Khoa học công nghệ Việt Nam mất cân đối trầm trọng

Đinh Huy Anh
(xr00157)

Ban tranh ảnh
From: Jon Nguyen
Sent: Monday, January 13, 2003 10:25 AM
Subject: Doi dieu suy nghi ve nen khoa hoc - cong nghe VN
http://vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/2003/01/3B9C458E/

Khoa học công nghệ Việt Nam mất cân đối trầm trọng

Trong khi kỹ sư CNTT thừa thãi, thì chúng ta lại thiếu nhiều kỹ sư có chất lượng cao trong các ngành như cơ khí, hóa chất, tự động hóa... Nói tóm lại, chúng ta đang có một nền khoa học có vẻ như theo kịp thời đại nhưng thực ra vẫn còn lẹt đẹt như trong thập niên 60.

Đó là những gì tôi nghe được, một phần thấy được về nền khoa học và công nghệ Việt nam. Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ cá nhân và rất hy vọng có những ý kiến đóng góp của nhiều người. Trước tiên, cũng xin nói luôn, trong đây có cả những ý kiến của những nhà khoa học đầu ngành của Việt Nam.

Có lẽ, ai trong chúng ta cũng đều không ngạc nhiên lắm với câu nhận xét như sau về nền khoa học và công nghệ Việt Nam: "Một nền khoa học và công nghệ thiếu đồng bộ và mất cân đối sâu sắc".

Trước tiên, hãy ngược dòng lịch sử xem chúng ta đã làm được những gì. Chúng ta đã trải qua rất nhiều năm đấu tranh vì độc lập dân tộc. Trong những điều kiện đặc biệt khó khăn, chúng ta cũng đã có những cán bộ khoa học có tiếng. Nhưng trên thực tế, nền khoa học công nghệ của chúng ta không có móng vững chắc. Giai đoạn 1945-1980 có thể nói là thời kỳ hoàng kim của ngành toán học (khoa học cơ bản) và ngành cơ khí (công nghệ, nhưng có sự giúp đỡ của Liên Xô cũ). Chúng ta đã sản sinh ra một thế hệ vàng những tài năng toán học, làm sửng sốt thế giới trong kỳ thi Olympic toán quốc tế lần đầu tiên chúng ta tham dự. Kể thì cũng không quá khó hiểu. Việc giảng dạy và nghiên cứu toán không cần những phòng thí nghiệm đắt tiền, chỉ cần bảng đen, giấy trắng, những viên phấn và các thầy giáo giỏi. Tiếp đến là một nền cơ khí hùng mạnh. Bách khoa Hà Nội nổi tiếng một thời với nền cơ khí số một Việt Nam. Được Liên Xô cũ giúp đỡ, chúng ta đã xây dựng được những phòng thí nghiệm và thực nghiệm về ngành cơ khí, có thể nói hiện đại vào loại nhất thời kỳ đó (Cũng cần nói thêm, biểu tượng của Bách khoa Hà Nội là biểu tượng của ngành cơ khí). Nhưng bây giờ thì sao, khoa cơ khí bây giờ thiếu nhân tài trầm trọng. Trong nước, người ta gọi đây là khoa "vào cửa tự do". Thật không thể hiểu nổi.

Nếu như trước kia, chúng ta tạo ra một thế hệ vàng toán học thì nay, chúng ta đang sinh ra một thế hệ vàng công nghệ thông tin. Đâu đâu cũng thấy công nghệ thông tin, trường nào cũng có khoa công nghệ thông tin. Một số liệu cho thấy, chất lượng kỹ sư CNTT của chúng ta chỉ tương đương kỹ sư CNTT cao đẳng ở một số nước tiên tiến (thậm chí chưa bằng). Kể ra cũng không quá khó lý giải, một chiếc máy tính PII (4.300.000 đồng) cũng giúp cho một sinh viên CNTT học tập tốt ở Việt Nam. Hãy nghĩ xem, CNTT có ích gì khi họ không biết ứng dụng chuyên ngành của mình vào những ngành khác.

Tôi từng được tiếp xúc với một ông giám đốc đang tuyển kỹ sư CNTT làm trong lĩnh vực tự động hóa bằng máy tính dây chuyền sản xuất bánh, kẹo. Ông cho rằng, nếu thuê một kỹ sư CNTT thuần túy, ông phải tốn chi phí thuê 3 kỹ sư, đó là: kỹ sư CNTT, kỹ sư tự động hóa, kỹ sư hóa thực phẩm. Thay vì bỏ tiền ra thuê 3 kỹ sư, ông có thể thuê 2 kỹ sư (1 tự động hóa và 1 hóa thực phẩm) vì thực ra nhiều kỹ sư các ngành như thế đều có khả năng lập trình trong những môi trường không quá phức tạp. Xét cho cùng, Việt Nam luôn chạy theo một cái mốt mà chính cái "sành điệu" này đã gây nên một sự mất cân đối trầm trọng trong nền khoa học công nghệ của Việt Nam.

Trong khi kỹ sư CNTT thừa thãi, chúng ta lại đang thiếu các kỹ sư có chất lượng cao trong các ngành như cơ khí, hóa (thực phẩm, dầu khí...), tự động hóa... Nói tóm lại chúng ta đang có một nền khoa học có vẻ như theo kịp thời đại nhưng thực ra vẫn còn lẹt đẹt như trong thập niên 60. Điều đó thật đáng tiếc.

