Lớp Lý 95-98

Phan Thu Hà
(haphanthu)

Administrator
Lớp Lý 95-98 xin chào các bạn!

LỚP LÍ = LOVELY
Lí Trưởng


Ai bảo lớp Lý thì khô cứng?
Lớp bọn mình cũng có đứa làm thơ!
Tuy ai đọc cũng bảo thơ con cóc
Nhưng nghe rồi thì cũng nhớ vu vơ.

Ai bảo lớp Lý thì chán ngắt?
Lớp mình vui theo một kiểu riêng
Người trong cuộc mới hiểu rành tường tận
Ðứng nhòm vào chắc thấy... vô duyên!

Ai bảo lớp Lý không đoàn kết?
Lúc đi chơi mỗi đứa một nơi
Hãy tin rằng lớp Lý không phải thế
Vẫn bên nhau ngay cả lúc nhọc nhằn.

Ai nghĩ rằng lớp Lý là lớp xấu?
Hãy quay ngược thời gian và thử một lần xem
Bạn sẽ biết thế nào là lớp Lý
Sẽ mỉm cười nghe người ta nói xấu về mình.

Nào, bạn hãy thử tưởng tượng, ngẫm lại, sống lại những tháng năm cấp III của mình, để cho tâm tư hoà cùng chúng tôi. Tôi chắc bạn sẽ cảm nhận được thôi, bởi lũ học trò đứa nào chẳng thế, và dĩ nhiên lớp tôi cũng không ngoài số đó.

Tôi còn nhớ, hồi lớp 10, nhà trường tổ chức đi tham quan Ao Vua - Ba Vì vào khoảng tháng 11 thì phải. Buổi sáng, chuyến đi Ao Vua không có gì đáng bàn, à mà có nhóm bạn Nga đi trèo leo lâu dữ, làm mọi người đợi hoài, cô Mai (cô chủ nhiệm - cô beo béo í), cô đã hơi nhăn, ấy thế mà đến chiều thì sao? Leo núi Ba Vì! Thực ra là leo dốc đường nhựa. Chúng tôi không biết là đã bỏ rơi cô Mai từ lúc nào nữa, nhưng chẳng đứa nào bận tâm, cô béo thế mà! Chúng tôi leo miết, thi thoảng lại gặp một toán lớp khác leo xuống, kêu còn xa lắm, không lên được. Thế mà càng nghe bọn nó nói, lại càng hăng máu leo, muốn lên tận đỉnh cơ. Lúc đói, chúng tôi ngồi giữa đường bầy đồ ra ăn. Lũ con gái toàn phải kẹp bánh mì cho bọn con trai, còn bọn nó lại đánh bài. Ðang ăn, chơi, bỗng nghe ù ù, khi vừa định rõ tiếng gì thì đã thấy một cái ô tô tải chở đầy đá lao từ trên dóc xuống. Cả bọn chạy té tát, bỏ cả đồ ăn, hết hồn. Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Lúc này chả còn lớp nào đi cùng nữa. Ðã đi đến hơn hai tiếng, cuối cùng chùng tôi cũng lên đến đỉnh. Tưởng gì, hoá ra là một cái chùa nhỏ tí, với cái hòm công đức to đùng. Lũ chúng tôi, với "tấm lòng thành", hình như đứa nào cũng bỏ tiền vô đó để cảm thấy rằng mình để lại nơi đây một cái gì đó, rằng mình đã từng leo tận đến đây. Trở xuống, sau khi đã "chinh phục" Ba Vì, lòng chúng tôi vui vui, Tuân phó nháy lại bấm cho cả lớp mấy kiểu. Và cả lũ lại tiếp tục lạch bạch xuống dốc. Bóng nắng đã đổ dài trên mặt đường, nó thúc chúng tôi phải lao nhanh. Bạn Liên hay bị chuột rút, đi một lát lại phải nghỉ. Lúc này, tâm trạng đứa nào cũng gợn chút lo lo, nắng tắt rồi, sương bắt đầu xuống, ô tô lại phải leo dốc núi... Và rồi cái bãi ô tô cũng hiện ra, cô Mai cũng hiện ra luôn với sắc mặt mà đứa nào nhìn thấy cũng vội trèo lên xe, ngồi im thít.

