Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Yêu thương và hạnh phúc, đấy chính là cảm hứng để sống.cho em xin định nghĩa về "cảm hứng cuộc sống" đi mấy bác
Yêu thương và hạnh phúc, sẽ thấy sự sống của mình viên mãn hơn, không chỉ một ngày, một tuần, một tháng, một năm, mà có thể là cả một đời.Làm thế nào để "sống trọn vẹn từng ngày"
thì em đã chứng tỏ em không muốn sửa rồi.đã sai lầm thì ko thể muốn là sửa đc đâu
Em không "nghĩ" bởi vì em không thể dùng suy nghĩ mà nhìn ra được. Sự "biết" khác sự "nghĩ" xa lắm em ạ.em ko nghĩ chỉ cần yêu thương là những bức tường kia sẽ vỡ
Anh trích lại một đoạn trong bức thư của anh, mong em đọc:vì cuộc sống vẫn liên tục để lại trong ta những điều mà em muốn gọi là cặn bã, cảm thấy vẩn đục và mù mờ
Tôi sẽ kể cho bạn một điều mà tôi học được từ trải nghiệm của một người khác. Người ấy kể rằng trong khi anh ta đang ở trong tình trạng buồn bã và chán nản thì một người bạn đã đến, đưa cho anh ta một ly thủy tinh, bên trong có toàn cát bẩn làm cho nước đục ngầu. Người bạn hỏi anh ta làm sao để cho nước trong ly không còn bẩn nữa. Không cần nghĩ ngợi, anh ta trả lời: "đổ nó đi và thay nước mới vào thì lại sạch ngay thôi". Đọc tới đây, bạn có thể cảm thấy giải pháp này quá hiển nhiên và đơn giản. Nhưng bạn hãy thử tưởng tượng ly nước ấy tượng trưng cho tâm hồn của chính bạn, nó chứa cả những điều thuần khiết như nước sạch và vẩn đục như đất cát, tất cả được hòa lẫn vào nhau. Đổ cạn ly nước cũng tương đương với việc làm trống rỗng tâm hồn bạn, nghĩa là không còn một suy nghĩ nào dù là tốt hay xấu. Người ta có thể đạt được trạng thái này bằng phương pháp tọa thiền, và bạn có thể thử áp dụng cho mình nếu muốn. Nhưng hãy đọc tiếp câu chuyện của hai người bạn kia để xem xét một giải pháp khác đã nhé! Người bạn lắc đầu với anh ta và đặt ly nước xuống. Hai người ngồi nói chuyện một lúc, rồi anh ta nhớ tới cái ly và nhận thấy là vẩn đục đã lắng xuống, nước trong ly không còn bẩn nữa. Anh ta vui mừng với phát hiện này và cho rằng giải pháp phù hợp chính là cách để yên cho những nỗi buồn lắng xuống, như thế tâm hồn sẽ trở lại bình thường. Nhưng người bạn cầm cái ly lên, và cát bẩn trong ly lại hòa vào nước, nước lại bị vẩn đục. Anh ta sụp đổ trước sự việc này, và không tìm ra một lối thoát. Rồi người bạn dẫn anh ta đến một cái vòi nước, đặt ly xuống và mở nước. Chắc bạn đã đoán được điều gì xảy ra rồi phải không? Khi nước sạch tràn vào ly thì cát bẩn trong ly cũng dần dần bị đẩy ra ngoài, rồi cuối cùng thì trong ly chỉ còn toàn nước sạch.
Bạn ạ, cuộc sống là nguồn vô tận liên tục rót vào ta những làn nước. Tọa thiền giúp chúng ta trút bỏ và ngăn cản sự xâm nhập tự do của các dòng nước, như chiếc van một chiều. Và dù bạn có trút bỏ những gì vốn có khỏi tâm hồn của mình hay không thì hãy nhớ là một lúc nào đó bạn vẫn cần lấp đầy nó bằng những điều mới. Thật may là bạn có thể lựa chọn những gì sẽ chảy vào mình. Cũng như khi rót nước vào ly, bạn có thể rót nước sạch hay nước bẩn, ly của bạn vẫn sẽ đầy. Vậy nếu bạn cho rằng mình cần đến những gì tốt đẹp, trong sạch, thì hãy tự rót những điều ấy vào mình, càng nhiều những yêu thương trong lành thì sẽ càng ít chỗ cho những buồn giận vẩn đục.
