chơi gẩy chun mà không hề nghĩ rằng: chỉ còn vài tháng nữa thôi là đã xa nhau rồi, hãy chơi đi khi còn kịp. Cũng chính bởi lý do đó mà tại hội trường lớp 12F lấy cảm hứng từ việc ăn mặc chỉn chu với bó hoa trên tay của Châu, nhóm chúng tôi gồm 9 người đã quyết định tổ chức một lễ thành hôn. Chú rể Vũ là người nhất sau khi uyn, còn cô dâu Lê Hằnglà người bét của nhóm nữ. Quả đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Ðám cưới mặc dù được diễn ra khá trọng thể với sự có mặt của cha cố Hiếu và các quan khách (có cả màn trao nhẫn cho cô dâu), song vẫn không dấu nổi tiếng cười khúch khích và cuối cùng là những tràng cười lăn cười bò. Cười xong thì đám cưới cũng kết thúc, hết chuyện, chúng tôi lại lôi đôi vợ chồng mới cưới ra để bắt họ li hôn. Lại quan toà, lại thẩm phán bất đắc dĩ và lại cười. Có lẽ, đây sẽ là kỷ niệm khó quên trong ký ức mỗi người chúng tôi. Tôi không biết, sau đây, sẽ có những đám cưới nào diễn ra các giờ chống tiết như thế này nữa, nhưng tôi tin chắc rằng nếu mọi người cởi mở lòng mình, thì sẽ còn có nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa.
Chuyện của một bà xã
Tài năng cần cống hiến, hiểu biết cần phổ biến, kinh nghiệm cần truyền lại, chính vì vậy. khi nghĩ rằng chỉ còn hơn năm tháng nữa là chúng ta chia tay nhau, tôi không đành dấu giếm những kinh nghiệm bản thân mà dứt áo ra đi. Hãy nên làm một điều gì đó giúp ích cho nhau!
Chẳng giấu gì các bạn, ngay từ những ngày đầu đặt chân vào ngôi trường này, tôi đã có một danh hiệu rất đáng yêu: Bà Xã, và nó đã đi cùng với tôi suốt ba năm trời học cấp III, có lẽ còn cả sau này nữa...
Hồi đầu tôi cảm thấy buồn cười rồi khó chịu, nhưng bây giờ lại thấy cái biệt danh này thật thân thiết và phần nào cũng tự hào, thử hỏi có ai trong trường này có gia đình sớm như tôi nào?! Khi tôi nói tự hào là có cái lí của nó. Tôi nhớ mãi không quên, khi năm học mới bắt đầu chưa được bao lâu, trong một giờ ra chơi, "ông xã" nhìn tôi trong giây lát và thốt lên (thực ra là buột miệng): "Bà...", tôi ngây thơ: "Ơi!", và ông ấy kết: "Xã!". Cứ như là một "coup de foudre" (tại sao lại "cứ như" nhỉ?). Ông xã đã
"nhắm" tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ không như nhiều người khác, giống như những con tàu đỗ hết ga này sang ga kia, sau đó lại chọn những ga chính để đỗ (đặc biệt ở các thành phố lớn), rồi cuối cùng mới chọn ga để dừng hẳn cho yên ổn cuộc sống. Không! Tôi không chấp nhận những hạng người như thế. Chưa có bằng chứng nào chứng tỏ "un coup de foudre" là không bền vững, sự thật hiển nhiên là chúng tôi vẫn luôn hạnh phúc, tuy rằng có đôi lúc trúc trắc, thất vọng về nhau. Nhưng suy cho cùng thì điều đó là không thể tránh khỏi trong cuộc sống gia đình. Và có lẽ mục đích chính của tôi lần này là đưa ra vài bài học kinh nghiệm tuy còn ít ỏi song cũng đáng để các bạn lưu tâm, bởi dẫu sao tôi cũng là người đi trước nên có kinh nghiệm hơn. Cuộc sống gia đình trước hết phải có "l'amour", thế nên ông xã, bà xã (nói chung đấy!) phải biết nhường nhịn nhau. Ông xã nhà tôi có phần nóng tính, đôi khi hay gia trưởng, nhưng chính những người như thế thì tình cảm lại sâu sắc, mặn nồng (tôi viết từ này mà thấy run tay quá!). Mình phải nhìn vào mặt tốt của nhau, chứ nếu không sẽ chỉ nhìn thấy toàn một màu xám xịt. Tôi xin nhấn mạnh: muốn có điều đó, trước hết phải có "l'amour". Chúng ta, đặc biệt là các bà xã, nếu không có điều kiện để phát triển sự nghiệp thì hãy tự bằng lòng ở nhà giúp đỡ, cố vấn cho ông xã, vun đắp cho gia đình mà đừng nghĩ rằng mình thua kém ông xã. Sức mạnh của các bà xã là ở đây! Nếu phải gánh vác cả sự nghiệp và gia đình cùng một lúc mà không kham nổi thì sẽ trở thành nô lệ cho bản thân. Thế tại sao ta lại không chọn một trong hai điều trên và hoàn thành nó cho tốt?