Ðấy, toàn bộ chuyến đi của lớp chúng tôi là thế đấy. Hồi sau thế nào, chắc tự các bạn đoán được.

Lại nói sau vụ Ba Vì, tưởng chừng "tâm hồn lãng tử" đã bị thiêu trụi, nào ngờ, nó lại bùng lên vào một ngày chủ nhật. Thế là ngót nghét nửa lớp chúng tôi rồng rắn xe đạp lên chùa Thầy. Cầm đầu là cô Hương - cô dạy Anh, "lính đánh thuê" của trường; cô chỉ cỡ tuổi chị chúng tôi nên rất thấu hiểu tâm lí bọn đàn em.

Phần tôi không được tham gia vụ này, chỉ biết là, khi nghe tụi nó kể lại thì tôi lấy làm tiếc lắm. Nhưng bù lại, tôi và vài đứa nữa được chơi nửa tiết trong khi những "tâm hồn lãng tử" kia phải nhồi nặn bóp bản kiểm điểm. Nửa tiết loanh quanh ở hành lang với cả ngày chủ nhật vui chơi xả láng, bạn thử cân xem cái nào nặng hơn? Rõ ràng ai cũng thấy, thế mà mấy cái người lớn lại hay kêu chúng ta là "thân lừa ưa nặng".

Mà thôi, các bạn hãy trở lại với lớp Lý chúng tôi. Giờ đang là năm lớp 11. Sau một năm học cùng, lũ chúng tôi, có thể nói là đã đi được một chiếc guốc trong bụng nhau. Bộ mặt của lớp đại khái là thế này: 8 bạn gái "mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười một"! Hằng lầm nhưng không lì, Vân Hà trầm, Hồng Hà rất con gái, Hoài chẳng con gái lắm, Mai đúng là Mai mèo; Nga, Liên, Lan thiệt đảm đang, bạn Nga có một thứ vũ khí vô cùng lợi hại, ấy là cái đuôi sam dài chừng 80 cm, ngồi cạnh hãy coi chừng! Bạn Liên rất chan hoà, còn bạn Lan đối đáp với bọn con trai cứ choang choác.

Về phần tụi con trai lớp Lý tôi thì khỏi phải nói, ai cũng biết đó là những sinh thể đứng hàng thứ ba sau ma và quỉ. Nhưng tôi dám cuộc rằng cả ma và quỉ cũng sẽ "thất nghiệp" mà về địa ngục khi nghe những tiếng rú the thé, quàng quạc của Hoàng "cồ" hay Q.Anh "rùa", khi chứng kiến cái cảnh nhót chục thằng nhảy dzô, chồng chất lên một sinh thể xấu số nào đó trên ghế, bàn. lớp 12 thì sao? Thế giới có France '98, ừ, chúng tôi cũng có Washington City '98 - nhưng là giải đá cầu. Mỗi thằng vừa là cầu thủ, vừa là trọng tài, lại kiêm luôn cổ động viên; cũng chia bảng đàng hoàng, ầm ĩ chẳng kém gì sân Hàng Ðẫy mỗi chiều chủ nhật. Nếu bạn đến trường vào đầu giờ buổi sáng, đi hết dãy phòng giáo viên tầng một, chắc chắn bạn sẽ bị dội vào tai những âm thanh từ trên tầng 4 của mấy cái mồm to: Quân, Chi, Khôi, A.Hiếu hay Mạnh Cường. Âm thanh ấy là cổ vũ hay cãi nhau? Có trời mới biết được. Tuy nhiên, nếu bạn là người yêu thích đá cầu, xin mời bạn nhập cuộc, khi đó những tạp âm kia sẽ trở nên êm tai lắm lắm, thật đấy!!!
 