Hãy xét về phương diện công nghệ. Có ai đó cho tôi biết, chúng ta đã có những dây chuyền sản xuất các con bọ máy tính chưa? Công nghệ gò, hàn ... của chúng ta bây giờ như thế nào. Nếu ai đó qua đường Đê La Thành ở Hà Nội thì có thể thấy, công nghệ của chúng ta vẫn là của thập niên 60. Có người phản bác rằng, đâu có, chúng ta cũng đã có những dây chuyền sản xuất qui mô lớn, hiện đại! Tôi chỉ nói một cách khái quát thế này. Trong khi chúng ta bán dầu thô với giá 1 USD (giả sử) thì chúng ta phải mua các sản phẩm dẫn xuất từ dầu với giá 5 USD. Hay đơn giản hơn, trong ngành điện tử, chúng ta mới chỉ sản xuất được điện trở, tụ điện và cuộn cảm còn những linh kiện siêu vi khác thì... nhập khẩu. Hay trong ngành kỹ thuật quân sự, tôi rất biết ơn ai đó cho tôi biết, chúng ta đã sản xuất được súng AK, tên lửa vác vai hay chưa?

Những gì tôi giới thiệu trên chỉ là những suy nghĩ bức xúc của mình về nền khoa học công nghệ nước nhà. Tôi rất mong có được những bài hồi âm từ các bạn. Có thể, chúng ta không thể thay đổi được nhưng chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau để tự điều chỉnh bản thân mình cho phù hợp với thời đại. Người ta nói "Thời thế tạo anh hùng" quả không sai.
 
Đinh Huy Anh đã viết:
From: Jon Nguyen
Sent: Monday, January 13, 2003 10:25 AM
Subject: Doi dieu suy nghi ve nen khoa hoc - cong nghe VN
http://vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/2003/01/3B9C458E/
...
Hay trong ngành kỹ thuật quân sự, tôi rất biết ơn ai đó cho tôi biết, chúng ta đã sản xuất được súng AK, tên lửa vác vai hay chưa?

AK thì sản xuất được từ cách đây 30 năm rồi, chỉ có điều thiếu nguyên vật liệu và máy móc nên không sản xuất đủ cho quân đội, vì vậy vẫn dựa chủ yếu vào viện trợ Nga.
Còn tên lửa vác vai là cả 1 vấn đề đấy chứ, đâu có như AK.
 
Chẳng biết cái bác Việt kiều này ở đâu mà cũng rành gớm , tôi xin phát biểu một vài ý kiến với tư cách là người trong cuộc .
Xin đưa ra một vài số liệu thực tế của trường Bách Khoa HN ( số liệu công khai được dán trên phòng đào tạo ) . Mối khóa trường lấy vào khoảng 3500 sinh viên , và sau mỗi năm số sinh viên bị lưu ban hay tạm dừng là khoảng 700 ( con số này chủ yếu rơi vào 3 năm đầu , có năm lên đến gần 1000 ; chú thích : giả dụ chú A khóa 44 bị lưu ban thì chú A sẽ phải học lại năm đó cùng với khóa 45 , còn tạm dừng là nghỉ ở nhà rồi đến kỳ thi thì chỉ phải trả nốt mấy môn còn nợ rồi học tiếp với K45 ) . Một con số mà khi nêu ra ai cũng kinh hãi , đầu vào là như nhau nhưng chỉ sau một năm đã có sự khác biệt lớn , nguyên nhân ở đâu vậy . Xin thưa là cách dạy và học ở phổ thông khác quá so với ĐH , ở phổ thông thì kiến thức chỉ bó hẹp trong cái quyển SGK mỏng dính , thỉnh thoảng cô giáo có nói thêm được tí gì thì mở mang tí đấy thôi . Giáo dục phổ thông chưa tập được cho học sinh những suy nghĩ "mở" hay khả năng tự mổ xẻ và đưa ra ý kiến của mình cho một vấn đề . Điều này đã ăn sâu vào học sinh trong suốt 12 năm học và làm ảnh hưởng không nhỏ đến ý thức sau này .
Trở lại với vấn đề mất cân bằng của nền khoa học . Ngày xưa chúng ta có một thế hệ vàng về toán học hay một số môn khác , bằng chứng là những giải cao quốc tế , vượt mặt cả những "ông lớn" . Thời đó họ sống cho những lý tưởng khoa học cao đẹp , cơm áo tuy thiếu thốn thật , cũng phải bốc thắm chia nhau một cái nồi nhưng xét đến cùng thì cũng là phân phối bình quân , chẳng ai làm công chức mà giàu được . Từ khi chuyển đổi sang cơ chế thị trường thì đụng đâu cũng thấy tiền , người làm khoa học cũng phải thực dụng hơn . Cái này rất tốt khi mà vừa làm khoa học lại vừa làm giàu được bằng khoa học nhưng cũng chẳng được mấy người vì hầu hết họ không vượt qua được cái ngưỡng đầu tiên là có thể sống bằng nghề . Cái nghề bây giờ cũng là một thứ mốt , phải là công nghệ thông tin , phải là tự động hóa mới "ngon" còn cơ khí với luyện kim thì bị coi là tầng lớp dưới . Tâm lý này làm cho cuộc đua vào khoa công nghệ thông tin và điện tử viễn thông ngày càng căng thẳng , ngay cả sau khi kết quả đã ngã ngũ thì những sinh viên không đạt được yêu cầu lại đâm ra chán nản vì phải học ngành mình "không thích" , mà thực chất thì ngay bản thân cũng chẳng biết vì sao mình thích . Những khoa cơ khí (một số ngành ) hay luyện kim ở BK thì mở rộng cửa , ai thích vào thì vào , ai không thích nhưng không đủ tiêu chuẩn vào khoa khác cũng bị nhét vào . Hậu quả là khi ra trường số sinh viên có kết quả khá cực ít , trang bị kiến thức chẳng được bao nhiêu đã phải ra trường rồi . Và cái vòng quay ấy vẫn đang tiếp diễn , thừa vẫn thừa mà thiếu vẫn thiếu ....