Nói để các bạn biết, tôi xưa nay vẫn mơ ước được trở thành diễn viên múa, nhưng do nhiều nguyên nhân, mơ ước ấy không thành, thế là tôi quyết định dành trọn cuộc đời cho gia đình. Vậy nên chẳng có gì là vô lí khi tôi mong muốn mình là "femme au foyer"...
Sao? Các bạn có nhận xét gì về màn độc thoại này trong vở kịch? Ðố các bạn biết ai là ngưòi viết kịch bản, đạo diễn và diễn viên chính của vở? Ðó có thể là tất cả chúng ta được chăng? Và vở kịch này đã được đảm nhận thành công của hai diễn viên chính: Tôi - bà xã, và Tô Huy Vũ - ông xã. Có một điều đặc bệt đáng được ghi vào kỉ lục ghi-nét, đó là vở kịch này đã diễn ra trong suốt ba năm liền, từ 1995 đến 1998.
Có lẽ từ lâu lắm rồi những trò chơi kiểu trẻ con như: cô dâu chú dể, bắn chun, nhảy dây đã biến mất khỏi đầu óc của chúng ta, nhất là khi chúng ta đã lên cấp 3. Vậy nhưng mọi điều vẫn có thể xảy ra khi ta học lớp 12. Có người đã cười khi thấy chúng tôi, những cô tú cậu tương lai chơi gẩy chun mà không hề nghĩ rằng: chỉ còn vài tháng nữa thôi là đã xa nhau rồi, hãy chơi đi khi còn kịp. Cũng chính bởi lý do đó mà tại hội trường lớp 12F lấy cảm hứng từ việc ăn mặc chỉn chu với bó hoa trên tay của Châu, nhóm chúng tôi gồm 9 người đã quyết định tổ chức một lễ thành hôn. Chú rể Vũ là người nhất sau khi uyn, còn cô dâu Lê Hằnglà người bét của nhóm nữ. Quả đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Ðám cưới mặc dù được diễn ra khá trọng thể với sự có mặt của cha cố Hiếu và các quan khách (có cả màn trao nhẫn cho cô dâu), song vẫn không dấu nổi tiếng cười khúch khích và cuối cùng là những tràng cười lăn cười bò. Cười xong thì đám cưới cũng kết thúc, hết chuyện, chúng tôi lại lôi đôi vợ chồng mới cưới ra để bắt họ li hôn. Lại quan toà, lại thẩm phán bất đắc dĩ và lại cười. Có lẽ, đây sẽ là kỷ niệm khó quên trong ký ức mỗi người chúng tôi. Tôi không biết, sau đây, sẽ có những đám cưới nào diễn ra các giờ chống tiết như thế này nữa, nhưng tôi tin chắc rằng nếu mọi người cởi mở lòng mình, thì sẽ còn có nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa.
Chuyện của một bà xã
Tài năng cần cống hiến, hiểu biết cần phổ biến, kinh nghiệm cần truyền lại, chính vì vậy. khi nghĩ rằng chỉ còn hơn năm tháng nữa là chúng ta chia tay nhau, tôi không đành dấu giếm những kinh nghiệm bản thân mà dứt áo ra đi. Hãy nên làm một điều gì đó giúp ích cho nhau!