Ôi!... Yearbook...! Ôi... lớp Lý...!
Nghiêm Hoàng Lan


Thứ hai, lớp trưởng đi họp Yearbook về. Trịnh trọng đứng trên bục giảng, với cái vẻ oai vệ, lớp trưởng gào lên trong cái mớ âm thanh hỗn độn.
- Lớp mình phải viết vài bài, truyện hay thơ gì gì đó, ít nhất cũng phải ba bốn bài. Không thì ngượng mặt lắm. Ai viết đây?
Thật không ngờ, cả lớp nhốn nháo:
- Tao! Tao! Tao!...
Lớp trưởng cuời sung sướng lẫn hỉ hả "Có thế chứ. Không ngờ lớp mình cũng nhiều nhân tài văn học đến thế. Thế này cô Mai phải cho cả lớp 8.0 văn thôi".
- ...Không viết.

Bất thình lình cả lớp đồng thanh. Lớp trưởng choáng váng thiếu điều ngất xỉu. "Lũ chúng mày là đồ con chấy, đã thế ông cho chúng mày biết tay".
- Không ai nhận thì bắt thăm.

Rất nhanh nhẹn - trái hẳn với dáng vẻ bề ngoài - lão lôi ra một hộp giấy.
- Lần lượt từng người lên bắt thăm. Ai bắt phải thăm có chữ thì sẽ phải viết. Lão Quân hùng dũng bước lên, đứng trước lớp, nhìn chăm chú vào chiếc hộp miệng lầm rầm: "Con lạy thánh Ala, lạy đức mẹ, con cắn rơm cắn cỏ lạy người cho con tai qua nạn khỏi!"

Nhón tay lấy một cái thăm, nhìn cái bộ mặt sung sướng hỉ hả của lão cũng đủ hiểu!
- Xin cảm ơn! Xin cảm ơn!

Như con vẹt con, thoát nạn thì sướng thế. Ðến lượt lão Cường lò dò lên nộp mạng. Lại thoát! Cả lớp xìu xuống. Như vậy là bốn cái án tử hình vẫn treo trên đầu. Ðến lượt mình rồi. Cầu trời cho mình thoát. Mình mà viết văn thì ông trời đọc cũng phải toát mồ hôi kinh hãi. Ôi trời! Sao mà đen thế không biết. Không biết có phải sáng nay không đánh răng không mà nói toàn điều xui xẻo. Vừa nói xong là đã tóm trúng phải cái thăm. "Ðồ con vịt". Nhìn cái nụ cười hỉ hả của bọn nó mà tức hộc cả máu tai.

Biết viết cái gì đây hả trời. Ông trời ơi, sao ông hại con đến vậy? Thế là mất toi một đêm mới nghĩ được bài thơ con ếch. Ðọc cũng hay phết chứ nhỉ. Vác bài thơ đến lớp trước mặt lớp trưởng cười toe toét huơ huơ cái tờ giấy trước mặt lão:
- Ê! Có thơ, có thơ rồi. Hãy nhìn đây!
Thật đúng là một tài năng xuất chúng. Lão cầm bài thơ của mình một cách nâng niu trang trọng. Ðột nhiên lão vứt phịch xuống bàn, mắt trợn ngược, rền rĩ:
- Trời hại con rồi! Bà làm thơ gì mà:
"Hôm qua nhìn ra cửa,
Thấy lá vàng bay bay
Hôm nay nhìn ra cửa,
Thấy bóng mày như bay"
Ma hay sao vậy hả? Bà làm ơn viết lại cho con bài nào tử tế hơn đi. Con thấy bà không làm thơ được đâu. Hay là viết truyện. Ðúng rồi, viết truyện lớp mình nha!
- Nhưng mà lớp mình có chuyện gì mà viết đâu?
- Thì chuyện lớp mình bị bọn con gái A3 chửi í! Hay là chuyện lớp mình lười trực nhật đi. Ðúng rồi, bà làm một bài phỏng vấn "Quỉ viên trường lười" lớp mình đi. Một sự kiện nóng bỏng đấy.
- Làm thì làm! Sao mà đen thế không biết!