Đây là một chủ đề không mới , những ý tôi nêu ra cũng không mới ( gõ dài như vậy mà thấy vẫn chưa hết ý ) mong mọi người góp ý thêm .
 
Lê Việt Hùng đã viết:
Xin đưa ra một vài số liệu thực tế của trường Bách Khoa HN ( số liệu công khai được dán trên phòng đào tạo ) . Mối khóa trường lấy vào khoảng 3500 sinh viên , và sau mỗi năm số sinh viên bị lưu ban hay tạm dừng là khoảng 700 ( con số này chủ yếu rơi vào 3 năm đầu , có năm lên đến gần 1000 ; chú thích : giả dụ chú A khóa 44 bị lưu ban thì chú A sẽ phải học lại năm đó cùng với khóa 45 , còn tạm dừng là nghỉ ở nhà rồi đến kỳ thi thì chỉ phải trả nốt mấy môn còn nợ rồi học tiếp với K45 ).

KINH DỊ!!!!! :shock:

Thực ra chả phải do phổ thông giáo dục thế nào, mà có lẽ cái đầu củ chuối quá ấy mà!!!
 
Cũng không hẳn đâu ạ , trong số 700 người đó có nhiều thành phần lắm . Họ hầu hết đều là những học sinh giỏi ở trường phổ thông , trường Ams cũng có đóng góp đấy ạ , mà là hệ A hẳn hoi . Chẳng hiểu là sau 2 năm học như thế nào mà lại ra nông nỗi ấy .
 
Có gì lạ đâu nhỉ. Cấp 3 chưa biết gì thì cứ học, vô í thức, vào ĐH, chả ai kèm dc nữa, thấy những gì được dạy chuối quá => Ko muốn học thi fail, chứ đâu phải những thằng fail là thằng dốt? mà hs giỏi phổ thông hay hệ A ams?
 
Lê Việt Hùng đã viết:
Xin đưa ra một vài số liệu thực tế của trường Bách Khoa HN ( số liệu công khai được dán trên phòng đào tạo ) . Mối khóa trường lấy vào khoảng 3500 sinh viên , và sau mỗi năm số sinh viên bị lưu ban hay tạm dừng là khoảng 700 ( con số này chủ yếu rơi vào 3 năm đầu , có năm lên đến gần 1000 ; chú thích : giả dụ chú A khóa 44 bị lưu ban thì chú A sẽ phải học lại năm đó cùng với khóa 45 , còn tạm dừng là nghỉ ở nhà rồi đến kỳ thi thì chỉ phải trả nốt mấy môn còn nợ rồi học tiếp với K45 ) . Một con số mà khi nêu ra ai cũng kinh hãi,

Tôi thấy như vậy là quá bình thường sao mọi người phải ngạc nhiên. Tôi luôn luôn cho là model tuyển sinh/đào tạo với đầu vào t/đ dễ và đầu ra t/đ khó hay hơn nhiều so với model (rất VNse và rất Asian) đầu vào t/đ khó và đầu ra t/đ dễ. Nếu công nhận điều này thì các bạn (nhất là các bạn chỉ quen thuộc với VNse edu system) cũng phải quen dần với chuyện các ĐH (ranking khá trở lên) có thể có dưới 50% số SV tốt nghiệp. Có như vậy sinh viên mới chịu học tập nghiên cứu, chứ không thì chỉ suốt ngày lêu lổng (cờ bạc, rượu chè, trai gái, etc.) vì thừa biết là đằng nào thì 90% SV khi đậu vào trường cũng sẽ tốt nghiệp (chỉ có chuyện đúng hạn hay không), làm quái gì mà phải động não suy nghĩ, làm gì phải cật lực tham gia vào các HiTech/scientific projects. Lấy SV các trường tên tuổi của Nhật làm ví dụ, khi đi làm tại các cty Hitech hầu như họ được đào tạo mới lại vì trình độ TB của họ xòang. Sau khi thi đỗ, họ chơi xả hơi khi là SV, cũng vì thi vào các trường đó cực kỳ khó nhưng tốt nghiệp thì hơi bị dễ. Các trường ĐH Âu-Mỹ (loại khá trở lên) thường có đầu vào dễ, nhẹ nhàng nhưng chất lượng output, grad của họ thường cao hơn their counterparts from top Japanese univ.