Tóm lại mình xin rút ra nhận xét thế này: An, anh đoán em là một người chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, tất cả những thứ của xã hội mà em thấy chỉ là qua báo chí (mà giờ đây, trở nên lá cải hơn bao h hết - toàn lấy mấy chuyện tiêu cực, đâm chém, lừa đảo làm chủ đề chính) hay qua các câu chuyện mà em đọc được trong những quyển sách dạng dạng như "hạt giống tâm hồn" (có vẻ bổ ích nhưng lại ko dạy người ta nhiều lắm về nên sống như thế nào để có một cuộc sống bình thường) ...
--> em cảm thấy cuộc sống thật là xám ngoét, 10 thằng đi trên đường thì 9 thằng rưỡi là mất dạy, chạy theo tiền còn nửa thằng còn lại thì cũng sắp như thế.
Em muốn mình khác biệt nhưng mà em ko biết mình cần phải làm gì, cần phải làm như thế nào, và hơn nữa là em sợ sự khác biệt đó sẽ nhấn chìm em, ko cho em được bình thường như mọi người (cái xã hội mà em cho là tồi tệ ý) Ngoài ra anh thấy em cũng là một người uỷ mị hơi thái quá, thiếu sự cứng rắn cần thiết của một người đàn ông sắp trưởng thành, em mềm yếu và sợ thay đổi. Em bức bách nhưng ko biết làm gì.
Cái này thì cũng bình thường thôi, mình nghĩ ai chẳng phải trải qua, anh cũng có một giai đoạn khủng hoảng về niềm tin vào cuộc sống, tự dằn vặt mình là fấn đấu vì cái của nợ gì, cũng đi đi về về làm quần quật, chẳng có gì mới mẻ, ngày nào cũng như ngày nào. Cứ nai lưng một đời ra làm trong khi những thằng khác nhờ quen biết, chả làm được cái khỉ gì cứ lên ào ào ...
Cái này cũng có một phần trách nhiệm của nền giáo dục nước ta, cứ hướng con người ta đến một cái cao đẹp mơ hồ được viết sẵn mà ít chú trọng đến việc để học sinh tự tìm lấy cái cao đẹp của đời mình. Hạn chế cho các em tiếp xúc với xã hội để thấy rằng cuộc sống vẫn còn tươi đẹp lắm, tiêu cực là tất yếu của mỗi xã hội từ thời nguyên thuỷ nhưng mình vẫn phải chấp nhận, ko thể vì thế mà buông được
Em hãy cứ vui tươi lên đi, em sẽ nhận thấy có những giá trị đẹp mình đang bỏ qua, như là được đi học mỗi ngày, được chơi bời vui vẻ, được lên HAO chém gió ... ko phải ai cũng có điều kiện như thế đâu Em hãy cố gắng sống như một người bình thường đi Thay cặp kính nhìn đời, từ màu xám sang màu hồng, em sẽ thấy cuộc sống thật sự là như thế nào
anh Dương nói đúng ko sai câu nào
trừ việc thấy cuộc sống tồi tệ qua cái j`
Tại sao thế? Em đã trả lời được chưa?Tại sao k thể quý trọng những j` mình đang có
Để nó mất đi (
Rồi mới thấy hối tiếc
Tại sao thế? Em đã trả lời được chưa?
Việc em thích là việc gì? Tại sao em thích? Vì sao lại có ảnh hưởng của sự nhút nhát ở đây?Em cũng k thể hiểu nổi =.=
Luôn cố nghĩ về 1 ngày mai mất đi cơ hội làm việc mình thik :| ,nhưng dường như em quá nhút nhát và lười biếng a àh :|
Thảm họa ngay trước mắt có thể thành sự thực mà cứ hồn nhiên như ông tiên ý 8-|