Thế là mất toi buổi xuống thăm bác Ngân rồi! Ðứng phỏng vấn bọn nó mà lòng sục sôi nhớ về món quẩy nóng giòn tan của bác. Trời đất! Bây giờ mới phát hiện ra lớp mình một tuần trực nhật đúng một lần. Thảo nào mà bác Hưng luôn kiên trì với điểm 8 cùng câu ca bất tận "Lớp bẩn, chưa trực nhật". Nhưng mà "once a week"thì cũng đâu phải tại lớp mình. Chẳng qua mỗi lần xuống lấy chổi thì lại hết chổi, hoặc là có chổi nhưng không có xô đựng rác or xẻng "đẹp", hoặc là chỉ có một cái chổi, mà mỗi một cái thì làm sao đủ, ít nhất phải hai cái chứ! Thế là thôi. Chỉ vì thiếu dụng cụ nên lớp mới bẩn thôi, đâu phải tại lớp mình lười. (Lời bàn: Chí lí! Chí lí!)

Nhoằng một cái đã hết giờ ra chơi, lại vào tiết Toán. Mình định tranh thủ làm luôn bài phỏng vấn có một không hai trong lịch sử lớp Lý. Nhưng "mission impossible"! Bên tai, lão Quốc thì ư ử "I'd go anywhere for you, anywhere you asked me to", cái Mèo thì lẩm nhẩm "thơ tình lãng mạn", cái gì mà:
"Ta đi rồi trường xưa còn có nắng
Ðoá phưọng cuối mùa còn rụng đỏ góc sân
Giờ học tan tiếng trống vọng tần ngần
Mái ngói tường vôi cũng ngậm ngùi luyến tiếc
Ta đi rồi nghe lòng vỡ nát
Những ngày xưa còn thắm lại bao giờ
Gửi lại sân trường, gửi lại những ước mơ
Những yêu thương thời học trò
Không thể nào hai lần đến"

Thế là tắt mất mạch văn dào dạt, chảy tồ tồ của mình! Lại mất một đêm nữa rồi!
(Lời bàn: Thật đáng thương cho một linh hồn khốn khổ! Amen!)
 
Cảm nhận từ một chuyến đi
Một bạn nữ muốn giấu tên
(Lời bàn: Con gái lớp Lí có lãng mạn không? Ðọc thì biết!)


Chiều xuống nhanh. Bốn rưỡi chiều mà tưởng như đã sáu rưỡi. Ngày mai lớp em đi Tam Ðảo vậy mà bây giờ em vẫn loay hoay với bếp núc. Em dự tính phải mua vài thứ để chuẩn bị cho bữa trưa mai (tất nhiên là trừ trường hợp lớp lo việc ấy). Em cũng là một trong tám đứa con gái của lớp, vậy mà em chối biệt những việc đáng lẽ con gái phải lo (em lười ra khỏi nhà lắm). Sáu giờ mới xong việc nhà, ngoài trời mưa lất phất. Em thấy sao mà ngán phải vác cái ba lô nặng trịch toàn nước và đồ ăn. Thế này thì thà đóng tiền (lại là tiền) ăn chung còn hơn.

Tối. Em bắt đầu sửa soạn ba lô, quần áo, giầy dép, mũ, khăn mùi xoa, băng, tiền... Em cũng chẳng thèm mang khăn mặt và bàn chải đánh răng nữa (lười mà). Tám giờ tối, xong xuôi mọi việc, lơ mơ học hành rồi lăn ra ngủ lúc nào không biết. Trong đêm em đã choàng dậy vài lần để xem đồng hồ.

Tảng sáng, trời đã tạnh mưa. Thằng bạn gọi điện đến đánh thức dậy. Em còn cố nấn ná trên giường thêm mấy phút nữa rồi mới chịu dậy mặc quần áo lên đường. Tới trường, lũ bạn em đã đến gần hết. Lên xe ô tô em mới chợt nhớ ra mình chưa uống thuốc nôn. Khỉ thật!

Lớp em ngồi chung xe với lớp Tin, bọn con trai lớp em hình như không thích, chắc là vì lớp Tin toàn con trai mà chẳng có mống con gái nào. Em ngồi ăn uống khoẻ re. Tiếng nhạc "Lệnh xuất phát" từ cuối xe vọng lên rập rình.