Tôi biết vì nhiều chuyện tiêu cực, sự eo hẹp của kinh phí đào tạo, sức ỳ trong suy nghĩ mà các ĐH công lập lớn ở VN chưa dám mạnh dạn đòi Bộ cho chuyển hẳn sang model thóang hơn.

đầu vào là như nhau nhưng chỉ sau một năm đã có sự khác biệt lớn , nguyên nhân ở đâu vậy . Xin thưa là cách dạy và học ở phổ thông khác quá so với ĐH , ở phổ thông thì kiến thức chỉ bó hẹp trong cái quyển SGK mỏng dính , thỉnh thoảng cô giáo có nói thêm được tí gì thì mở mang tí đấy thôi . Giáo dục phổ thông chưa tập được cho học sinh những suy nghĩ "mở" hay khả năng tự mổ xẻ và đưa ra ý kiến của mình cho một vấn đề . Điều này đã ăn sâu vào học sinh trong suốt 12 năm học và làm ảnh hưởng không nhỏ đến ý thức sau này.

Thế nên tôi mới phán là ở nước ta, 1 đứa trẻ có chút ít năng khiếu bẩm sinh ra thì với khả năng 99.9%: khả năng sáng tạo của nó bị thui chột đi chứ 0 phải được phát triển hơn lên sau 12 năm học. Eg. thi văn học kỳ suốt ngày lôi thơ các cụ từ đời nào ra bắt hs bình - sao 0 dám thử nghiệm các p/p, đề tài mới hơn ?

Trở lại với vấn đề mất cân bằng của nền khoa học . Ngày xưa chúng ta có một thế hệ vàng về toán học hay một số môn khác , bằng chứng là những giải cao quốc tế , vượt mặt cả những "ông lớn" .

Theo tôi thì chưa bao giờ ta có 1 thế hệ vàng cả, cả Toán và basic Sciences . Một số có đạt được một số thành tích thi thố rất cao khi còn là học sinh/undergrad students nhưng chưa ai (kể từ thời VN lần đầu tham gia IMO đến thế hệ các đ/c "thần đồng" trẻ tuổi: ĐT Sơn, Ng T Dũng, Ngô B Châu, etc.) có thành tích nổi bật để thế giới phải ghi nhận khi trở thành researchers. Dĩ nhiên trên 1 hệ quy chiếu nhất định, locally rất VN, thì họ luôn là những viên ngọc quí, có thể sẽ là các con đại bàng của Toán, Lý VN, nhưng (globally) khi phải so sánh với các mãnh hổ thế giới thì vẫn còn hơi thiếu chút ít .....

Thời đó họ sống cho những lý tưởng khoa học cao đẹp , cơm áo tuy thiếu thốn thật , cũng phải bốc thắm chia nhau một cái nồi nhưng xét đến cùng thì cũng là phân phối bình quân , chẳng ai làm công chức mà giàu được .

Vì hồi đó 0 còn lý tưởng nào khác. Vớ vẩn là bị chụp mũ "phản động" ngay.

Từ khi chuyển đổi sang cơ chế thị trường thì đụng đâu cũng thấy tiền , người làm khoa học cũng phải thực dụng hơn . Cái này rất tốt khi mà vừa làm khoa học lại vừa làm giàu được bằng khoa học nhưng cũng chẳng được mấy người vì hầu hết họ không vượt qua được cái ngưỡng đầu tiên là có thể sống bằng nghề . Cái nghề bây giờ cũng là một thứ mốt , phải là công nghệ thông tin , phải là tự động hóa mới "ngon" còn cơ khí với luyện kim thì bị coi là tầng lớp dưới . Tâm lý này làm cho cuộc đua vào khoa công nghệ thông tin và điện tử viễn thông ngày càng căng thẳng , ngay cả sau khi kết quả đã ngã ngũ thì những sinh viên không đạt được yêu cầu lại đâm ra chán nản vì phải học ngành mình "không thích" , mà thực chất thì ngay bản thân cũng chẳng biết vì sao mình thích . Những khoa cơ khí (một số ngành ) hay luyện kim ở BK thì mở rộng cửa , ai thích vào thì vào , ai không thích nhưng không đủ tiêu chuẩn vào khoa khác cũng bị nhét vào . Hậu quả là khi ra trường số sinh viên có kết quả khá cực ít , trang bị kiến thức chẳng được bao nhiêu đã phải ra trường rồi . Và cái vòng quay ấy vẫn đang tiếp diễn , thừa vẫn thừa mà thiếu vẫn thiếu ....

Đây là một chủ đề không mới , những ý tôi nêu ra cũng không mới ( gõ dài như vậy mà thấy vẫn chưa hết ý ) mong mọi người góp ý thêm .

