Anh đã bao giờ tự hỏi, tại sao mình sinh ra chỉ có một trái tim chưa? Hãy nghe em nói nhé mặc dù em biết, bây giờ, mọi thứ đối với anh dường như đều trở nên gấp gáp. Mà chẳng phải riêng anh, người ta cũng thế, cũng sẽ có một thời sống cuồng sống vội như anh bây giờ...Nhưng anh ạ, cuộc đời này rất công bằng đấy, bởi nếu như người ta không mất mát, làm sao người ta biết nâng niu những gì mình đã và đang có. Nhưng chỉ tại con người này tham lam quá và nhiều khi vô tâm quá mà có khi mọi thứ lại trở nên quá muộn màng...
Mà thôi, em lại lan man rồi, đang nói về cái trái tim của mình cơ mà
Hình như đã có lần anh hỏi <không phải là hỏi em> rằng " Trái tim được làm bằng gì? " Lúc ấy em đã cười mà trêu rằng anh "sến" quá. Ừ, mà có khi không chỉ mình em nghĩ thế đâu....nhưng bây giờ em muốn trả lời câu hỏi ấy của anh...Thượng đế đã sinh ra trái tim để con người biết trân trọng những gì mà người ta có, để biết đau khổ khi người ta cảm thấy mất mát, để cho đi những sự yêu thương từ sâu trong lòng mình.
Anh cũng có một trái tim, em cũng có một trái tim, bạn bè anh, bạn bè em và tất cả mọi người đều có. Và vì thế mà anh, em hay tất cả mọi người đều biết đau khổ, biết sung sướng và biết trao cho nhau sự yêu thương từ trái tim của mình. Em biết trái tim anh có khi rung lên trước một cô bé xinh xắn nào đó mà anh đã có cảm tình từ lâu, em cũng biết trái tim anh cảm thấy mệt mỏi khi anh nghĩ về những kì thi đầy thử thách trước mặt, và tất nhiên, bây giờ, em rất hiểu trái tim anh đang cảm thấy trống rỗng khi ngày chia tay đang cận kề trước mắt...
Em hiểu và em ngồi đây, viết những dòng này cho anh, như những dòng lưu bút cho những ngày cuối cùng...
Anh hay hỏi em về những bài viết của em. Anh cũng từng hỏi rằng em có viết câu chuyện nào về anh không. Em ko nghĩ là anh đang đùa em. Nhưng đến tận bây giờ, em vẫn chưa sẵn sàng đặt bút để viết một câu chuyện mà trong đó anh là nhân vật. Vì em sẽ không biết đặt dấu chấm ở đâu, em không biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Mà ngày mai anh đã xa, sẽ còn ai để em có thể thắc mắc về câu chuyện đó hả anh?
Tháng năm đã đến, nhanh như thể chạy đua để cho lũ học trò có khi đuổi theo chẳng kịp.
Anh à, anh có để ý bầu trời ngoài ô cửa đã bắt đầu xanh hơn không? Gió và nắng đã về để chuẩn bị cho bản đồng ca vào hạ. Phượng chưa nở trên cành, bằng lăng cũng thế, nhưng đâu đó sẽ vẫn có những ánh mắt ngày ngày dõi theo, như thể sợ rằng nó sẽ bùng lên lúc nào không hay biết. Em không còn nhớ từ lúc nào, mình đã đánh mất đi cái cảm giác vui tươi và náo nhiệt trước một mùa hè sắp đến. Quanh em, mùa hạ đang rực hồng lên. Ấy thế mà, cái cảm giác nôn nao thì luôn ập đến.
Ngày xưa bao giờ cũng đẹp anh nhỉ? Ngày xưa của anh thế nào, hình như anh chưa bao giờ kể cho em nghe cả. Nhưng chắc là cũng đẹp lắm, bởi ngày xưa có trời xanh và mây trắng, có hồn nhiên mà chưa biết màu trời có khi dông, vị đời có khi đắng. Ngày xưa em thích ngồi ấm êm bên mẹ, thích chơi lò cò, nhảy dây hay ngồi trên chiếc xích đi bé tẹo tèo teo. Ngày xưa có nước mắt cũng chỉ là những giọt nước mắt trong trẻo, chư nó không gờn gợn như bây giờ. Vì ngày xưa em không biết đến đau thương, em không biết đến li biệt và càng không biết đến chia tay. Cuộc li biệt đầu tiên có lẽ là lần tiễn bố đi công tác xa nhà 3 ngày, và nỗi đau mất mát đầu tiên có lẽ là với con cún con vừa mới đẻ 10 ngày đã chết.Em muốn đi về phía bình yên...Mà nơi nào mới bình yên???Mà bao giờ mới đến ngày xưa???
Ngày mai đang chờ đợi anh và em bằng những gì phía trước? Hình như em đã nói hơi nhiều về mình thì phải. Nhưng hình như, em cũng chưa bao giờ có thể nói với anh nhiều như lúc này. Vì ngày mai anh sẽ xa, và chẳng bao giờ trở lại. Anh sẽ xa bạn bè anh, sẽ xa hành lang lớp học, xa bàn học nơi anh đã ngồi, xa những giờ chơi hay những kì thi học kì căng thẳng, xa những năm tháng học trò, và xa cả em, xa một cô bé dở hơi và đành hanh nhất mà có lẽ anh chưa từng gặp. Hành trang của anh mang theo sẽ là gì hả anh? Những nỗi buồn, những niềm vui, những thành công, thất bại, những kỉ niệm hay kí ức? Trong đó có em chứ
Nhưng nói lan man cũng chẳng để làm gì nữa, vì thời gian có bỏ qua ai bao giờ. Năm sau rồi em cũng thế...Nhưng năm nay, em vẫn cảm thấy buồn lắm, vì anh sẽ xa, vì ......sẽ xa <anh hiểu chứ
> vì em sẽ chẳng còn gọi ai là "anh" trong ngôi trường này cả
Anh hãy tin vào bản thân mình, vào bạn bè, bố mẹ, những người yêu thương anh anh nhé Hãy tin rằng anh sẽ nhận được tất cả những lời chúc tốt đẹp từ em. I'll pray for u!!!!!!!!!
.............................................................
Ngày mai anh đã xa rồi, sẽ chỉ còn mùa mưa ở lại....