Xe lên núi cảnh đẹp như mộng. Cây cối bao trùm, những thân cây cao thẳng đuột như những cây sữa Hà Nội. Mây lãng đãng lưng chừng núi. Bước xuống xe cái lạnh của vùng rẻo cao ập đến. Em còn chưa chịu mặc áo khoác và đội mũ để được cảm nhận mùa đông nơi núi rừng. Gió thổi tung mái tóc. Lớp cuốc bộ đến nhà nghỉ.

Sáu đứa con gái được một phẩy năm phòng nghỉ. Nhưng với lý do đoàn kết, cả sáu đứa chấp nhận chỉ ở một phòng hai giường, một bàn, hai ghế xa lông, một tủ và một ti-vi. Buồng tắm đầy đủ tiện nghi. Thế là quá được không thể mong gì hơn. Mọi thứ lôi từ trong ba lô ra và sắp xếp vào tủ. Sau đó em leo lên giường vừa ăn vừa nằm.

Mười hai giờ trưa mọi người đi ngủ hết, em lặng lẽ rời khỏi phòng ra ban công đứng. Tĩnh lặng! Sương mù trượt trên đỉnh núi. Trời xám lạnh cây cối không héo, không xanh mơn mởn mà xanh sẫm trong sự ướt át. Cây ăn quả nhan nhản khắp nơi. Tiếc là chưa phải mùa quả chín!

Hai giờ, lũ con trai tới dựng tụi con gái dậy đi thác Bạc. Ngoài trời mưa lất phất, áo mưa trùm kín người, cả đoàn lếch thếch trong mưa. Ðường đến thác Bạc gì mà lại đi đường đất chứ không phải là lội suối. Dòng thác không trắng xoá mà khiêm tốn y như nước đổ xuống từ một cái xô vậy. Tóm lại, đến thác chẳng qua để chụp mấy kiểu ảnh dở hơi, ngó cái vực thác rồi ra về.

Nơi đây, xứ xở của sương giá. Trời chưa về chiều mà sương phủ kín núi. Màu xanh của cây cối khuất sau tấm màn mờ ảo của sương. Hơi lạnh vây lấy em. Tiếng nhạc phôn át đi tiếng nô đùa của những kẻ từ xa vọng lại.

Buổi tối, cả lớp lại rậm rịch lang thang trên đường. Em thường nghe nói đến Tam Ðảo miền đất đỏ, nhưng ở đây chỉ có màu xanh của cây cối bạt ngàn, trắng đục của sương núi và một con đường nhựa nhỏ quanh co. Em đi cuối đoàn. Ðám con gái phía trên đang đùa rỡn, kín như bưng trong khăn, mũ. Mọi người hầu như không cảm thấy sự hiện diện của em, và em cũng thực sự muốn vậy. Em có thể tự do ngắm trời đất mênh mang và đêm rừng sâu hút mà không sợ bị ai để ý, đỡ mang tiếng lãng mạn không hợp thời. Tóc và khăn em tung bay trong gió lạnh. Tiếng nhạc phôn lôi cuốn em ra xa khỏi đám người phía trước em.

Ðêm Tam Ðảo không tối như mực vì những ánh đèn đường đổ xuống. Xa xa một vài tiệm cơm và quán cà phê vắng ngắt. Cả lũ lang thang rồi lại quay về vô mục đích. Ðề nghị đến ngôi nhà hoang không được thực hiện. Qua mấy phòng con trai thấy các đám cờ bạc đã được giải tán. Vài thằng con trai lại kéo sang phòng con gái đánh bài. Em ra khỏi phòng đứng tựa lan can nghe nhạc. Thấy dưới kia lửa trại đã đốt. Một con bạn đứng cạnh em thở dài "Lớp mình chán quá!". Em rủ nó tham gia cờ bạc. Bốn đứa chéo cánh, em cùng cánh với một tên (đánh bài cực giỏi) thế mà ngồi với em, vì em đánh tệ quá nên cứ thua liểng xiểng. Hắn ngồi cạnh con bạn, hai đứa cứ chửi nhau "ngu như con lu lu". Thế rồi mấy đứa rủ nhau xuống lửa trại xem. Trò "mò bao tải" bắt đầu từ mấy tiếng trước nên tàn đi nhanh chóng. Ra về sau đoàn lớp 11A xếp hàng, bước theo nhịp đàn vui nhộn.

