Đấy là nói đùa một câu thế thôi
), chứ ở đời ai muốn làm tay sai làm gì
).
Bác Phượng ăn nói gì mà nghiêm trọng rứa
), nghe già quá
)
Dự định của em, nếu thầy cô phản đối, bố mẹ ko cho, bàn bè ko tin thì đừng làm làm gì. Bởi vì phải xem cái mình được là gì, mà áp lực của nó sẽ ra sao. Một việc làm lớn, to tát có ý nghĩa cực kì vĩ đại nếu thành công thì cái áp lực nó mới xứng đáng. Chứ một việc mà ý nghĩa của nó chỉ là vớ vẩn mà phải phí công sức vào trong khi bao người chê trách, nghi ngờ thì ko đáng. Con người ta luôn cần lòng tin, nếu ko thì bạn bè họ hàng thân thích sinh ra để làm gì. Con người cũng cần tự tin vào bản thân minh nữa, nhưng nếu muốn có tự tin thì khi mới bắt đầu làm những việc nhỏ, nên thuyết phục được sự ủng hộ của người quen, để chí ít là có thể thuận lợi tập trung vào công việc của mình, và ko bị xẩy ra các bất trắc linh tinh. Cảm giác khó chịu nhất một người "lãnh đạo" có thể chịu đựng là khi mình làm một việc gì đó cho người khác (ko nhất thiệt là cho mình, vì ý nghĩa với mình ko to tát lắm), nhưng lại ko được sự giúp đõ, hoặc hỗ trợ xuống của bạn bè và người thân. Nhất là kiểu bảo sao lại phải quan trọng hóa vấn đề lên này nọ. Chính vì vậy, muốn ko có thể tự tin thì phải thành công ngay từ những việc nhỏ, đừng có mới làm việc bé tí đã thất bại.
), có nhiều cái để nói lắm, nhưng thế này cũng dài rồi. Tại bác Phượng ăn nói gì mà già quá
), nghiêm trọng hóa vấn đề chăng
, nghe như xỉa soi phê bình nhau nên mình phải nói rõ point of view.