Phạm Hoàng Dương
(iamme211)
New Member
cuộc sống quá khó để có thể nhận ra mùi vị của nó.có những thứ đến rồi đi thật nhẹ nhàng và bình thản.nhưng có những cơn gió thoảng qua mà dư vị của nó còn đọng lại,vất vưởng trong mỗi bước đi
có những luk fải đắn đo khi quyết định 1 cách sống,1 con đường
có những luk thả trôi,buông xuôi,hi vọng về một sự giải thoát
...
sống là tìm cho mình 1 nghị lực sống
sống là đợi chờ 1 niềm vui
...
khi bàn chân còn ko thực sự hiểu mình muốn bước về đâu
thì làm sao khối óc tìm đc cách mở lòng ra xung quanh,nhìn mỗi bước chân mà lòng cảm thấy hụt hẫng
...
"mệt quá đôi chân này..ngồi xuống ..nghỉ ngơi
mệt quá thân ta này..nằm xuống với đất muôn đời..."
vẫn bước tiếp và sẽ bước 1 mình:|
đây có đc coi là 1 bài tự lăng xê bản thân ko
)
có những luk fải đắn đo khi quyết định 1 cách sống,1 con đường
có những luk thả trôi,buông xuôi,hi vọng về một sự giải thoát
...
sống là tìm cho mình 1 nghị lực sống
sống là đợi chờ 1 niềm vui
...
khi bàn chân còn ko thực sự hiểu mình muốn bước về đâu
thì làm sao khối óc tìm đc cách mở lòng ra xung quanh,nhìn mỗi bước chân mà lòng cảm thấy hụt hẫng
...
"mệt quá đôi chân này..ngồi xuống ..nghỉ ngơi
mệt quá thân ta này..nằm xuống với đất muôn đời..."
vẫn bước tiếp và sẽ bước 1 mình:|
đây có đc coi là 1 bài tự lăng xê bản thân ko