Ðêm ấy (chính xác là mười một giờ hai mươi phút) tất cả lũ con trai vác đệm sang phòng bọn con gái xem bóng đá, còn bọn con gái chui vào trong chăn chùm đầu kín mít. Bọn con trai ầm ĩ, không cho ai ngủ. Phải khi cả bọn ra về thì em mới yên tâm mà ngủ. Giường em chỉ có em và một đứa bạn nữa, rộng rãi! Thế mà con bé ấy lúc ngủ, lăn lộn thế nào đẩy em tít ra tận mép giường. May mà có cái màn đề phòng muỗi đốt, nếu không thì chắc em đã rơi khỏi giường từ lúc nào rồi. Thật là một giấc ngủ không yên bình.

Sáng thức giấc, em rời khỏi giường đầu tiên. Nước chưa bơm mà tóc em thì cứ vểnh ngược lên mới bực chứ. Mà quả là con gái rắc rối hơn con trai nhiều. Thức dậy là phải nước sôi rửa mặt, đánh răng này, rồi còn gập chăn màn, thay quần áo, chải đầu, lại còn gọt củ đậu ăn nữa, biết bao nhiêu là thứ. Thảo nào mà bọn con trai lúc nào cũng phải lôi cổ lũ con gái ra khỏi phòng chứ không phải là ngược lại. ¡n sáng xong xuôi, cả bọn ai nấy về phòng chuẩn bị lên tháp truyền hình. Bọn con gái lo chuẩn bị. Em bỏ ra khỏi phòng, một mình dạo bước trên con đường nhựa vắng. Lạnh tê tái, hơi sương trườn trên đường. Mọi thứ đều nhạt nhoà trong màn mờ đục của sương. Có cái tĩnh lặng của buổi sáng, tiếng bước chân của em mà nghe như từ đâu đấy trên không trung vọng lại. Em muốn ngắt một bông lan và mấy bông hoa dại nhưng sợ trượt chân ngã xuống vực (hay chí ít cũng rơi vào đám bụi rậm, nên lại thôi). Em quay lại phòng khi mọi người đã tề tựu đông đủ. Lại áo mưa, dép lê lếch thếch. Nước lạnh ngấm vào chân. Khi hết mưa thì em cũng trút được cái của nợ (tức là áo mưa ấy) cho một thằng bạn. ắt hẳn là sức khoẻ của em tiến bộ lớn nên em đi nhanh nhất đoàn lại chẳng cảm thấy mệt gì. Ðến lúc mỏi nhừ thì em bắt lớp trưởng kéo em lên. Hai bên dãy bậc thang là đất và lá mục ẩm ướt. Em có cảm giác như mùi nấm rừng vương vấn đâu đây. Sương đọng ướt sũng tóc, lạnh buốt. Cuối cùng cả đoàn cũng đến nơi. Tháp truyền hình ẩn khuất trong mây mù, mờ mịt lắm. Em chỉ thấy được chân tháp rộng lớn thôi. Biển cấm chụp ảnh treo khắp nơi nên cả bọn lại kéo nhau ra về. Trưa nay, cả đoàn sẽ lên xe về Hà Nội.

Xe xuống núi, trời sáng dần lên. Vẫn cảnh núi non hùng vĩ, Vẫn mây lãng đãng và cây cối mướt sương. Có lẽ đây là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng em đến thăm Tam Ðảo. Em sẽ mãi không quên đêm Tam Ðảo lộng gió.
 