Chẳng giấu gì các bạn, ngay từ những ngày đầu đặt chân vào ngôi trường này, tôi đã có một danh hiệu rất đáng yêu: Bà Xã, và nó đã đi cùng với tôi suốt ba năm trời học cấp III, có lẽ còn cả sau này nữa...
Hồi đầu tôi cảm thấy buồn cười rồi khó chịu, nhưng bây giờ lại thấy cái biệt danh này thật thân thiết và phần nào cũng tự hào, thử hỏi có ai trong trường này có gia đình sớm như tôi nào?! Khi tôi nói tự hào là có cái lí của nó. Tôi nhớ mãi không quên, khi năm học mới bắt đầu chưa được bao lâu, trong một giờ ra chơi, "ông xã" nhìn tôi trong giây lát và thốt lên (thực ra là buột miệng): "Bà...", tôi ngây thơ: "Ơi!", và ông ấy kết: "Xã!". Cứ như là một "coup de foudre" (tại sao lại "cứ như" nhỉ?). Ông xã đã
"nhắm" tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ không như nhiều người khác, giống như những con tàu đỗ hết ga này sang ga kia, sau đó lại chọn những ga chính để đỗ (đặc biệt ở các thành phố lớn), rồi cuối cùng mới chọn ga để dừng hẳn cho yên ổn cuộc sống. Không! Tôi không chấp nhận những hạng người như thế. Chưa có bằng chứng nào chứng tỏ "un coup de foudre" là không bền vững, sự thật hiển nhiên là chúng tôi vẫn luôn hạnh phúc, tuy rằng có đôi lúc trúc trắc, thất vọng về nhau. Nhưng suy cho cùng thì điều đó là không thể tránh khỏi trong cuộc sống gia đình. Và có lẽ mục đích chính của tôi lần này là đưa ra vài bài học kinh nghiệm tuy còn ít ỏi song cũng đáng để các bạn lưu tâm, bởi dẫu sao tôi cũng là người đi trước nên có kinh nghiệm hơn. Cuộc sống gia đình trước hết phải có "l'amour", thế nên ông xã, bà xã (nói chung đấy!) phải biết nhường nhịn nhau. Ông xã nhà tôi có phần nóng tính, đôi khi hay gia trưởng, nhưng chính những người như thế thì tình cảm lại sâu sắc, mặn nồng (tôi viết từ này mà thấy run tay quá!). Mình phải nhìn vào mặt tốt của nhau, chứ nếu không sẽ chỉ nhìn thấy toàn một màu xám xịt. Tôi xin nhấn mạnh: muốn có điều đó, trước hết phải có "l'amour". Chúng ta, đặc biệt là các bà xã, nếu không có điều kiện để phát triển sự nghiệp thì hãy tự bằng lòng ở nhà giúp đỡ, cố vấn cho ông xã, vun đắp cho gia đình mà đừng nghĩ rằng mình thua kém ông xã. Sức mạnh của các bà xã là ở đây! Nếu phải gánh vác cả sự nghiệp và gia đình cùng một lúc mà không kham nổi thì sẽ trở thành nô lệ cho bản thân. Thế tại sao ta lại không chọn một trong hai điều trên và hoàn thành nó cho tốt?
Nói để các bạn biết, tôi xưa nay vẫn mơ ước được trở thành diễn viên múa, nhưng do nhiều nguyên nhân, mơ ước ấy không thành, thế là tôi quyết định dành trọn cuộc đời cho gia đình. Vậy nên chẳng có gì là vô lí khi tôi mong muốn mình là "femme au foyer"...
Sao? Các bạn có nhận xét gì về màn độc thoại này trong vở kịch? Ðố các bạn biết ai là ngưòi viết kịch bản, đạo diễn và diễn viên chính của vở? Ðó có thể là tất cả chúng ta được chăng? Và vở kịch này đã được đảm nhận thành công của hai diễn viên chính: Tôi - bà xã, và Tô Huy Vũ - ông xã. Có một điều đặc bệt đáng được ghi vào kỉ lục ghi-nét, đó là vở kịch này đã diễn ra trong suốt ba năm liền, từ 1995 đến 1998.