Vấn đề là ở chỗ KT thị trường ở nước ta chỉ là nửa vời, do có thêm cái đuôi định hướng ..... Đào tạo ĐH ở VN, và cả thị hiếu "ngành A hơn ngành B", vẫn chưa tuân theo qui luật cung-cầu của thị trường lao động. Eg. giả sử nếu đào tạo 100,000 kỹ sư CNTT mà thị trường vẫn offer jobs with relatively high sala thì có nghĩa là vẫn thiếu và cần phải đào tạo nhiều hơn nữa, còn đào tạo 100 kỹ sư luyện kim mà ra trường họ 0 kiếm nổi jobs thì như thế chứng tỏ thị trường 0 cần đến các kỹ sư trình độ như thế.
Trong bất cứ XH nào đều có những ngành well-paid & low-paid làm sao khác được?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To anh Hưng : em chẳng rành lắm về cái well paid và low paid nhưng em nghĩ ở VN lương kỹ sư tất nhiên là mới đầu không cao ( nghành nào chả thế ) nhưng nếu có thời gian phấn đấu rèn luyện thì cũng khấm khá . Nhưng ( lại nhưng ) chán nhất là cái cảnh bọn con ông cháu cha nó đè đầu cưỡi cổ , mà hầu hết là những thằng ngu ; kỹ sư muốn sống thì phải giỏi tính toán để hưởng chênh lệch ---> nhiều ngành nghề khó mà có thể cạnh tranh nếu không quen biết ( ví dụ như bưu chính với ngân hàng chẳng hạn , không như IT có thể cạnh tranh bằng chính khả năng của mình mà lại toàn người trẻ với nhau ) .
Những ngành như cơ khí hay luyện kim thì thiếu khủng khiếp , vì chủ yếu các nhà máy ở xa khu trung tâm , xa chốn phồn hoa đô hội . Lương cũng thuộc loại khá nhưng cũng không thu hút được nhiều người giỏi ( về khoản lương lậu thì trong Nam họ đầu tư mạnh hơn ngoài Bắc ).

To Việt : đúng là những thằng fail chưa chắc là những thằng dốt nhưng là những người kém về mặt "chiến thuật" . Dạy ở đại học thì hầu hết là rất chán , may mắn lằm thì trong suốt mấy năm học mới có được vài người thầy mà sinh viên kính nể về mặt trí tuệ và cách truyền đạt kiến thức . Nói như vậy không có nghĩa là thầy dạy chán mà mình coi như môn đó không đáng học . Ừ thì ông ý dạy như chuối thì tự mình học lấy , đằng này lại bỏ bê rồi đến khi thì đổ tại ông thầy . Nếu cảm thấy mình có những bước đi sai lầm ( như chọn nhầm nghề chẳng hạn ) thì phải quyết định ngay xem có nên tiếp tục không . Hầu hết đều bị sa lầy để cuối cùng vật vờ , ra trường với tấm bằng trung bình .
 
Bác Hưng nói đúng wá, bây giờ cũng vẫn chưa hết "mũ" đâu bác ạ. Còn bọn em ở đây cũng thế, vào dễ, xong qua năm thứ 1 rụng ráo, lớp hơn 30 người còn 6 mống sang được năm thứ 2... 1 năm trường nó lấy vào khoảng 300 cho khoa CS, sang năm thứ 2 chỉ còn 60, dồn 5 trung tâm về trung tâm chính mới có 100 mống/kỳ, thế mới thấy ĐT của ta còn nhiều vấn đề quá. Thôi em ko dám lạm bàn, hứa với bác Hà ko tung hê nữa rùi.
 
Nguyễn Q Hưng đã viết:
Các trường ĐH Âu-Mỹ (loại khá trở lên) thường có đầu vào dễ, nhẹ nhàng nhưng chất lượng output, grad của họ thường cao hơn their counterparts from top Japanese univ.

Em không đồng ý với cái kết luận này, dù không hiểu bên Nhật thế nào : tùy theo nước, ở Âu Mỹ cũng rất nhiều trường competitive ở đầu vào, và tỷ lệ tốt nghiệp rất cao. Một ví dụ: trong ranking các trường của Mỹ, tỷ lệ tốt nghiệp cũng được chấm điểm (tỷ lệ càng cao, điểm càng nhiều).
 
Đỗ Quốc Anh đã viết:
Em không đồng ý với cái kết luận này, dù không hiểu bên Nhật thế nào : tùy theo nước, ở Âu Mỹ cũng rất nhiều trường competitive ở đầu vào, và tỷ lệ tốt nghiệp rất cao. Một ví dụ: trong ranking các trường của Mỹ, tỷ lệ tốt nghiệp cũng được chấm điểm (tỷ lệ càng cao, điểm càng nhiều).


Tôi cho là đ/c quan sát hơi nhiều US best univ, quên mất là chúng là non-state. Tôi chỉ giới hạn cho state univ. thôi, (usually 1 state univ is classified in the top 10), vì ta bàn đến chuyện spending public money, chứ 0 thể tranh cãi policy ĐH tư. Eg. bao nhiêu candi/1 student UC Berkeley?
Dĩ nhiên in EU thì hơi khác. UK giống US nhất. In UK, top cũng là các trường tư (Cambridge, Oxford). Tuy thế: vào Oxford Univ (tư) đâu có khó (nếu chọn sciences, math) ? Fáp thì top là state univ., thi vào các trường lớn thì khá vất vả. Nhưng CHLBĐ, Univ. tuyển sv hết sức nhẹ nhàng, cũng như remains of EU.
Còn chuyện cho điểm dựa vào bao nhiêu % SV tốt nghiệp là vì lý do khác, economic. Khi nào đ/c trở thành univ's president đ/c sẽ hiểu ngay lý do:mrgreen: Hơn nữa không thể dập khuôn toàn bộ, từ cách tổ chức đến cách chấm điểm, US system cũng có nhiều cái dở. Cứ lấy public elementary, high schools ra soi thì biết. Họ 0 có khủng hỏang ở grad level là nhờ nguồn chất sám của cả thế giới (EUROPE, ASIA) liên tục đổ về.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
À, hóa ra là các bác đang nói với nhau về chi tiền nhà nước cho việc đào tạo ạ. Em đọc không hiểu kỹ ý các bác. Vả lại các bác cũng không nói trực tiếp là vấn đề đang thảo luận là gì, tranh luận điểm nào. Em chỉ thấy mỗi đoạn văn của bác Hưng không hợp ý mình, không ngờ là vì em hiểu sai context.