Những lời kết

Sáng sớm mai thôi, chúng ta sẽ biết sáu môn thi tốt nghiệp. Thế là chỉ còn gần hai tháng nữa là thi tốt nghiệp và chúng ta sẽ chỉ còn được học ở trường một tháng nữa. Sao thời gian trôi nhanh thế nhỉ? Tôi nhớ ngày khai giảng đầu tiên của cấp ba, tôi đến trường trong bộ đồng phục trường Ams, lòng đầy tự hào. Tôi đã là học sinh trường Ams, cũng oai đấy chứ. Xen lẫn niềm tự hào là sự phấp phỏng chờ đợi gặp bạn bè mới. Bước vào trường, tôi hơi choáng. Toàn gương mặt lạ hoắc, kể cả những cậu bạn học cùng trường hồi cấp hai cũng lạ, chúng nó cao lên nhiều và xem chừng có vẻ người lớn lắm. Tôi chưa dám nói chuyện với ai cả (kể cũng lạ tôi thuộc phần tử nói nhiều mà tại sao lại lặng im được đến thế cơ chứ). Ðến tuần lễ quân sự đầu tiên, tôi mới dám quan sát xung quanh. Lớp tôi chỉ vẻn vẹn có tám mống nữ. Nga với đuôi tóc dài nhất lớp này, cái Mai (học lớp cũ tôi), a cô bé vừa mới cắt tóc trông xinh thế. Ai trông cau có thế kia, lại có đứa mặc áo dây dợ loằng ngoằng thế không biết, thật thú vị... Tôi chưa quan sát bọn con trai nhưng ngồi phía trên tôi thấy chúng có vẻ thân nhau lắm, cười ha hả rồi còn đặt cả biệt hiệu cho nhau nữa chứ, nào là Kiên xác khô (chắc tại cậu này gầy quá), Hải bú... Nhưng dần dần tôi bắt đầu quen với 31 gương mặt của lớp, chẳng còn chút vẻ quái đản nào nữa mà bây giờ là những nét dễ thương của lũ con gái và vẻ tinh nghịch của lũ con trai lớp tôi.

Lớp 10, điều tôi ấn tượng nhất là cô chủ nhiệm. Những ngày đầu năm học, chúng tôi được cô kể những chuyện kinh thiên động địa, và cả truyền thống học hành tốt đẹp của lớp Lý những khoá trước. Và màn tiếp theo của cô là "đánh đòn phủ đầu" để lớp tôi biết thế nào là cô Mai làm chủ nhiệm. Cô muốn lớp tôi giữ được truyền thống học hành tốt đẹp, vứt bỏ đi cái nghịch ngợm tếu táo của các lớp Lý từ trước tới giờ. Quả thật, tôi thấy lớp tôi cũng ngoan. Nhưng đó chỉ là thời điểm ban đầu, khi những con "nai tơ" còn ngơ ngác chưa quen nhau thôi. Khi đã quen nhau rồi thì mọi chuyện bắt đầu bùng nổ. Tệ nạn cờ bạc tràn lan ở lớp tôi: cứ giờ nghỉ trong lớp xuất hiện mấy tên chủ bài. Ðứa đánh, đứa quân sư quạt mát, đứa nào đứa nấy cũng nhảy chồm chồm, đập bàn đập ghế, tiếng con bài quật đen đét lên mặt bàn, những tràng cười sung sướng, những lời than tiếc nuối tạo thành mớ âm thanh hỗn độn (Nói một cách rất Lý thì lớp học đã trở thành "nguồn tạp âm"). Lớp tôi ngày càng thân nhau hơn. Hầu như mỗi tuần một lần, một số bạn gái lớp tôi đi đá bóng cùng con trai (tất nhiên là được các bạn trai mời đi dự). Tất cả đều có tinh thần chuẩn bị cho giải bóng đá. Mang tiếng là lớp Lý "sport" không được đì đẹt. Chúng tôi chuẩn bị rất kĩ kể cả hậu phương lẫn tiền tuyến. Hôm lớp tôi ra quân cả cô chủ nhiệm và thầy Hàm cổ vũ nhưng vẫn bị thua FAN (với tỉ số đậm là đằng khác). Tôi chắc rằng thua bởi cổ động viên thôi. Các ban cứ thử tưởng tượng một bên là tám fan nữ ít nói, hiền lành còn một bên là mấy chục fan nữ của FAN. Nhưng từ trận thua này mà con trai lớp tôi hăng máu hẳn lên, tập tành bài bản ra phết. Tất nhiên, chúng tôi cũng thắng lại được FAN mấy bận. Thắng thua không còn quan trọng nữa. Tôi thấy cần phải cám ơn FAN bởi chính trận thua "đầu đời" giúp cho đội bóng lớp tôi nhận ra thực lực có quan tâm hơn để bây giờ trở thành đội bóng kha khá trong trường và cũng từ trận thua này con trai, con gái lớp tôi gần gũi nhau hơn. Lên lớp 11, phong trào bóng đá nữ ở lớp tôi lên khá mạnh. Khi biết sẽ có giải bóng đá nữ, lớp Hoá cùng lớp tôi liên minh nhanh chóng thành lập một đội bóng với huấn luyện viên là các bạn nam lớp tôi và lớp Hoá. Bình thường con trai lớp tôi đá bóng, con gái chuẩn bị mọi thứ khá chu đáo. Ðến bây giờ chúng tôi đá bóng, không hiểu các bạn ấy chuẩn bị thế nào? Cũng chu đáo chẳng kém. Cũng khẩu hiệu, pano cổ vũ, cũng nước cũng quýt hẳn hoi. Bao nhiêu chiến thuật "ruồi bu", "cơm nắm muối vừng" chờ trên gôn đều được các bạn phổ biến. Giải đó liên quân Lý-Hoá không giành được giải gì nhưng chúng tôi cũng thắng được một trận với lớp Sinh - một đổi bóng khá nổi trong trường.