Quay lại vấn đề (chỉ là vấn đề nhỏ mà bác Hưng nêu ra thôi), em không có thông số cụ thể nên không biết UCB thế nào (trên USNews, về Undergrad thì UCB cũng phải thứ 20), nhưng nhớ hồi xưa xem một lần thì thấy ít ra top 50 chẳng có trường nào tỷ lệ tốt nghiệp thấp cả. Em đoán trường public cũng vừa phải chịu sức ép nhận nhiều người đầu vào, vừa phải chịu sức ép để tỷ lệ tốt nghiệp cao nữa.

Về phần tuyển sinh khó hay dễ, chỉ số candidate/sinh viên được nhận không phản ánh hết được - vì những người nộp hồ sơ đã là những học sinh khá, dự đoán mình có khả năng nhận vào. Em vẫn cảm giác Oxford, Cambridge (hay LSE, LSB về kinh tế, business) vv. đều tuyển chọn khá chặt chẽ. Hơn nữa, hai trường đó chia thành các colleges nhỏ, bản thân các colleges đấy cũng có ranking và phương pháp tuyển chọn khác nhau.

Trước đây có người nói với em là hệ thống đào tạo đại học của Đức không tốt lắm (đào tạo chuyên ngành quá sớm vv.), họ chỉ có hệ thống dậy nghề rất tốt. Không biết thực hư thế nào, bác có thông tin gì san xẻ với ạ.

Hôm trước thấy có chỗ bác Hưng tự bạch là đọc Friedman, bây giờ thấy thể hiện rõ ràng :). Thực ra cách đào tạo đầu vào khó, đầu ra dễ cũng có cái hay (mà em thì thích cái này hơn). Em cũng đoán cách này có nhiều học sinh giỏi hơn (ngay cả ở đầu ra). Vì thế nếu đa phần các trường lớn theo cách này thì cũng lạ.
 
Lê Việt Hùng đã viết:
Chẳng biết cái bác Việt kiều này ở đâu mà cũng rành gớm , tôi xin phát biểu một vài ý kiến với tư cách là người trong cuộc .

Hehe, VnEx lấy bài viết của bác Việt kiều này á? Em xin lỗi các bác nhé, em gửi cho các bác cái link này (chú ý ngày post nhé: 26/9/2002):

http://www.sinhvienvietnam.net/viewtopic.nvn?t=730

Bài này là của Ecoscitech viết và chú Jon gì đó copy lại thôi, chứ cái bọn Việt Kiều thì biết cái gì. Mà Eco lại là bạn của em! Hehe, bây giờ mới thấy cái nạn copy kô có bản quyền gì cả!
 
0,1020,159740,00.jpg


Tỉ lệ sinh viên đăng ký học (màu ghi) và sinh viên tốt nghiệp (màu hồng)một số ngành kỹ thuật ở Đức. Qua đây có thể tạm kết luận về đầu vào và đầu ra của mấy ngành dưới đây:

Informatik: Tin học
Elektrotechnik: Điện
Maschinenbau: Chế tạo máy - Cơ khí
 
cứ từ từ mà lên

Chào mọi người. xin trình bày vài suy nghĩ của bản thân sau khi đọc các bài trả lời trong mục thảo luận nghiêm túc.
Tâm lý nhược tiểu, yếu kém hằn sâu vào người VN, cho nên khi chui ra khỏi cái ao làng là cứ nhắng lên , muốn so sánh và vươn lên cho bằng được với thiên hạ. Nếu có chăng được dăm ba người cũng không thể tự vỗ ngực là có căn bản, có gốc được. Có nói chuyện với một bạn bên Úc, bạn ấy nhận xét "anh X hồi ở bên Úc phong độ lắm, giờ về VN dạy ở BK trông xuống quá"... bla bla . Các bạn nghĩ gì ? Tôi thì nghĩ nước lên bèo lên thôi, đánh giá từ vị trí của nước Úc thì thấy bạn mình kém đi, nhưng mà biết đâu bạn mình đã làm được cái gì cho xã hội VN.
Nước ta yếu kém thì đúng là trách người thì ít trách ta thì nhiều. Nhưng trách ta không thể dừng lại ở mức chửi đổng các thế hệ đi trước làm ăn kém, chửi các cụ không biết đầu tư cho khoa học, chửi tiền ngân sách ít, hay kêu gào phải thay đổi lối sống hay suy nghĩ , đợi khi nào mọi thứ yên bề tôi xin tình nguyện trở về . Chúng ta vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là người viết lên lịch sử. Nếu là một người chủ nghĩa dân tộc chân chính thì phải thấy rằng có biết bao nhiêu điều ở VN đang cần những bàn tay và khối óc trẻ để thay đổi (ví dụ : công nghệ đổ bê tông xay cầu vượt của VN dùng cốp pha bé, nên cầu vượt xây ra trong rất xấu...). Không bao giờ có lời giải trọn vẹn cho nhưng toan tính bình thường và ước nguyện sống của chúng ta, trong cuộc sống sẽ phải làm lựa trọn thôi.
XS
 