Lên lớp 12, bóng đá vẫn là môn thể thao được lớp tôi ưa chuộng nhất. Nhưng khốn nỗi nhà trường lại có lệnh cấm đá bóng trong trường. Thế là trò bóng đá chui xuất hiện. Môn này lớp tôi gọi là "Kick and Rush". Mấy bận tôi đang ngồi trong lớp thì thấy một lũ chạy vào, cười nói oang oang hỉ hả lắm. Tưởng gì, hoá ra chúng nó đá bóng bị thầy Chung "Mario" (biệt hiệu do lớp tôi thân kính tặng thầy) bắt nhưng đã kịp tẩu thoát. Xem ra chúng nó có vẻ thú vị trò "Kick and Rush" hơn rất nhiều so với bóng đá bình thường.

Là học sinh ai chẳng muốn được nghỉ học. Lớp tôi cũng vậy. Thầy cô giáo lên muộn chúng nó ngồi đếm từng giây từng phút bởi cứ quá 10 phút coi như nghỉ là hợp lệ mà. Lớp tôi bắt đầu bầy trò nào là làm ầm lên để các thầy cô giáo các lớp bên cạnh đuổi xuống sân, nào chia ra 3 tốp đi 3 cầu thang để nếu có gặp thầy cô thì cũng ít người quá không học được. Có lần cả lớp đã xuống được sân rồi, tưởng trót lọt rồi nào ngờ vừa ra đến cổng trường thì thầy phóng xe vào, cả lớp bị bắt ngay tại trận. Lúc đó trông đứa nào đứa nấy tiu nghỉu.

Lớp tôi vừa phát minh ra một con vật mới: con bạch tuộc bằng giấy. Nếu bạn nào có dịp vào thăm lớp tôi, bạn sẽ được chứng kiến một vài con bạch tuộc được treo lủng lẳng trên cái quạt trần. Nếu bạn thích, lớp tôi sẽ sẵn sàng hướng dẫn bạn cách tạo ra con bạch tuộc ấy.

Tôi đứng ở hành lang một mình, nghĩ về lớp tôi. Ba năm học với nhau kỉ niệm đầy ắp. Tự nhiên tôi thấy buồn. Ba năm bây giờ đã trở thành quá ngắn ngủi. Giờ đây phải chia tay với lớp, với tuổi học trò thật tiếc nuối vô cùng. Trong tôi lại thầm ước có thêm 3 năm cấp ba với lớp Lý của tôi ở ngôi trường thân yêu này.
 
Back
Bên trên