Re: cứ từ từ mà lên

2 XS: đ/c suy nghĩ lúc nào cũng rất nghiêm túc, rất chín chắn, rất đáng khen. Tuy nhiên, tôi có cảm giác là hơi lên gân, (=>humourless), đôi khi vẫn suy nghĩ kiểu cũ, irrationally. Theo tôi, nhiều ng sống ngoài nước có ích cho VN hơn là khi họ sống trong nước. Cứ nhìn bao nhiêu tiền, technologies, know-how, và tạo ra bao nhiêu công ăn việc làm cho ng trong nước (nhờ hợp đồng, invests) - so với khi họ sống trong nước với đầy nhiệt huyết, nhưng rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì. Phải suy nghĩ rationally trong phạm trù phân công lao động, chứ lôi ideology vào phang thì chẳng đi đến đâu. Chẳng nói đâu xa, lấy ngay prof. Trần Thanh Vân case làm ví dụ, 50 năm ông sống in France có ích cho VN hơn là cũng 50 năm đó ông sống in VN.


Nguyen Xuan Son đã viết:
Nước ta yếu kém thì đúng là trách người thì ít trách ta thì nhiều. Nhưng trách ta không thể dừng lại ở mức chửi đổng các thế hệ đi trước làm ăn kém, chửi các cụ không biết đầu tư cho khoa học, chửi tiền ngân sách ít, hay kêu gào phải thay đổi lối sống hay suy nghĩ , đợi khi nào mọi thứ yên bề tôi xin tình nguyện trở về . Chúng ta vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là người viết lên lịch sử. Nếu là một người chủ nghĩa dân tộc chân chính thì phải thấy rằng có biết bao nhiêu điều ở VN đang cần những bàn tay và khối óc trẻ để thay đổi (ví dụ : công nghệ đổ bê tông xay cầu vượt của VN dùng cốp pha bé, nên cầu vượt xây ra trong rất xấu...). Không bao giờ có lời giải trọn vẹn cho nhưng toan tính bình thường và ước nguyện sống của chúng ta, trong cuộc sống sẽ phải làm lựa trọn thôi.
XS
 
Bác QHung thân mến :). Giá bác bớt chút thời gian để "viết" bài toàn bằng tiếng Việt thì hay biết mấy (Em nhấn mạnh chữ "viết" vì suýt nữa thì em gõ thành "post bài", hì hì hì). Bác xen nhiều tiếng Anh vào quá, thành ra bài của bác đọc cứ "ko trong sáng" thế nào ý.

Về chuyện về nước đóng góp thì em cho rằng ví dụ của bác chỉ là cái cớ thôi. Chả mấy người làm được như vậy cả. Khi xưa ông Lương Đình Của cũng có nhiều cơ hội để ở lại Nhật. Chắc ông cũng chẳng thế đóng góp cho đất nước nhiều đến thế nếu ông ko về nước. Tất nhiên nếu bác nào ở nước ngoài mà cho rằng mình cũng làm được như ông Trần Thanh Vân thì cũng đáng hoan nghênh (là em viết liều thế chứ em cũng ko biết ông Thanh Vân đã làm những gì :( - các bác bỏ quá cho).

Vả lại em thấy, phần đông du học sinh về nước cũng làm được việc nọ việc kia đấy chứ? Đầu phải là ko làm nên trò chống gì nhỉ?

À mà em có một ý nghĩ như thế này: Nước ta ko cần ngay mấy bác nhà khoa học giỏi như của TQ hay Nhật thì thôi cũng được (tất nhiên là nói trước mắt). Giá mình có mấy bác kinh doanh giỏi như của Hàn Quôc, Mã Lai, Sing .... thì có khi cũng tốt đấy chứ nhỉ??? Mình đi tắt đón đầu nên có khi phải tập trung vào một số ngành mũi nhọn, còn khoa học cơ bản có khi cứ tàm tạm thế cũng được vậy. Em thấy kiến thức toán dạy ở nhà cũng khá vững, đủ để sang bên này học tiếp lên cao, thấy thoải mái hơn SV Mỹ một chút - tất nhiên SV Ấn, TQ, Hàn Quốc, Thái... cũng có cùng điểm mạnh về toán như SV mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đề nghị khó quá, vì đó là switching style mà tôi ưa dùng từ 10y. Cũng như không thể đòi hỏi họa sĩ sur-realist trở thành người vẽ tranh ca ngợi khối đoàn kết công nông. :) Nói chung nên tập trung vào nội dung chứ 0 nên tập trung vào tranh luận hình thức vào forms mà người đối thoại thích dùng. The higher culture of tolerance should be expected.

Đinh Trọng Thành Trung đã viết:
Bác QHung thân mến :). Giá bác bớt chút thời gian để "viết" bài toàn bằng tiếng Việt thì hay biết mấy (Em nhấn mạnh chữ "viết" vì suýt nữa thì em gõ thành "post bài", hì hì hì). Bác xen nhiều tiếng Anh vào quá, thành ra bài của bác đọc cứ "ko trong sáng" thế nào ý.

Về chuyện về nước đóng góp thì em cho rằng ví dụ của bác chỉ là cái cớ thôi.

Đâu có. Cứ compare thử số lượng tiền mà toàn bộ ng Việt (oversea) gửi về VN hàng năm, với vnse budget thì rõ. Hơn 10% nếu ai chưa biết, còn nếu tính cả un-official canals con số sẽ lên đến ~15%. Ngay cả moneys for consumption do stimulate vnse economy. Bạn nào nghĩ đến start-up business in VN, nếu 0 có vốn ban đầu, khó mà thực hiện nổi. Nếu bạn có idea making moneys abroad, có idea investment tại sao bạn lại tự trói mình vào vòng luẩn quẩn ?

Vả lại em thấy, phần đông du học sinh về nước cũng làm được việc nọ việc kia đấy chứ? Đầu phải là ko làm nên trò chống gì nhỉ?

Tôi có bảo họ 0 làm được gì đâu? Tôi chỉ so sánh, khi họ sống abroad tạo ra hàng trăm jobs in VN và khi họ về sống trong nước, nhiệt huyết đầy mình, nhưng có thể chẳng tạo ra jobs cho ai cả (ngoài bản thân). Ai có ích cho đất nước hơn? Dĩ nhiên là khi họ tạo ra công ăn việc làm cho hàng trăm người khác, chứ 0 phải khi họ leo lên làm quan đè đầu người khác.

À mà em có một ý nghĩ như thế này: Nước ta ko cần ngay mấy bác nhà khoa học giỏi như của TQ hay Nhật thì thôi cũng được (tất nhiên là nói trước mắt). Giá mình có mấy bác kinh doanh giỏi như của Hàn Quôc, Mã Lai, Sing .... thì có khi cũng tốt đấy chứ nhỉ???

Chính thế mà tôi nói đến vấn đề phân công lao động. 1 nhà kinh doanh giỏi muốn xây dựng doanh nghiệp của mình thành global company mà suốt ngày toan tính vấn đề của thời sinh viên "về hay ở, ở đâu" thì kém quá, chẳng bao giờ làm nên trò chống gì :cry: Thước đo đóng góp của họ cho XH không phải là chuyện where s/he lives, mà là bao nhiêu tiền họ invest về tổ quốc, họ tạo ra được bao nhiêu jobs cho đồng bào của họ. Mấy nhà khoa học tên tuổi phục vụ mục đích khác. Họ đem lại vinh quang cho đất nước, đáp ứng thỏa mãn nhu cầu "tâm linh" (eg. tự hào dân tộc) và mục đích advertisement/promotion đất nước trên thế giới, chứ 0 trực tiếp đem lại giá trị vật chất thiết thực làm cho đất nước giàu lên, cũng như 0 tạo thêm công ăn việc làm cho người khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To bac QHung:

Tuy Việt Kiều gửi về nhiều tiền thật đấy, nhưng phần lớn đấy đã là Việt Kiều vài đời ở Mỹ rồi, hoặc ở Mỹ đến 20 - 30 năm rồi. Theo em thấy thì đa phần SV đi học rồi ở lại cũng chả gửi về được bao nhiêu, đừng nói đến chuyện tạo công ăn việc làm. Em thì em thấy mấy bác SV đi học rồi về, sau vài năm làm mỗi tháng cũng khoảng 1000$ (hoặc nhiều hơn thế), như vâỵ cũng tương đương với việc làm ở nước ngoài rồi mỗi năm gửi về 10000$ (vì tiền đó cũng là tiêu ở trong nước cả).

Mới lại mở Cty đa quốc gia rồi đầu tư về VN thì tốt quá :). Em có nói là ko nên đâu, nhưng phần lớn các bác nhà ta cũng chỉ loanh quoanh đi làm thuê là chính, hì hì. Có tiền rồi các bác ý lại đầu tư vào thị trường cổ phiếu của Mỹ, đầu tư về nhà là mấy? Mấy bác ở Đông Âu về khoản này có khi giỏi hơn mấy bác ở Mỹ cũng nên.

Em muốn thêm đoạn này nữa: Ai đó cứ nói là Tàu hay cho SV đi học, rồi về được bao nhiêu thì về. Bọn SV Tàu mới sang nói là chính phủ TQ hết cấp học bổng rồi, vì các con giời học xong toàn trốn ở lại. Riêng về các bác học bổng chính phủ thì ko có gì có thể biện minh cho việc ở lại nhé - các bác đã ký hợp đồng là sẽ trở về rồi mà.

Nói vậy thôi chứ mỗi người một quan điểm. Thôi thì sau này học xong em sẽ về nhà mở Cty :D. Các bác nào còn ở nước ngoài mà muốn đóng góp thì góp vốn cho em nhá, các bác góp của, em góp công, ta cùng xây dựng tổ quốc (hì hì hì - đoạn này có vẻ lạc quan tếu quá nhỉ).

PS. Thôi bác Hưng ko chịu bỏ đoạn gõ cả hai tiếng thì bọn em đành phải "tolerate" vậy :D.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên